Khoảng một thời gian sau khi cô yêu cầu cho gọi Eric tới đây, người đánh xe kiêm người đưa tin mở cánh cửa căn phòng ra. Và mặc dù bị gọi vào đúng cái thời điểm giữa khuya như thế này, Eric vẫn tiến vào căn phòng với vẻ mặt niềm nở.
Bất kể khi nào và bất kể ở đâu, miễn là được Sophie gọi thì Eric đều tỏ ra vui vẻ hết.
Sophie tặng cho người đánh xe một chai rượu như lời cảm ơn vì đã cất công chở Eric tới đây lúc đêm khuya thế này. Mặc dù thứ rượu này ở một đẳng cấp chênh lệch hoàn toàn so với loại rượu trái cây hảo hạng kia, người đánh xe vẫn rất vui mừng trước thứ đồ uống xa xỉ mà dân thường sẽ khó lòng được nếm thử này.
Mà vì anh ta đã kết hôn nên đây sẽ là trải nghiệm tuyệt vời cho gia đình họ vào ngày nghỉ. Tặng hẳn cả một thứ thức uống thơm ngon đắt, tiền để lấy lòng người đánh xe, thực sự cô là một tiểu thư đầy khôn ngoan. Cô không hề quên việc quan tâm tới người đánh xe có ca làm ngay từ sáng sớm mai nhưng vẫn phải làm tới tận khuya muộn thế này.
Và cả bốn đứa trẻ mồ côi năm xưa được cô nhặt về vừa đang tận hưởng niềm hạnh phúc của những năm tháng ấy, vừa đang đợi chờ vị tiểu thư mà mình ngưỡng mộ hơn tất thảy chuẩn bị cất lời.
Sophie ngồi xuống rồi sau đó bắt đầu kể lại những việc vừa mới diễn ra tối nay.
「Một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng vừa mới phát sinh rồi đây. Vài tháng nữa là tôi sẽ bắt đầu phải theo học trường nữ sinh rồi!」
Sophie giải thích tường tận lý do tại sao mà mình sẽ phải ghi danh vào “Bông hồng của Nữ hoàng”, và khi mà cô cứ ngỡ là họ sẽ tỏ ra ngạc nhiên, rốt cuộc chính Sophie mới là người phải ngạc nhiên khi mà cả bốn người họ đều không tỏ ra dù chỉ một chút bối rối hay lo lắng nào.
「......Chẳng lẽ, không ai thấy ngạc nhiên sao?」
「Bởi vì mọi thứ đều đúng như mong đợi」
「TẠI SAO CHỨ ! ?」
Sophie kinh ngạc khi nghe Bart nói vậy.
「Tiểu thư hỏi tại sao à, chẳng phải “Bông hồng của Nữ hoàng” là nơi mà những quý tiểu thư xuất chúng sẽ ghi danh vào sao. Vậy thì nếu không phải tiểu thư của chúng tôi thì còn ai có thể ở vào đây nữa?」
Thấy họ khẳng đi như vậy, Sophie há miệng phát sốc. Đến chính bản thân Sophie cũng không ngờ rằng bọn họ lại trông giống hệt những “phụ huynh ngốc” đến thế.
「Bart này…… chẳng phải, chính anh thường gọi tôi là tiểu thư dị giáo sao!」
「Mặc dù Sophie-sama là một kẻ dị giáo, nhưng hiển nhiên rằng tiểu thư cũng là một người rất đỗi tuyệt vời đấy」
Cái câu nói, đầy menly gì thế này……
Bất giác, khi mà chính Tasuku ở kiếp trước thậm chí còn không thể nói được những lời đó, Sophie cảm thấy ghen tị như đang muốn thốt lên rằng 『Dẹp ngay cái kiểu nói menly đấy đi cho tôi!』.
「Nhưng, là ba năm đấy! Ba năm là dài lắm đấy!」
Ở thế giới này, mùa khai giảng thường bắt đầu vào mùa thu . Sophie tròn 14 tuổi vào mùa thu này, và cô sẽ phải mất thêm tới 3 năm nữa thì mới có thể tốt nghiệp. Và ngay cả khi cố đã cố gắng để chi ra 3 năm là dài tới đâu, cả bồn người họ vẫn điềm nhiên không biến sắc.
「Thực sự thì miễn là được Sophie-sama chỉ dẫn, chúng tôi hoàn toàn có thể tự phát triển với toàn bộ nguồn nhân lực hiện có. Còn nếu chỉ để duy trì hiện trạng, chúng tôi hoàn toàn có thể tự thực hiện mà không cần phụ thuộc vào bất cứ chỉ dẫn nào. Mặc dù đúng là chúng tôi có thể sẽ gặp khó khi bắt đầu bước vào một mảng kinh doanh mới, thế nhưng chẳng phải khoảng thời gian 3 năm là hoàn toàn đủ cho điều đó sao? Trong lúc tiểu thư vắng mặt, tất cả chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng hết sức có thể」
Bart tuyên bố một cách không chút do dự.
「Phải phải. “Amane” và các loại cây nông nghiệp khác hiện đều đã có thể sản xuất hàng loạt, chất lượng tôi luyện đường hiện cũng đã đạt khá cao rồi. Các kênh bán hàng hiện cũng đều đã được thiết lập ổn định, tiểu thư không còn cần phải quá lo lắng nữa đâu」
Người phụ trách khu vực Talis là Creto điềm nhiên nói rồi nhấp một ngụm trà.
