“Tôi nghe chị cậu nói rằng hồi tiểu học, cậu đã từng mất tích.” - Giọng nói trầm tĩnh của anh Kazuki khiến lòng tôi chợt thắt lại.
Cơn gió đêm mùa hè thổi vào ban công mang lại cảm âm ấm khó chịu, tựa như xô nước bị bỏ dưới ánh mặt trời. Ở chung cư đối diện, khung cửa sổ của các tầng lầu nổi bật những đốm trắng, có thể thấy cả bóng người đang đi lại bên trong.
Liếc nhìn vào phòng khách, thấy anh Ozaki vừa từ trong bếp ra với đĩa thịt trên tay, Kei và Chiharu liền reo hò trong vui sướng. Anh Ozaki với cử chỉ tao nhã cắt lấy miếng thịt và đưa lên miệng đầu tiên, Kei sau đó cũng miệng nhai đầy thịt, không ngừng thốt ra những lời khen với đủ thứ tiếng nước ngoài như “Ngon!” , “Delicous!”, “вкусно!”.
Không một ai lắng nghe câu chuyện của chúng tôi.
“… Chuyện cũng đã xưa rồi, nên em chẳng nhớ gì nhiều. Với lại món bò nướng của anh Ozaki xong rồi kìa, anh không trở vào trong sao?”
“Nghe nói khi được hỏi bản thân đã ở đâu trong khoảng thời gian mất tích, cậu đã trả lời rằng ‘Mình đã ở tương lai’. Chuyện đó có đúng không?”
Anh Kazuki đứng tựa vào lan can, không rời mắt khỏi tôi. Anh ta lúc nào cũng vậy, luôn nhìn thẳng vào mắt người khác như thể không có chút rào cản nào.
Tôi cảm thấy khó xử, chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo.
“Nào có, anh đừng coi nó là thật chứ. Hồi đó em còn nhỏ nên hay nói mấy lời kỳ cục như vậy thôi.
“Nhưng cậu đã mất tích suốt một tháng rưỡi. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã sống ở đâu và quay trở về bằng cách nào?”
Tôi biết anh Kazuki hỏi không phải vì muốn trêu chọc tôi, anh ta chỉ đơn giản là thấy tò mò mà thôi. Thế nhưng, tôi không muốn nói cho ai biết những chuyện đã xảy ra trong một tháng rưỡi đó nữa. Tôi đã bị biết bao người đào móc, châm chọc, xỉa xói. Tôi không còn muốn bất kỳ ai chạm đến ký ức về cô ấy.
“Em quên hết rồi, không còn nhớ nữa.”
Ý chí kiên định trong lời nói với ngụ ý rằng bản thân không muốn đề cập thêm hẳn đã truyền đến anh Kazuki. Dù vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thẳng thắn, nhưng anh ta không hỏi thêm một câu nào.
“Chúng ta trở vào trong thôi, đồ ăn ngon đang ch…”
“Tôi đã từng gặp người đến từ quá khứ.”
Những lời tôi định nói tiếp theo nghẹn lại nơi cổ họng. Mái tóc màu sáng của anh Kazuki lượn lờ trong cơn gió.
“… Xin lỗi, em không hiểu ý anh cho lắm.”
“Chuyện xảy ra vào năm 2017, cũng bốn năm trước rồi. Khi còn học lớp mười, tôi đã gặp cô ấy. Cô ấy đến từ năm 1974. Người ở năm 1974, xuất hiện ở năm 2017.”
Vài giọt mồ hôi chảy dọc sống lưng tôi, một cách lạnh lẽo và chậm rãi. Đôi môi tôi khẽ nhấp nháy, nhưng không nói được lời nào. Tai tôi ù đi, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập như thể có ai đó đang dí micro sát bên tai. Tôi chỉ biết dán chặt mắt vào anh Kazuki.
Chín năm trước, vào mùa hè năm lớp ba, tôi đã đến tương lai.
Ngày 17 tháng 6 năm 2011, tôi đã vượt thời gian đến ngày 17 tháng 6 năm 2070, và đã ở cùng với cô ấy một tháng rưỡi sau đó.
Ở bên Isuzu.