~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 07 được Update vào 17h05. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_____________________________________________________
CHƯƠNG 7: THANH NIÊN KIỆT SỨC VỚI VIỆC CHĂM SÓC CÔ BÉ
Sau khi đi mua sắm xong, vẻ mệt mỏi đã hiện rõ trên gương mặt Latina.
“Latina, con ổn chứ?”
“Ổn cả.”
Tuy nhiên, dù Dale có hỏi Latina như thế, cô bé vẫn gật đầu trong khi đáp lại.
Với một đứa trẻ có thể nhân ra nhu cầu của người khác ở tuổi này, dạy cho loại từ ấy có thể là một sai lầm. Dale thở dài một tiếng và bế Latina lên sau khi thay đổi tư thế xách đồ.
“Dale. Ổn.”
[“Mệt mỏi, Hồi phục, Không thể, Từ chối”]
Latina liên tục gật đầu và bắt đầu đấm lưng cho Dale khi cậu nhờ cô bé làm thế. Hành lý dù có nặng đi nữa thì thêm Latina vào cũng không phải là không thể mang đi.
Và đúng như Dale đã nghĩ, khi cậu về đến [Vũ Khúc Mèo Hoang], Latina đã yên lặng ngủ trên người cậu.
Như thường lệ, âm thanh khi ngủ của Latina không đồng điệu. Lúc này đây, âm thanh đó vẫn là ‘kyupuru kyupuru’.
Dale xếp những chiếc ghế lại thành một chiếc giường tức thời và cho Latina ngủ một giấc. Lúc này, không có mấy khách ở [Vũ Khúc Mèo Hooang]. Giờ vần còn quá sớm để mọi người dùng bữa tối và cũng đã muộn để họ tìm việc. Tuy nhiên, vẫn có thể nhìn thấy vài ba bóng lữ khách và mạo hiểm giả tìm kiếm thông tin.
Trong lúc uống vài ly rượu, Dale nhìn gương mặt đang say ngủ của Latina.
“Uu-n…”
Rồi đột nhiên, một âm thanh gầm gừ vang lên.
“Cái bản mặt chán nản đó là gì thế.”
Từ quầy bán hàng, Rita đang ở đó và dời ánh nhìn chằm chằm về phía Dale với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Yêu cầu của ngày hôm qua. Sẽ không tốt lành gì nếu chị không nói cho em về kết quả của yêu cầu. Vì tình hình đã như thế, làm sao em có thể mang về cái thứ đó được.”
“A. Thứ đó ấy à. Cái thứ bốc mùi ấy hả. Nếu em mang thứ đó về, em biết là chị sẽ cho em ở ngoài đường luôn đấy.”
“Đã biết rồi mà còn không nói cho em biết trước.”
“Nói rồi thì ai sẽ nhận nhiệm vụ như thế?”
Rita đáp lại như thể đó là một sự thật hiển nhiên vậy. Và thế là, Dale đã hiểu ra điều kiện để hoàn thành yêu cầu đã trở thành một thứ khiến cậu không được về nơi ở của mình.
“Chỉ còn một cách, đó là mang người yêu cầu trực tiếp đến nơi đó để kiểm chứng. Em có thể sẽ bị trễ vào ngày mai đấy.”
Người yêu cầu công việc này chính là nhà giả kim Kroix. Trung hợp là, trước đó, ông ấy muốn biến mấy con ma thú của mình thành Croney, nghe nói là loại thảo dược ông ta cần chỉ mọc nhiều duy nhất ở một nơi.
Để xác minh được rằng bản thân đã hoàn thành việc dọn sạch ma thú ở nơi đó, Dale phải mang nhà giả kim ấy đến địa điểm đó vào ngày khác.
Có rất nhiều dạng yêu cầu thường phải mang về một bộ phận của quái vật — như là tai chẳng hạn.
Nếu mùi hôi của con [Ếch] ấy không thoang thoảng xung quanh thì Dale đã làm xong công việc này lâu rồi.
“Nhưng em không thể mang Latina theo được…”
“Chẳng phải để Latina ở đây là được à?”
Rita xóa tan nổi lo lắng của Dale trong nháy mắt.
“Như vậy có được không?”
“Còn cách nào nữa chứ? Chỉ lần này thôi đấy. Lần sau là em phải tự tìm một người trông trẻ đó.”
