Sau khi nhẫn tâm vứt đi vòng cổ của Mirabelle, Karami thờ ơ lách qua cô mà đi tiếp.
Sau một thoáng đờ đẫn, Mirabelle mới bình tĩnh lại một chút. Cô liền chạy về phía Karami—
Nhưng trước đó phải nhặt lại vòng cổ bị vứt đi đã.
Cô biết mình phải nhặt lại nó, nhưng tay cô bây giờ đều bận cả.
Tay phải cầm trượng.
Tay trái cầm cuốn sách ma thuật.
Trong lúc cô còn đang do dự, thì bóng dáng Karami ngày một xa.
Mirabelle vứt cuốn sách trong tay đi và nhặt lại vòng cô. Sau đó, cô hối hả đuổi theo Karami đang ngày càng đi xa.
“Chủ nhân? Chủ nhân ơi?”
Mặc cho cô gọi bao nhiêu lần, Karami chẳng buồn dừng bước.
Dù cô cố gắng chặn đường anh,thì anh vẫn vòng qua cô mà đi tiếp.
Giấc mộng được giải thoát của cô đang dần tan biến.
Nỗi lo sợ khi lần nữa phải cô đơn ùa tới.
Ngọn lửa sợ hãi càng lúc càng lớn, thiêu đốt linh hồn cô, dày vò cô. Mirabelle mặt cắt không còn giọt máu, làn da vốn đã nhợt nhạt nay nhìn không khác gì zombie.
Tầm nhìn của cô tối dần, ý thức thì mờ nhạt, cuối cùng Mirabelle cũng nhận ra tình hình đã tệ đến nhường nào.
“Chủ…nhân…—”
Mirabelle cố gắng chạy nhưng lại ngã lăn ra đất. Cô vội vã đứng dậy, không thèm phủi đi bụi đất bám trên người. Ném mọi thứ trong tay đi, cô tuyệt vọng bám chặt vào Karami bằng tất cả sức lực còn lại.
“Chủ nhân, em xin lỗi mà! Em hứa sẽ không làm vậy nữa!”
“Không cần xin lỗi. Từ bây giờ, cứ sống như em muốn. Em đã không còn là nô lệ của ta nữa rồi.”
“Em không muốn! Em muốn là nô lệ của ngài! Em sẽ là một nô lệ ngoan ngoãn mà! Từ giờ em hứa sẽ nghe lời mà!”
Nhưng Karami vẫn không dừng lại.
Mirabelle bị kéo lê theo từng bước anh đi, vừa van nài vừa khóc lóc, nước mặt chảy dài trên mặt.
Đây có còn cô gái vừa quậy tưng bừng nơi này ít phút trước không vậy?
Ngay cả những người vừa bị cô quật cho lên bờ xuống ruộng cũng chỉ biết tặc lưỡi, nhìn cô đầy thương hại, cứ như đang nhìn một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ vậy.
“Em sai rồi! Em chỉ muốn được ngài khen thôi mà! Em thề sẽ không bao giờ đi quá giới hạn nữa mà!”
“...”
“Làm ơn…em cầu xin ngài…đừng vứt bỏ em! Em không muốn cô đơn nữa!”
Và khi những lời ấy thốt ra khỏi miệng Mirabelle—
Khựng—
—Karami dừng bước. Anh quay đầu lại. Mirabelle bị kéo lê nãy giờ, cả cơ thể nghiêng ngả, ngước đầu nhìn anh.
Ánh mắt cả hai chạm nhau.
“Em sẽ nghe kỹ những lời ta nói chứ?”
“Híc…Dạ…Sụt sịt. E-Em sẽ nghe kỹ mà.”
“Em sẽ không liều lĩnh dùng ma pháp nữa đúng không?”
“Sẽ không.”
“Hứa chứ?”
“Em…Híc híc…Em hứa…”
Karami đỡ Mirabelle đứng thẳng dậy, sau đó quỳ gối xuống, giơ ngón út về phía Mirabelle.
“Hứa nhé?”
“V..Vâng”
“Ngoắc tay?”
“Dạ…”
“Chắc chưa?”
“Chắc chắn”
Chỉ khi làm xong những điều ấy, Karami mới hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Ừm, cũng vì Mirabelle nhà ta đã khẩn thiết đến thế, chắc là ta cũng không còn lựa chọn nào khác nhỉ? Thôi được rồi, ta sẽ tin em lần cuối vậy.”
