Đêm đó. Hazen mơ.
Cậu thấy hình bóng của chính mình trong quá khứ, trước khi có được cơ thể này. Dáng hình phản chiếu trên mặt nước là một kẻ gầy gò, chân tay khẳng khiu, đến việc đứng vững cũng khó khăn. Ngay lúc đó, cậu nhận ra. Đây là hình ảnh ngay trước lúc mình chết.
Cơ thể sau hai trăm năm đằng đẵng ở một lục địa khác.
"Đây là kết cục của kẻ được mệnh danh pháp sư mạnh nhất lịch sử sao. Thảm hại thật."
Giọng nói hoài niệm của người đệ tử vang lên. Nằm đó là chính cậu, đang ôm lấy tim mình quằn quại. Cơn đau tim hành hạ, cậu cố gắng với lấy thuốc trong tuyệt vọng.
Một cái chết khó coi. Nhưng cậu chẳng bận tâm. Đó chính là sự lão hóa. Con người rồi sẽ già và chết đi. Bởi đó là quy luật của vạn vật.
Tuy nhiên, Hazen đã tiến hành một thí nghiệm.
Một thí nghiệm đánh cược cả mạng sống và linh hồn của chính mình.
Kết quả ra sao cũng được.
Liệu đó có phải là vận mệnh phải chết.
Hoặc là.
Thần linh hay ác quỷ, bên nào sẽ mỉm cười với cậu.
Và kết quả là.
Ác quỷ đã mỉm cười với Hazen.
Hazen tỉnh dậy trong một cơ thể trẻ trung.
Đó là chuyện của ba năm về trước.
*
*
*
Năm giờ sáng hôm sau. Hazen thức giấc cùng với ánh nắng ban mai. Cậu đi thẳng đến bồn rửa mặt, đánh răng kỹ lưỡng, tạt nước lạnh lên mặt rồi nhanh chóng thay quần áo. Chưa đầy năm phút, cậu đã chuẩn bị xong và đi ngay đến nhà ăn.
Trong khu bếp của nhà ăn, để ngăn chặn các vụ hạ độc tập thể, mỗi tiểu đội đều có đầu bếp riêng. Nguyên liệu cũng được quản lý riêng biệt. Hazen đi thẳng đến chỗ các đầu bếp của Tiểu đội 8.
"Th-Thiếu úy Hazen! Chào buổi sáng ạ!"
Họ lập tức ngừng tay, đứng nghiêm và hành lễ.
"Không cần bận tâm, cứ tiếp tục đi."
Có lẽ chuyện ngày hôm qua đã đến tai họ. Cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng của các đầu bếp. Nhưng chẳng hề để ý, Hazen quan sát họ nấu nướng.
"Thức ăn phải được chia đều, không phân biệt cấp bậc."
"Rõ!"
"Được lấy thêm hai lần. Rượu chỉ uống vào buổi tối, tối đa ba ly. Nếu có kẻ nào đòi hỏi vô lý, báo cáo lại cho tôi."
"Rõ!"
"Các anh chỉ cần chịu trách nhiệm đến khâu phân phát thức ăn. Giả sử, có xảy ra ngộ độc thực phẩm. Nếu chỉ có một người bị thì không sao, nhưng nếu toàn bộ Tiểu đội 8 đều bị, các anh sẽ phải chịu trách nhiệm."
"D-Dạ rõ!"
"Nếu có câu hỏi, hãy hỏi ngay tại đây. Sau này không được hỏi lại."
"...Rõ!"
"Không có à?"
"..."
Một lúc im lặng trôi qua, một đầu bếp giơ tay. Đó là một người đàn ông trung niên béo lùn với cái bụng phệ.
"Thưa ngài, tôi là Gazii, Bếp trưởng ở đây. Thông thường, chúng tôi không cho lấy thêm thức ăn, nên nếu làm như ngài nói thì khẩu phần sẽ tăng lên. Trong trường hợp vượt quá ngân sách, chúng tôi phải làm thế nào ạ?"
"Lập lại kế hoạch thực đơn và báo cáo cho tôi số lượng dự kiến. Ăn uống cũng là một phần của rèn luyện. Ngân sách có thể tăng thêm, nhưng không được vượt quá."
"Tôi đã hiểu. Xin cho phép tôi hỏi thêm một điều nữa. Thiếu úy Hazen có món nào không thích ạ?"
"...Tôi nghĩ là không có gì đặc biệt. Về cơ bản, món gì dọn ra tôi cũng ăn và không phàn nàn. Miễn là cân bằng dinh dưỡng, còn lại tôi giao hết cho các anh."
"Tôi đã rõ."
Bếp trưởng Gazii gật đầu với vẻ mặt đã thông suốt. Ông ta tạo cho cậu một ấn tượng nghiêm túc. Hazen mỉm cười nhẹ nhõm và vỗ vai ông.
Đặc biệt với bộ binh, ăn uống cũng quan trọng không kém gì rèn luyện. Cần phải có người quản lý thật chu đáo.
"Món ăn nấu xong thì mang đến phòng tôi. Vậy, phiền các anh."
Chỉ thị xong, cậu nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi. Cậu quay về phòng, vừa nhìn tấm bản đồ dán trên tường vừa ghi nhớ địa hình xung quanh vào đầu.
Đơn vị Biên phòng Garna này tiếp giáp với Công quốc Dioldo. Hai nước liên tục tranh giành, xâu xé lãnh thổ của nhau. Những cuộc đụng độ như thế diễn ra ngày đêm. Thêm vào đó, nghe nói tộc Kumin thỉnh thoảng lại xuất hiện gây rối, khiến họ phải vất vả đối phó.
Hazen cầm lấy tập nhật ký của các thành viên tiểu đội và bắt đầu đọc.
"..."