Sau đó, chủ đề của kế tiếp của Dale là hướng dẫn chi tiết về tình hình cho Latina.
“Dale?”
Đó là âm thanh đầu tiên Latina khẽ cất lên sau khi tỉnh dậy. Cô bé nói với giọng điệu yếu ớt như sắp khóc vậy. Đây là lợi ích khi làm người thân của Latina.
“Ta đây.”
Nghe được giọng của Dale, vẻ mặt Latina trở nên an tâm hơn rõ rệt.
Cô bé rời khỏi chiếc giường tạm thời và đến kế bên Dale, lúc này cậu cũng vừa viết xong một xấp tài liệu trên quầy. Latina nắm lấy chặt áo của Dale với đôi bàn tay tí hon của mình và bình tĩnh lại sau khi nhìn cậu.
“Không ổn rồi, Rita. Em không thể để Latina ở lại được!”
“Đừng có ngốc như thế. Ở ngoài đó nguy hiểm lắm đấy!”
“Được hết. Thậm chí có phải bỏ mặc khách hàng thì em vẫn bảo vệ Latina.”
Trên mặt Rita cứ như hiện lên một dòng chữ ‘Cái tên này cũng không ổn chút nào’.
“Dale?”
“Latina… uwah~…, không ổn tí nào cả. So với phí nhiệm vụ, cũng có thể mang Latina theo… Tsk…”
“Cái tên ngố. Mấy công việc thường ngày của cậu sẽ lại gọi cậu sớm thôi, đến lúc đó cậu phải đi xa. Và trước đó, nếu không có quyết tâm để con bé ở nhà, em chẳng thể dạy con bé nên người được đâu.”
Lời trách móc của Rita vô cùng hợp lý. Công việc của Dale rất nguy hiểm, cậu không thể mang theo một đứa con nít đi cùng khi thực hiện nó.
Thời gian Dale ở nhà lúc này cũng nhiều hơn. Và so với việc ở một mình trong khu rừng đó, giờ đã có Rita và Kenneth ở đây để lo phần ăn uống.
Thế nên, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Nhưng có ổn hay không lại là một chuyện khác.
Để Latina cảm thấy cô đơn là một thứ mà Dale đang nghĩ đến.
“Uu…”
Dù có nói là không muốn cô bé cô đơn, nhưng lựa chọn gửi cô bé vào một trại mô côi đối với Dale vẫn là không.
Đây là thứ cậu có thể vượt qua, nhưng nó lại đến sớm cậu nghĩ nhiều. Dale hiểu điều đó.
“Thử thách khắc nghiệt làm sao… tsk…”
Cậu lầm bầm mà không cần nghĩ ngợi.
Lại một câu nói ấy hiện lên trên mặt Rita, ‘A, cái tên này chẳng tốt lành tí nào’.
Kết quả là, Latina đã lắng nghe mọi thứ và nhìn nhận chúng tuần tự.
Những lời nói của Dale tuy có chút thô lô, nhưng Latina đã chú tâm lắng nghe chúng trong im lặng với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó, cô bé nheo thái dương lại và toát ra sự dũng cảm trên mặt rồi nói.
“Ổn mà.”
Và một cái gật đầu nhẹ đi kèm sau đó.
Ngây thơ. Đứa bé này, cô bé quá ngây thơ.
“Ta xin lỗi, rất xin lỗi, Latina!”
Không hề ngần ngại gì, Dale ôm choàng lấy Latina, khiến cô bé ngạc nhiên.
“Dale? Latina, ổn mà.”
Một đứa trẻ có thể nói được như thế, có thể nói, nó đã phần nào chững chạc hơn cả Dale rồi. Tuy nhiên, không trưởng thành sớm cũng là một điều tốt.
Dale hoàn toàn hứng khởi và dắt Latina về phòng trong khi bồng cô bé trên tay.
Ở trong phòng, đồ vừa mua về đã chất một đống. Dale đã mang chúng về trong khi Latina ngủ trên người cậu.
Trước mắt Latina lúc này, Dale đang sắp xếp những thứ họ vừa mua.
Rất nhiều âm thanh vang lên, từng từ, từng từ một diễn tả vật dụng để Latina có thể học nói.
