Vì một tương lai được gặp lại em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4396

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6486

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1853

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

6 10

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

39 245

One-shot - Chương kết: Vì một tương lai của "cậu ấy" và "cô ấy"

Hay tôi mới chính là “kẻ đáng nghi” mà người ta hay nhắc đến nhỉ?

Đứng gần cổng trường, nơi các học sinh bắt đầu ùa ra sau giờ tan học, tôi bỗng có suy nghĩ trên. Lý do là vì một nhóm bốn nữ sinh đang cười đùa vui vẻ, đã đồng loạt ném cho tôi những ánh nhìn đầy quan ngại khi đi ngang qua. Tôi vờ làm mặt lạnh, xốc lại hộp đàn trên vai, nhưng mồ hôi lạnh vẫn cứ túa ra ròng ròng. Làm sao đây, nhỡ bị gọi cảnh sát là toi. Nhưng nếu không ở đây, tôi sẽ không tìm được Isuzu.

Ngày cuối cùng của tháng Tám, khoảng bốn giờ rưỡi chiều. Thành phố Yokohama ban sáng có thời tiết đẹp, nhưng đến giờ này vẫn còn nóng.

Sau khi nhận được manh mối về nơi ở của Isuzu từ anh Kazuki, tôi đã định lên đường đến Yokohama ngay lập tức, nhưng anh Kazuki đã gửi một tin nhắn nhắc nhở:

“Nhắc trước, các trường cấp ba ở vùng Tokai vẫn đang trong kỳ nghỉ hè đấy.”

Là một đứa lớn lên ở vùng Tohoku, nơi có kỳ nghỉ hè thường kết thúc vào giữa tháng Tám, tôi đã thất vọng não nề sau khi hay tin. Nhưng cũng nhờ vậy mà cái đầu của tôi đã có cơ hội nguội lại, và tôi cũng đã tự kiểm điểm về sự thiếu kế hoạch của mình.

Tôi đã tìm hiểu và biết được trường Isuzu theo học là một trường nữ sinh tư thục có truyền thống lâu đời. Tôi đã bỏ khá nhiều thời gian để dò la trên nhóm mạng xã hội của các nữ sinh cùng trường và biết được rằng hôm nay, ngày cuối cùng của tháng Tám, chính là ngày khai giảng sau kỳ nghỉ hè. Trong lúc điều tra, tôi đã không khỏi bất an với suy nghĩ “Mình làm thế này trông có khác gì một tên stalker đâu?”, nhưng đã lỡ thì phải làm tới thôi.

Chắc chắn hầu hết học sinh sẽ có mặt vào lễ khai giảng. Tôi còn biết được rằng sau lễ khai giảng, học sinh phải ở lại quét dọn và làm bài đánh giá năng lực, đến bốn giờ rưỡi thì mới được ra về. Cho nên chỉ cần đợi sẵn ở trước cổng trường vào thời điểm đó, tôi chắc chắn sẽ thấy được Isuzu. Với kết luận đó, tôi đã đứng chờ sẵn trước cổng trường, tuy nhiên…

“… Ui, tên đó đang làm gì vậy?”

“Hay gọi bảo vệ đi?”

Quá đau đớn. Ánh mắt của từng cô nữ sinh lần lượt bước ra cổng trường thật quá đau đớn. Mà cũng đúng, một đứa con trai lảng vảng trước trường nữ sinh thì quá là khả nghi còn gì. Nhưng khổ nỗi, gần trường lại chẳng có hàng quán nào để cho tôi có thể quan sát từ xa. Hay là lấy violin ra biểu diễn đường phố luôn nhỉ? Biết đâu vừa câu được giờ, vừa thu hút được sự chú ý của Isuzu cũng không chừng. A, nhưng mà, có khi bảo vệ sẽ đến hốt tôi trước mất.

Trong lúc tôi đang vã mồ hôi lạnh, một giọng nói chợt lọt vào tai.

“Tạm biệt nhé, Suwa.”

Tôi giật mình ngẩng phắt lên. Suwa…?

Xung quanh cổng trường lúc tan học tràn ngập nữ sinh trong bộ đồng phục váy liền màu xanh navy giống hệt nhau, nhưng ánh mắt của tôi chỉ chú ý đến một người duy nhất.

Một nữ sinh với mái tóc đen dài tung bay, sải bước nhanh ra khỏi khuôn viên trường như muốn từ chối tất cả mọi người. Tay phải cô ấy xách theo một hộp đàn violin bằng men đỏ.

Dù chỉ thoáng thấy mặt, nhưng những đường nét trên gò má và cằm cô ấy, cùng với khí chất khó tả đã khiến con tim tôi rung động dữ dội… Không thể lầm được.

“Gì vậy chứ, được chào hỏi rồi mà còn tỏ thái độ ư?”

“Kệ đi, cậu ta là vậy đấy.”

“Tiểu thư Isuzu thì đâu cần bạn bè~”

Khi đuổi theo bóng hình cô ấy, tôi đã nghe thấy nhóm ba cô gái đi ngang qua cười đùa và nói chuyện như thế.

Isuzu… A, đúng là cô ấy rồi.

Lắng nghe tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh, tôi cố hết sức đuổi theo để không mất dấu. Cô gái mà tôi tin là Isuzu dừng lại ở một trạm xe buýt cách trường không xa. Cùng lúc tôi đuổi kịp thì xe buýt cũng đã đến nơi. Tôi đợi Isuzu bước lên hết bậc thang rồi cũng lên theo.

Trên xe khá vắng. Isuzu ngồi ở hàng ghế đôi phía sau, còn tôi ngồi cách một ghế trống ngay sau cô ấy. Isuzu đặt cặp sách và hộp violin bên cạnh rồi nhìn ra cửa sổ. Dù vậy, trong khoảnh khắc đi qua chỗ ngồi, tôi vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô ấy. Ở dưới mắt trái, nốt ruồi lệ cô đơn ấy.

Lồng ngực tôi nghẹn lại, nước mắt chực trào.

Isuzu đang ở đây, ngay gần như thế. Cứ ngỡ rằng sẽ không được gặp lại nữa, nhưng giờ đây, cô ấy đang ở trước mắt.

Xe buýt chầm chậm chạy trong thành phố, thỉnh thoảng dừng lại để đón khách lên xuống. Isuzu không hề làm gì mà chỉ hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Một gương mặt nghiêng kiên quyết, như thể không cho ai đến gần, và sẽ nhe nanh đe dọa bất cứ ai dám tiếp cận. Hoàn toàn khác với Isuzu của năm 25 tuổi mà tôi biết. Tại sao cô ấy lại phải căng mình ra như thế? Cô ấy đang suy nghĩ điều gì?

… Mà khoan, từ giờ tôi nên làm gì đây?

Cơn bão niềm vui và hạnh phúc của tôi khi tìm được Isuzu dần lắng xuống, tôi bắt đầu băn khoăn về hành động tiếp theo của mình. Tôi muốn gặp Isuzu, muốn gặp đến mức đã lặn lội đến đây. Nhưng sau khi gặp rồi, tôi muốn làm gì?

Tôi đã gặp Isuzu của năm 25 tuổi vào năm 2030. Và vì không thể quên được cô ấy, tôi muốn gặp lại cô ấy một lần nữa. Khi biết Isuzu của năm 16 tuổi đang ở Yokohama, tôi đã đến đây.

Nhưng đó chỉ là mong muốn của riêng tôi.

Isuzu 16 tuổi đang ở trước mắt tôi chẳng hề biết gì về chuyện đó. Đối với cô ấy, tôi chỉ là một người xa lạ. Nếu tôi nói rằng mình đến đây để gặp cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ chỉ thấy ngạc nhiên và kinh tởm trước tôi.

Hơn nữa, liệu có thể nói Isuzu của năm 25 tuổi và của năm 16 tuổi là cùng một người?

Chắc chắn nếu xét trên phương diện hộ tịch hay DNA thì cả hai là một. Nhưng chẳng phải Isuzu của tương lai và Isuzu của hiện tại nên được tôn trọng như hai người riêng biệt hay sao? Tôi đã gặp và yêu Isuzu của năm 25 tuổi. Nhưng nếu bây giờ tôi lại áp đặt tình cảm đó lên Isuzu của năm 16 tuổi, thì đó chẳng phải là là một hành động vô cùng bất lịch sự, phớt lờ đi nhân phẩm của cô ấy ở hiện tại hay sao?

Trong lúc tôi đang rối bời với những suy nghĩ muộn màng đó, từ bên ngoài cửa sổ, một hồ nước rộng lớn hiện ra.

Đây là hồ Hamana nổi tiếng sao? Tôi dán chặt mắt vào cửa sổ, nhưng rồi loa thông báo “Lối vào hồ Sanaru” vang lên, tôi biết mình đã nhầm. Tuy thấy xấu hổ cho vốn hiểu biết hạn hẹp của mình, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến cái tên hồ Sanaru.