“C…Cảm ơn ngài….”
Karami khẽ vẫy tay với Myra nãy giờ đang đứng từ ngoài nhìn. Cô ấy nhìn anh với vẻ thất thần, có vẻ rất sốc.
Trong lúc đó, Karami lại đang thở phào nhẹ nhõm.
Hên thật, may mà có tác dụng.
***
Việc Mirabelle thức tỉnh thành phù thủy vào lúc nào hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Bởi lẽ, ngăn chặn cơn thịnh nộ của cô là bất khả thi.
Nếu đây là trong trò chơi thì game over ngay từ lúc đó rồi.
Nhưng đây là thực tế.
Hành động của chúng tôi không bị giới hạn bởi kịch bản đã định sẵn, có thể tự do hành động không chút hạn chế.
Nếu có gì xảy ra khác với trong trò chơi, chúng tôi hoàn toàn có thể tùy cơ ứng biến.
Điều mà tôi nghĩ tới chính là đặc điểm của Mirabelle
Vì đã từng bị bỏ rơi, thế nên Mirabelle đã dần hình thành sự phụ thuộc với chủ nhân của cô, đúng hơn là cực kỳ phụ thuộc.
Thông thường thì phải mất kha khá thời gian tình cảm mới đến được mức đó. Nhưng chẳng hiểu vì sao, tình cảm mà Mirabelle dành cho tôi đã đến mức tối đa luôn rồi. Thế nên tôi quyết định tận dụng nó triệt để.
Kế hoạch:
—Bỏ lại Mirabelle, còn chủ nhân thì rũ áo ra đi.
Ngay lúc tôi vừa thực hiện kế hoạch, Mirabelle đã phản ứng vô cùng dữ dội. Lúc cô bị ngã, lòng tôi đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Tôi suýt chút nữa đã không chịu nổi mà nhào tới ôm lấy cô ấy. Đúng là kỳ diệu khi tôi kiềm chế được.
Tôi kiểm tra tình trạng của MIrabelle. Bụi bẩn bám đầy bộ đồ hầu gái, khuôn mặt thì đẫm nước mắt. Tôi chỉ biết cười khổ mà phủi bụi cho cô.
Tiếp đó, tôi lấy ra một chiếc khăn tay và đưa lên mũi Mirabelle.
“Xì mũi đi.”
“Híc…!”
“Ok, bên kia.”
“Sụt sịt.”
Lau, lau.
Tôi gấp chiếc khăn đã dùng rồi cất vào túi. Giặt nó sau vậy. Nếu giờ vì bẩn mà vứt nó đi chắc Mirabelle vỡ vụn luôn quá.
Sau đó, tôi tiếp tục lau đi nước mắt cho em nó, chỉ khi đấy trông Mirabelle mới trông giống người hơn lúc nãy.
Đôi mắt Mirabelle vẫn sưng húp và đỏ ngầu, mũi thì sụt sịt nãy giờ, nhưng cô dễ thương đến mức những điều này cũng không thể là điểm trừ. Ngược lại, nó càng kích thích ham muốn bảo vệ Mirabelle trong tôi.
Dọn dẹp hậu quả mới mệt này.
Dù không biết bắt đầu từ đầu, nhưng tôi chỉ cần dọn dẹp từng bước một là được. Nghĩ vậy, tôi định rảo bước về phía mất người vẫn còn đang cảnh giác với chúng tôi.
Kéo, kéo.
Mirabelle kéo tay áo tôi.
“Chuyện gì?”
“Dạ…À thì…”
Trong tiếng nấc, Mirabelle giơ vòng cổ về phía tôi, cánh tay run rẩy không ngừng. Hình như cô đã lau đi bụi đất trên vòng cổ nên giờ nó sáng bóng vô cùng.
Có vẻ cô muốn tôi đeo lại nó cho cô. Vốn tôi định nhân cơ hội này vứt nó đi, nhưng vì Mirabelle rất trân trọng nó nên tôi cũng đành chịu.
Sau cùng, tôi vẫn đeo lại vòng cổ cho MIrabelle, cô đưa tay lên kiểm tra để chắc chắn nó đã được buộc chặt. Chỉ khi ấy cô mới ngừng run rẩy.
Trấn an Mirabelle xong xuôi, tôi mới đưa cô đi xin lỗi mọi người. Mirabelle gập người 90 độ, cất tiếng xin lỗi.
