Tới nhà Tử tước Haars, một cặp vợ chồng tiến tới chào đón gia đình cô. Do mẹ cô và Tử tước phu nhân Haars là đôi bạn thân, họ ngay lập tức hòa đồng bắt chuyện với nhau.
Không giống như người hộ tống, do Bart và Creto không thể vào cùng một căn phòng với chủ nhân mình, họ được dẫn tới một phòng riêng. Do có liên quan đến vấn đề thuê mượn đất đai, cô cũng dặn trước cả hai tới phòng nếu đôi bên có đề cập đến chủ đề này, nhưng rốt cuộc cuộc trò chuyện cũng chỉ xoay quanh những thứ tầm phào riêng tư.
Tuy nhiên, trò chuyện được một lúc lâu, Tử tước phu nhân Haars nhìn thẳng vào Sophie và cất lời.
Khi thấy vị phụ nhân đang ngồi cạnh mình nở một nụ cười đầy hạnh phúc, trong lòng Sophie chợt xuất hiện cảm giác kỳ lạ khó tả. Nụ cười của vị phu nhân, không hiểu sao lại khiến cô nhớ về đứa em luôn muốn chị gái mình được vui với những bông hoa giấu đằng sau lưng khi chạy đến bên chị gái.
「Tiểu thư Sophie, chắc hẳn cháu cũng biết về “Tuyển chọn đóa hồng” chứ?」
「Vâng」
Mặc dù thời gian từng nán lại tại Vương đô không hề dài, tuy nhiên Sophie cũng đã kịp biết đến cái tên “Tuyển chọn đóa hồng”. Tại Vương quốc Orlando, có một học viện nữ sinh mà chỉ các tiểu thư quý tộc mới có thể đăng ký vào đó, một học viện mà thường được biết tới với cái tên “Bông hồng của Nữ hoàng”. “Bông hồng của Nữ hoàng” là một nơi mà để được theo học tại đó, các tiểu thư cần phải được người khác đề xuất.
Đối với “Bông hồng của Nữ hoàng”, không phải cứ miễn quý tộc là đều có thể đăng ký tham gia. Cần phải có địa vị, phẩm giá, phẩm cách và cả trí tuệ đều phải xuất sắc toàn diện, cuối cùng là phải được người khác đề xuất thì mới có thể đăng ký vào học viện.
「Vậy cháu có biết, ta chính là một quý tộc được phép “Tuyển chọn đóa hồng” không?」
「Dạ không, xin lỗi thưa phu nhân. Thực sự cháu không hề biết việc đó ạ」
Một quý tộc mà được phép “Tuyển chọn đóa hồng”, điều đó cũng như minh chứng cho vị thế thượng đẳng của họ so với các quý tộc khác. Dù cho hai bên chỉ cùng có tước vị Tử tước ngang hàng, tuy nhiên đây mới chính là thứ thể hiện khác biệt về đẳng cấp.
「Thân là một quý tộc được phép “Tuyển chọn đóa hồng”, ta có nhiệm vụ là phải tìm ra một quý tiểu thư để đề xuất với học viện, mà đối với ta thì có lẽ sẽ không có bất kỳ ai phù hợp hơn cháu nữa đâu」
「......Cháu, sao ạ?」
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao phu nhân lại cười như vậy. Và còn là cả lý do cho buổi tiệc tối bất ngờ này.
(Không không không không, nếu chỉ là một tiểu thư bình thường thì hẳn là mình đã vui lắm rồi, thế nhưng hiện tại mình không có thừa thời gian để tới các học viện đó được!)
Sophie vẫn còn vô số kế hoạch cùng vô sô công việc cần phải thực hiện.
Đối với đời sống của dân chúng tại Vương đô, tổng quan ra sao và còn thiếu thốn những gì, hiện cô đang trên đường thực hiện một cuộc khảo sát thực địa dưới cái mác mua sắm, đặc biệt là phải kể đến tình trạng mất vệ sinh ở Vương đô tại những nơi nằm ngoài khu quý tộc ra, cô không thể mặc kệ tình trạng ở đó được.
