~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 15 được Update vào lúc 17h53. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
__________________________________________
CHƯƠNG 15: THANH NIÊN ĐẾN THĂM THỦ ĐÔ
“Đã được một thời gian rồi nhỉ, Gregor. Cậu không giới thiệu tôi với vợ chưa cưới sao?”
“Hm. Tôi hiểu rồi, Dale. Vậy là đã đến lúc giết cậu rồi nhỉ?”
Đó là cách mà cuộc hội thoại giữa một người ‘bạn’ đã lâu không gặp từ khi khởi nghiệp ở thủ đô.
Mất công từ nơi ở của mình ở Kroix, đến thủ đô Aosbrick. Dale làm vậy cùng là vì làm việc cho cha của người bạn này, Công tước Eldishtett.
Công tước, cũng như một hậu duệ của vua lập nước, thậm chí là một gia đình có lịch sử lâu đời của nước Rabando. Cho đến giờ, vị trí ấy như một vị lãnh tụ, niềm tin của nhà vua đối với ông vô cùng cao và quyền hành thì rất to lớn.
Tuy nhiên, Gregor là đứa trẻ nhất trong ba người con trai. Vợ hai, mẹ của anh ta, là một người ngoại quốc sinh ra ở phía Đông Vực và khả năng hỗ trợ của anh cho quốc gia cũng không nhiều. Mà người con cả, tức là anh trai của anh cũng đã có một đứa con, thế nên, khả năng thành công trong tương lai của anh ta hoàn toàn mờ mịt.
Dòng máu từ mẹ trội hơn, nên Gregor là một người đàn ông trẻ tuổi có những đặc điểm ưu trội, mái tóc suôn được tết lại sau lưng, diện mạo như người ngoại quốc. Dáng vóc cao hơn Dale nữa cái đầu, hôm nay, cơ thể mảnh khảnh của anh ta được khoác lên trang phục như một quí tộc.
Mài dũa kiếm thuật ở Đông Vực, thậm chí là kết hợp kiến thức về quốc gia của mình, Gregor thực sự chẳng gắn bó gì với danh hiệu quí tộc cả. Trong tương lai, trở thành một mạo hiểm giả là một trongn hưng con đường anh ta nghĩ đến.
Thân thiết với một người chỉ là mạo hiểm giả như Dale cũng vì những điều đó. Mặt khác, có thể là vì tuổi tác hai người giống nhau.
Người phụ nữ Gregor gọi là vợ chưa cưới, không có sự sắp đặt hôn ước nào, mà đó là bạn thuở nhỏ của anh ta. Một quí cô trẻ tuổi yêu thương anh ta.
Cả hai có một vấn đề tế nhị về mặt địa vị và khiến cho việc kết hôn chính thức trở nên khó khăn. Đồng thời, đó cũng là một lí do khiến Gregor không thể từ bỏ địa vị quí tộc.
“Tôi muốn mua một món qua và về nhà, nhưng tôi cần tự mình chọn thứ gì làm con bé vui lên…”
“Cậu định rời đi sớm ngay khi đến đây đó à…”
“Thành thật mà nói, tôi muốn về nhà ngay bây giờ!”
“Và con bé? Cô bé là đứa bé được sinh ở nơi cậu thuê phòng ấy à?”
“Không hề. Là con tôi.”
Dale khoông nhận ra rằng Gregor đã nắm chặt lấy vai cậu.
“Thật tình, con bé quả là một đứa bé tốt, thật dễ thương, dễ thương, dễ thương nhất trần đời. Thực đấy. Và con bé rất dũng cảm nữa, lo việc nhà này… A…, tôi muốn về sớm quá. Nên làm gì đây, bỏ nhỡ giây phút trưởng thành của con bé, cái kiểu tra tấn gì thế này. Un, tôi sẽ về. Quay về ngay bây giờ. Ôi, Gregor. Công việc lần này là gì? Đi bây giờ được không, tiêu diệt nó ngay bây giờ và tôi sẽ đi, phải không?”
“Thật đấy, chuyện gì xảy ra với cậu vậy…”
Phản ứng của Gregor là thường tình thôi.
~
“Cậu… mang một đứa trẻ của quý tộc chỉ có một sừng về?”
Nghe chuyện kể của Dale bên trong phòng riêng của chính mình tại nhà Công tước, Gregor kinh ngaạc sau khi Dale nói chi tiết về cách cậu mang Latina về.
“Aaa. Con bé siêu dễ thương luôn đó.”
Và Dale hoàn toàn say sưa, hoàn toàn hài lòng với việc thuật lại độ dễ thương của Latina. “Ngươi là ai!?”, là điều mà có lẽ Gregor muốn nói để phê phán ai đó.
“Tôi đã tìm trên ‘Bảng tin của Akudaru’, nhưng không có thông tin nào đáp lại với Latina cả. Có thể con bé sinh ra ở một làng quỷ tộc không được công nhân, hay là mô côi không họ hàng thân thích và chẳng có ai tìm kiếm con bé cả. Không có dấu vết gì, nên tôi không thể tìm quê quán của con bé được… Chỉ là một chiếc sừng, nhưng lại là ‘tội lỗi’ của một đứa trẻ, bản thân con bé còn không biết lí do gì nữa. Tuy tôi là một loài khác, nhưng có lí do nào để tôi bỏ mặt con bé cả.”
Dale nói như vậy, Gregor cũng đã hiểu phần nào.