「Cả hai thứ mà Sophie-sama đã mong đợi bấy lâu là “hạt đen” và “giọt đen” hiện cũng đều đã có hương vị tạm chấp nhận được. Thậm chí ở Talis, người ta còn đánh giá cao hương vị của cả hai thứ này. Và ngay cả ở Vương đô, chỉ cần chúng ta có thể đưa ra ví dụ sử dụng thực tiễn tại buổi triển lãm bán hàng, việc sinh lời từ sản phẩm này là hoàn toàn có thể mong đợi」
Một người thường kiệm lời như Eric, nhưng cứ nhắc tới chuyện phát triển sản phẩm thì lại nói nhiều bất thường. “Hạt đen” và “giọt đen” ở đây chính là miso và nước tương, và vì miso được bán dưới dạng hạt tròn nên mới có tên là “hạt”. Thay vì các cách tiếp cận thông dụng và có tính phổ biến cao như súp miso nhưng giữ thứ gia vị này như nguyên liệu bí mật, chiến lược của họ lại là khiến thứ hương vị này trở nên phổ biến trước, rồi sau đó mới phát triển các sản phẩm liên quan như súp miso sau.
「Mọi người……」
Với đôi mắt nhòe lệ trong xúc động, Sophie nhìn cả ba người đàn ông đang ngồi đó rồi cất lời.
「An ủi tôi một chút, cũng không được saoooo ! ! ĐỒ NGỐCCCCC !」
Khi thấy cô tiểu thư của họ hành động hệt như người say mặc dù còn chẳng đụng tới giọt rượu nào, Bart chỉ đơn giản đáp lại một cách rất cẩu thả hai từ 「Vâng vâng」
Vì không thể nhìn thấy mặt tiểu thư khi đó, nên là cũng khó cho chúng tôi lắm chứ, mặc dù thực sự nghĩ vậy trong lòng, tất nhiên là không ai dám nói ra. Sẽ không có chuyện họ lại có thể nói ra điều đó được.
「Sophie-sama, Sunny sẽ luôn ở bên cạnh Sophie-sama mà!」
Sunny mỉm cười tuyên bố, khiến cho cả ba người đàn ông trong căn phòng đều phải nhìn về phía cô.
Học viên cũng có thể mang theo hầu gái khi theo học tại “Bông hồng của Nữ hoàng”. Sunny chỉ đơn giản là thay đổi nơi làm việc của mình, trong khi vị trí cạnh bên Sophie của cô sẽ là bất di bất dịch. Cánh đàn ông bên trong căn phòng tỏ ra ghen tị với cô theo một cách không hề dễ chịu. Lờ đi Sophie đang rưng rưng xúc động trước tuyên bố của Sunny, Bart bĩu môi xuống.
「Sophie-sama, quan trong hơn là tại “Bông hồng của Nữ hoàng”, tiểu thư tuyệt đối không được phép gây ồn ào đâu đấy. Tình trạng hỗn loạn từng xảy ra tại Vương quốc Daksha tuyệt đối không được phép để lặp lại lần thứ hai đâu」
Nhắc đến cái tên Vương quốc Daksha với cái nắng nóng như thiêu như đốt, Sophie lại cảm thấy hoài niệm khi nhớ về khoảng thời gian ở đó. Dẫu vậy, Sophie còn không hiểu sao mình lại bị nhắc nhở khi mà quãng thời gian đó đều là kỷ niệm đẹp đối với cô. Cô nhớ rằng mình chưa từng gây ra bất cứ chuyện gì nghiêm trọng cả.
「Thực sự đấy, mong tiểu thư đừng để chuyện đó lặp lại thêm lần nữa. Tôi còn cứ tưởng như mình sắp chết tới nơi rồi đấy」
「Học viên “Bông hồng của Nữ hoàng” là một trường nữ sinh mà. Và những chuyện như vậy thì làm sao mà có thể xảy ra ở đó được phải chứ?」
「Cái cách tiểu thư nói vậy khiến tôi lại càng cảm thấy không tin hơn đấy」
「Ma~, Bart. Rốt cuộc thì anh vẫn hiểu lầm tôi rồi. Vậy thì hãy cùng nghiêm túc ngồi thảo luận một lần nào. Sau đó thì anh chắc chắn sẽ hiểu tôi thôi. Phải, chắc chắn vậy」
「Tôi vẫn chưa muốn bị tẩy não đâu」
Sophie khóc lóc buồn bã với Sunny khi nghe Bart tuyên bố chắc nịch rằng điều đó là tẩy não. Còn đối với một người coi trọng ojou-sama của mình hơn bất kỳ ai khác như Sunny, cô trừng mắt nhìn ông anh trai của mình. Còn về phần mình, Bart điềm nhiên uống lấy tách trà được em gái pha trò mà lờ đi ánh nhìn trừng trừng đang hướng về mình đó. Và cứ như vậy, màn đêm dần trôi qua.
phụ huynh ngốc là kiểu: ở nhà cháu nó ngoan lắm, trẻ con có biết gì đâu học sinh bên Nhật bắt đầu đi học từ Tháng 4