Tự do rồi còn theo ta làm gì?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 364

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3446

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 19

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Novel - Chap 19: Hiểu lầm và Sự thật phía sau(1)

Trans: Yami.

Edit: Kaguza.

________________________________________________________

Lộc cộc.

Chiếc xe ngựa vừa đi vừa rung lắc.

Lại một chuyến đi trên xe ngựa. Lần này khác ở chỗ tôi không chọn xe có cường hóa chống xóc cho đỡ tốn tiền.

Khác biệt thứ hai chính là Mirabelle. Thay vì ngồi cúi gằm mặt trước tôi như lần trước, lần này thì cô ấy bám cứng trên đùi tôi luôn rồi.

Dù tôi có bảo cô ấy kiếm chỗ nào thoải mái mà ngồi, cô vẫn khăng khăng giữ nguyên đòi ngồi ở đấy. Chả biết chỗ này có thoải mái thật không nữa. Cơ mà thế này thì được ôm Mirabelle thỏa thích nên tôi cũng mặc kệ.

Tôi vòng tay qua phần eo nhỏ nhắn của Mirabelle rồi ôm cô như đang ôm một chú gấu bông. Phải tranh thủ hít hà thật nhiều tinh chất Mirabelle mới được.

Trong khi đó Mirabelle đang tranh thủ học ma thuật từ cuốn Hồn Thư.

Không biết cô học ma thuật kiểu gì nhỉ.

Tò mò quá đi mất.

“Em nhìn qua thôi là hiểu rồi hả?”

“Ừmm, em chỉ cần đọc là mấy kiến thức tự chảy vào đầu rồi tự nhiên em hiểu thôi. Như kiểu nhìn một quả táo và nghĩ ‘Đó là quả táo’, em nhìn thấy ma thuật và nghĩ ‘Ồ, là loại ma thuật này’.”

“Em học ma thuật nghe đơn giản dữ vậy?”

“Khi nhìn một quả táo, ngài có thể vẽ nó thành bức tranh đúng chứ? Đối với em cũng vậy. Em hình dung ma thuật trong đầu mình và sử dụng chúng.”

Dù chả biết cái vẹo gì về ma thuật, tôi dám cá đây là một trường hợp đặc biệt.

Không phải bức tranh nào cũng giống nhau.

Tôi chắc chỉ vẽ được một hình tròn đỏ với cái cuống là hết vị, nhưng một người khác sẽ biết cách đổ bóng và thêm chiều sâu cho tranh.

Để đạt tới trình độ như vậy cần phải có thời gian dài nỗ lực, thế mà Mirabelle bỏ qua luôn bước đó và vẽ thẳng một quả táo hoàn hảo như thật.

Ảo thật đấy.

Cơ mà nghĩ lại thì cũng hợp lý phết. Ở trong game, bạn có thể học kỹ năng với một nút bấm. Còn giờ chỉ khác ở chỗ cô cần thêm một chút thời gian.

“Nhưng Chủ nhân, chuyện này thì liên quan gì tới việc trả thù người đó ạ?”

“Ma thuật này có thể giúp em điều khiển linh hồn. Có nghĩa là dù ông ta có chết cũng không thể thoát khỏi sự tra tấn của em.”

“À ha! Chủ nhân thông minh quá.”

Mirabelle gật đầu, thỏa mãn với lời giải thích ngắn gọn. Rồi cô lại cắm mặt vào cuốn sách, càng hào hứng học ma thuật hơn.

Cô thật sự nghiêm túc về việc dày vò người cha của mình.

Thôi thì nhìn cô bé chăm chú học tập như vậy là vui rồi.

“Thưa hành khách, chúng ta đến nơi rồi~”

Xe ngựa dừng lại và giọng nói của người đánh xe vang lên. Tôi bước xuống, trên tay vẫn đang bế Mirabelle.

“Đến nơi rồi đấy. Đích đến của chúng ta, Fracture.”

Tôi dẫn Mirabelle nhìn khung cảnh toàn thành phố, cố tình cường điệu giọng nói và cử chỉ của mình.

Mirabelle há hốc miệng, đôi mắt cô bé run lên. Bàn tay cô nắm chặt cây Giao ước Thiên đường.

Lúc này cô thấy sốc hơn là trầm trồ.

Cô bé nói với đôi môi run rẩy.

“Chủ nhân, n-nơi này...”

“Ta nhận được thông tin rằng cha của em đang ở đây. Ông ta hẳn đang sống đâu đó trong thành phố này. Mà... sao em lại mang vẻ mặt đó thế?”

Tôi nói bằng giọng bình thản, giả vờ không biết gì cả. Nhưng khóe miệng tôi thì đang co giật mất kiểm soát trước phản ứng dễ đoán của cô.

