~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 08 được Update vào lúc 17h55. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_____________________________________________________
CHƯƠNG 8: LẦN ĐẦU TIÊN CÔ BÉ TRÔNG NHÀ
(Trans: mình xin phép đổi tên quán ăn ‘Dancing Ocelot’ thành ‘Kĩ Miêu Lâm’ nhé :v đọc trên manga thấy nó hay cho vào luôn.)
Trời đã sáng, nhưng đối với mà nói, nó lại à một không dễ dàng.
Đúng vậy đấy. Rita đã kinh ngạc từ tận đáy lòng khi thấy Dale trông đau khổ như vậy.
“Đừng có lo nữa và khẩn trương đi đi.”
“Latina, cha sẽ cố về sớm nhất có thể. Ở nhà ngoan nhé.”
Dale đã cố tình trì hoãn chuyến đi của mình và nói thế trong khi ôm Latina, Rita đang đứng kế bên cô bé để tiễn Dale trước quan “Kĩ Miêu Lâm”.
Cậu cảm nhận được sát khí nống nặc đang tỏa ra trên người Rita, như thể cậu còn ở đây thêm một giây một phút nào nữa cũng sẽ bị cô ấy đuổi cổ đi vậy, nên Dale miễn cưỡng buông Latina ra. Cậu lại dịu dàng xao đầu Latina trong khi nhìn cô bé và nói.
“Cha đi đây.”
Latina nghiêng đầu không hiểu cho lắm, nhưng Rita lại nói.
“Nói ‘Lên đường bình an’ đi, Latina.”
Nghe được tên của mình, Latina nhìn Rita.
“Lên đường bình an.”
Một lần nữa, Rita lặp lại câu nói đó và cô ấy nhìn Dale trong khi nói thế. Latina cũng lặp lại với một chút khó khăn.
“Dale lên đường bềnh an?”
“A. Cha đi đây.”
Trông thấy Dale mỉm cười, Latina nhìn cũng rất hạnh phúc.
~
Buổi sáng tại quán ‘Kĩ Miêu Lâm’ quả là bận rộn. Hết những mạo hiểm giả đã qua đêm và ăn uống ở quán, lại đến người cần xác minh yêu cầu trên tờ rơi vừa được dán trên bảng tin.
Thông thường thì, người người sẽ đến và yêu cầu trễ hơn, nhưng những yêu cầu họ muốn được hoàn thành trong cùng một ngày cũng không phải là ít. Đối mặt với những khách hàng như thế cũng cần đến sự bận rộn này.
Trong số những mạo hiểm giả ra ngoài làm việc, cũng có vài người đi vào thời điểm này, thường thì họ đến để mua hàng tiêu dùng. Nơi này bận đến mức, thậm chí bạn muốn cả một chú mèo giúp đỡ nữa cơ.
Quán rượu — nói về thời điểm hiện tại, đặc biệt là phòng ăn, vẫn rất đông đúc — và Kenneth đang làm việc tại đó. Rita cũng thi thoảng phụ giúp, nhưng hầu như cô ấy phải đáp ứng đủ công việc tính toán chính xác ở “Bảng tin của Akudaru”.
Cảnh tượng bận rộn của cửa hàng đều nằm trong tầm mắt của Latina và trông cô bé có vẻ ấn tượng sâu sắc với nó.
“Woa… nguy hiểm lắm đấy.”
Kenneth vừa bước ra với hai chiếc đĩa trên hai tay đã bất ngờ với sự hiện diện của Latina dưới chân mình.
Latina nghiêng đầu khó hiểu.
Hôm nay, cô bé mặc một bộ đầm màu hồng vừa mua ngày hôm qua. Mái tóc đã được Rita thắt lên với hai mảnh vải lớn ở hai bên đầu cô bé. Dale đã háo hức đến múc mua rất nhiều phụ kiện tóc, nên mỗi ngày thay một cái cũng được nữa.
Latina quan sát từ cách Kenneth nấu ăn, mang đĩa bẩn đến cả việc xử lý những món được gọi.
Rita hầu như chỉ ở quầy, nên cô gái này không thể hiểu được ngôn ngữ cũng như bất kỳ phân loại nào.
Mặt khác, việc của Kenneth dễ hiểu hơn nhiều. Cho đến bây giờ, Latina chỉ thấy Kenneth nấu ăn mà thôi. Và thậm chí là lúc đông đúc như bây giờ, Kenneth phục hàng đống thức ăn cho thực khách nhiều vô kể kia.
