「Vi tiểu thư áp dụng chế độ nghỉ 2 ngày trên tuần nên chúng ta không thể có đủ nhận lược được! Một tuần phải nghỉ 2 ngày để làm cái gì cơ chứ ! ? Đã vậy làm việc còn chia ca với mỗi ca đều ngắn nữa là sao ! ?」
Creto có mái tóc ngắn màu nâu đất thường thấy tại quê nhà cậu, với đôi mắt cậu cũng mang màu tương tự. Mặc dù vẻ ngoài mang cho người ta cái cảm giác của một thanh niên trầm tính, lạnh lùng, tuy nhiên giọng điệu lại cọc cằn thấy rõ. Mặc dù vậy, vì đã quá quen nên Sophie cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
「Creto này, mặc dù Talis là một khu nghỉ dưỡng mùa hè tuyệt hảo, nhưng vào mùa đông thì nơi này thậm chí còn lạnh hơn cả Vương Đô đó. Giữa cái lạnh buốt giá này thì chỉ có ác quỷ mới bắt người khác phải làm việc không ngơi nghỉ thôi. Hai ngày là khoảng thời gian nghỉ cần thiết để hồi phục và nạp lại năng lượng cho cơ thể đó. Chứ để đến lúc bị đau ốm rồi thì dù có muốn cũng không thể làm việc được phải không?」
Do đã đảm bảo nguồn vốn đáng kể phục vụ duy trì và phát triển nhân lực, cô nghiễm nhiên coi điều kiện làm việc hiện tại là việc cần thiết.
Do nằm ở dưới trướng Sophie hầu hết đều là những đứa trẻ mồ côi, vậy nên gần như mọi người đều có cảm giác phục tùng đối với cô. Để họ có thể trưởng thành đến mức xóa đi cái mác trẻ mồ côi, bên cạnh kiến thức và kỹ năng ra, lẽ đương nhiên là phải bao gồm cả thù lao nữa.
Và quần áo chính là một phần trong đó, ở vị trí phụ trách quản lý giống như Bart, Creto tất nhiên là cũng được cấp không ít những bộ suit sang trọng. Hiện mặc dù mới chỉ mặc những bộ trang phục được cấp, Creto thoạt nhìn trông không khác gì một quân át chủ bài trẻ tuổi tới từ một doanh nghiệp hàng đầu cả.
「Nếu đã mua lấy cả linh hồn rồi thì đáng lẽ phải bắt tôi làm đến mức hồn phi phách tán chứ」
「Mà, một cơ thể thiếu đi linh hồn thì còn lại chẳng khác gì cái vỏ cả. Tôi không phải là chủ nô và chẳng có nô lệ nào cả, là thuê nhân viên đó. Ngay từ chi phí đào tạo ban đầu đã rất tốn kém rồi. Vậy mà giờ lại nỡ vắt bằng kiệt thì chẳng phải tệ lắm sao」
「Không, một nơi với điều kiện thuận lợi hơn cả nơi này, dù có đi khắp thế giới cũng không tìm ra nổi đâu!」
Đặc biệt là trẻ em, sáng dậy thì được dạy đọc, viết và tính toán, chiều về thì chỉ làm việc vài giờ trong một khoảng thời gian giới hạn chặt chẽ. Và dù là chỉ vài giờ, tất cả đều được trả công. Tất nhiên, câu chuyện này không hề áp dụng cho toàn thể Thương đoàn Linières, nó chỉ thuộc về riêng những nhân viên nằm dưới trướng Sophie thôi.
Mọi dự án mà Sophie nhúng tay vào đều đạt được thành công, dẫn tới khối tài sản cũng trở nên kếch xù. Một cô gái mà dù mới chỉ 13 tuổi thôi đã có trong tay tiềm lực tài chính dồi dào tới vậy. Và toàn bộ khối tài sản đó, cô đều dồn hết vào đầu tư cho các dự án kinh doanh kế tiếp, chi phí bảo trì và sau đó là bao gồm cả chi phí nhân sự.
Dù là đồ trang sức, váy vóc lụa là hay giày dép đắt tiền, cô đều không tỏ ra hứng thú.
Tham vọng trong cô còn vượt xa những điều đó.
Cái thứ mà cô mưu cầu chính là “phát triển”.
Mưu cầu cho Vương quốc và toàn bộ dân chúng đều được phát triển.
Liệu rằng có bất người phụ nữ ở bất kỳ nơi nào trên thế giới lại có thể có sức hút hơn cô gái này. Và khi ở dưới trướng một người tỏa ra đầy sức hút như cô ấy, sẽ chẳng có ai làm muốn kiếm tìm một công việc khác cả.