Đúng rồi đó. Bất ngờ chưa bé. Tất nhiên là bất ngờ rồi.

Tại vì...

...Đây là nơi Mirabelle đã bị cha mình bỏ rơi.

***

Tôi tiến vào Fracture cùng Mirabelle.

Còn Mirabelle thì…bình thường hay nắm tay tôi đi bộ thì giờ đang bám dính lấy tôi như đỉa. Cô quay đầu mỗi khi nghe thấy tiếng động dù là nhỏ nhất, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu.

Hẳn là ngày hôm đó đã khiến cô bị chấn thương tâm lý nặng nề. Tới nỗi mà tôi phải mua một chiếc áo choàng màu nâu từ cửa hàng quần áo và mặc nó cho cô bé.

Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Mirabelle cầu xin được tôi bế, nên là tôi đành phải bế cô lên. Cô bé vòng tay và chân xung quanh cổ và eo tôi.

Bọn tôi tới quảng trường.

Ở nơi mọi người thường lui tới đó đang trưng bày hai chiếc đầu lâu đang mục rữa. Chủ nhân của chúng chắc là tội phạm vô cùng khét tiếng đây.

Bọn tôi đi qua hai chiếc đầu lâu và tìm thấy khu chợ nô lệ.

Tiếng hét của nô lệ vang lên đằng sau những thanh sắt.

Vài người khác di chuyển theo hàng, bị trói bởi xích và còng tay.

Một số bị đánh đập vì dám phản kháng.

Những nô lệ trần truồng bị vòi nước xịt mạnh vào, cùng một vài cảnh tượng giới hạn độ tuổi.

Nơi này chả khác gì một khu chợ nô lệ trong phim ảnh,mấy người mang tư tưởng hiện đại hẳn thấy khó chịu. Tôi thì đã đồng bộ với một tên buôn nô lệ nên tất nhiên nơi này với tôi như là nhà.

Trong lúc tôi đang nhìn ngắm xung quanh thì được một người phụ nữ tiếp cận.

“Anh đến khu chợ nô lệ này làm gì thế?”

“Tôi có chút việc ấy mà.”

Ánh mắt bọn tôi chạm nhau.

Dù đúng là lần đầu gặp mặt nhưng tôi không lạ gì cô ta cả. Tôi nhận ra khuôn mặt đó.

Một NPC buôn nô lệ đến từ Fracture, cô ta chính là người tiết lộ những thông tin quan trọng liên quan đến route Giải thoát Mirabelle.

Tên cô ta là Camilla thì phải?

“À, hiểu rồi. Hóa ra là đồng nghiệp~”

Camilla lẽ ra không nên có chút thông tin nào về tôi, nhưng cô lập tức nhận ra tôi đang làm công việc gì.

Như kiểu những tên buôn nô lệ được nối với nhau bởi sợi chỉ vô hình vậy. Bọn tôi chỉ cần nhìn qua là hiểu. ‘Á à, tên khốn này. Ánh mắt tham lam như này chỉ có thể là buôn nô lệ.’

“Thế ông anh tới nơi này làm gì? Bán nô lệ? Hay là muốn mua?”

Cô vừa nói vừa nhìn Mirabelle bằng ánh mắt tham lam, cô bé vẫn đang ôm chặt tôi như một chú koala... Trong khoảnh khắc, tôi tính nói gì đó nhưng lại thôi.

“Haha, cô bé như một con búp bê tôi rất quý, nên tôi không có ý định bán đâu. Tôi đến để điều tra một việc. Ấy chết, xin lỗi nhé. Lẽ ra tôi nên giới thiệu bản thân đàng hoàng trước đã.”

Tôi đưa Camilla tấm thẻ Hiệp hội Buôn Nô lệ của mình. Cô ta nhìn thấy nó liền mở to đôi mắt ra.

“Hóa ra anh là Thần chết nô lệ lừng danh à! Tôi đã nghe rất nhiều về anh đó, và cũng là fan cứng luôn!”

“Haha, cảm ơn nha.”

Tôi khá nổi tiếng ở mấy nơi này, không bất ngờ lắm.

“Tôi rất thích câu chuyện này, anh đã chất đống một trăm thú nhân làm mồi rồi thiêu rụi chúng, tạo thành một tòa tháp lửa. Có người còn nói ngọn lửa đó cháy lên đến tận Mặt trăng luôn?”

Cô vừa nói cái khỉ gì thế?

Thằng điên nào có thể làm ra chuyện dã man như vậy chứ?

“Còn gì nữa ấy nhỉ? À đúng rồi. Nghe đồn ông anh gần đây còn hốt luôn con gái của Bá tước Bryan nhỉ?”

“Hở?”

“Họ nói rằng anh giả vờ đem trả cô ấy để trộm bảo vật gia truyền nhà họ. Uầy, ông anh cũng ra gì đấy chứ. Lừa được bọn quý tộc đó không dễ tí nào đâu.”