“E…Em thật lòng xin lỗi mọi người. Em sẽ không gây rắc rối nữa đâu.”
“Rắc rối hả…? Cái này thì…”
Mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía tôi. Ánh mắt họ như muốn hỏi thật sự ổn à.
Ừ thì…Cứ coi là rắc rối đi. Vốn là thành phố này bay màu, bây giờ chỉ có vài tòa nhà bị phá hủy thôi mà, nên…
Dù Mirabelle đã xin lỗi rồi, nhưng sự dễ thương của cô cũng không cứu nổi vụ này. Tất cả bọn họ đều trừng mắt nhìn tôi đầy thù địch.
Đến rồi, giờ là lúc chủ nhân của cô ấy là tôi đây xuất chiến.
“Hê hê ~ Tôi cũng không ngờ nô lệ của mình lại có thiên phú đến thế.”
“Cái đấy mà cũng là giải thích à? Ngươi định xử lý đống lộn xộn này thế nào đây? Có đem mạng ngươi ra đổi cũng chưa đủ đâu!”
Lãnh chúa Delphin hét lên, nước bọt văng tung tóe.
Tôi xoa đầu trấn an Mirabelle đang co rúm người vì sợ.
“Trước tiên phải thống kê thiệt hại đã, Sau đó chúng ta có thể thảo luận cách giải quyết mà.”
“Chậc…”
Lãnh chúa phân công một vài người trông chừng chúng tôi, sau đó phái những người còn lại đi đánh giá tình hình hiện tại. Tất cả rất nhanh đã quay về báo cáo.
“Theo những gì chúng tôi tổng hợp được, phần lớn thiệt hại đều là tài sản và hầu như không có thương vong về người. Cứ như phép màu ấy.”
Có vẻ Mirabelle vẫn giữ được chút lý trí khi bị mất kiểm soát.
Chắc trong lòng con bé vẫn không muốn làm hại người vô tội. Nhưng xử cha ruột của mình thì lại chẳng sao cả, hơ hơ…
Vấn đề là mấy pháp sư…Tình hình của họ chẳng khá lên chút nào dù đã được điều trị. Có vẻ linh hồn của họ đã bị kéo ra khỏi cơ thể.”
Vậy mấy thứ kia là linh hồn thật à?
Tôi bảo cô học cách để giao tiếp với linh hồn, kết quả là cô còn học được cách xuất hồn luôn? Người ta bảo trẻ em thì tiếp thu rất nhanh, nhưng thế này thì vượt quá mong đợi của tôi rồi.
Tôi muốn khen cô, nhưng tiếc là bây giờ thì không hợp lắm.
“Mirabelle, em đã làm gì với linh hồn họ vậy?”
“E…Em vẫn đang giam giữ linh hồn mấy người đó. Nếu Chủ nhân ra lệnh thì em sẽ siêu thoát cho họ…”
Này, siêu thoát là chết đấy, em hiểu không?
Không ngờ còn nhỏ như thế mà có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy.
Ai lại dạy dỗ con bé thành ra thế này vậy trời. Chậc chậc.
“Em có thể cho họ trở lại bình thường không?”
“Đ…Đợi em một lát.”
Lúc Mirabelle cử động bàn tay, những linh hồn xuất hiện từ hư không và nhập lại cơ thể của họ.
Ái chà chà…?
Khoan nào, như này chẳng phải...mình có thể biến thành một cô em xinh tươi ngọt nước sao?
Có nên bảo em nó làm vậy với mình không ta?
Trong lúc tôi đang vò đầu bứt tai giữa quyết định khó khăn nhất trong đời, những người đã gục xuống bắt đầu tỉnh lại. Có vẻ họ vẫn có đờ đẫn, nhìn ngang ngó dọc xung quanh đầy ngơ ngác.
“Chuyện gì…vừa diễn ra vậy?”
“Tôi…bay lượn trên bầu trời. Bay lượn tự do như một con chim…”
“Ha…Tất cả kiến thức mà tôi nhồi nhét trong đầu đều vô nghĩa. Tôi phải học lại từ đầu thôi. Học gì bây giờ…Đúng rồi, là xuất hồn!”