Việc xả trực tiếp phế thải xuống khiến cho nguồn nước ở sông trở nên bị ô nhiễm nặng, khiến cho không sớm thì muộn dịch bệnh cũng sẽ bùng phát với cái tình trạng này. Thậm chí đây cũng chính là nguồn nước được sử dụng trực tiếp cho các vùng nông nghiệp nằm ở ngoại thành Vương đô . Thực sự thì cô chỉ có thể cảm thấy kinh hãi.
Mặc dù phần lớn các quốc gia khác cũng đều vậy, khả năng lọc nước không thể nào bắt kịp với tốc độ tập trung dân số được.
Trong khi quý tộc hoàn toàn có thể mua nước riêng phục vụ sinh hoạt, bản thân khu vực quý tộc cũng có đầy đủ cơ sở vật chất nhằm đáp ứng việc giữ gìn cảnh quan, nhưng đó là điều mà những người dân thường hoàn toàn không hề có. Cần phải khẩn trương tiến hành tu bổ hệ thống cấp và thoát nước.
Không chỉ có riêng Sophie ở đây, những thứ liên quan đến nước trước kia vốn đã nằm trong định hướng tương lai của Tasuku rồi. Việc kiếp trước cô đã thôi việc bán hàng sở dĩ là để cô có thể theo học đại học chuyên ngành thủy lợi.
Tasuku trước kia vốn từ bị mẹ bỏ lại trên núi khi mới chỉ lên sáu. Người mẹ đó hẳn đã muốn Tasuku phải chết. Tuy nhiên, bà ta khi đó lại ném Tasuku vào núi vì không muốn tự làm bẩn tay mình.
Bị bỏ lại nơi núi sâu không một bóng người qua lại, cậu nhóc 6 tuổi chẳng thể làm gì hơn ngoài co mình chờ đợi. Và vì được dặn không được được di chuyển, cậu bé cũng chẳng dám chạy đi đâu. Cậu bé dại khờ vẫn cứ răm rắp vâng lời chính người mẹ đã bỏ rơi mình. Lúc đó, cậu bé vẫn hy vọng rằng mẹ sẽ đến đón cậu……
Rốt cuộc, dù đã một ngày trời nhưng mẹ vẫn không đến đón cậu. Mặc dù vì đang giữa mùa hè nên cậu đã không phải chịu giá rét, nhưng bên cạnh đó lại là cơn đói khát bủa vây.
“Dù chỉ một chút thôi”, cậu nghĩ, bước đi từng bước loạng choạng, cậu trông thấy khe núi như đang rỉ nước ra. Cậu tuyệt vọng hứng lấy uống dòng nước đang từ từ chảy ra từ vách đá. Và khi nhấp lấy một ngụm, Tasuku bật khóc.
Nước chính là nguồn sống.
Và khi đã đưa nguồn sống vào trong cơ thể, Tasuku bắt đầu khao khát được sống.
Giờ đây, Tasuku đã nhận ra sự thật rằng chính mẹ cậu là người đã bỏ rơi cậu, và bà ta muốn cậu phải chết. Tasuku vốn thông minh hơn hẳn so với các cậu nhóc đồng trang lứa. Bản thân cậu đang sống trong một môi trường mà chính sự ngây thơ sẽ khiến cậu không thể tồn tại được. Và vì lẽ đó, nếu để thực hiện mong muốn của mẹ, cậu không cần phải níu kéo lấy cuộc đời này nữa.
Dẫu vậy, cậu vẫn cứ uống từng ngụm từng ngụm không ngừng nước chảy ra từ vách núi, cậu muốn được sống. Cậu tuyệt vọng uống nước trong đôi mắt đẫm lệ. Cậu vẫn cứ tiếp tục uống, mặc kệ chiếc bụng mình đã trương phình lên vì nước.
――――Mình phải sống. Mình phải sống. Mình không muốn chết!
Và cứ như thể thần linh trên cao đã nhìn thấu cõi lòng cậu, khi người chủ sở hữu ngọn núi phát hiện ra Tasuku khi tình cờ ghé qua nơi đây, cậu đã được cứu mạng. Do cũng đã nhiều năm không ghé qua ngọn núi, người chủ sở hữu kia cần tới đây để cùng các chủ đất khác xác định rạch ròi ranh giới trong khu vực này.
