Chương 03: Cuộc Đụng Độ Ngoài Dự Tính
“Hộc…! Hộc…!”
Tiếng Chunbong thở hổn hển và lẩm bẩm trong lúc chạy vang lên bên tai tôi.
“C-cậu…! Hộc…! Cái gì cậu cũng làm không xong hết à?!”
“Này…! Khụ…! Đây là lần đầu của tớ mà…! Hộc…! Cậu muốn tớ làm gì nữa?!”
Tôi thở hồng hộc như sắp ngất đến nơi. Tôi vươn tay ra, trên tay tôi là một chiếc bánh bao còn bốc khói nghi ngút.
“Cậu chôm cái đó lúc nào vậy?!”
“Im đi, đồ nhóc con. Tớ chộp được lúc đang chạy đấy.”
Mặc kệ cổ họng đang cháy rát, tôi nhét luôn cái bánh bao vào miệng.
“Ah… đúng là tinh hoa nhân loại.”
Đây rồi. Hương vị thiên đường, hương vị của cái bánh bao này khác hẳn với cái khối bột nhão vô hồn thường ngày. Giờ thì tôi hiểu cái kiểu so sánh, “Hương vị của thịt như đang nhảy múa trong miệng.”
“Ghê thật đấy… Trong lúc đó mà cậu vẫn kiếm được bánh bao nhân thịt à? Chúng rất khó lấy khi được giữ ở phía sau, cậu xem ra không phải hạng xoàng nhỉ?”
“Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tớ là ai chứ?”
Có lẽ là nhờ việc tu luyện võ công mà tôi đã nhanh nhạy hơn? Khi chạy, tôi cảm thấy khí đang lưu chuyển khắp cơ thể và nhanh chóng hồi phục sức lực cho mình.
Thật lòng mà nói, lúc đó tôi cảm thấy mình có thể chạy thêm ba mươi phút nữa cũng chẳng sao.
“Thôi im đi. Một thằng gà mới vào mà lên mặt gì?”
“Không, tớ nói thật đấy!”
Sao Chunbong không tin tôi vậy? Đây không phải đùa đâu, thể lực của tôi thực sự đã tăng lên nhiều.
“Rồi rồi, tớ nghe cậu nói mà mệt cả người. Giỏi thì cho tớ xem cậu thi triển Tam Tai Kiếm Pháp cái coi.”
“Ugh… Giờ thì tớ có chứng minh được gì đâu…”
Chúng tôi quay về cái căn nhà gần sập mà mình luôn gọi là nhà. Tôi cầm một cành cây hiếm hoi lên tay.
Có lẽ nhờ gặp được Chunbong mà từ lúc rơi vào thế giới này, cuộc sống không đến mức quá khắc nghiệt. Ban đầu tôi cứ tưởng mình sẽ chết vì chán, nhưng giờ thì khác, phi vụ ngày hôm nay như cơn mưa tưới mát cho hành trình luyện võ của tôi.
“Tam Tai Kiếm Pháp thật ra cũng không có gì phức tạp. Chỉ có chém dọc, chém ngang và đâm thẳng.”
Chunbong vừa nói vừa làm mẫu. Đúng là chỉ có chém dọc, chém ngang và đâm thẳng.
Nhưng mà… trong tư thế của cậu ta lại toát lên một vẻ gì đó khá ngầu, chứng tỏ rằng cậu ta cũng được học hành bài bản.
“Vì Tam Tai Kiếm Pháp bị truyền bá rộng rãi, mỗi vùng lại đặt tên hơi khác nhau. Có nơi gọi là Thái Sơn Áp Đỉnh, có nơi là Ngang Nhiệp Bát Thần, hay Thiên Giới Nhất Trảm. Nhưng cậu có thể gọi nó là Thiên – Địa – Nhân.”
Nói rồi, Chunbong khẽ vẩy cành cây trong tay và ra hiệu cho tôi.
“Giờ đến lượt cậu. Chuyện này không khó đối với cậu, đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Chuyện nhỏ.”
‘Chém dọc… tức là vung từ trên xuống đúng không?’
Nghĩ vậy, tôi siết chặt cành cây và vung xuống.
Vút—!
Âm thanh nhành cây rạch không khí nghe thật đã tai.
“Thế nào? Tớ thấy nhát đó cũng khá đấy chứ?”
“Cậu đúng là tay mơ chính hiệu đấy, bạn tôi ơi.”
Chunbong thở dài bước tới và chỉnh lại tư thế cho tôi. Từ cách cầm cành cây, đến vị trí chân, độ thấp của tay, hướng ánh mắt, và hàng loạt chi tiết khác nữa.
Ai ngờ chỉ vung một cành cây mà lại lắm thứ phải học như vậy.
“Ồ hố.”
Mà đứng gần thế này, tôi mới để ý cái đầu lắc lư trước mặt mình.
“Này, đồ ăn gian. Cậu lau người bằng gì thế hả?”