Thứ mà anh ta không hiểu, chính là sự chuyển biến của Dale. Đứa bé quỷ tộc ấy ảnh hưởng đến tình cảm của cậu nhiều đến vậy sao?
“Con bé có thể đúng là loài quỷ, nhưng điều đó không thể gây nguy hiểm cho mọi người được. Chẳng có rắc rối gì kể cả khi tôi sống với Latina cả.”
“Thế thì nếu có rắc rối, chẳng phải là việc cô bé biết được trước đây cậu tàn sát giống loài của cô bé ư?”
Giọng nói đều đều của Gregor khiến Dale phải im lặng một lúc.
“… Dựa vào chi tiết của công việc, kể cả khi chúng cùng loài với tôi, tôi vẫn sẽ giết. Chẳng phải vì chúng là quỷ tộc thôi đâu.”
“Ừ, đúng là vậy.”
Vung một thanh kiếm là ý nghĩa của nó. Không chỉ ma thú hại con người. Không hiếm khi thấy những quốc gia “con người” có thù địch với “những loài khác”.
Và “Quỷ tộc” có quan hệ mật thiết với “Quỷ Vương”.
“Quỷ Vương” đệ thất tồn tại trên thế giới này đại diện cho con số tương ứng giống tổ tiên của hắn. Như “Quỷ Vương Đệ nhất” hay “Quỷ Vương Đệ nhị”.
Năng lực của họ và các mà họ thay đổi có khác biệt, nhưng vẫn có một thứ chung nhất.
“Quỷ Vương” thừa hưởng những chiếc sừng như “Quỷ tộc” vậy. Mỗi Quỷ vương có những loài “Quỷ” khác đi theo phụng hầu. Mà những loài “Quỷ” ấy không hề được sinh ra, chúng tồn tại nhờ “Quỷ Vương” và những thứ đó được ban sức mạnh hơn cả chính tộc đàn của mình.
Chúng không giới hạn với con người. Bao gồm vài tên trong số chúng trong hình dáng hung thú và có linh trí được gọi là “ma thú”. Tuy nhiên, so với tỉ lệ của chúng với lượng “Quỷ tộc” hiện có, thì quá cách biệt.
Bởi vì những thứ này, mà có người từng đưa ra câu hỏi, “Quỷ Vương có phải vua của Quỷ tộc không?”.
“Đã có xác nhận, có lẽ là một tùy tùng của thất quỷ vương.”
“Quỷ? Chỉ là một tên tùy tùng?”
“Vẫn chưa chắc chắn. Có thể đó là lí do cậu ở đây.”
Gregor nói thế và nhìn Dale.
“Đã có quyết định rằng tôi sẽ đi theo cậu.”
“Cậu sẽ ổn không đấy…”
Dale đáp lại với một tiếng thở dài và đứng dậy.
Thời điểm có một cuộc nói chuyện với ngài công tước cũng gần đến. Sẽ không tốt khi đi với một cái áo choàng da mà cậu hay mặc. Vì lẽ đó, đã có người chuẩn bị trang phục cho cậu.
Đây là lí do mà cậu được mời đến nơi ở của Công tước trước khi gặp mặt ông ấy ở văn phòng của hoàng gia. Đấy không phải làm vì nói chuyện với một người bạn.
“Dù gì đi nữa, khi yết kiến cha tôi, cậu làm lạnh cái đầu mình một chút đi nhé.”
“Thật tình, tôi biết rồi mà.”
Khua tay vài vòng, Dale hướng đến phòng đã được nói đến.
~
Người thanh niên vừa xuống xe ngựa với vết ấn biểu tượng của gia đình Công tước Eldishtett trên trang phục được phủ đa phần là tông màu đen.
Từ trên người thanh niên có một vẻ ngang hoành không thuộc về quí tộc, bạn có thể cảm thấy bầu không khí xung quanh cậu là của một người lính dày dặn kinh nghiệm không khớp với tuổi tác cho lắm.
Khi lính gác hoàng gia đoán ra danh tính của cậu, họ đã thẳng lưng kính chào.
Thậm chí một cái liếc mắt của cậu đối với người lính đang dẫn dường cho cậu cũng phải rùng mình vì cảm giác chết chóc kinh khủng.
Nghiêm khắc và tàn khốc, một chiến binh tinh nhuệ vượt trội về cả ma thuật và kiếm kĩ.
Có lời đồn về “Cậu ta”. Ấn tượng ấy có lẽ không quá phóng đại gì.
Đi kế bên Dale, Gregor nhìn Dale ra vẻ ‘bình thường’ trông khá an tâm, nhưng cũng không giống cậu cho lắm. Vì cậu đang luẩn quẩn trong tình trạng phức tạp về tâm lý.
Đúng rồi. Người này thường được biết đến với cái danh, Dale Reki.
Với những người cậu quen biết, cậu lộ ra một vẻ hút hồn và bình tĩnh, nhưng trên chiến trường thì cậu lại là một chiến binh tàn nhẫn chưa bao giờ tha thứ cho những kẻ thù có ý thù địch với mình.
Mặc dù cậu vẫn còn trẻ, nhưng để cống hiến vì công việc, bạn có thể nói rằng cậu không còn cách khác ngoaiì làm việc này.
Thẳng lưng, cậu bước đi trong lâu đài hoàng gia như một chiến binh.
Vì với cậu, nơi này cũng chỉ là một chiến trường khác mà thôi.