Có vẻ chẳng có nội dung nào đáng để tham khảo. Cũng không phải người nào cũng viết. Vốn dĩ, hạ sĩ quan đa phần xuất thân là thường dân. Tỷ lệ biết chữ không cao, nên đành chịu phần nào. Trong lúc đang thở dài đọc lướt qua, một cuốn nhật ký đã thu hút sự chú ý của cậu.
"Kaku Zu."
Cậu gọi qua cánh cửa.
"G-Gì đó? Tôi không có ngủ gục đâu nha?"
Chàng trai khổng lồ trả lời với giọng điệu hốt hoảng.
"Đừng có nói dối. Báo lại cho Thượng sĩ Zelega. Nói hắn gọi người đã viết cuốn nhật ký này đến đây."
"Biết rồi."
Vài phút sau, Thượng sĩ Zelega và một binh sĩ trung niên thở hổn hển bước vào.
"Ngài gọi tôi ạ?"
"Tôi không gọi Thượng sĩ Zelega. Mà thôi, ở lại cũng được. Tên anh là gì?"
"Rõ! Tôi là Edal, Binh nhì ạ."
Người lính trung niên trả lời với vẻ căng thẳng.
"Edal. Cuốn nhật ký anh viết. Thời gian và địa điểm giao chiến với Công quốc Dioldo. Thời gian và địa điểm tộc Kumin tấn công. Những điều này đã được ghi lại, đây là tất cả rồi sao?"
"Dạ không. Đây chỉ là những gì tôi nhớ được thôi ạ."
"Vậy à. Thế thì, hãy đi hỏi tất cả thành viên trong tiểu đội và ghi lại nhiều nhất có thể. Anh tóm tắt các điểm chính rất tốt."
"D-Dạ rõ!"
"Thượng sĩ Zelega."
"Rõ!"
"Nhật ký mà không có mục đích thì vô nghĩa. Hơn nữa, nếu chỉ những người biết chữ mới viết thì không thể thu thập đủ thông tin. Từ nay, bỏ việc viết nhật ký đi. Thay vào đó, hãy để Edal chịu trách nhiệm thu thập báo cáo. Tất cả mọi người, từ cấp Thượng sĩ trở xuống."
"Rõ!"
"Về phần gánh nặng công việc của Edal tăng lên, hãy điều chỉnh bằng cách tăng lương tương ứng với thời gian anh ta bỏ ra, hoặc giảm bớt thời gian huấn luyện thực hành. Về phía tôi, chỉ cần các anh đề xuất lên, tôi sẽ xử lý."
"Rõ!"
"Hết rồi. Nếu không có câu hỏi thì có thể lui ra, nhưng sau này không được hỏi lại."
"Không có ạ."
Hai người nhận lệnh và nhanh chóng rời đi.
Mười lăm phút sau, bữa ăn được mang tới.
"Kaku Zu."
"Ứm? Gì dợ?"
Một giọng nói ú ớ vang lên từ sau cánh cửa.
"Cái này. Cậu ra nhà ăn xem khẩu phần ăn ở đó có giống của tôi không."
"Hảả! Đang ăn mà."
"Coi như đi lấy thêm đồ ăn luôn đi. Tôi cho cậu cái bánh mì này làm quà."
"Ừm. Biết rồi, hết cách với cậu."
Kaku Zu vui vẻ chạy xuống cầu thang. Trong lúc đó, cậu bắt đầu dùng bữa. Món thịt nêm nếm rất ngon. Sữa thì có mùi hơi lạ một chút, nên cậu quyết định tiện tay cho luôn Kaku Zu.
"Bảo quản không tốt rồi."
Nếu quản lý chất lượng thực phẩm không cẩn thận, nguy cơ ngộ độc sẽ tăng lên. Dù đã dặn dò các đầu bếp, nhưng có lẽ đây là vấn đề từ khâu thu mua, cậu vừa ăn vừa nghĩ.
"Mọi người đều ăn giống cậu đó."
"Vậy à. Biết rồi, cảm ơn."
Cậu đưa bánh mì và sữa cho Kaku Zu vừa quay về. Anh ta không chút do dự mà bắt đầu ăn ngay.
"Mà, khẩu phần ăn thì mỗi người mỗi khác cũng được mà."
"Không được. Đặc biệt là sự phân biệt đối xử dựa trên chức vị, ở tiểu đội của chúng ta sẽ không có chuyện đó."
"Tại sao? Người có chức cao thì ăn nhiều hơn một chút cũng được chứ sao."
"Sự phân biệt đó là vô nghĩa. Thông thường, hạ sĩ quan là người lao động chân tay nhiều hơn nên dễ bị thiếu hụt dinh dưỡng. Cấp trên ít vận động nên dinh dưỡng lại dư thừa. Cậu không thấy bụng của mấy tay Thượng sĩ đó à?"
"Ờ, cũng đúng."
"Điều mà cấp dưới mong muốn nhất ở cấp trên, phần lớn là sự công bằng. Và trong nhiều trường hợp, đó là sự công bằng tương xứng với công sức bỏ ra. Với tư cách là cấp trên, tôi sẽ theo đuổi sự công bằng đến cùng."
Hazen khẳng định chắc nịch.
Công sức bỏ ra như nhau thì phải được đền đáp bằng phần thưởng như nhau. Điều này nghe thì dễ nhưng làm lại rất khó. Bởi vì vai trò của mỗi người là khác nhau, và yếu tố may rủi cũng chiếm phần lớn.
"Hầy. Ăn uống thì chỉ cần mọi người vui vẻ là được rồi mà. Nếu là Ema thì chắc cô ấy sẽ nói vậy đó."
"...Có lẽ vậy."
Chàng trai tóc đen khẽ cười, vẻ mặt đầy hoài niệm.