Nghiêng đầu một lần nữa, Latina lại biến mất với những bước đi nhanh nhẹn trong sự hối hả của cửa hàng.
~
“Hn?”
Khi Kenneth nhìn vào chỗ làm việc và cảm thấy có gì đó bất thường. Chỗ làm việc của anh có một đống đĩa khoai tây nghiền và thịt hun khói đã được dọn ra với những món trứng chiên, số đĩa ấy là món ăn do khách gọi. Ấy vậy mà, số lượng đĩa đã giảm đi.
Ở góc của nơi rửa chén đĩa, những chiếc đĩa và tách bẩn đã tăng lên không ít. Lúc đầu, ông còn tưởng Rita mang chúng vào.
Lúc này là thời điểm Rita bận rộ nhất, nhưng có lẽ cô ấy sẽ có vài lúc rảnh tay. Tuy nhiên, Rita lại mang những món ăn vừa được nấu xong ra ngoài, trong khi tương tác với khách hàng và hoàn thành việc buôn bán những loại hàng hóa đồng thời tính tiền cho khách vừa hoàn thành bữa ăn.
Cô ấy không thể làm được như thế, không thể nào được.
“Khoan đã nào…”
Một gương mặt cùng bộ râu thân quen của Kenneth thốt lên một câu — Kenneth nhờ một mạo hiểm giả cũng là khách quen của quan trông chừng nhà bếp. Kenneth trông thấy anh bạn ấy há hốc mồm.
“Cái mặt thộn ấy là sao thế!?”
“Dạo này, cậu cũng thuê một nữ phục vụ nhỏ nhỉ.”
Nhìn về hướng chỉ tay của người quen ấy, Kenneth mới nhận ra.
Latina đang mang những chiếc đĩa đi.
Đối với một cô gái nhỏ như thế, mang một chiếc đĩa cũng có thể quá nặng đối với cô bé. Latina cầm một chiếc đĩa với cả hai tay và chăm chỉ đi về phía nhà bếp.
Sau một lúc, cô bé quay lại một lần nữa và nhìn ngó xung quanh không ngừng. Nếu Latina nhìn thấy một chiếc đĩa không còn thức ăn nữa, cô bé sẽ gật đầu đồng thời ngân giọng, ‘un’, một tiếng và bước đến bàn với tinh thần trách nhiệm cực cao.
Latina mỉm cười vui vẻ với vài khách hàng nhìn chăm chăm vào hình bóng nhỏ bé của cô, sau đó, cô bé mang những chiếc đĩa hết thức ăn đi.
Dù chỉ tình cờ gặp mặt một chút thôi, nhưng dường như các vị khách ấy lại nhìn Latina với những cặp mắt hồi hộp.
Sau khi Latina an toàn vào nhà bếp, hàng tá những tiếng thở dài như đỡ được một gánh nặng.
“Latina?”
Latina giật mình khựng lại và quay sang nhìn Kenneth sau khi anh ta gọi cô bé. Gương mặt lo lắng của Latina như hiện lện một chữ ‘Con sai chỗ nào ư?’.
Lúc này Kenneth nghĩ ngợi một chút. Latina đang quan sát khách hàng cận thẩn và dọn những chiếc đĩa. Cô bé không hề coi lố khả năng của mình và làm những việc có thể. Chú ý đến mọi thứ xung quanh và tránh những người xung quanh cô.
Có thể làm những chuyện mà bản thân tập trung quan sát như Latina đã quan sát hành động của Kenneth chứng tỏ rằng, cô bé rất chú tâm đến ngoài cảnh.
Kenne đặt tay lên đầu Latina và xoa đầu cô bé.
“Un. Ờ thì, làm tốt lắm.”
Sau khi bị xoa tới xoa lui, Latina lấy tay Kenneth ra khỏi đầu mình, dường như cô bé có chút chóng mặt.
Kể cả khi để con bé làm, cũng chẳng hại gì. Đó là suy nghĩ của Kenneth về vấn đề này.
Phụ giúp việc dọn đĩa, đây quả là điều mà mà anh hằng mong muốn. Kenneth thầm nói.
Mình cũng không có cách gì để giúp những vị khách đã mệt mỏi với công việc. Khi giờ cao điểm của buổi sáng đã qua đi, Kenneth lấy một chiếc hộp từ hộp đông đá đã chuẩn bị tối qua.
“Latina.”
Latina nghe thấy và ngoan ngoãn đến bên anh ta. Kenneth để cô bé ngồi lên bàn trong nhà bếp.
Chiếc hộp lúc này đã được lật úp lại trên một cái đĩa trước mặt Latina. Thứ bên trong bắt đầu rớt ra như thạch rau câu.
