Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 457

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 11 - Chương 3: Kẻ đặt chân vào vùng cấm sẽ nếm trải địa ngục.

Sáng sớm, mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời.

Momoko phấn khởi rảo bước trên hành lang nhà trọ, nhưng đôi chân lại rón rén, khẽ khàng. Nàng đang tiến về phía căn phòng Masato đang say ngủ.

"Maa-kun kiểu gì hôm nay cũng lại ngủ nướng cho xem. Mẹ phải nhẹ nhàng đánh thức con dậy mới được. Đúng là đồ trẻ con mà. Ưfufu."

Vừa đi, nàng vừa nghĩ vẩn vơ: "Nụ hôn chào buổi sáng nên đặt lên má con hay trán con nhỉ?"

Khẽ khàng mở cánh cửa phòng Masato đang ngủ say...

"Hả? Mẹ à? Mẹ đến đúng lúc thật đấy. Nhưng ít nhất cũng phải gõ cửa chứ."

Masato đã dậy rồi.

Không chỉ dậy mà thôi. Cậu đã thay xong bộ đồ ngủ, khoác lên mình bộ trang phục thường ngày quen thuộc. Hơn nữa, bộ đồ ngủ cởi ra, cả chiếc chăn bông cũng được gấp gọn gàng đặt trên giường. Cửa sổ mở toang, không khí trong phòng được lưu thông. Không chỉ bản thân cậu mà cả mọi thứ xung quanh đều được dọn dẹp đâu ra đấy, hoàn hảo không chê vào đâu được.

Momoko nhìn quang cảnh căn phòng, rồi nhìn chằm chằm Masato, đứng hình.

"Này mẹ ơi. Sao mẹ lại làm cái vẻ mặt ngạc nhiên thế kia, có chuyện gì à?"

"Là-là tại, Maa-kun trông ra dáng quá mà..."

"Con cũng có thể làm được chừng này nếu đã quyết tâm chứ. ...Suốt ngày dựa dẫm vào mẹ thì làm sao mà oai được. Con nghĩ mình cũng nên sống tử tế thôi."

"Thế à..."

"Đúng thế đấy! Hứ hứ, thế nào? Mẹ cứ thoải mái mà vui mừng trước sự trưởng thành của con trai đi chứ?"

Khi Masato cười cợt, có phần láo xược. Momoko "phì" một tiếng, đôi má bỗng phồng lên.

"Này. Sao lại có phản ứng kiểu đấy chứ?"

"Không có gì. Chẳng có gì hết. Mẹ giận rồi! Phừng phừng!"

"Khoan, sao lại giận? Con chả hiểu gì sất!"

"Không biết! Phừng phừng! Suất ăn sáng của Maa-kun hôm nay, mẹ sẽ cho hết thành suất lớn gấp đôi! Phừng phừng!"

"Kiểu giận dỗi gì lạ thế kia?!"

Hiếm khi Momoko khó chịu như vậy.

Nhưng cũng không thể cứ mãi bối rối được. Masato còn có chuyện muốn nhờ Momoko.

"À, nhân tiện đây... Con có chuyện muốn nhờ mẹ một chút..."

"Ôi ôi! Con có chuyện muốn mẹ giúp đỡ à! Là gì thế nhỉ!?" *Bỗng chốc, cả người nàng phát sáng rực rỡ. Kĩ năng [Ánh Sáng Của Mẹ] đã được kích hoạt.*

"Tự dưng lại hết giận ngay lập tức... Rốt cuộc là cái quái gì thế này... Thôi được rồi... Dù sao thì, là cái này đây."

Masato lấy ra một chiếc cà vạt từ trong túi. Đây là món quà cậu nhận được từ Momoko trong sự kiện Giáng Sinh.

"Con muốn đeo cái này, nhưng không biết cách thắt. Mẹ có biết không?"

"Bố con vẫn hay đeo khi đi làm nên mẹ cũng biết sơ sơ... Nhưng sao tự dưng con lại muốn đeo vậy?"

"Chả là hôm qua con bị cô lễ tân của Hội Thợ Săn coi thường đúng không? Thế nên hôm nay con định ăn mặc chỉnh tề, tạo ấn tượng tốt, rồi thử đối mặt xem sao."

