~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 09 được Update vào 17h55. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
___________________________________________________
CHƯƠNG 9: LẦN ĐẦU CHÚC MỪNG VỀ NHÀ CỦA CÔ BÉ
Chỉ vừa mở mắt ra thôi, Latina đã nhìn tới nhìn lui liên tục cảnh vật xung quanh.
“Dale?”
Cô bé gọi tên người đã mang mình về từ khu rừng đó.
Chính người đó. Người đó đã cứu cô bé khi cô chỉ cơ đơn một mình.
Người đó đã cho cô bé cả nơi ở lẫn thức ăn.
Cô bé có được sự ấm áp cũng là nhờ có người đó.
Cất lên cái tên, đối với cô, đó chính là ‘biểu tượng của an toàn và tốt lành’.
“Latina? Dậy rồi à…”
Nghe được một giọng nói không phải của Dale khiến cô bắt đầu hoảng sợ. Cô bé dồn toàn lực vào cơ thể như muốn bỏ chạy ngay lập tức. Thế nhưng, cô bé lại nhận ra mùi hương ngọt ngào phẳng phất nhẹ trông không gian. Điều đó khiến cô chớp mắt liên tục, rồi cô bé nhớ ra nó là gì.
Chỉ với âm thanh gọi Dale mà Latina cất lên sau khi ngủ dậy đã khiến Kenneth nhận ra rằng cô bé đã tỉnh.
Nhìn Latina trong khi khuấy thứ gì đó trong một nồi nhỏ. Trước đó, cô bé đã hành động như một con vật nhỏ bé đang cảnh giác xung quanh trong khi lẩm bẩm vài thứ.
Dường như nghe được giọng của Kenneth, cô bé lại đề cao cảnh giác hơn nữa.
Tuy nhiên, cô bé không hề bỏ chạy ngay mà dừng lại đánh giá tình hình trong khi vẫn dồn toàn lực để có thể chạy đi bất cứ lúc nào.
Đứa bé này thực sự khá thông minh, Kenneth thầm khen.
Thật vậy, so với số đông mạo hiểm giả nóng tính non nớt, cô bé lại bình tĩnh hơn nhiều.
Đối với tình trạng mất phương hướng lúc thức giấc, thì cách cư xử trẻ con như thế cũng điều thường tình mà thôi.
Kenneth lấy nồi nhỏ khỏi lửa và đem đến trước mặt Latina. Những quả mọng được cho vào lúc nấu đã hòa tan tuyệt vời và phóng thích một mùi hương dịu ngọt trong không khí.
Đúng như dự định của Kenneth, Latina sau khi nghe được mùi hương ấy đã thả lỏng hơn. Rời khỏi chiếc hộp gỗ trong khi ngân giọng, Latina đã đến ngay bên cạnh Kenneth với một chút xì xầm.
Với Latina mà nói, cô bé chỉ trông như một gái trẻ như tuổi của mình khi cô lén lút nhìn vào trong nồi vừa được đặt trước mặt mình.
Sau khi thu hút được sự tò mò của cô bé, Kenneth đặt một mẫu bánh mì được phủ mứt lên trên nó. Anh cũng muốn cho nhiều vào một chút, nhưng nếu làm thế, bánh mì sẽ bị khét mất. Hầu như là Kenneth phải làm lạnh nó ngay để đảm bảo vị ngon vẫn dư lại một lượng đủ làm hài lòng ai đó.
Đẩy nó sang cho Latina, cô bé nhìn Kenneth, anh ta đã biểu sự chấp thuận của mình cho Latina biết.
Cô bé lộ ra vẻ tịch mịch khi cắn một miếng bánh mì. Và kế đó, ‘paa’~, bên trong cô bé như được bừng sáng.
Latina đã đưa lưỡi ra và nếm thử món mứt chảy trên tay mình, tiếp đó, cô bé lộ vẻ mặt ngạc nhiên với Kenneth. Không phải anh ta bị đổ lỗi hay gì, mà đáp lại với điệu bộ cười cười của Kenneth, Latina cũng mỉm cười.
Kế tiếp, Latina lại nhìn vào chiếc bình chứa mứt của Kenneth cứ như cô bé không hề thấy ngán ngẩm với nó tí nào. Đối với một người sáng tạo, đây quả thật là một người bạn đồng hành thân thiết với sản phẩm.
Khi một ngày bận rộn đã đến lúc phai tàn, các mạo hiểm giả dần quay về. Nhưng đây cũng đã đến gần thời điểm “Kĩ Miêu Lâm” bắt đầu đông đúc nữa rồi.
Khách hàng đến “Kĩ Miêu Lâm” không tìm đến nơi ở qua đêm. Số đông những vị khách đến đây để ăn uống.