Các pháp sư đều bày ra vẻ mặt như đã giác ngộ chân lý. Thậm chí có người còn rơi nước mắt
Rồi đột nhiên, họ hướng mắt về phía Mirabelle. Đôi mắt họ mở to đến mức muốn lồi cả ra ngoài, rồi tất cả đều quỳ xuống trước mặt cô.
“Này cô bé, ma thuật đó con học từ đâu vậy?”
“Này nhóc, hay là cho ta xuất hồn thêm lần nữa đi. Muốn tiền thì bao nhiêu ta cũng chi.”
“Ta…Ta cũng thế! Ta trả gấp đôi!”
Mấy người này toàn là con nghiện ma thuật. Chắc tôi nên cho lũy này trải nghiệm hồn lìa khỏi xác hàng chính hãng quá.
Tuy nhiên, cũng nhờ thế mà không ai trách mắng Mirabelle vì cho họ xuất hồn cả.
Bốp bốp.
Giữa tình hình hỗn loạn, tôi vỗ tay để thu hút sự chú ý về phía mình.
“Vậy bây giờ chỉ có thiệt hại về tài sản thôi, nhỉ?”
***
Cạch.
Tôi đặt một túi tiền vàng trước mặt lãnh chúa.
Sau khi kiểm tra kỹ càng túi vàng, ông ta hết nhìn túi rồi lại nhìn tôi, đến mức để lại cả dư ảnh.
“C…Cái gì đây?”
“Hai nghìn đồng vàng. Từng này tiền hẳn là đủ để đền bù cho người bị nạn nhỉ, có khi còn dư ấy chứ.”
Hiện tôi còn lại 21.000 điểm.
Lúc rời khỏi vương quốc, tôi nhớ mình còn khoảng 27.000 điểm, thế nhưng sau khi mua vật phẩm, trú tại nhà trọ đắt tiền, ăn sơn hào hải vị, tiền của tôi cứ thế mà bay hơi.
Hiệu quả rất tốt, nhưng mà chát quá.
Chi 20.000 điểm cho vụ này đúng là tiếc đứt gan đứt ruột, nhưng giờ mà keo kiệt thì đúng là tự bắn vào chân. Cố gắng mặc cả chỉ khiến mọi việc tệ hơn mà thôi.
Chỉ cần đưa ra số tiền nhiều hơn tiền bồi thường, tôi đã giải quyết êm thấm vụ việc.
Trẻ em làm sai thì chịu trách nhiệm là người giám hộ. Dù sao lúc thả tự do cho Mirabelle tôi cũng sẽ nhận được rất nhiều điểm mà, nên đây coi như là phí đầu tư vậy, không cần phải tiếc.
Tôi chỉ cần tiết kiệm cho đến lúc đó là được.
“Từng…Từng này tiền chắc là đủ để sửa chữa, với cả…”
Lãnh chúa im lặng.
Có vẻ ông ta muốn nói gì đó, nhưng ông nghĩ tôi đây lại không nhìn thấu tâm tư của ông sao?
“Tôi đảm bảo ông có thể tùy ý sử dụng số tiền này, thưa lãnh chúa. Tôi chắc chắn ngài sẽ sử dụng số tiền này đúng cách.”
“Haha, có vẻ ngươi cũng hiểu chuyện đấy. Được thôi, nếu người khăng khăng như vậy thì ta cũng không nỡ từ chối. Chắc chắn ta sẽ sử dụng số tiền này một cách có ích.”
Lãnh chúa cười ha hả, tay không ngừng vuốt ve túi tiền như đang nâng niu đứa con của mình.
Vậy là hoàn thành khoảng 95% việc dọn dẹp.
Nghỉ ngơi một chút vậy.
Tôi dạo quanh lâu đài lãnh chúa cùng với Mirabelle.
Có lẽ thấy có lỗi khi khiến tôi phải mất tiền, Mirabelle cứ cúi gằm mặt xuống đất, lấm la lấm lét như tội đồ.
“Em…Em xin lỗi. Vì em mà…”
“Haha, không sao cả. Mấy đồng tiền lẻ đó có đáng gì đâu. Em còn giá trị hơn thế nhiều, Mirabelle ạ.”
“Nhưng…những hai nghìn đồng vàng…”
“Thì? Ta đã bảo là ổn rồi, nên không sao đâu.”
Dù thế, Mirabelle vẫn không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Đang lúc tôi thở dài vì không biết nên làm gì, bỗng một ý tưởng thiên tài lóe lên trong đầu tôi.