Đồ lót và quần áo để ở một cái giỏ lớn, những món phụ tùng thì ở một cái giỏ nhỏ hơn. Những cái giỏ được đặt kín chỗ ở một bên giường, gần phần mái nhà nghiêng. Đấy là để dành cho những ai nhỏ như Latina vừa tầm với.
Còn có vài cuốn sách tranh mà Dale đã mua và đặt chúng dưới kệ sách.
Latina chú tâm nhìn Dale sắp xếp đồ đạc. Cô bé bắt đầu hiểu ra những thứ Dale mua là dành cho cô. Và như thế, Latina ngồi quỳ và ở một cuốn sách tranh ra.
Cuốn sách này được thiết kế để dạy chữ cho những đứa trẻ nhỏ tuổi. Nội dung bên trong là những tranh minh họa đơn giản và có tên của đồ vật ngay kế bên. Dale nghĩ, đối với Latina mà nói, những thứ ấy có lẽ quá đơn giản.
Nhưng không phải nó là hoàn hảo để dày Latina học chữ và ngôn ngữ sao?
Dale mở cuốn sách tranh và từ từ đọc nó lên để Latina ngồi quỳ có thể nghe. Cô bé tập trung chú tâm vào cuốn sách tranh và không rời mắt khỏi đó một giây.
Đúng như Dale đã nghĩ, Latina sở hữu một tâm tính không đúng với tuổi tác của cô bé chút nào.
“Dale, [**, *****?]”
“Hn? Ừ, đúng rồi đó.”
Thỉnh thoảng Latina lại trỏ tay vào một bức hình và hỏi Dale. Sau khi đọc hết cuốn sách, Dale để Latina , dường như cô bé đang cố hiểu hết ý nghĩa của cuốn sách.
Rồi Latina tự mở trang sách đầu tiên bằng chính đôi tay của mình, cô bé nhìn Dale và thúc giục cậu.
Sau khi Dale đọc lên một vài từ, Latina đọc theo cậu.
“Chó. Mèo. Ngựa.”
“Chớ. Nèo. Nựa.”
Những câu nói nhịu của Latina quá ư là dễ thương đến nổi Dale chẳng muốn chỉnh lại cho cô bé nữa.
Trước khi trời tối hẳn, Latina đã tắm một lần. Dù không biết có khả năng cô bé bị mắc bệnh hay không, vì Dale cũng chỉ vừa trở thành người thân của Latina, nhưng có là gì đi nữa, tắm sạch sẽ cho cô bé vẫn là tốt nhất.
Dale vẫn không quá cẩn trọng với khi mang cô bé đến nhà tắm chung, nên cậu quyết định từ giờ, sẽ tắm ở nhà tắm của ‘Vũ Khúc Mèo Hoang’ thôi. Ngày hôm qua, Dale đã phải lau dọn nhà tắm vì đống bẩn.
“Dù có an toàn thế nào đi nữa, chị tuyệt đối không thể để một đứa trẻ trong nhà tắm chung một mình được! Có quá nhiều tai nạn có thể xảy ra với con bé!”
Đó là những gì Rita đã nói.
Nhưng dường như hôm nay cũng vậy, Latina trông khá ngượng ngịu khi cởi đồ ra. Đó là lúc mà đứa bé này lộ vẻ mặt khó chịu với Dale từ trước đến giờ.
Mặc dù Latina không phải không thích tắm, nhưng Dale lại cho điều đó là khó hiểu. Trong khi nghĩ về điều đó, Dale nhìn Latina trong bồn tắm, cô bé đang tạo bong bóng với hai tay mình.
Sau khi ăn tối xong, Dale lại mang Latina về phòng và đặt lên giường, cậu nhận ra Latina đã buồn ngủ rồi. Và dĩ nhiên, để tránh trường hợp như ngày hôm qua, Dale đã bảo Latina đi vệ sinh trước.
“… Ngủ ngon, Latina.”
Cậu thì thầm và nhẹ nhàng vút tóc Latina. Cô bé đáp lại.
“Ngẻo ngon, Dale…”
Quá nửa là buồn ngủ, cô lặp lại lời Dale. Dale đã phải kiềm chế mong muốn ôm Latina vào lòng để tránh làm cô bé thức giấc.