Đúng lúc đó, Isuzu, người nãy giờ chẳng hề nhúc nhích, bỗng bấm nút xin xuống xe.

Isuzu nhanh chóng khoác cặp lên vai, chuẩn bị xuống xe. Tôi cũng luống cuống đeo lại ba-lô. Sau khi xe dừng, tôi cũng xuống xe, giữ một khoảng cách nhỏ với Isuzu.

Vừa bước ra ngoài, một cơn gió liền thổi tới, mang theo mùi nước khác với gió biển mằn mặn.

Bên kia bờ hồ rộng lớn là những ngọn đồi nhỏ phủ đầy cây xanh, những tòa chung cư và nhà dân. Màu nước tuy không thể nói là trong vắt, nhưng trên mặt hồ thênh thang có vài chiếc thuyền bơi lượn, vài người đang câu cá bên bờ, trông nó giống như một nơi thư giãn của người dân quanh đây.

Isuzu bắt đầu đi bộ trên con đường nhỏ men theo viền hồ. Tôi bám theo sau, giữ khoảng cách chừng hai mươi mét để không bị cô ấy phát hiện. Cái suy nghĩ “Mình làm thế này trông có khác gì một tên stalker đâu?” lại một lần nữa lướt qua trong đầu. Dù không thể nói chuyện cũng được, nhưng tôi muốn ở bên cô ấy.

Bờ hồ cây cối xanh tươi, cỏ phủ kín mặt đất. Giữa đường có đặt vài chiếc ghế dài, một ông lão chống gậy đang tận hưởng những cơn gió trong khi ngắm nhìn mặt hồ. Mặt hồ Sanaru được rọi ánh hoàng hôn, lấp lánh như được rắc lên vô số mảnh ánh sáng.

Isuzu rẽ khỏi con đường nhỏ, tiến lại gần mép nước hơn. Bóng dáng cô ấy khuất sau những lùm cây dại. Tôi sốt ruột bước nhanh hơn.

Isuzu nhìn ra hồ, cô đang đứng ở một mảnh đất nhỏ được bao quanh bởi những hàng cây. Cô quăng mạnh chiếc cặp xuống đất, rồi đặt chiếc hộp violin lên mặt cỏ bằng động tác cẩn trọng trái ngược hoàn toàn. Mở hộp đàn, cô lấy ra cây violin. Một cây đàn có màu hoàng hôn rực cháy.

 Cầm cây vĩ trên tay, Isuzu đứng thẳng người hướng ra hồ, kẹp cây đàn giữa xương đòn và cằm. Một cơn gió thổi qua, những con sóng lăn tăn gợn trên mặt hồ như vẽ lại quỹ đạo của gió, và rồi mái tóc của Isuzu khẽ bay.

Giai điệu violin tựa như một tia sáng lấp lánh, tuôn chảy trong không gian mùa hạ.

Bản “Ave Maria” Schubert. Đây chính là bản nhạc đầu tiên mà Isuzu đã chơi cho tôi nghe vào năm 2030. Tiếng đàn của Isuzu năm 16 tuổi vô cùng tinh tế, kẻ như tôi không đáng để so sánh. Dẫu đó là một bản nhạc chỉ chất chứa sự dịu dàng, nhưng giai điệu của Isuzu lại có phần nào đó xót xa.

Có lẽ cô ấy muốn đến một nơi nào đó thật xa, một nơi nào đó thật cao. Nhưng vì không thể với tới, thế nên cô ấy đang than khóc cho điều đó.

Mặt trời lặn chạm vào dãy núi nối liền ở bờ đối diện, những tia nắng vàng tuôn ra từ đó chiếu rọi lên thân hình Isuzu đang chơi đàn, tựa như một ngọn đèn sân khấu.

Tôi đứng như trời trồng, lắng nghe giai điệu tuyệt đẹp thì đột nhiên, tiếng đàn ngừng lại giữa chừng.

Như một con thú hoang cảm nhận được khí tức kẻ thù, Isuzu quay phắt lại bằng một động tác sắc bén. Dường như trong lúc không để ý, tôi đã vô thức tiến về phía cô ấy. Giờ tôi đã ở trong khoảng cách có thể nói chuyện bình thường với cô ấy. Lần đầu đối mặt trực diện, cả người tôi như bị tê cứng không thể cử động.

Vẫn kẹp cây violin màu hoàng hôn tuyệt đẹp trên vai, tay cầm vĩ như một thanh kiếm, Isuzu lườm tôi bằng ánh mắt sắc như mắt mèo hoang. Như thể muốn nói rằng nếu ngươi dám tiến gần và xâm phạm thánh địa này nữa, ta sẽ xé xác ngươi ra.

“Có chuyện gì không? Bị nhìn chằm chằm như vầy khó chịu lắm.”

Giọng nói đầy vẻ đe dọa của cô ấy khiến lồng ngực tôi run lên.

Đúng là một cô gái vẫn còn rất trẻ, còn nhỏ tuổi hơn cả tôi. Dáng đứng gồng mình cho thấy một con người bướng bỉnh, ưa sạch sẽ và cứng đầu. Chắc hẳn cô ấy không bao giờ nở được một nụ cười xã giao, cũng không thể nói dối qua loa để bảo vệ bản thân.

Ánh mắt không chút nao núng khi lườm một gã đàn ông lạ mặt cho thấy vẻ mệt mỏi và chật vật với cuộc sống. Song, nó rất mạnh mẽ. Mạnh mẽ và đẹp đẽ đến mức sẵn sàng đốt cháy cả sinh mạng để đạt được mong muốn.

Isuzu, người đang cảnh giác cao độ, bỗng lộ vẻ mặt kinh ngạc. Tôi nhanh chóng che mặt và cúi đầu xuống.

“… Xin lỗi, cho tôi mười giây.”

“Sao vậy, tự nhiên anh khóc là sao?”

“Xin lỗi vì trông tôi trông thật ghê tởm, nhưng xin em đừng chạy.”

Trước mặt Isuzu đang sững sờ ôm cây đàn violin, tôi vội vã lau nước mắt nước mũi. Vừa lau, tôi cảm nhận được sự băn khoăn từ nãy đến giờ đang dần được cởi bỏ. Quá khứ, hiện tại, và tương lai, đang liên kết thành một thể thống nhất không chút mâu thuẫn nào bên trong tôi.

Tôi đã nghĩ Isuzu của tương lai và Isuzu của hiện tại là hai con người riêng biệt với phẩm giá khác nhau, và việc áp đặt tình cảm của mình đối với Isuzu của tương lai lên Isuzu của hiện tại là điều không nên. Suy nghĩ đó chắc chắn đúng. Có lẽ nó cũng giống như việc dì Nishijo cố gắng thay thế tôi bằng hình ảnh của Yuuta đã chết.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc này đây, tôi đã phải lòng cô ấy. Tôi đã phải lòng cô gái đang lườm tôi bằng ánh mắt như mèo hoang. Biết đâu, tôi của tương lai cũng đã yêu Isuzu theo cách này?

Tại nơi này, khoảnh khắc này, chẳng phải tôi đã yêu cô gái trước mặt mình, với một tình yêu không liên quan gì đến quá khứ lẫn tương lai hay sao?

“… Anh có sao không thế?”

Isuzu khẽ lên tiếng hỏi. Tôi thở ra một hơi, rồi gật đầu. Chắc hẳn bộ dạng của tôi lúc này trông thê thảm lắm, nhưng con tim của tôi đã bình tĩnh lại phần nào.

… Tôi nên làm gì tiếp theo đây?

Trái ngược với tình cảnh trăn trở ban nãy, mọi thứ bây giờ vô cùng đơn giản. Tôi yêu cô gái trước mặt, yêu đến mức muốn thổ lộ tình cảm ngay tại đây.

“Tôi là Hasekura Souta. Mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất. Anh đến từ Sendai.”

“… Sendai? Là Sendai ở tỉnh Miyagi ấy ư?”

“Đúng vậy, Sendai nổi tiếng với lưỡi bò nướng, zunda, và lãnh chúa Date Masamune. Quê tôi ở thị trấn Kuratsu.”

“Lặn lội từ nơi xa xôi như thế đến đây… Anh đi du lịch sao? Nếu vậy thì anh nên tới hồ Hamana mới phải. Chỗ đó vừa nổi tiếng vừa đẹp. Còn nơi này chỉ nổi tiếng với cái hồ bẩn top 10 toàn quốc thôi.”

“Hả, nhưng tôi đâu thấy nó bẩn đến thế… Với lại, chẳng phải em cũng đến đây thay vì hồ Hamana đấy sao?”

“… Hồ Hamana ồn ào nhiều người, lại còn được thổi phồng quá mức, thấy mà ghét.”