“Mirabelle này, em chưa từng tò mò khi đi cùng ta sao? Ví dụ như trong tay ta không có gì cả, nhưng đột nhiên một túi vàng lại từ không khí chui ra ấy.”
Mirabelle gật đầu, tỏ ý đúng là như vậy.
“Bí mật này ta chỉ nói em nghe thôi đấy…Sự thật là, ta biết cách dùng ma thuật nhân đôi đồng tiền.”
“Ma thuật nhân đôi?”
“Ừ, nhìn kỹ này.”
Tôi vẫy bàn tay trống không của mình cho Mirabelle xem, rồi nắm chặt tay lại. Mở tay ra lần nữa, bên trong đã xuất hiện một đồng vàng.
“Woa…!”
“Thấy chưa? Ma thuật này giúp ta có thể tùy ý tạo ra tiền. Nên là—”
Tôi dùng hết sức để ném đồng tiền ấy đi.
Híc, tiền của mình, máu thịt của mình...
Nhưng vì Mirabelle, tôi đành cắn răng chịu đựng.
“Dù ta có vứt nó đi thì cũng chẳng thành vấn đề. Thế nên Mirabelle không cần phải tự trách thế đâu. Cười lên đi. Ta thích nhìn nô lệ của mình được giải thoát với nụ cười trên môi cơ.”
Mirabelle khẽ gật đầu, khuôn mặt cô có vẻ đã thoải mái hơn nhiều, miệng còn nở nụ cười ngại ngùng. Cảm ơn sự hy sinh anh dũng của đồng vàng-san.
Mình vẫn nhớ chỗ nó rơi, không sao.
Trước khi nhặt lại nó, tôi phải làm xong một việc.
Tôi lấy lại cuốn sách mà lúc trước MIrabelle đã vứt đi. Ừm, giống “Hồn thư” thật, nhưng mà….
Lúc tôi mở cuốn sách ra để kiểm tra, bên trong lại có bức ảnh một sinh vật như yêu tinh đang điều khiển sấm sét trên đỉnh núi.
“Em có biết đây là sách gì không?”
“Đây là sách giải thích về cách thu thập linh hồn của thầy Go ạ.”
Gì cơ?
Từ từ, rốt cuộc là đang nói đến sách gì đấy?
Khi Mirabelle giải thích, thông tin về cuốn sách càng chi tiết hơn. Cuốn [Sách ma thuật của pháp sư Goblin] lại thành cuốn gì gì đấy của thầy Go.
Thầy Go?
Ai cơ?
Chẳng lẽ Go là…Goblin?
Giống vẻ ngoài nhưng bản chất vật phẩm này hoàn toàn khác cái tôi cần. Bảo sao Mirabelle lại thức tỉnh thành “Phù thủy phán xét”.
Trách nhiệm là do tôi không kiểm tra kỹ càng. Để sau mua hai túi bánh rán slime để bù đắp vậy.
Suýt chút nữa tôi đã làm hỏng chuyện rồi. Tôi phải tìm ai đó để vứt cái của nợ này cho người ấy. Nếu đưa cho Mirabelle cầm chắc cô ấy mất quyền kiểm soát lần nữa mất.
“A, tu sĩ Myra cao quý của tôi. Cuốn sách cô muốn tìm đây nè.”
Tôi lập tức tìm một ai đó…hay đúng hơn là Myra. Trông cô có vẻ tàn tạ sau khi bị Mirabelle hành lên hành xuống.
“Cảm ơn nhé, tu sĩ. Có vẻ cô đã phải chịu đựng rất nhiều vì đứa trẻ nhà tôi. Chắc ăn một bữa cũng đủ bù đắp rồi ha?”
Tôi chân thành nói với Myra. Nhưng người vốn hay cợt nhả như cô lại đang bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Sao tự dưng thấy lo vậy nhỉ?
Nhanh để tôi còn nhặt lại đồng vàng chứ, ai đó mà nhặt được thì tôi khóc đấy.
“Tu sĩ ới?”
“Con bé kia…”
Myra lườm về phía chúng tôi, hay đúng hơn là nhìn Mirabelle.
“Con bé…là phù thủy sao?”
Ok, tiền để sau vậy.
------------------------------
Note: Chap này tự nhiên dài vcl.
Ham muốn bảo vệ hay con sói vậy? Ai ai ai, người ấy là ai~ không đớp mới lạ