"Mấy người còn lại cũng là Thượng sĩ giống Thượng sĩ Chomo đây à?"
Hazen nhìn bốn người đang giám sát. Một người trong số họ, một gã đàn ông nhỏ con gầy gò, bước tới.
"Vâng."
"Anh. Tên gì?"
"Là Dicket ạ."
Gã đàn ông gầy gò trả lời.
"Mục đích của buổi huấn luyện này là gì?"
"Thì... là để chiến đấu ạ."
Thượng sĩ Dicket nói với giọng hơi bất mãn.
"Vậy à. Thế thì, thay đổi kế hoạch. Tất cả mọi người, từ giờ đến khi mặt trời lặn, chạy cho tôi."
"...Đã rõ. Này, tụi bây bay. Mau làm đi."
"Đừng hiểu lầm. Các anh, mấy người Thượng sĩ, cũng phải chạy."
"...Hả?"
"Nếu vì mục đích chiến đấu mà chỉ có thể tiến hành một buổi huấn luyện ở cấp độ thấp thế này, thì thà chạy bộ để nâng cao thể lực còn hơn. Hơn nữa, nếu chỉ là chạy bộ thì một người giám sát là đủ rồi."
"..."
Ánh mắt của Dicket và các Thượng sĩ khác ánh lên vẻ thù địch. Nhưng Hazen không quan tâm.
"Trả lời?"
"...Rõ."
"Những người khác?"
Hazen nhìn quanh. Dù nét mặt trông rất cay cú, nhưng các Thượng sĩ cũng đều trả lời.
"Trong tầm mắt của tôi, chạy qua lại giữa cái cây kia và cái cây đó ba mươi vòng. Hoàn thành trong một tiếng. Ai không làm được thì chạy thêm ba mươi vòng nữa. Không được gian lận. Nếu bị phát hiện, sẽ bị xử Trượng hình, giống như Thượng sĩ Chomo đây."
"...!"
Những mệnh lệnh khắc nghiệt liên tiếp được đưa ra. Tất cả mọi người từ cấp Thượng sĩ trở xuống đều lườm cậu, nhưng Hazen chẳng bận tâm. Cậu lạnh lùng ra hiệu bắt đầu và bắt họ chạy.
Mặt trời lặn, buổi huấn luyện kết thúc. Phần lớn hạ sĩ quan đều hoàn thành trong vòng một tiếng. Có lẽ họ đã quen với việc hành hạ thân xác. Tuy nhiên, đám Thượng sĩ ngày thường chỉ đứng giám sát và lười biếng, cùng một số ít binh lính chểnh mảng luyện tập, đã phải chạy thêm giờ trên bãi đất trống.
"Chạy là nền tảng của tác chiến bộ binh. Chúng ta sẽ thực hiện bài tập này mỗi ngày cho đến khi các anh có đủ thể lực cơ bản, cứ chuẩn bị tinh thần đi. Hết."
Nói xong, cậu quay người rời khỏi bãi tập. Kaku Zu đi theo sau, vừa nhìn đám hạ sĩ quan vừa mở lời.
"Tất cả bọn họ đều đang lườm mình đó? Đặc biệt là cái gã Thượng sĩ Chomo."
"Lườm nguýt không vi phạm quân luật, nên không có vấn đề gì."
"...Tôi không nghĩ vấn đề nằm ở chỗ đó đâu."
Dù nói vậy, nhưng chàng chiến binh khổng lồ cũng thừa biết đó là tính cách của Hazen, nên anh không nói gì thêm.
Trở về phòng, cậu đặt những vật dụng cá nhân được cấp phát xuống. Bàn chải, ly. Lược chải tóc để sửa lại nếp tóc rối khi ngủ. Ngoài Ma trượng ra cậu chẳng mang theo gì, nên căn phòng trông khá đơn sơ. Nằm dài trên chiếc giường đơn cứng nhắc, cậu lướt qua danh sách thành viên tiểu đội thì có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó?"
Hazen hỏi Kaku Zu đang ở ngoài hành lang.
"Là Thượng sĩ Chomo."
"...Cho hắn vào."
Cánh cửa mở ra, gã trung niên béo lùn bước vào với một nụ cười nhạt trên môi.
"Thưa ngài, chúng tôi đã chuẩn bị xong tiệc chào mừng, nên đến mời ngài ạ."
"Tiệc chào mừng? Tôi không thấy các anh có vẻ gì là chào mừng cả."
Hazen nói trong khi mắt vẫn dán vào danh sách tiểu đội.
"Dạ không. Chúng tôi cũng đâu có muốn đối đầu với ngài làm gì. Tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm thôi. Vì vậy, hãy cùng nhau nâng ly và thưởng thức món ngon để thắt chặt tình thân."
"..."