Tôi bất giác bật cười trước câu trả lời có phần ngang bướng đó, Isuzu bĩu môi một cách cộc lốc.

“Hiểu rồi thì mau đến hồ Hamana ăn lươn đi.”

“Em có định chơi violin nữa không? Tôi đứng đây nghe được chứ?”

“Nghe? Tại sao anh lại muốn nghe?”

“Vì tếng đàn violin của em đã khiến tôi vô cùng xúc động.”

Tôi chỉ đơn thuần nói những gì bật ra trong đầu mà không hề suy nghĩ sâu xa.

Thế nhưng, vẻ mặt của Isuzu ngay lập tức đanh lại, cô lại hướng về phía tôi cái nhìn sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống. Như thể tôi vừa chọc giận cô ấy.

“Thôi cái kiểu nịnh bợ đó đi. Tôi cực ghét mấy lời lẽ như thế.”

Trước phản ứng gay gắt không ngờ, tôi giật mình.

“Không, tôi đâu có nịnh bợ.”

“Anh cũng mang theo violin nhỉ. Đã là người chơi violin thì anh cũng hiểu rồi, tôi chơi không tệ nhưng chỉ ở mức tàm tạm. Tôi bị người ta nói thẳng vào mặt như thế đấy. Thứ trình độ nửa vời đó sao có thể khiến người khác xúc động.”

Tại sao cô gái với ánh mắt như lưỡi dao ấy, lại có thể tự khiến mình tổn thương sâu sắc đến như vậy?

“Chẳng lẽ là chuyện trong cuộc thi?”

“Sao anh lại… Không lẽ anh cũng là người dự thi?”

Thấy vẻ mặt của Isuzu trở nên gay gắt, tôi ấp úng đáp.

“Không, tôi không tham gia… Nhưng hạng ba cũng là một thành tích đáng nể còn gì? Rất nhiều người yêu thích violin và âm nhạc đã quy tụ về một nơi, và em đã đứng thứ ba trong số đó. Đối với anh, đó thực sự là một điều phi thường.”

“Không phải hạng nhất thì chẳng hề có ý nghĩa gì.”

Giọng Isuzu khàn đi như bị thứ gì đó chặn nơi cổ họng.

“Tập hợp biết bao nhiêu người, bắt họ chơi đàn, chấm điểm, rồi xếp hạng. Tất cả là vì điều gì? Là để tìm ra người giỏi nhất. Người ta chỉ cần có nhiêu đó, khá khẩm hơn thì sẽ để mắt đến vị trí thứ hai. Hạng ba thì chẳng ai thèm ngó ngàng, cũng chẳng có ai công nhận.”

Tôi chợt nhớ lại những lời mà Isuzu đã nói vào năm 2030.

“Hồi học cấp ba, cha mẹ bảo chị hãy bỏ violin đi.”

“Khi chị xin cha mẹ cho vào trường nhạc, họ đã ra điều kiện rằng chị phải vô địch một cuộc thi. Rằng chị phải chứng minh được mình có tài năng đến mức đó. Và rồi... chị đã không thể vô địch.”

Cô gái này đã không có được sự công nhận từ những người mà mình mong mỏi nhất.

“Nên là tôi sẽ bỏ cuộc. Có chơi cỡ nào đi nữa cũng chẳng thể trở thành nghệ sĩ hàng đầu. Nếu vậy thì thật vô nghĩa và lãng phí thời gian. Hôm nay tôi đến đây chỉ để chơi đàn lần cuối. Việc anh ở đây làm phiền tôi lắm, làm ơn mau đến hồ Hamana đi.”

“Từ bỏ violin… Em nói thật đấy à? Em bằng lòng với điều đó ư?”

Isuzu đang ôm cây đàn, bỗng run lên như thể tôi vừa nói trúng tim đen của cô ấy.

“Vô nghĩa hay lãng phí thời gian, chẳng phải đó là lời người khác nói với em hay sao? Em không cần phải tuân theo suy nghĩ của người khác.”

“… Biết làm sao được. Tôi đã không thể chứng minh. Tôi muốn cho mọi người biết rằng tôi yêu violin đến mức nào, tôi muốn mọi người công nhận tôi, và để làm được điều đó tôi chỉ có một con đường duy nhất là trở thành người giỏi nhất. Nhưng tôi đã không làm được, thế nên… tôi không còn tư cách để chơi đàn nữa.”

Gương mặt của cô ấy được soi rọi bởi ánh hoàng hôn bỗng nhăn lại, một giọt lệ lấp lánh bắt đầu lăn dài trên gò má mịn màng. Nhìn cô gái mình yêu khóc, lòng ngực tôi đau nhói như bị dao đâm.

“Là người hùng của chị.”

Khi tôi hỏi chồng của Isuzu là người như thế nào, Isuzu của tương lai đã mỉm cười mơ mộng.

Anh ta đã nói gì? Bằng những lời lẽ nào mà anh ta đã giúp Isuzu khơi dậy được lòng dũng cảm và niềm tự hào? Giá như tôi hỏi điều đó. Nhưng điều đó là không thể, thế nên tôi chỉ có thể chiến đấu bằng chính con người của tôi ở hiện tại.

Liệu tôi có thể… trở thành người hùng của cô ấy?

“Vậy tại sao em lại ôm violin một cách đầy trân trọng như thế?”

Isuzu, người đang cúi gằm mặt như một cô bé bị tổn thương, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên. Cô ấy vẫn ôm chặt cây vĩ cầm rực rỡ như được nhuộm bởi sắc màu của hoàng hôn.

“Em nói ‘Biết làm sao được’, nhưng thực tâm em không hề nghĩ vậy, đúng không? Em không hề muốn từ bỏ, đúng chứ? Mà ‘tư cách’ là cái quái gì? Chơi violin đâu cần bằng lái như xe máy hay ô tô.”

“Tư cách mà tôi nói không theo nghĩa như thế…”

“Em nói bản thân phải trở thành người giỏi nhất thì mới chứng minh được, nhưng có thật là như thế không? Chí ít, chẳng phải em vẫn có thể chứng minh tình yêu của mình dành cho violin hay sao? Đừng dễ dàng từ bỏ như vậy. Nếu đó là thứ quý giá đến mức không thể nhường cho bất cứ ai, vậy hãy đứng lên và chiến đấu cho đến cùng.”

Đôi mắt của Isuzu dao động, nước mặt một lần nữa lăn dài trên má.

Tôi gồng mình, hít một hơi thật sâu.

“Thôi được, bây giờ đến nhà em đi. Chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục cha mẹ em để em có thể tiếp tục chơi violin.”

“…!? Cái gì, t… tại sao!? Anh đến nhà tôi ư!?”

“Đã lên dây cót tinh thần cho em rồi, tôi cũng phải đứng sau hậu thuẫn chứ.”

“Không cần đâu! Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà…!?”

“Mới gặp hay đã gặp mười năm trước, thì kết quả vẫn là chúng ta đã gặp nhau. Không sao, tôi ăn nói không giỏi nhưng thể lực có thừa, cũng quen làm việc tới khuya muộn nên tôi sẽ thức thâu đêm để thuyết phục cho bằng được.”

“Lần đầu gặp mặt mà đã xông vào nhà người ta, rồi còn ở lì cả đêm nữa, sẽ bị gọi cảnh sát đó!”

Tôi thực sự có ý định đến nhà của Isuzu để thuyết phục cha mẹ cô ấy, nhưng Isuzu cứ lắc đầu quầy quậy, miệng luôn nói “Không được! Tuyệt đối không được!”. Vì lo rằng cổ của cô ấy sẽ rụng đến nơi, thế nên tôi mới rút lại ý định trên.

Tiếng ve sầu vang lên, như hòa vào bầu trời hoàng hôn. Một âm thanh trong trẻo đượm buồn.

“… Một điều nữa, nó có ý nghĩa đấy. Ít nhất thì đối với tôi, việc em chơi đàn đem lại ý nghĩa. Chính vì được nghe tiếng đàn của em mà tôi đã đem lòng thích bộ môn này.”

Isuzu nhíu mày bối rối.

“Nghe? Ý anh là từ cuộc thi đó ư?”

“Không, còn trước cả khi ấy. Lúc đó, tôi đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng và chỉ muốn chết đi. Nhưng khi nghe tiếng đàn của em, tôi đã được cứu rỗi, và tôi cũng bắt đầu chơi bộ môn này. Nhờ đó mà tôi đã gặp được những người bạn có thể cùng chơi đàn, và gặp được cả người mà mình có thể giãi bày những điều cất giấu trong thâm tâm. Nhờ tiếng đàn của em mà tôi của hiện tại mới có được rất nhiều điều quý giá. Thế nên, nó tuyệt đối không vô nghĩa.”