“Gì…? Cậu đang nói cái gì vậy?!”
“Lại đây coi. Sao người cậu thơm thế? Sao mà cậu có thể thơm như dùng dầu gội trong cái xó rách nát này hả? Thật quá vô lý!”
“Á—!”
Thấy tôi đưa tay ra túm cậu ta, Chunbong quơ loạn cành cây trong tay.
“Ểeee—!”
Tôi né cành cây bay tới trong xuýt xoát rồi lùi lại thủ thế, đầu cành cây trên tay tôi chỉ về phía cậu ta. Bầu không khí giữa chúng tôi thì căng như dây đàn.
Chunbong tuy mặt đỏ bừng nhưng hiển nhiên là cậu ta đang nắm thế chủ động.
“Chết đi đồ biến thái!”
“Cậu vừa gọi tớ là cái gì hả?!”
'Tôi sẽ không thể yên cho một thằng ranh dám xúc phạm mình!'. Thế là tôi lao vào đánh nhau với cậu ta.
Trong suốt mười phút, chúng tôi đánh qua đánh lại như đấu kiếm thật, rồi dừng.
*
“Trời ơi, tớ mệt chết mất…”
“Xạo quá. Cậu chỉ đang phóng đại thôi.”
Toàn thân Seojin ê ẩm. Chunbong không nhanh, nhưng kỹ thuật kiếm pháp của cậu thì không phải hạng xoàng. Nếu cậu ta khỏe hơn chút nữa thì Seojun tin là mình đã gãy vài khúc xương rồi.
“Mà này…”
Chunbong nheo mắt và nhìn chằm chằm người nằm bên cạnh mình.
“Sao cậu lại dừng lại vào lúc nãy hả?”
Mới nãy, Seojun vừa làm một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh cực chuẩn. Hơn hết, nó còn có khí tụ bên trong. Vô lý thật. Một thằng chưa luyện nổi chiêu cơ bản lại có thể dẫn khí vào chiêu kiếm? Mình còn chưa dạy cậu ta cách vận khí cơ mà, Chunbong nghĩ thầm.
“Cậu nghĩ tôi tính phang đầu một thằng nhóc thật à? Cậu nghĩ làm thế có ích gì sao?”
“Cậu nói gì thế? Cậu cũng là nhóc con mà!”
Hừm, Chunbong khịt mũi, cậu suy nghĩ một chút, rồi nói, “Không hiểu sao, tớ thấy cậu hợp với khí công đấy. Có vẻ như cậu có năng khiếu thật.”
“Khí công?”
Seojun từng đọc kha khá sách võ nên cũng biết chút đỉnh. Nhưng liệu kiến thức từ thế giới cũ của cậu có thể dùng được ở đây được không? Học nửa vời đôi khi còn nguy hiểm hơn không biết gì. Tốt nhất là cậu nên xóa sạch và học lại từ đầu.
“Đó là gì thế?”
“Khí công là võ công vận dụng trực tiếp nội khí. Ờm… nói sao nhỉ? Đối với người bình thường thì nó giống như pháp thuật hơn là võ công.”
Chunbong vung tay múa chân giải thích.
“Học được nó, cậu sẽ có thể phóng lửa, bắn băng từ tay, hoặc ngưng tụ khí thành hình rồi điều khiển.”
“Ồ… kiểu pháp sư ấy hả?”
“…Cơ sở của chúng ta khác hoàn toàn với bọn Phương Tây kia. Đây là võ công thực thụ. Và dù cậu học khí công thì cậu vẫn phải rèn luyện thân thể”, sau khi nói một câu nghe rất là phân biệt kia xong, Chunbong tặc lưỡi.
“Thôi, giờ thì ngủ cái đã. Hôm nay, vận động nhiều làm tớ mệt muốn chết.”
*
Thêm vài ngày trôi qua.
Sau khi tôi được Chunbong chỉ dạy Tam Tai Tâm Pháp và Tam Tai Kiếm Pháp, cuối cùng, tôi cũng thấy mình không còn là gà mờ nữa. Hôm đó, tôi lại lên đường kiếm ăn như thường lệ.
“Giờ cậu nổi rồi đấy nên nhớ che mặt kỹ vào, bọn thương nhân có thể nhận ra mặt cậu đó.”
“Ha! Cậu nghĩ tớ là ai?”
Vừa nói, tôi vừa bẻ ngón tay răng rắc.
“Tớ là Mugong đó!”
“Ờ mơ đi.”
Mặc kệ Chunbong lải nhải, tôi hòa vào dòng người như mọi khi. Sau khi học võ, tôi đã nắm được cách điều khiển cơ thể mình. Nhưng quan trọng hơn cả, chính nhờ việc tôi trở thành phiên bản trẻ hơn, tôi mới có thể thích nghi dễ dàng.