「Nghe bảo mấy đứa đều giỏi việc chân tay và muốn tham gia vào công việc đồng áng, vậy thì tôi sẽ để việc phỏng vấn lại cho Creto nhé」
「Phải. Đám nhóc đó, mặc dù cũng khá phiền khi mà chúng đều tỏ ra khó chịu khi mà tôi muốn mang chúng theo mình」
「Ma~, có vẻ mấy đứa cảm thấy không thoải mái với công việc hiện tại lắm nhỉ. Bộ có điểm nào chưa hài lòng sao? Nếu có thì để tôi sẽ giải quyết ngay. À, nhưng mà nếu chúng đều không muốn rời Vương đô thì cũng hơi khó đấy nhỉ. Tôi cũng không muốn mở rộng diện tích canh tác ở Vương đô quá đâu」
Chất lượng nguồn nước và đất tại Vương đô đều ô nhiễm hơn hẳn so với Talis. Ở đó không có môi trường lý tưởng để trồng các loại cây quan trọng. Để làm được điều đó thì bắt buộc phải chọn một vùng có thổ nhưỡng tốt.
「Ở cái đất Vương đô đầy ô nhiễm này, chắc hẳn anh cũng muốn cuốn gói lắm rồi nhỉ. Ngặt nỗi là đứa nào đứa nấy đều xa lánh anh hết cả ha…」
「Oi~, đã đến lúc để tiểu thư nín cái mỏ hỗn của mình lại rồi đấy」
Bart đã kịp quát mắng lấy cô ngay khi chỉ vừa mới bước qua cánh cửa phòng. Trong khi Creto khẽ lẩm bầm 『Tên phiền phức tới rồi』.
「Bart, đúng lúc quá. Đám trẻ sao rồi?」
「Vẫn phải mất thêm ít lâu nữa thì cơn sốt mới thuyên giảm được, nhưng vì chúng đều đã uống thuốc rồi nên bác sĩ đảm bảo là sẽ ổn thôi」
「Thật sao! Vậy thì tốt rồi」
「Cô lại nhặt thêm những đứa khác đấy à ! ?」
Căn phòng vang vọng tông giọng Creto.
「Ara, vậy anh chưa biết gì sao? Bart, tôi đã dặn anh là gửi gửi lời xin lỗi của tôi tới Creto rồi mà」
「Tên đó, Hôm qua hắn còn chẳng thèm quay về ký túc xá đó. Chắc chắn là đã lượn lờ chơi bời ở xó xỉnh nào đó rồi」
「Ara…!」
「Gì c~! Đừng có nói với tiểu thư theo cái cách thiếu đứng đắn đó! Đêm qua tôi ở viện nghiên cứu để bàn chuyện cải tạo giống với Eric!」
「Mồ, thấy Creto đam mê với công việc như vậy thì tôi vui lắm, nhưng liệu anh và Eric có chịu nghỉ ngơi tử tế không đó? VÌ mọi người đều là quản lý nên càng phải tuân thủ giờ giấc mà tôi đặt ra hiểu chứ. Cứ làm như vậy thì anh sẽ có khác gì gương xấu cho đám trẻ đâu. Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai phải làm việc quá sức cả」
「Nhưng tại sao tôi lại là người bị ăn chửi…」
Gạt Creto đang tỏ ra bất mãn qua một bên, Bart đưa một lá thư cho Sophie.
「Sophie-sama. Chúng ta nhận được lời mời tới dự bữa tiệc tối này từ ngài Tử tước Haars」
「Ngay tối nay sao? Có hơi đột ngột nhỉ」
「Theo như tôi được biết, chủ nhân và phu nhân cũng được mời tới buổi tiệc, tiểu thư khó mà có thể từ chối được」
「Thực ra vốn dĩ tôi đã không có ý định từ chối rồi. Rất nhiều đất nông nghiệp của chúng ta đều là mang ơn ngài Tử tước Haars đấy」
Vì để trồng “Amane”, Tử tước Haars đã sẵn lòng cho cô mượn cả một vùng đất canh tác rộng lớn. Mặc dù không thể phủ nhận là Sophie mang ơn việc đó rất nhiều, cô vẫn luôn cần phải thực hiện các phép xã giao ở trong giới quý tộc.
Trong khi suy nghĩ xem rằng tối nay nên mặc trang phục gì cho buổi tiệc, Sophie tiếp tục hoàn thành công việc trong ngày.