Isuzu nhíu mày, vẻ mặt không hề hiểu bất cứ điều gì. Cũng phải thôi, cho dù tôi có biết Isuzu, thì đối với cô ấy, tôi cũng chỉ là một kẻ đáng nghi bỗng dưng xuất hiện từ đâu đó.

Thế nhưng, chỉ cần nhìn vào sự nỗ lực đến cùng cực của cô ấy, tôi cũng có thể hiểu được cô đã cố gắng đến nhường nào. Chính những nỗ lực ấy tạo nên Isuzu mà tôi đã gặp ở năm 2030, và cứu rỗi tôi.

Vì vậy, nó chắc chắn không hề vô nghĩa. Dẫu nó không cho ra thành quả hữu hình trước mắt, thì chính những nỗ lực hết mình ấy, đôi khi sẽ cứu rỗi một ai đó ở một nơi mà chính bản thân họ cũng không hề hay biết.

Nơi chúng ta đang sống, có lẽ được tạo nên từ vô số những phép màu nhỏ bé mà đôi mắt chúng ta không thể nhìn thấy.

“… cho tôi nghe.”

Isuzu đột nhiên nói gì đó. Nhưng vì giọng của cô rất nhỏ nên tôi không nghe rõ.

“Gì cơ?”

Tôi hỏi lại. Isuzu bĩu môi, nói thêm một lần nữa.

“Anh nói vì nghe tiếng đàn của tôi, thế nên anh mới bắt đầu chơi violin nhỉ. Vậy thì, cho tôi nghe tiếng đàn của anh đi. Nếu nó làm tôi cảm động, có lẽ tôi sẽ tin rằng những gì mình đang làm thực sự có ý nghĩa.”

Tôi tròn mắt kinh ngạc… Cô gái này đang nói cái quái gì thế!?

“Chuyện đó… Nếu violin của em là socola hàng hiệu, thì socola của tôi chỉ đáng giá mười yên thôi.”

“Tôi thích socola mười yên. Anh chơi đi.”

“Tôi nói thật mà, nếu tiếng đàn của em thuộc hàng ẩm thực Pháp, thì của tôi chỉ cỡ mỳ ăn liền thôi!”

“Mỳ ăn liền tôi cũng khá thích. Nhanh lên.”

Lý do tôi mang theo violin trong chuyến đi này, là vì nghĩ rằng nó sẽ là một cái cớ hay đế tôi có thể bắt chuyện với Isuzu, nhưng ai ngờ nó lại tiến triển như thế này chứ! Không thể chống cự được thêm nữa, sau vài phút, tôi đã đặt cây violin có màu si-rô lá phong lên vai.

“… Vậy thì, tôi xin được phép chơi.”

“Xin mời.”

Tôi thở ra, nâng vĩ lên. Tôi không đắn đo về việc chọn bản nhạc. Nếu phải chơi, thì chỉ có bản nhạc đó. Bản nhạc mà Isuzu đã chơi cho tôi nghe vào mười năm trước, nhưng ở dòng thời gian chín năm sau. Và là bản nhạc mà anh Kazuki đã sáng tác vào năm 2021.

Tôi dồn hết tâm can để chơi giai điệu hoài niệm và ấm áp ấy, nhớ lại tất cả sự dịu dàng mà tôi đã nhận được.

Cầu mong rằng âm thanh này sẽ chạm được đến trái tim của cô gái đang chùn bước trước tương lai.

Thế nhưng, vì dạo gần đây quá nhiều thứ xảy ra nên tôi chẳng có thời gian để động vào violin, cộng thêm cả căng thẳng nên tôi đã vấp không biết bao nhiêu đoạn. Sau khi chơi xong, tôi tỉu nghỉu hạ cây vĩ xuống.

Isuzu, người đã đứng nghe từ nãy đến giờ, nhìn thẳng vào tôi.

“Nhiều chỗ còn kém lắm. Cả cách lấy nốt hay xử lý đoạn kết.”

“… Thành thật xin lỗi. Thực sự thì bản gốc hay gấp cả tỷ lần…”

“Tôi biết, bản nhạc thực sự rất tuyệt vời. Ai đã sáng tác nó vậy? Tôi chưa từng nghe qua.”

“Đây là bản nhạc của một người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh ấy nói rằng bản nhạc này không có tên, nhưng tôi chắc chắn nó được sáng tác cho một người rất quan trọng.”

“Vậy à.”

Isuzu, người hoàn toàn không biết gì về anh Kazuki, đáp lại.

“Đây giống bản nhạc được viết cho piano hơn là violin. Âm thanh có độ rộng và rất phong phú.”

“Ồ, đỉnh thật. Đúng vậy, tác giả là một nghệ sĩ piano đấy. Hơn nữa lại còn cực kỳ giỏi.”

“Tôi cũng muốn chơi thử.”

Giọng nói của cô ấy khẽ vang trong không gian nhuốm ánh vàng hoàng hôn. Isuzu nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của tôi, nói thêm một lần nữa.

“Tôi muốn được chơi đàn. Tôi muốn lay động trái tim của người khác. Giống như cách anh vừa làm với tôi.”

Tôi chưa từng nghe thấy một giọng nói nào trong trẻo đến như thế. Lồng ngực tôi nghẹn lại, sâu trong mắt tôi nóng ran. Nhưng vì không muốn mất mặt trước cô gái mà mình yêu, tôi cố gắng kìm nén.

Sau đó, Isuzu cất violin vào trong hộp đựng, đeo cặp sách lên vai, và đứng đối diện tôi trong tư thế sẵn sàng ra về.

“Tôi về đây. Sau khi về, tôi sẽ thử nói chuyện với cha mẹ… Mặc dù cảm giác như sắp chiến đấu với quái vật vậy.”

“Vậy để tôi đi cùng.”

“Anh chỉ mời cảnh sát đến thôi. Với lại, đây là chuyện của tôi. Tôi phải tự mình chiến đấu, phải tự mình bảo vệ lấy nó.”

Isuzu nhẹ nhàng chạm vào hộp đàn violin bằng men đỏ rồi cúi đầu. “Tôi xin phép”. Sau đó, cô khẽ nói “Cảm ơn” rồi rảo bước đi thật nhanh.”

“… Cố lên!”

Tôi chỉ kịp hét lên với theo bóng lưng nhỏ đang khuất dần của cô ấy. Isuzu nhanh chóng bước đi và biến mất sau những hàng cây.

Tôi vờ như bình tĩnh cất violin vào hộp được một lúc, nhưng ngay khi vừa cất cây vĩ đi thì không thể chịu đựng được nữa, tôi ôm đầu kêu lên: “Aaaa!”

Tôi đã chẳng thể nói được gì. Dù đã nghĩ rằng mình yêu cô gái trước mặt, yêu đến mức muốn thổ lộ tình cảm ngay tại đây. Vậy mà rốt cuộc tôi lại chẳng thể nói một lời nào. Mày đúng là một kẻ kém cỏi, vô dụng đến đáng thương, Hasekura Souta à.

Không… Biết làm sao được. Isuzu thực sự đã rất phiền não, tôi không thể dùng mục đích mờ ám của mình để phá ngang câu chuyện của cô ấy được. Dẫu sao, Isuzu cũng đã lấy được sự quyết tâm, nếu lúc đó tôi chen ngang vào với những suy nghĩ ích kỷ thì có lẽ đã phá hỏng mọi thứ. Thế này là tốt rồi. Chỉ cần giúp được Isuzu dù chỉ một chút, thì cũng đáng công lặn lội đến Hamamatsu. Vậy là quá tốt rồi, đi mua ít đồ ăn lót dạ rồi bắt xe buýt đêm về Sendai thôi.

Tôi lại một lần nữa giả vờ bình tĩnh, đóng hộp đàn lại, phủi vội đất cát bám trên chiếc ba lô vứt ở bãi cỏ, nhưng rồi lại không thể chịu đựng được nữa.

… Tôi không muốn mọi chuyện chỉ kết thúc ở đây.

Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần đến gặp lại là được, nhưng chẳng có gì đảm bảo tôi sẽ có thể gặp lại cô ấy vào lần sau. Trên đời này, mọi thứ hoàn toàn có thể đột ngột đổ vỡ. Tôi đây hiểu rõ điều đó.

Thứ quý giá thì phải nắm lấy, phải ôm lấy ngay bây giờ để không đánh mất.

Ngay lập tức tôi đeo ba-lô, khoác hộp đàn lên vai và phóng đi như tên bay. Isuzu chắc chắn sẽ đi xe buýt. Nếu may mắn, tôi sẽ có thể đuổi kịp cô ấy ở trạm xe.

Tôi chạy băng qua bãi cỏ mọc đầy cây dại rồi ra đến con đường bộ. Dưới ánh hoàng hôn lọt qua kẽ lá, con đường trông như được rắc một lớp bụi vàng.