Cơ thể này giống hệt lúc tôi còn nhỏ ở thế giới kia, nên việc hòa nhập khá trơn tru. Nếu hôm đó tôi vẫn mang cơ thể người lớn khi gặp bọn tội phạm, có khi tôi đã né được chuyện ấy rồi.
Nhưng đó cũng chỉ là giả định mà thôi. May hay rủi gì thì tôi cũng đã gặp Chunbong. Và hôm nay, tôi đã tái sinh thành một cao thủ võ lâm.
Và chiến thuật của tôi là ăn trộm đồ ăn.
Sau khi xác định được một gã mặt ngơ ngác đang cầm xiên thịt, tôi tiện tay chôm trong tích tắc.
Giờ thì ăn đồ thừa của người khác chẳng còn khiến tôi cảm thấy lăn tăn nữa.
Đây mới là bữa tiệc xa xỉ đối với tôi.
Trên tay tôi là hai cái bánh bao, hai xiên thịt và một cặp kẹo hồ lô ngọt lịm. Có chúng, tôi liền lẩn vào một con hẻm.
‘Giờ chắc mình chẳng còn đường quay lại nữa nhỉ?’
Tôi, Lee Seojun, đã bước vào con đường tội lỗi.
Trong khi tôi đang miên man suy nghĩ thì Chunbong, người đang canh chừng gần đó, chạy tới.
“Gì vậy trời, cậu lên cấp trộm cấp thần rồi đấy! Ăn cắp mà đỉnh thế!”
“Đó là lời khen à?”
“Cũng… gần như vậy?”
“Thế tớ có nên cảm ơn cậu không?”
“Sao lại hỏi tớ?”
Tôi nhét một cái bánh bao vào miệng Chunbong, cậu ta nhai chậm rãi.
“Quao, bánh bao thịt thật!”
Chuẩn rồi. Kỹ năng ăn trộm của tôi đã vượt mặt Chunbong. Giờ lấy bánh bao nhân thịt dễ như trở bàn tay.
“Biết đâu sau này cậu sẽ nổi danh giang hồ với danh hiệu ‘Đạo Vương’ đấy!”
“Lúc đó tớ sẽ không quên cậu đâu.”
“Đó không phải lời khen, đồ ngốc.”
“Đưa cái bánh đây, đồ nhóc con.”
Thấy tôi tính vươn tay giật lấy cái bánh bao mà cậu ta đang cắn dở, Chunbong ôm chặt lấy nó như bảo vật.
“Quà tặng không thể lấy lại!”
“Ha, đưa ra đây.”
“Tớ không đưa! Không đời nào!”
Nhưng cậu ta đâu biết, tuy tôi đã đưa hết xiên thịt nhưng tôi vẫn còn đang giấu cặp kẹo hồ lô.
“Nhìn nè! Cậu coi cái này đi!”
“Hộc…! Đ-đó là…!”
Trên tay tôi là hai cây kẹo hồ lô, chúng phủ một lớp đường bóng loáng nhìn là muốn cắn. Tuy chúng chỉ là một xiên hồ lô phủ đường đơn giản thôi, nhưng với những đứa phải trộm từng bữa ăn thì đây là món ăn thượng hạng không tưởng!
Mắt Chunbong bắt đầu rung rung.
“Cậu muốn ăn không?”
“Ugh… cậu muốn gì?!”
“Ha-ha, cúi đầu đi. Có khi tớ sẽ ban cho cậu một viên kẹo đường đấy.”
Ngay lúc chúng tôi đùa giỡn và chuẩn bị về.
“Ái da!”
Khi quẹo qua một góc, tôi đụng trúng ai đó.
“Á…! Không…! Kẹo hồ lô của tôi…!”
Chunbong hét lên. Xiên kẹo hồ lô rơi xuống đất và phủ đầy bụi bẩn.
Cậu ta nhanh chóng lao tới, cố gắng phủi bụi trên cây kẹo.
“Này, cũng không dính nhiều lắm mà… Ủa, gì vậy?!”
Tôi lúc đó chẳng còn lo cái kẹo nữa. Tên tôi vừa đụng trúng và cái gã khác đứng phía sau hắn.
“Ồ hô, xem ai đây ta? Mày vẫn còn sống cơ à? Cuộc đời mày thật thảm đấy.”
Chúng là bọn tội phạm ngày trước. Tôi lặng lẽ nhìn quanh, rồi nhặt một cành cây dưới đất.
‘Khoảnh khắc này khá hiếm, không, có khi tôi sẽ không bao giờ có lại cơ hội này chăng?’
Không tệ. Giờ tôi không còn là tôi của trước kia nữa.
Tôi nheo mắt lại.
“Tôi sẽ báo thù cho cái bụng của mình!”
Vút—! Bốp—!
Cành cây trên tay tôi vung ra thật nhanh nhưng nó bị chặn lại. Đương nhiên, cành cây lập tức bị gãy đôi.
“…Hả?”
Tụi nó đỡ được đòn đó thật sao?
Vua Ăn Cướp