"Thế à... Được rồi. Cứ để mẹ lo."

Momoko nhận lấy chiếc cà vạt từ Masato, rồi khéo léo thắt nó. Thắt xong chỉ việc luồn qua đầu rồi siết lại là được, coi như đã chuẩn bị xong.

"Maa-kun, con cúi xuống một chút được không?"

8a4ef427-3486-4867-8800-091360e7bed3.jpg

"Vâng ạ. ...Ưm..."

Tuy tư thế có hơi... úp mặt vào khe ngực mẹ, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là ổn thôi. Masato đã đeo chiếc cà vạt lên cổ.

"Cái này, mình kéo phần bé hơn đúng không?"

"Để mẹ làm cho. Cứ giao cho mẹ."

Nàng điều chỉnh độ chặt, nắn nót cổ áo. Tận tình, tỉ mỉ, dành rất nhiều thời gian... Cuối cùng cũng xong.

Masato đã đeo chiếc cà vạt.

Độ trưởng thành về ngoại hình tăng cấp! Masato nhận được danh hiệu [Tân Binh Tìm Việc]!

"Ồ. Tự dưng lại thăng cấp kiểu gì ấy. Cảm ơn mẹ nhé."

"Không có gì. Cứ như thế này, con cứ thoải mái dựa dẫm vào mẹ lúc nào cũng được nhé. Mẹ sẽ mãi mãi, mãi mãi là chỗ dựa cho Maa-kun. Mãi mãi đấy nhé?"

"Không sao đâu mà. Con mà học được cách thắt là tự làm được ấy mà. Đâu cần mãi mãi..."

"Hừm. Maa-kun, mẹ giận rồi đấy. Phừng phừng."

"Khoan đã, đây đâu phải lúc để giận chứ? Mẹ phải ủng hộ sự trưởng thành của con trai chứ?"

"Phừng phừng!"

Tâm trạng của bà mẹ quả là phức tạp.

Sau khi dùng bữa sáng, Masato và mọi người lại lên đường đến Hội Thợ Săn.

Masato đi đầu. Biết đâu cô lễ tân lại đang dòm ngó từ đâu đó. Hoặc cũng có thể người đi ngang qua chính là khách hàng. Cậu tự nhắc nhở mình phải thật cảnh giác, luôn ý thức bước đi sao cho thật đẹp, hiên ngang tiến về phía trước.

Đội nữ đi phía sau thì có vẻ mặt khó nói thành lời.

"Đau cơ tay kinh khủng luôn rồi... Nhưng mà thôi, quan trọng là Masato kia kìa. Porta, con thẩm định thử xem nào."

"Vâng ạ! ...Ưm ừm... Đó là anh Masato! Anh ấy lúc nào cũng ngầu rồi, nhưng hôm nay còn ngầu hơn mọi khi nữa! Trông anh ấy người lớn ghê!"

"Porta-chan, con thẩm định kỹ hơn nữa đi. Chắc chắn phải có điểm gì đó kỳ lạ. Một Masato tử tế thì đâu còn là Masato nữa chứ."

Tuy nghe thấy những lời lẽ khá là vô lễ, nhưng Masato vẫn chỉ thản nhiên cười xòa mà thôi.

"Đây mới là trưởng thành chứ. Đừng có suốt ngày nói mấy lời trẻ con như thế nữa, mọi người cũng mau lớn lên đi chứ."

"Ôi trời, khó chịu ghê. Đúng là Masato. Đúng là Masato... Momoko-san, cô cũng nói gì đi chứ. Kiểu này đâu còn là Masato nữa đâu phải không?"

Wise vừa vỗ vào lưng Masato vừa lên tiếng phàn nàn. Momoko, người đang đi cuối cùng, thì lại im lặng với vẻ mặt đăm chiêu.

"Momoko-san? Có chuyện gì vậy?"

"...Hả? À, Wise-chan. Có chuyện gì thế con?"

"Đó là điều cháu muốn hỏi cô đấy. Cô đang nghĩ gì à?"

"Không lẽ Momoko-san cũng đang lo lắng cho Masato-kun sao? Cô có cảm thấy điều gì đó bất thường không?"

"Mama-san! Anh Masato có bị làm sao không vậy!?"

"Ừm... Cũng có thể..."