Vô ích, cậu suýt buột miệng nói ra, nhưng đã kịp kìm lại. Trong mắt Thượng sĩ Chomo, sự thù địch hiện ra rõ mồn một. Hazen thở dài, ngồi dậy.
"...Được rồi. Tổ chức ở nhà ăn à?"
"Dạ không. Chúng tôi có một phòng riêng để các Thượng sĩ tụ tập."
"Hiểu rồi, cảm ơn. Vậy tôi đến đó là được chứ gì?"
"He he. Tôi sẽ đi cùng ngài."
"Hazen. Tôi đi cùng cậu nhé?"
Kaku Zu đề nghị, sắc mặt Thượng sĩ Chomo liền sa sầm.
"Cần gì Hộ vệ chứ. Chúng ta đều là đồng đội trong Tiểu đội 8 mà. Chẳng lẽ, ngài lại nghi ngờ đồng đội của mình sao?"
"...Hầy."
Hazen bất giác thở dài. Không ngờ một kẻ ngốc rành rành như thế này lại giữ được chức Thượng sĩ. Hẳn là hắn đã quen thói bắt nạt cấp dưới và trở nên vô cùng tự mãn.
"Được rồi. Tôi sẽ đi một mình."
"Ấy. Xin ngài hãy để lại thứ nguy hiểm đó."
Thượng sĩ Chomo ngăn lại khi thấy Hazen định cầm theo Ma trượng.
"Để hộ thân thôi. Ai biết khi nào có chuyện gì xảy ra chứ."
"Bởi vậy tôi mới nói không cần lo ạ. Các Thượng sĩ đều có mặt ở đó, nếu địch tấn công thì chúng tôi sẽ bảo vệ ngài. Hay là... ngài sợ?"
"...Được. Vậy đi thôi."
Giả vờ mắc bẫy lời khiêu khích trắng trợn, Hazen để Ma trượng lại rồi bước ra khỏi phòng.
Cậu bước vào căn phòng mà Thượng sĩ Chomo dẫn đến, năm gã Thượng sĩ khác đã ngồi sẵn ở đó. Tất cả đều nở những nụ cười giả tạo.
"..."
Nhìn qua chiếc bàn, có khoảng sáu chai rượu vang được bày sẵn. Thức ăn gồm cả thịt và cá, đều là những món xa hoa. Thượng sĩ Chomo tự mãn cầm một chai rượu lên.
"He he, tuyệt vời chưa? Tôi đã bảo nhà bếp làm riêng đó."
"...À."
Chắc là ép buộc thì có. Đúng là vô ích hết chỗ nói, Hazen thầm nghĩ. Nhưng dù sao cũng không thể từ chối một sự kiện đã được chuẩn bị, cậu đành ngồi xuống ghế.
"Nào. Đây là tấm lòng của chúng tôi. Xin mời ngài cạn ly."
Thượng sĩ Chomo bật nút bần và rót rượu vào ly của Hazen.
"..."
"Nào, sao thế ạ? Không có độc đâu. Chẳng lẽ, ngài lại sợ đấy chứ?"
Chomo nhìn cậu với ánh mắt đầy thách thức. Hazen nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi chọn một chai rượu khác và bật nút bần ra. Ngay lập tức, tất cả những người có mặt ở đó đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Không, một mình tôi uống thì không hay lắm. Chúng ta cùng cạn ly đi. Tất cả mọi người đều uống được chứ nhỉ? Để tôi rót cho các anh."
"Ơ?! D-Dạ thôi ạ, sau khi Thiếu úy uống xong, chúng tôi sẽ tự rót."
"Khách sáo làm gì? Đây là tiệc chào mừng mà. 'Lần đầu phải cùng nhau cạn ly' mới là lẽ thường tình chứ."
Hazen dứt khoát lấy ly của Thượng sĩ Chomo và rót đầy, sau đó lần lượt rót cho những người khác.
"Vậy thì, từ nay mong được chỉ giáo. Cạn ly."
Nói một câu ngắn gọn, Hazen dốc cạn ly rượu.
"Rượu ngon đấy. Rất ngon... Ủa, sao thế? Mặt mày ai nấy đều ủ rũ vậy. Rượu do cấp trên rót mà không uống nổi à?"
"..."
"Yên tâm đi. Không có độc đâu. Đương nhiên rồi. Rượu này là do các anh chuẩn bị mà, đúng không?"
"...!"
Cậu nhìn xoáy vào gương mặt tái mét của Chomo bằng đôi mắt đen sắc lẹm. Các Thượng sĩ khác tay cầm ly rượu run lẩy bẩy, mặt mày trắng bệch.
"...Có một dạo tôi từng say mê nghiên cứu về độc dược. Nên tôi biết đấy. Chai rượu nào có độc, chai nào không... chỉ cần liếc mắt là thấy ngay."
"Hí..."
"Đùa thôi, thấy sao? Giỡn chút ấy mà."
Hazen nở một nụ cười rạng rỡ.