Từ phía bên kia con đường, một bóng người mảnh mai đang chạy tới. Hộp đàn violin bằng men của cô ấy phản chiếu ánh hoàng hôn, tỏa sáng lấp lánh như một chiếc đèn.

Tôi là Hasekura Souta. Tôi đã đến tận Hamamatsu này để gặp em.

Suwa Isuzu, tôi thích em.

Tôi vừa chạy về phía cô ấy, vừa nhẩm đi nhẩm lại trong đầu những lời đã luyện tập không biết bao nhiêu lần để chắc chắn rằng lần này mình có thể nói ra một cách trọn vẹn.

*

Chắc Souta cũng sắp đến nơi rồi.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỉ quá một giờ rưỡi chiều, Kazuki lên tiếng với Kei và Chiharu rằng cậu sẽ ra ngoài đón Souta. Bệnh viện nhi trong nội thành Sendai chỉ có một lối vào duy nhất và cũng khá khó tìm từ đường lớn, vì vậy cả nhóm đã hẹn gặp ở trạm xe buýt gần nhất.

“Anh đi ạ…”

Kei trong bộ đồ gấu bông xù xì chỉ để lộ gương mặt xanh xao, vừa siết chặt hai tay vừa sắp xếp lại bàn ghế.

“Nhưng anh Kazuki, anh tính mặc bộ đồ đó mà ra ngoài ư?

Chiharu trong bộ váy liền thân trùng họa tiết với đôi tai mèo bồng bềnh, vừa dựng giá nhạc vừa rụt rè hỏi.

“Ừm.”

Kazuki gật đầu rồi rời khỏi hội trường đa năng.

Từ hội trường đa năng nằm ở trong cùng tầng một ra đến sảnh chính, cậu đã bắt gặp không biết bao nhiêu bệnh nhi và gia đình của các em. Có em chạy dọc trên hành lang, có em ngồi yên trên xe lăn, có em di chuyển cùng cây truyền dịch, cũng có trùm mũ kín đầu. Nhưng khi nhìn thấy Kazuki, tất cả bọn trẻ đều phấn khởi hô lên “Thỏ kìa!”. Mỗi lần như vậy, Kazuki sẽ ngồi xuống trước xe lăn để bắt tay, hoặc được một đứa trẻ lao đến ôm chầm từ phía sau, hoặc bế những em nhỏ đòi được ẵm lên.

Ngay khi bước ra ngoài qua cánh cửa tự động sạch sẽ, cậu đã chạm mặt ngay Mikiya, người đã đến sớm hơn giờ hẹn. Mikiya vừa nhìn thấy Kazuki đã cười phụt như bị sặc, thật vô duyên hết sức.

“Tớ ước gì cậu bị thiêu sống.”

“Nào nào, tại tớ ngưỡng mộ vì mỹ nam mặc gì cũng đẹp ấy. Cho tớ làm bức nhé?”

“Cậu mà chụp thì tớ sẽ bắt cậu dọn nhà vệ sinh cho đến khi tốt nghiệp.”

“Thế thì thôi vậy, tiếc ghê. Nhưng bọn trẻ sẽ thích lắm cho xem.”

Hôm nay, “Bộ tứ lạc điệu” có thể tổ chức buổi hòa nhạc nhỏ này cho các em, phần lớn công lao là nhờ Mikiya.

Mikiya đang làm thêm tại một câu lạc bộ cao cấp ở khu Kokubuncho. Có vẻ như cậu đã lựa lời kể với bà chủ và những khách quen ở đó rằng “Bạn bè của em mới lập một nhóm tứ tấu piano và đang tìm nơi để biểu diễn”. Và rồi, một vị quan chức của bệnh viện này sau khi nghe chuyện qua lời bà chủ đã ngỏ lời mời: “Vậy thì, liệu nhóm của cậu có thể đến bệnh viện chúng tôi biểu diễn được không?”.

“Ở đây có rất nhiều em nhỏ đã phải điều trị trong thời gian dài mà không được ra bên ngoài, gia đình của các em thì hầu hết đều không có thời gian hay tâm trí đâu để đi xem hòa nhạc. Vì vậy, chúng tôi rất mong các cậu có thể mang lại thứ âm nhạc có thể giúp họ trở nên phấn chấn hơn.”

Cuối cùng, vị đó áy náy nói thêm rằng bản thân chỉ có thể giúp chi trả chi phí đi lại, nhưng vì cả nhóm vốn không có ý định lấy tiền nên đã đồng lòng nhận lời.

Souta, Kei và Chiharu đặc biệt mong muốn mang lại niềm vui cho bọn trẻ nên đã rất tâm huyết ngay từ khâu chọn bài: “Quả nhiên là nên chọn những bài mọi người đều biết nhỉ”, “Hay chọn nhạc anime”, “Mấy bài như ‘Ngôi Sao Nhỏ Lấp Lánh’ cũng hay đó”. Kazuki thì xem xét danh sách các bản nhạc dự định biểu diễn và góp ý rằng nếu chơi toàn các bài sôi động thì có thể sẽ khiến một vài em mệt, nên thêm vào những bản nhạc có giai điệu nhẹ nhàng, thư giãn, đồng thời cậu cũng nhận luôn phần biên soạn lại các bản nhạc.

Ngoài ra, cả bọn cũng nghĩ ra nhiều cách khác để khiến bọn trẻ vui hơn. Trang phục hôm nay là một trong số đó. Khi cả nhóm đang bàn bạc xem liệu nên mặc trang phục gì trông thật vui mắt, Mikiya đã đề xuất “Hay là tụi mình mặc trang phục theo chủ đề ‘Dàn nhạc trong rừng’ đi?”, rồi chẳng hiểu sao tìm được mấy bộ đồ thú. Vốn là đứa tham gia đủ các loại câu lạc bộ và nhóm nghiên cứu trong trường đại học, nên Mikiya có quan hệ rất rộng. Ngoài ra, để bọn trẻ không thấy chán, chúng tôi cũng nảy ra sáng kiến giới thiệu nhạc cụ và giao lưu giữa các tiết mục. Phần này cũng là do Mikiya giỏi ăn nói phụ trách.

“Vậy anh thỏ nhà ta đang đi đâu đây?”

“Hasekura sắp đến rồi nên tớ ra trạm xe buýt đón, do đường ở đây hơi khó tìm một chút.”

“À, em ấy dẫn theo cả cô bạn gái ấy nhỉ. Đỉnh thật đấy, không ngờ em gái ấy lại chịu lặn lội từ Hamamatsu. Nhưng mà gan cậu cũng lớn thật, dám mặc bộ này đi long nhong ngoài đường cơ đấy.”

Nói rồi, Mikiya cũng đi song song bên cạnh. Cậu ta bảo là “Tớ muốn sớm thấy mặt bạn gái của Hasekura”. Gặp sớm hay muộn có khác gì, đằng nào cả bọn cũng sẽ gặp nhau ở bệnh viện mà.

“Nhưng cô bé đó cứ thể biểu diễn ngay có được không nhỉ.”

“Vẫn còn thời gian dợt qua một lần trước khi diễn chính, nên tớ nghĩ sẽ ổn thôi. Tớ cũng đã gửi file nhạc phổ từ trước, chắc em ấy đã luyện sẵn ở nhà rồi.”

“Vậy à. Thôi, cũng may là chương trình không bị hủy ngay phút chót.”

Giọng nói của Mikiya ẩn chứa sự nhẹ nhõm không ngờ, khiến Kazuki ngạc nhiên nhìn sang khuôn mặt của cậu ta. Nhận ra ánh mắt của cậu, Mikiya nhướng mày: “Sao?”

“À không, tại tớ không nghĩ cậu sẽ lo đến mức đó.”

“Ê, trong mắt cậu tớ là đứa vô tình đến thế à?”

“Tớ đâu có ý đó.”

Mikiya là kiểu người khi có chuyện gì đó bất ổn xảy ra, thay vì than vãn hay hối tiếc, cậu ta sẽ nhanh chóng chấp nhận và nghĩ đến kế hoạch tiếp theo. Buổi hòa nhạc nhỏ này cũng không phải ngoại lệ, khi sự cố xảy ra khiến chương trình có nguy cơ bị hủy ngày trước giờ diễn, cậu ta đã bình tĩnh hành động: “Vậy để tớ hỏi xem có thể dời qua ngày khác được không.”

“Tại tớ thấy nhóm Hasekura đã nghiêm túc tập luyện và lên hàng tá kế hoạch. Hơn nữa…”

Mikiya ngập ngừng như đang phân vân xem có nên nói hay không. Sau một khoảng lặng, cậu ta lặng lẽ tiếp lời.

“Bởi vì cậu cuối cùng cũng có hứng chơi piano lại, nên tớ muốn chuyến này phải thành công tốt đẹp.”