Momoko nhìn chằm chằm vào lưng Masato, thoáng chút do dự... nhưng rồi quyết định chạy tới.

"Maa-kun vẫn là Maa-kun. Vẫn là đứa con đáng yêu của mẹ. Chẳng có gì thay đổi hết. Đúng không Maa-kun!"

"Ối!"

Momoko chạy đến ôm chầm lấy tay Masato. Tuy bộ ngực lớn của mẹ có hơi mềm mại, nhưng Masato cũng đã quen rồi. Cậu không hề nao núng.

"Bảo dừng thì cũng vô ích thôi, nên con chả nói nữa, nhưng mẹ làm gì thì làm cũng phải vừa phải thôi đấy nhé."

"Ừ. Mẹ sẽ vừa phải mà. Vừa phải thôi." *Vừa nói vừa nhũn nhũn*

"Ý con không phải là 'vừa phải' về mặt cảm giác đâu. Với lại, đến Hội Thợ Săn rồi con muốn nghiêm túc thi đấu, nên mẹ làm ơn cân nhắc điều đó nhé."

"Ừ, mẹ biết rồi. Vậy là chỉ đến khi mình đến Hội Thợ Săn thôi nhé."

Masato lôi xềnh xệch Momoko, người tự dưng lại đi chậm rì. Sau lưng là Wise và những người khác vẫn không ngừng liếc mắt nghi ngờ. Cứ thế, cả đoàn tiếp tục lên đường.

Với quyết tâm trong lòng.

"Đi thôi! Lần này, nhất định phải hạ gục cô lễ tân đó!"

"Maa-kun, không được 'hạ gục' đâu nhé. Mình phải hòa đồng chứ."

Đoàn của Masato đã đến Hội Thợ Săn.

Bước vào trong, Ma Vương Hayato đang đứng trước bảng thông báo. Dù hôm qua đã bị mắng cho một trận tơi bời, nhưng đối mặt với Momoko, hắn vẫn giữ thái độ bình thản. Quả là một Ma Vương có sức chịu đựng tuyệt vời.

"Chào buổi sáng, các dũng sĩ. Đêm qua mọi người ngủ ngon chứ?"

"Nhờ ơn. Ma Vương đại nhân cũng trông khỏe mạnh ghê. Tôi thấy yên tâm rồi."

"Cảm ơn vì đã lo lắng cho ta. Giờ thì, chúng ta hãy tiếp tục cuộc thử thách. ...Nhưng trước đó đã."

Ma Vương Hayato thích thú nhìn Masato đang đeo cà vạt. Masato thì hơi ngượng một chút.

"Không lẽ có sự thay đổi nào trong tâm tư sao?"

"À, cũng một chút. Con nghĩ là nên ăn mặc chỉnh tề hơn. Dù sao thì bố có cười cũng được."

"Không cần phải cười đâu. Đây là một diện mạo đáng tự hào, cho thấy con đã sẵn sàng tâm thế trở thành một người trưởng thành trong xã hội. Với tư cách một người cha, ta rất tự hào. ...Tuy nhiên, màu sắc và hoa văn của chiếc cà vạt thì hơi khác so với sở thích của ta một chút..."

"Mà cái này là mẹ chọn cho con đấy."

"Ôi, gu thẩm mỹ tuyệt vời! Tuyệt vời nhất! Ha ha ha!"

Momoko đang mỉm cười nhìn chằm chằm Ma Vương Hayato. Một nụ cười rất đẹp. Một nụ cười.

"V-vậy thì, ta sẽ ban cho Masato một thử thách."

Ma Vương Hayato lấy một tờ đơn nhiệm vụ từ bảng thông báo, đưa cho Masato.

Nội dung nhiệm vụ là: [Hãy giới thiệu những mặt hàng tuyệt vời mà công ty chúng tôi đã nhập về cho mọi người!]. Nói tóm lại, đây là một công việc bán hàng tận nơi, phải mang theo 'mặt hàng tuyệt vời' kia, đến từng nhà để chào bán.

Khi Masato đang xem xét nội dung, Medi lén lút nhìn vào từ bên cạnh.