Ủa, tôi làm thế bao giờ nhỉ.

Tôi tận mắt chứng kiến cô ấy có cuộc đoàn tụ đầy cảm động với cha mẹ mình mà.

“Nghe tin gia tộc Bryan đang náo loạn lắm, họ đang cố gắng truy nã Thần chết. Cẩn thận đấy. Tên Bá tước còn đang treo thưởng cái đầu ông anh đó. Nếu là người khác thì tôi đã báo cho Kỵ sĩ đoàn rồi, nhưng vì anh cũng thuộc hội buôn nô lệ nên tôi sẽ mặc kệ. Đám buôn nô lệ chúng ta phải đoàn kết với nhau á.”

Camilla lảm nhảm mấy chuyện mà tôi còn chả biết chúng tồn tại. Dù tôi rất muốn lập tức đính chính hiểu lầm, nhưng trước đó còn một chuyện quan trọng hơn.

“Cảm ơn vì thông tin nhé. Nhưng mà quay lại chuyện chính, tôi đến đây để tìm hiểu về một vụ việc.”

Tôi đưa một đồng bạc cho Camilla. Làm ngành này thì việc mua bán thông tin là chuyện bình thường.

“Vụ gì thế? Nếu tôi biết thì tôi sẽ nói.”

“Vài tháng trước đã có một vụ lớn xảy ra ở Fracture, đúng chứ?”

“Nơi này hôm nào mà chả có việc xảy ra. Anh đang nói vụ nào?”

“Ừm, như kiểu... một người đàn ông bán cô con gái phù thủy của mình làm nô lệ?”

Khi vừa dứt câu, nụ cười gian xảo thường thấy trên khuôn mặt Camilla biến mất hoàn toàn.

Cô nhìn chằm chằm vào tôi như một con rắn, ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi vậy. Cô hạ giọng.

“Anh... sao ông anh lại biết chuyện đó? Thông tin này chỉ có rất ít người ở Fracture biết thôi.”

Tôi không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

Khuôn mặt Camilla thay đổi khi cô dần nhận ra, rồi cô trả lại đồng bạc vừa nhận từ tôi. Sau đó tôi mới trả lời cô ta.

“Sao tôi lại không biết chuyện đó được? Giữ một phù thủy cạnh mình là bay đầu như chơi đó. Đây là điều mà không một tên buôn nô lệ nào được quên.”

“...Ông anh nói chí phải. Hài, thật không thể tin được tôi vừa bị mất tiền oan.”

Camilla tặc lưỡi như thể đó là tiền của cô ta vậy.

Ê con khốn, đó vốn là tiền của anh mày mà.

“Mà sao ông anh lại tò mò về chuyện này thế? Tôi không muốn nhắc tới nó tí nào.”

“Sao lại thế?”

“Khó nói lắm. Có người báo cho Kỵ sĩ đoàn về việc một phù thủy đã được bán cho một tên buôn nô lệ, rồi bọn chúng tiến hành tập kích và mang đi tất cả nô lệ nữ. Chắc ông anh cũng hiểu. Phụ nữ, đặc biệt là thiếu nữ luôn có giá cao hơn trên thị trường.”

“Tất nhiên là hiểu.”

“Nhưng bất ngờ ở chỗ, bọn chúng đe dọa sẽ xử tử những người chống đối vì tội chứa chấp phù thủy. Đầu bọn tôi nằm sẵn trên thớt rồi nên chả ai dám hó hé gì hết. Bọn chúng đối xử với các chị em tàn nhẫn tới nỗi khi đem về thì chẳng còn ai tỉnh táo cả. Ông anh biết bọn tôi đã lỗ bao nhiêu từ sự việc đó không?”

Camilla rùng mình, khuôn mặt cô nhăn nhó như đang hồi tưởng một cơn ác mộng vậy.

“Rồi sao nữa? Bọn chúng có tìm thấy cô ấy không?”

“Bọn chúng đã tìm ra cô ấy trong đám nô lệ. Chúng còn tổ chức một cuộc hành quyết công khai ở quảng trường. Chắc là trên đường tới đây ông anh cũng thấy rồi chứ?”

Nói xong Camilla liền im lặng.

Tôi búng cho cô ta một đồng vàng, Camilla khéo léo bắt lấy nó.

“Ồ, hẳn là đồng vàng cơ đấy. Chuyện gì nữa?

“Về chuyện cô đang che giấu.”

“Che giấu? Ý ông anh là sao? Tôi chỉ biết có vậy thôi mà?”

Tôi không trả lời mà mỉm cười nhìn cô ta. Camilla mỉm cười theo, nhưng chỉ trong thoáng chốc.