Rời khỏi con đường nhỏ trước bệnh viện, cả hai rẽ trái và bước ra một con đường lớn hơn một chút. Kazuki định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng đành ngậm miệng lại.

Sự e ngại khi chơi piano trước công chúng vẫn chưa biến mất. Ngay cả lúc này đây, khi nghĩ đến người cha của nạn nhân đã mất, cậu lại thấy rằng mình không nên làm những việc như thế này.

Thú thật, trong khoảng hai năm sau vụ việc của cha mình, cậu chưa từng nghĩ đến người đó. Khi ấy, cậu đã phải dốc hết sức để vật lộn trước tình cảnh nghiệt ngã của bản thân, nên cậu chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến người khác.

Thế nhưng, sau khi trải qua những sự kiện nhớ mãi ở đảo Tokishima, không phải nói ngoa khi cuộc đời cậu đã thay đổi.

Cậu đã được cứu rỗi, chính vì sự cứu rỗi đó quá lớn lao, cậu lại càng chìm sâu hơn vào nỗi mất mát. Và khi cuối cùng cũng đã vực dậy được, lần đầu tiên cậu đã nghĩ đến ông ấy, người cũng đã mất một thứ quá đỗi lớn lao giống như cậu. Mọi người xung quanh đều nói rằng cậu không có lỗi, nhưng vấn đề ở đây không nằm ở đó, mà là giữa cậu và ông ấy có một mối liên hệ vô cùng sâu sắc. Khi nghĩ đến nỗi đau của ông ấy, cậu thấy mình không được phép nhận được niềm vui. Ít nhất là ở những nơi có dù chỉ là 0,1% khả năng làm tổn thương ông ấy.

Nhưng.

“Nếu như ông ấy có thấy anh chơi piano ở đâu đó để rồi cảm thấy khó chịu hay khổ sở, đích thân em sẽ đi xin lỗi ông ấy. Em sẽ kể cho ông ấy nghe anh là người như thế nào, rằng anh quan tâm đến người khác ra sao. Em sẽ nói cho đến khi nào ông ấy hiểu thì thôi.”

“Em nghĩ chị Nanao đã để lại lá thư cho anh của tương lai cũng mong muốn điều trên, chị ấy yêu thương anh theo cách đó.

Khi nghe những lời đó của Souta, ký ức vể mùa hè năm đó đã sống dậy một cách vô cùng rõ nét. Ánh mắt sáng lên của cô ấy khi nghe tiếng đàn piano màn ly biệt trong ngày bão tố, và cả bức thư vượt thời gian.

Không phải cậu đã hết do dự. Chỉ là, giờ đây cậu nghĩ rằng có lẽ việc sống ẩn dật và đè nén bản thân không phải là cách chuộc lỗi duy nhất. Thay vào đó, có lẽ việc cố gắng đối mặt dẫu cho phải gánh chịu nỗi đau, sẽ mở ra một tương lai mới, giống như Souta vậy.

“Phải rồi, Hasekura quay chụp được mà nhỉ, để em ấy làm đi. Thực ra khi tớ nhắn với anh Takatsu về buổi hòa nhạc nhỏ ngày hôm nay, anh ấy ra lệnh cho tớ phải quay video gửi về đấy.”

“Gì chứ, thôi đi. Làm như đi học phụ huynh không bằng.”

“Đó là tấm lòng của một người cha mà anh Takatsu đã dành cho cậu đấy, Kazuki. Cứ im lặng mà trình diễn một show thật hay cho ảnh nghe đi. À, tớ cũng định lập trang web và fanpage một cách bài bản luôn. Để cho người ta biết đường mà gửi lời mời biểu diễn nữa.”

“Việc gì mà phải làm quá lên như thế…”

“Phải làm quá chứ. Nhân danh quản lý kiêm nhà truyền thông của Bộ tứ lạc điệu.”

Trong lúc Kazuki đang thở dài vì Mikiya đã tự bổ nhiệm mình làm quản lý kiêm truyền thông từ lúc nào không hay, cả hai đã đến bến xe buýt. Liếc nhìn đồng hồ của Mikiya, còn khoảng chừng hai phút nữa xe buýt mới đến nơi. Để không bị nhầm là hành khách, họ quyết định đứng cách xa trạm một chút. Hình như người đi đường có nhìn về phía này và cười đùa, nhưng thôi, vui vẻ là chuyện tốt mà.

Một mùi hương ngào ngạt lướt qua. Nhìn sang, cậu thấy những bông hoa mộc hương sắc cam đang nở rộ từ hàng rào của một nhà dân. Chẳng phải đó là hoa mùa thu sao? Cậu ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại thì bây giờ đã là cuối tháng Chín rồi. Chút dư âm còn sót lại của mùa hè rồi cũng sẽ tan biến trong sớm mai.

“Này, cậu nghĩ năm 2030 cậu sẽ làm gì?”

Có lẽ là đang liên lạc với Chiharu, Mikiya bỗng ngước lên với đôi mắt bất ngờ.

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Mà sao lại là năm 2030?”

“Tự nhiên nảy ra trong đầu thôi.”

Mikiya tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

“Năm 2030 tức là chín năm sau, lúc đó tụi mình 29 tuổ nhỉ? Đến lúc đó tớ muốn thi đỗ kỳ thi tư pháp và có một công việc ổn định. À, tớ còn muốn lấy bằng lái và sắm một chiếc bốn bánh nữa.”

“Ồ, hay đấy. Nếu có đi tới thị trấn Kuratsu thì cho tớ đi nhờ nhé.”

“Thị trấn Kuratsu? Quê của Hasekura ấy hả…? Tụi mình quen nhau lâu rồi, vậy mà đôi lúc tớ chẳng hiểu những lời cậu nói.”

Năm 2030. Nghe thì có thể xa xôi, nhưng cũng có cảm giác là sẽ đến rất nhanh. Con số đó, chính xác hơn là bao gồm cả con số trước đó là 2029, đã luôn khắc ghi sâu trong một góc tâm trí cậu kể từ dạo ấy. Cùng với một dự cảm tăm tối mà cậu chẳng thể nào rũ bỏ.

Trong tương lai chín năm sau, vào mùa hè năm 2029, để cứu Isuzu, Souta đã gặp nạn ở mũi Thần Giáng và mất tích sau đó.

Dẫu biết rằng nếu gặp gỡ Isuzu thì tương lai đó có thể trở thành hiện thực, vậy mà Souta vẫn bất chấp tìm kiếm em ấy. Hành động đó là đúng hay sai, cho dến giờ tôi vẫn không biết.

Thú thật, cho đến giờ nỗi ân hận vẫn cứ ập đến theo từng đợt. Rằng có lẽ cậu không nên làm điều đó, rằng có lẽ cậu đã góp phần rút ngắn sinh mệnh của Souta.

“Anh đừng làm vẻ mặt đó chứ. Em đã nói rồi mà, em không để mình chết dễ thế đâu. Em sẽ cố giữ mạng, và nếu có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ không bỏ cuộc, em nhất định sẽ quay về. Nên anh đừng tự trách mình nữa, em thấy biết ơn anh còn không hết đấy.”

Souta đã từng nói với cậu như vậy, có lẽ là sau một tuần kể từ khi em ấy tìm thấy Isuzu ở Hamamatsu. Ánh mắt của Souta lúc đó rất điềm tĩnh, dẫu em ấy đang đắm mình trong hạnh phúc. Không…, có lẽ đó không phải điềm tĩnh. Có lẽ đó là một ánh mắt sâu sắc và mạnh mẽ vô cùng, ánh mắt mà người ta gọi là “sự quyết tâm”.

Cảm giác đó sẽ như thế nào nhỉ? Sống mà biết rằng có lẽ mình sẽ mất mạng sau tám năm nữa.

“A, đến rồi.”

Nghe tiếng Mikiya, Kazuki ngẩng đầu lên. Chiếc xe buýt bật đèn xi-nhan, giảm tốc độ và từ từ trượt vào bến.

Cùng với tiếng “xùuu”, cửa trước của xe buýt mở ra, và vài hành khách bước xuống. Ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Kazuki, rồi bật cười rời bến. Souta xuất hiện gần cuối, cậu nói lời cảm ơn với tài xế rồi bước xuống. Khi nhận ra Kazuki, cậu tròn mắt kinh ngạc rồi cười sặc.

“Bộ đồ đó là sao vậy anh Kazuki! Anh đang chịu phạt à!”

“Là trang phục biểu diễn, vừa thấy xong hôm qua đã quên rồi ư? Em bị ngốc hay gì?”

“Kazuki, ý của Hasekura không phải như thế.”

Trong lúc họ đang nói chuyện, người hành khách cuối cùng cũng bước xuống từ phía sau Souta.