Đôi mắt Latina như hóa thành hai hạt châu lấp lánh.
Với phần mứt còn lại cùng với nước xuýt, giò chúng đã được đông lạnh và chuẩn bị trở thành phần ăn nhẹ cho ngày hôm nay.
Kenneth để Latina giữ thìa. Anh ta nhìn cô bé đùa với món ăn. Latina chọt chọt vào thạch rau câu với thìa, độ nảy của món ăn khi nó rung lắc khiến cô bé khá hứng thú.
~
Gần trưa, lượng khách đổ về ‘Kĩ Miêu Lâm’ đã bình thường trở lại.
Thời điểm này là lúc mà đa số khách hàng, mạo hiểm giả đều làm việc, quán rượu đang có được một giờ để nghỉ trưa. Trong khoảng thời gian này, chỉ còn những công việc ở ‘Bảng tin của Akudaru’ là còn làm việc.
“Rita, anh sẽ đi lấy hàng tồn kho.”
“Đi đường bình an.”
Rita lịch sự đáp lại lời Kenneth sau khi anh ta gọi cô. Và trong khi nghiêng đầu, Latina đang ngồi ở một góc và đọc cuốn tranh của mình, cô bé nhìn Kenneth và nở một nụ cười ngọt ngào.
“Đi đường bềnh an.”
“… Có con nít đúng tuyệt. Rita, ba đứa thì sao nhỉ?”
“Đứa đầu tiên trước đi rồi tính tiếp.”
Đúng là tên ngốc. Dường như Rita nói như thế nhưng cô lại không quá phản đối.
~
Sau khi Kenneth quay về từ việc đi mua đồ dự trữ, Latina nhanh nhẹn tiến đến gần anh.
Từ phía sau, Rita đang mỉm cười.
“Mừn chú dề.”
Cô bé không biết mình nói đúng hay không, nhưng Rita xoa đầu cô bé để trả lời cô bé.
“…”
Không giống những lần mua đồ dự trữ trước, kenneth lần này lại mang về khá nhiều loái trái cây và bày chúng ở nơi làm việc.
Kenneth tự hỏi không biết nên làm thứ gì. Anh đeo găng tay vào và thả lỏng bộ mặt cảm động của mình.
Giờ Dale không thể trách người khác nữa, có lẽ đó là những gì anh đang nghĩ.
Latina thực sự là một đứa bé tốt. Nhận định của Kenneth là thế.
Trưa đến, anh cho Latina một chiếc bánh kẹp phô mai nhỏ cùng với trái cây; quá trình ăn của cô bé cũng được sắp xếp rất tốt, ăn hết thức ăn, sau đó là dọn mọi thứ sau khi ăn xong.
Ngoài ra, cô bé lại mở sách tranh hoặc nhìn những gì Rita và Kenneth làm. Cô bé sẽ không bao giờ cản trở những gì Rita hay Kenneth và tự đảm bảo không vướng víu gì.
Dường như Kenneth đã hiểu lời của Dale từng nói, cô bé đã sống sót với thức ăn tự tìm được ở nơi sống của ma thú. Phải nhờ vào vận may cực lớn thì cô bé mới sống được, nhưng nó nghiêm trọng hơn những gì Kenneth tưởng tượng nhiều.
Tuy nhiên, nếu Dale không mang Latina về, thì vận may của cô bé cũng không thể kéo dài qua thời gian được. Cũng chẳng lâu cho đên khi cô bé hoàn toàn làm thức ăn cho những con dã thú.
Cũng có thể, do thế mà khả năng chú ý mọi vật xung quanh quá tuyệt vời.
Nhìn về phía Kenneth, Latina bắt đầu gật gù buồn ngủ và lảo đảo đến phía cầu thang.
Điều đó quá mức nguy hiểm.
Kenneth sắp xếp lại một chiếc hộp gỗ ở góc kho bếp và trải một tấm chiếu lên trên nó. Đi qua Latina, Kenneth về phòng ngủ của mình ở tầng một và mang xuống vài tấm vải.
“Latina.”
Anh ta liên tục vỗ lên chiếc giường tạm thời vừa sắp xếp và gọi Latina. Cô bé quay lại nhìn chỉ với một bên mắt mở.
Kenneth phá cười và cho Latina nằm lên giường chiếu, cô bé có vẻ như đã bị cơn buồn ngủ chiếm lấy ý thức rồi.
Dường như cô bé đã đến giới hạn. Latina ngủ ngay khi nhắm mắt.