“Uầy... Đúng là không phải tự nhiên người ta đặt cho ông anh danh hiệu Thần chết nô lệ ha? Tôi thật sự ấn tượng đấy. Anh kiếm đâu ra mấy thông tin đó vậy?”

Camilla lẩm bẩm, cô nhìn xung quanh sau đó lén lút thì thầm vào tai tôi.

“Thông tin tuyệt mật nè... Thật ra bọn tôi chưa tìm thấy cô bé đó. Bởi vì một cô gái nô lệ bị bọn Kỵ sĩ đoàn bắt đi không hề trở lại.”

“Vậy chẳng phải cô ấy là phù thủy sao?”

Camilla lắc đầu nguây nguẩy.

“Cô gái này có cha mẹ làm mạo hiểm giả mất mạng trong một lần thám hiểm, sau đó trở thành nô lệ do ăn trộm bánh mì. Cô bé không thể nào là phù thủy được.”

“Tức là có người đã tráo đổi họ.”

“Ừm, kiểu kiểu vậy. Người dân sẽ thấy bất an nếu biết được phù thủy thật đã trốn thoát, và danh dự của lũ Kỵ sĩ đoàn sẽ tụt dốc thảm hại.”

“Thế còn tung tích của cô bé phù thủy?”

“Tôi không biết nhiều đến thế đâu. Thế giới này có vô số tên buôn nô lệ mà. Có thể cô bé đang trốn đâu đó trong thành phố, cũng có thể cô đã chạy trốn. Rồi, tôi vừa kể hết rồi đó. Nói thật thì những thứ tôi vừa kể còn giá trị hơn một đồng vàng á.”

Khi Camilla nói cô muốn kết thúc cuộc trò chuyện và chuẩn bị rời đi, tôi búng cho cô ta thêm một đồng vàng nữa. Tôi đã nhắm vào điểm mù của cô, nhưng Camilla bắt lấy nó như một con quỷ hám tiền vậy.

“Tôi muốn hỏi thêm một chuyện nữa.”

“Ông anh hào phóng ra phết đấy. Muốn hỏi gì nào?”

“Cô biết tung tích của cha cô bé phù thủy đó không?”

Camilla nghe vậy thì bật cười.

Như thể cô đang cười nhạo tôi vậy.

“Hóa ra ông anh cũng ngây thơ thật nhỉ? Phí tiền cho một điều hiển nhiên.”

Camilla quay đầu nhìn con đường bọn tôi mới đi qua.

“Những kẻ dám bao che cho phù thủy sẽ phải chịu chung số phận.”

***

Địa điểm cuối cùng nằm trong route Giải thoát Mirabelle nổi tiếng.

Bọn tôi vừa đi qua nơi đó. Mặc dù đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi vẫn lựa chọn đến khu chợ nô lệ để mua thông tin.

Được tận tai nghe câu chuyện chỉ với một đồng vàng, không phải quá lời sao?

Trong game chỉ có những nhân vật chính mới được lồng tiếng.

Lồng tiếng cho tất cả nhân vật thì tốn kém quá.

Trước đây chỉ là những dòng chữ chạy trên màn hình, giờ tôi có thể nghe nhân vật đó kể bằng giọng của mình chỉ với vài đồng vàng. Làm sao tôi cưỡng lại được chứ.

Ừm…thì dù đúng là tôi chủ yếu muốn thỏa mãn sự tò mò của bản thân, tôi cũng muốn Mirabelle đang trốn đằng sau hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Bây giờ Mirabelle đã biết đủ thông tin rồi.

Trong bóng tối trước khi bình minh lên, khi mặt trời đã lặn xuống và đèn ma thuật cũng đã tắt.

Tôi đứng cạnh Mirabelle ở quảng trường, cô bé đã trượt xuống khỏi đôi tay tôi. Chắc do trời đã khuyên nên quảng trường vốn náo nhiệt giờ lại yên lặng như nghĩa trang.

Ở trung tâm quảng trường, trên chiếc cột to lớn đang bày hai cái đầu lâu.

Cái nhỏ hơn thuộc về cô gái nô lệ đã chết thay cho phù thủy, giống những gì Camilla đã kể.

Và bên cạnh nó là...

Hốc mắt rỗng được lấp đầy bởi bóng tối, miệng đóng chặt như đang giấu một bí mật thầm kín.

Phía dưới hai chiếc đầu lâu có gắn một tấm bảng nhỏ, trên đó ghi:

⌊—Tội phạm khét tiếng đã chứa chấp một Phù thủy—⌉

Yami:Thằng chó này ác như thú đcm=))))))) Kagu: Cmn thoái hóa thành trẻ sơ sinh r à=))) Sang chấn tâm lý thì thì vcl Yami:Wtf =))) Kagu: Còn ai ngoài….the liems chứ 〒▽〒