Đó là một cô gái mặc chiếc váy liền màu xám bên ngoài áo blouse, tay phải xách một chiếc hộp đàn violin bằng men đỏ. Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của cô bay lên.

Suwa Isuzu.

“Chào mọi người ạ.”

Cô bé cẩn thận bước xuống với vẻ mặt hơi căng thẳng. Souta đưa cánh tay phải đưa quấn băng trắng xóa về phía cô.

“Ừm, đây là Suwa Isuzu, hôm nay cô ấy sẽ thay em chơi đàn ạ… Ahaha.”

“Cái mặt hớn hở vì tình làm người khác bực thế nhỉ… Anh là Ozaki Mikiya, anh hay lo mấy việc vặt. Thực sự cảm ơn em vì đã lặn lội đường xa đến đây.”

“Em là Suwa Isuzu. Em sẽ cố gắng hết sức, rất mong mọi người giúp đỡ.”

Chuyện xảy ra mới hôm kia, buổi luyện tập hôm ấy kết thúc lúc năm giờ chiều. Khi Kazuki và Mikiya đang nấu bữa tối, cậu được cuộc gọi từ Souta. Mới vừa chào tạm biệt lúc nãy vậy mà giờ lại gọi điện, trong lúc còn đang thắc mắc, Souta từ đầu dây bên kia đã nói bằng một giọng lí nhí như muỗi kêu.

“Anh Kazuki, xin lỗi anh, hình như em bị rạn xương cổ tay rồi…”

Theo lời Souta, trên đường về nhà, cậu đã tông phải một chiếc xe đạp. Lúc đó, cậu đã theo phản xạ ôm lấy cây đàn violin và chống tay xuống đất theo một tư thế kỳ quặc. Tuy nhiên, lúc đó cậu không thấy đau mấy, đối phương cũng chỉ là học sinh cấp hai, nên cậu đã bảo cậu bé đang khóc lóc xin lỗi cứ về nhà đi, không sao cả. Nhưng sau đó, càng ngày cơn đau càng ập tới, nên cậu đã đến bệnh viện kiểm tra và nhận ra mình đã bị rạn xương.

“Em vẫn chơi được mà, tay còn cử động được đây.”

Souta cố gắng nói, nhưng ai lại bắt người bị rạn xương chơi đàn bao giờ chứ. Vì vậy sau khi bàn bạc với Mikiya, cả bọn đã cùng nhau thảo luận xem nên làm thế nào. Nhưng rồi tối muộn hôm đó, Souta đã liên lạc trở lại.

Ừm… Isuzu nói là sẽ đến Sendai để chơi đàn thay em… Có được không ạ?”

Chẳng còn là được hay không nữa, trong tình huống phải làm mọi thứ để tránh cho việc buổi diễn bị hủy ngay phút chót, chúng tôi đã vội vàng nhờ Souta gửi bản nhạc và cả lịch trình ngắn gọn cho Isuzu. Sau đó chúng tôi tiếp tục trao đổi và bằng một kỳ tích nào đó, ngày hôm nay đã đến.

“Nhưng bị gọi đột ngột vào tối hôm kia mà hôm nay đã lặn lội đến tận Sendai, chuyện này không đùa được đâu. Hasekura, em được người ta yêu lắm nhỉ.”

“Dạ!?!?! A… Anh nói gì vậy, anh Ozaki!? Anh muốn gì đây ạ…!?”

“Vậy để anh nói thẳng nhé. Suwa, em thích Hasekura ở điểm nào vậy?”

“Sao anh lại hỏi một câu khó nhằn như thế ngay trước mặt người ta chứ!?”

“Tất cả ạ.”

Trước câu hỏi kèm nụ cười tinh quái của Mikiya, Isuzu trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc.

“Nó không nằm ở một điểm cụ thể, anh ấy luôn sẵn lòng làm những điều mà em không thể làm được, cho bất kỳ ai. Tất cả những điều thật tuyệt vời làm sao, nên em thích anh ấy.”

Nói xong, Isuzu mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Souta cũng đỏ mặt không kém cạnh, cậu vô thức đưa cánh tay bị băng bó lên gãi đầu, để rồi kêu lên một tiếng “Á!” và vội ôm lấy cổ tay bị rạn. Isuzu hỏi “Anh có sao không”, rồi chạm vào vai cậu. Chứng kiến cảnh tượng đó, Mikiya lùi lại vài bước như muốn giữ khoảng cách.

“… Ơ kìa? Rõ ràng chỉ định trêu cho vui, tại sao người bị tổn thương lại là mình cơ chứ.”

Kazuki cũng bật cười vì cảm thấy không thể nhìn nổi nữa, nhưng mặt khác, cậu cảm nhận được một dự cảm chẳng lành đang từ từ lan ra như một vết mực đen dưới đáy lòng.

Souta và Isuzu, dù mới gặp nhau chưa đầy một tháng, nhưng dường như đã được kết nối bởi một mối dây liên kết không thể tách rời.

Phải chăng, hai người họ sẽ tiến đến kết cục mà Souta lúc nhỏ đã thấy? Từ giờ, hai người họ sẽ ở bên nhau, sống hạnh phúc với mối liên kết không bao giờ đứt rời. Nhưng sau tám năm, niềm hạnh phúc đó sẽ bị phá tan thành từng mảnh.

Nếu vậy, người bóp cò chính là cậu. Dù biết rằng có thể đẩy Souta vào nguy hiểm, nhưng chỉ vì sự đa cảm của bản thân mà cậu đã giúp em ấy tìm ra Isuzu.

Khi Souta rơi nước mắt vì biết Isuzu đang sống đâu đó tại thế giới này, miệng tuy khuyên bảo rằng em hãy suy nghĩ, nhưng trong lòng cậu lại dao động.

Nếu cậu là Souta, nếu có thể gặp lại được Nanao, cậu sẽ vứt bỏ tất cả mà chạy đến.

Nếu có thể gặp, thì chẳng phải nên gặp hay sao? Bởi dù có cố gắng né tránh hiểm nguy, con người đến cuối rồi cũng sẽ chết. Nếu vậy, cho dù có thể sẽ chết trong vài năm tới, chẳng phải chúng ta nên ôm lấy người mà mình yêu hay sao?

Bối rối trước những cảm xúc mâu thuẫn, cậu đã dựa vào lời nói của Isuzu trong tương lai để tìm kiếm tên của các thí sinh tham gia hạng mục violin trong các cuộc thi âm nhạc mà cậu biết. Chuẩn bị xong xuôi vào đó khi đoán rằng việc này sẽ mất rất nhiều thời gian, ấy vậy mà cậu đã tìm thấy cái tên “Suwa Isuzu” một cách dễ dàng đến không ngờ. Lúc đó, cậu cảm tưởng như thứ gọi là “định mệnh” đang lợi dụng cậu để trói buộc Souta.

Dẫu vậy, cậu đã không có ý định đưa cho Souta tờ ghi chú. Thực sự là không hề có ý định ấy.

“Em không muốn chỉ vì để mình được cứu mà phải xóa bỏ mọi thứ. Cái gọi là ‘Chúng ta không gặp nhau mới là đúng đắn’, em tuyệt đối không chấp nhận nó!”

Cho đến khi Souta tuyên bố điều đó, với đôi mắt không hề khuất phục trước bất kỳ số phận nghiệt ngã nào.

“Anh là… Kazuki đúng không ạ?”

Một giọng nói ngập ngừng kéo Kazuki trở về thực tại. Isuzu đang nghiêng đầu nhìn cậu. Mikiya nhép miệng kêu cậu giới thiệu bản thân với vẻ mặt chán nản, cậu ngơ ngác. Cậu cứ ngỡ là mình đã nói tên rồi, nhưng hóa ra là chưa.

“Anh là Kazuki, cảm ơn em nhé. Hasekura ngốc quá, em nhận lời giúp bọn anh thật tốt biết mấy.”

 “Anh Kazuki, sao em thấy anh đối xử khắt khe hơn với mỗi mình em vậy?”

“Em đã nghe Hasekura kể rất nhiều về anh, cảm giác cứ như đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau vậy.”

Có lẽ vì nốt ruồi lệ ở bên mắt trái, Isuzu mang một vẻ gì đó đượm buồn, nhưng khi cười lại rạng rỡ đến bất ngờ. Bị nụ cười ngây thơ ấy cuốn theo, Kazuki cũng bất giác mỉm cười.

Thật ra cậu cũng đang nghĩ điều tương tự. Có lẽ vì đã nghe Souta kể về Isuzu của tương lai rất nhiều lần. Cậu không có cảm giác đây là lần đầu gặp mặt. Thậm chí còn có một cảm giác hoài niệm kỳ lạ, như thể gặp lại một người bạn cũ đã biết từ hàng chục năm trước. Dù Isuzu mới mười sáu tuổi, và Kazuki còn chưa sống đến hai mươi năm.