Con người sẽ không thể sinh tồn khi thiếu đi thức ăn. Nhưng nếu như không có nước, sinh mệnh con người sẽ càng trở nên ngắn ngủi hơn rất nhiều. Nguồn nước rỉ ra từ khe núi, đã cứu lấy cậu cả một cuộc đời. Và khi mà nước đã cứu cậu một mạng, cậu cũng muốn được cống hiến vì nước suốt cả cuộc đời này.
Tìm cho mình một vị giáo sư đáng kính và dùng hết số tiền dành dụm được để học đại học và làm nghiên cứu. Mặc dù mong ước đó rốt cuộc đã không trở thành sự thật……
Sinh mệnh được nước cưu mang, rốt cuộc, lại vì một tai nạn hàng hải mà chết.
Sức mạnh của nước khiến cho nỗi sợ hãi khi đó nhanh chóng bao trùm lấy Tasuku, và cũng chính nó là thứ đã hành hạ Sophie trước khi cô lấy lại ký ức, nhưng giờ đây khi ký ức ùa về, cô cũng đã chẳng còn cảm thấy sợ nữa.
Giờ đây, khi mà ký ức về việc mình bị chết đuối trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, kỳ là thay là cô chẳng hề cảm thấy sợ nước chút nào nữa.
Và cũng như là nhằm để tránh tai nạn chết đuối lặp lại, thành quả từ nhiều lần tập bơi tại các bể mà giới quý tộc thường lui tới cùng đã phần nào áp chế nỗi sợ trong cô.
(Mình còn rất nhiều việc cần làm và không có thừa thời gian để theo học tại học viện nữ sinh quý tộc được!)
Một niên khóa “Bông hồng của Nữ hoàng” ước tính thường kéo dài 3 năm ở độ tuổi từ 14 đến 17. Không chỉ vậy, khác biệt so với “Thanh kiếm của Nhà vua” là nơi tập hợp của các công tử quý tộc được đặt trực tiếp tại Vương đô, vị trí xây dựng “Bông hồng của Nữ hoàng” lại là một ngọn núi hẻo lánh nằm ngoài ngoại ô.
(Đã mất công phải chuẩn bị tới như vậy khi tới Vương đô rồi, vậy mà cuối cùng thì mình sẽ phải vắng mặt ba năm sao……)
Ngay tại đây, khi mà Tử tước phu nhân Haars đang thực sự nghĩ rằng việc tiến cử Sophie chính là lựa chọn phù hợp nhất, cô buộc đành phải nói lời từ chối để không khiến họ phải mất mặt.
Kể từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường, Tasuku thường tỏ ra nhút nhát, rụt rè tới mức chẳng thể kết bạn với bất kỳ ai khác ngoài Tenma, nhưng kể từ khi anh bắt đầu đi làm, mọi chuyện đã thay đổi. Với công việc có mức lương cao mà Tasuku đã chọn khi đó, và nhằm mục đích cải thiện lương thưởng, thành tích, Tasuku đã cày đến hàng chục những cuốn self help khác nhau. Cộng kèm với kỹ thuật tarashi sao chép từ chị Tenma là Suzuka, những bạn học cũ mà nhìn thấy Tasuku thì chắc chắn sẽ phải thốt lên rằng 『Ai đây?』 khi chứng kiến kỹ năng giao tiếp đã được mài giũa tới đẳng cấp thượng thừa của cậu.
Những mánh khóe tiếp thị, bán hàng mà chính Tenma đã phải lẩm bẩm 『Kinh tởm~......』, và giờ cũng chính là lúc để cô có thể phô diễn tất cả chúng.
horror fact: một phần rất lớn rau muống được đẩy đi khắp các chợ ở Hà Nội mỗi ngày đều được tưới bằng nước sông Tô Lịch sống nhờ nước, chết cũng vì nước hiểu đơn giản là cách để chiếm được thiện cảm của tất cả mọi người một số cuốn sách "seo hép" mà mình rất là highly recommend cho mọi người: “Đảk Nhân Tâm”, “Khỉ Đực Sao Hỏa, Khỉ Cái Sao Kim”, “Tony Bùi Sảng”, “Súp Gà Cho Con Cật”, “Cà Phê Cùng Tony, Hất Cùn Cùng Jimmy”