Ngoài những mạo hiểm ra, còn có lính gác cổng và cảnh viên đã hoàn thành phần việc của ngày và đến. Nhưng như vậy vẫn không hề gì, vì một cửa tiệm mà bạn có thể ăn uống thoải mái với giá cả không đắt đỏ cũng là nơi tụ tập một đám du côn không ra gì.
Khi thời điểm này đến, “Bảng tin của Akudaru” đã ngừng hoạt động sau một ngày dài bận rộn.
Rita quay lại để giúp đỡ Kenneth và cặp đôi này đã quản lý được sự nhộn nhịp bằng cách nào đó.
Ngồi tại một chỗ ở góc quầy, Latina đang vừa dùng bữa tối của mình, vừa ti hí nhìn cửa tiệm nhộn nhịp.
Một vị khách phá lên cười thật lớn ‘gahaha’ và món mì gnocchi rơi xuống ‘tõm’.
Điều đó không quan trọng cho lắm, vì đôi mắt to tròn đáng yêu đang tập trung quan sát.
Kenneth nghĩ rằng, cô bé đang quan sát cá thể đầu tiên cô bé nhìn thấy, cứ như thế, Latina trông chờ vào sự trở về. Và Kenneth cũng không màng đến việc nói suy nghĩ ra.
Ngay khi Latina bắt đầu cảm thấy khó chịu, cánh cửa của “Kĩ Miêu Lâm” mở ra.
“Ara, Dale.”
Nghe được giọng của Rita, đôi mắt Latina linh động chớp không ngừng.
Rồi cô bé nhảy khỏi ghế như một chú thỏ và nhanh chóng chạy đến phía cậu ấy với những bước chân nhỏ nhắn để chào cậu.
“Latina, cha đã…”
Dale ôm thật, thật, thật chặt~ và cậu nói.
“Latina…”
Dale cau may sau khi thừa nhận phỏng đoán về việc Latina cảm thấy cô đơn.
“Mừn về nà.”
Tư thế cong người của cậu cũng cứng lại ngay khi cậu đang bế Latina lên và cô bé đang nhìn cậu từ phía dưới.
Rita và Kenneth đều mỉm cười.
Rất tự nhiên và không hề tự ngăn mình nở nụ cười, Dale bắt đầu lại và bế Latina lên vào vòng tay mình.
“Cha về rồi đây, Latina. Con trông nhà rất tốt đó nha.”
Dồn thêm một tí sức lực vào tay mình, Dale ôm cô bé chặt hơn và cười. Vẻ mặt Latina đã trở nên rạng rỡ với nụ cười trên môi.
Những vị khách quen xung quanh cũng là người quen với Dale. Với gương mặt lượm thượm của cậu, một giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn xỉa xói vào cậu.
“Gì thế Dale, cậu có một cô bạn gái hơi bị nhỏ đấy.”
“Im giùm đi!”
Để xử lý với đám ồn ào, Dale ngồi xuống một chiếc ghế trong khi ôm Latina. Cậu nhờ Rita mang thức ăn đến.
“Latina, con ăn chưa?”
“Con bé ăn được một lúc rồi. Dường như con bé vừa rồi khá buồn ngủ.”
Chủ đề hiện tại đang ngồi trên dùi Dale, cô nở một nụ cười vui vẻ và ôn hòa. Dù bao nhiêu ánh nhìn đi chăng nữa, thì trên gương mặt ấy vẫn là sự an tâm..
“… Latina thế nào? Con bé có lễ phép không?”
“Con bé rất lễ phép. Đứa bé này cực kỳ sáng suốt. Kể cả khi ở một mình, con bé vẫn hiểu rõ những hành động nên làm.”
Rita nói thế trong khi đang rót rượu vào cốc cho Dale.
Dale chỉ thường uống như loại rượu đã được pha loãng. Rita biết ý đó, nên không cần hỏi gì và vẫn làm thế trước mặt cậu. Không phải vì cậu không thể uống rượu, chỉ là vì cậu ghét thành một tên say khướt. Điều đó cũng là điều ai trong quán cũng biết.
Trong quá khứ cũng vậy, sử dụng cái lý do dó, một vị khách mới đã áp đảo cậu và ném ném cậu đi chỉ với một tay. Câu chuyện ấy đã trở thành món khia vị khá nổi tiếng của cửa tiệm.
Latina lại cựa quậy trong lòng Dale như một chú mèo nhỏ, trao cả cơ thể cho cậu. Cho đến giờ thì đấy có vẻ là màn nịnh nọt ngọt ngào nhất rồi.
(Thay vì tội lỗi, mình lại thực sự cảm thấy hạnh phúc hơn một chút…)
Đó chính xác là vì cậu khiến cô bé cô đơn như thể đó là phản ứng nịnh nọt Dale vậy, cậu nghĩ cũng không quá tệ khi để cô bé trông nhà.