“Hasekura đã cho em nghe bản nhạc mà anh sáng tác rồi đấy ạ.”

“Bản nhạc?”

“Là bản đó đó. Bản nhạc mà hồi trước ở cùng em, anh đã sáng tác ngẫu hứng. Cái bản chưa có tên ấy.”

“À.”

Trước lời giải thích của Souta, Kazuki lẩm bẩm. Bản nhạc ngẫu hứng chưa có tên, lại còn là bản nhạc mà Souta nói mình đã được Isuzu trong tương lai chơi cho nghe. Cảm giác gai người khi Souta chơi đoạn tiếp theo vốn chỉ tồn tại trong đầu cậu, đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ.

“Bản nhạc đó, tuy chỉ mới nghe một lần nhưng nó cứ vang mãi trong đầu em. Ừm, em biết là có hơi đường đột, nhưng có thể cho em xin nhạc phổ được không ạ? Em cũng muốn thử chơi nó.”

“A… Xin lỗi, anh vẫn chưa chép ra bản nhạc.”

Nói là vậy, nhưng thực ra phần lớn các bản nhạc ngẫu hứng cậu sẽ giữ mãi trong đầu. Nhưng vì thấy vẻ mặt thất vọng rõ rệt của Isuzu, Kazuki vội nói thêm “Khi nào chép xong anh sẽ gửi cho”, ngay lập tức Isuzu mỉm cười rạng rỡ “Thật ạ?”.

“Anh không định đặt tên cho nó ư?”

“Ừm… Anh không giỏi diễn đạt bằng lời cho lắm.”

Cậu cười một cách mơ hồ, nhưng Isuzu, người đáng lẽ không biết gì cả, lại nhìn cậu như thể đã nhận ra điều gì đó, rồi nở một nụ cười đầy bao dung.

“Em cũng không giỏi diễn đạt bằng lời, nên chẳng thể nói rõ được… Khi nghe bản nhạc ấy, em cảm thấy hoài niệm và xao xuyến đến khôn cùng. Đây chỉ là cảm nhận của riêng em thôi, nhưng em có cảm giác như một người rất quan trọng ở một nơi xa xôi đang mỉm cười với mình.”

Trong khoảnh khắc, cậu chỉ biết nhìn chằm chằm vào Isuzu, không nói nên lời.

Bản nhạc đó… Cậu đã sáng tác khi nghĩ về cô ấy.

Vì cô ấy, người mà cậu đã gặp tại mùa hè năm đó, người sẽ không bao giờ gặp lại, người ở nơi xa hơn bao giờ hết.

“Chúng ta đi thôi. Còn phải giới thiệu Suwa với Hinohara và Hayasaka nữa.”

Mikiya vừa nhìn đồng hồ vừa nói, Souta gật đầu “A, anh nói phải”. Isuzu vừa xác nhận “Chị Hayasaka chơi viola, còn anh Hinohara chơi cello nhỉ”, vừa sánh bước bên Souta.

“Suwa này, nếu được thì anh muốn em mặc trang phục biểu diễn, nhưng thứ anh kiếm được chỉ có một bộ váy liền hơi gợi cảm kèm với đôi tai cáo từ câu lạc bộ văn nghệ thôi. Em thấy ổn chứ?”

“Ơ, anh Mikiya, cái đó thì hơi…”

“Không sao ạ, vì sự thành công của buổi biểu diễn.”

Trong khi ba người họ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, Mikiya bỗng nhìn sang bên cạnh rồi dừng bước. Cậu quay lại, và khi thấy Kazuki đang đứng một chỗ, cậu nhíu mày.

“Kazuki, sao đấy? Trong người không khỏe hả?”

Không phải vậy. Chỉ làm cậu có cảm giác nếu bước qua đây, cậu sẽ không thể quay đầu được nữa.

“Anh có sao không ạ?”

Isuzu cũng nhìn về phía này và hỏi han một cách lo lắng. Souta đứng bên cạnh cô cũng quay lại.

Đó là ánh mắt cương nghị chất chứa sự quyết tâm sâu sắc giống như hồi em ấy bảo cậu đừng làm vẻ mặt đó nữa. Souta nhìn thẳng vào Kazuki. Và rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu bật cười. Một nụ cười tươi tắn và sảng khoái đến không ngờ, một nụ cười thật mạnh mẽ.

“Anh Kazuki, chúng ta đi thôi. Kei và Chiharu cũng đang đợi đấy.”

Phải rồi, cậu đã quyết định sẽ tin tưởng. Kể từ lúc Souta nói rằng em ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Thấy Kazuki đã bắt đầu bước đi, Souta có vẻ hơi ngượng ngùng, đưa bàn tay trái lành lặn của mình ra cho Isuzu. Isuzu tròn mắt, hai má ửng hồng, đổi hộp đàn violin sang tay trái, rồi nhẹ nhàng đặt tay phải của mình lên tay Souta. Souta nắm chặt tay Isuzu, ưỡn ngực và bước đi.

Để có được những khoảnh khắc như thế này, ngày hôm đó, Souta đã nói với một đôi mắt mạnh mẽ đến nghẹt thở.

“Cái gọi là ‘Chúng ta không gặp nhau mới là đúng đắn’, em tuyệt đối không chấp nhận nó!”

Thực ra, chính cậu cũng đã được cứu rỗi bởi lời nói ấy.

Nếu như mình không gặp Nanao, biết đâu cô ấy đã có một cuộc đời khác? Biết đâu cô ấy đã có thể trải qua những tháng ngày bình yên và hạnh phúc hơn bên người khác? Đó là suy nghĩ vẫn luôn ở sâu trong thâm tâm cậu, kể từ khi cậu biết rằng cô ấy qua đời quá sớm.

Thế nhưng, cậu vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ “Giá như chúng ta không gặp nhau”.

Nếu có thể quay ngược thời gian, có lẽ cậu vẫn sẽ ước được gặp lại cô ấy. Dù cho biết rằng chỉ có vỏn vẹn một mùa hè, dù cho biết rằng một cuộc chia ly xé lòng đang chờ đợi phía trước.

Nhìn bóng dáng Souta và Isuzu tay trong tay bước đi, Kazuki lặng lẽ mở lá thư trong lòng.

Lá thư vượt thời gian mà cô đã gửi cho cậu, lá thư mà mỗi khi sắp gục ngã, cậu lại đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi từng câu chữ đã được khắc ghi rõ nét trong tâm trí.

“Xin cậu hãy tin vào chính mình, và tin vào tương lai mà bản thân sẽ bước đi. “

Hãy tin tưởng vào tương lai.

Câu chuyện tiếp bước sau cái kết mà Souta bé nhỏ đã thấy, vẫn chưa ai biết được. Kết cục của nó liệu có phải là bi kịch hay không, vẫn chưa được ai quyết định.

Có thể sẽ có những kết thúc mà mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.

Nhưng cũng với xác suất tương đương, hy vọng chắc chắn vẫn tồn tại.

Khi Souta chín tuổi biến mất ở mũi Thần Giáng trước một Isuzu đang khóc nức nở, Souta hai mươi tám tuổi ở một không-thời gian khác sẽ quay về bên cô. Một tương lai như vậy, cũng tồn tại trong vô vàn khả năng.

“A a, gấu với mèo cũng xuất hiện rồi.”

Nghe tiếng cười của Mikiya đi bên cạnh, Kazuki ngẩng đầu lên. Đúng thật, trước cổng bệnh viện cách đó khoảng ba mươi mét, Kei trong bộ đồ gấu và Chiharu trong trang phục mèo đang vẫy tay.

Souta giơ cánh tay phải quấn băng của mình lên vẫy lại một cách khỏe khoắn, Isuzu cũng rụt rè giơ hộp đàn violin lên để chào những người bạn âm nhạc lần đầu gặp mặt. Rồi Souta và Isuzu liếc nhìn hai người sinh viên lớn tuổi đang đủng đỉnh đi phía sau, như thể không thể chờ đợi được nữa, họ nắm tay nhau và chạy đi. Mikiya càu nhàu “Tuổi trẻ sung sức ghê” rồi cũng chạy nước rút, Kazuki cũng cười và bắt đầu chạy.

Một cơn gió mang theo hương thơm của hoa mộc thổi qua. Mùa hè sẽ kết thúc, nhưng thời gian vẫn sẽ tiếp tục trôi kể từ giờ trở về sau.

Cậu tin rằng cuộc gặp gỡ vượt thời gian giữa Souta và Isuzu không phải là bi kịch, mà là khởi đầu của một phép màu.

Cậu tin rằng tương lai là thứ chúng ta có thể xây dựng bằng chính đôi tay mình, bằng sự đấu tranh, và bằng những lời ước nguyện không ngừng.