"Rõ ràng đây không phải là nhiệm vụ dành cho một thợ săn chuyên về chiến đấu rồi. Tức là bố của Masato-kun đang cố ý khiêu khích, bảo rằng: 'Masato-kun như cậu thì chỉ nên làm mấy việc lặt vặt thế này thôi, trình độ của cậu chỉ đến thế này là cùng' đúng không?"

"Hừm. Dám coi thường mình à."

"Không không. Không phải ý đó. Ông ấy đang mời con cùng thực hiện nhiệm vụ này đấy."

"Cùng nhau? Con với bố hai người?"

"Đúng vậy. Nhiệm vụ Ma Vương đã bước vào giai đoạn giữa. Ta và Masato sẽ đối đầu trực tiếp ngay tại hiện trường công việc."

"Cái gì! Dũng sĩ và Ma Vương lại đối đầu trực tiếp! Hơn nữa lại còn là công việc bán hàng tận nơi nữa chứ!"

Medi, người vừa thốt lên tiếng kinh ngạc một cách kịch tính, khẽ quay mặt đi, rồi khúc khích cười.

"Cuối cùng bản chất của Masato-kun cũng đã lộ ra rồi nhỉ. Tôi thấy yên tâm rồi."

"Muốn nói là cùi bắp chứ gì. Đồ quỷ sứ. ...Nhưng việc đã là việc rồi. Con sẽ ngẩng cao đầu mà đối đầu với bố!"

"Ta cũng chưa có kinh nghiệm kinh doanh, nên hai người đều chưa có kinh nghiệm, chắc sẽ là một trận đấu hay đấy. ...Vậy Masato. Con có nhận nhiệm vụ này không? Nếu con có thể."

"À, cứ giao cho con! Con sẽ vượt qua cô lễ tân, giành lấy quyền khiêu chiến Ma Vương!"

Được Ma Vương Hayato đẩy lưng, Masato tiến về phía quầy lễ tân.

Cô lễ tân đang đợi sẵn, với thái độ hống hách cứ như một nữ hoàng nào đó, tỏa ra một khí chất bất phàm.

"Ối chà chà? Anh là... Masato-kun của hôm qua đúng không nhỉ? Vẫn không chịu rút kinh nghiệm mà lại định nhận nhiệm vụ không hợp với mình nữa sao? Đúng là còn non nớt quá đi. Khúc khích."

"Con không còn là con của ngày hôm qua nữa đâu. Con sẽ không thua nữa đâu."

"Để xem thế nào đã. Tôi sẽ kiểm tra xem anh có đủ tư cách để khiêu chiến Ma Vương đại nhân hay không. ...Tuyệt chiêu, Lễ Tân Thẩm Định! Hừm hừm!"

Cô lễ tân quan sát Masato một cách kỹ lưỡng.

Kiểu tóc được chỉnh chu hơn so với hôm qua, vẻ mặt nghiêm túc hơn, và... chiếc cà vạt được thắt một cách gọn gàng.

Cô lễ tân ngỡ ngàng.

"Kh-không thể nào!? Sao có thể như vậy được!? Một cậu bé đang ở cái tuổi mà cứ nghĩ bung cúc áo mới là ngầu, lại có thể đeo một chiếc cà vạt gọn gàng, lại còn có gu thẩm mỹ tốt đến thế! Thật vô lý!"

"Đây mới là sự nghiêm túc của con! Hãy chuẩn bị đi! Đây là đòn tấn công dốc hết sức của con! Chịu đi!"

Masato mạnh mẽ vung tay lên, dốc hết sức lực đưa đơn nhiệm vụ ra! Cô lễ tân, sau khi lướt qua tờ đơn nhiệm vụ, thì đổ rạp xuống bàn quầy!

"Hừm... Anh thắng rồi."

"Tuyệt! Mình thắng rồi! Thắng rồi!"

"Làm tốt lắm, Masato!"

"Maa-kun làm được rồi! Mẹ tin con mà!"

Ma Vương Hayato và Momoko vội vàng chạy đến bên Masato, người vừa giành chiến thắng, ôm chầm lấy cậu từ hai phía. Chúc mừng, chúc mừng, cảm ơn. Những lời chúc phúc và cảm ơn vang vọng khắp nơi!

Thế rồi.

"Hay là mình đừng nói, 'Đâu phải nhờ Masato, mà là nhờ chiếc cà vạt của Momoko-san' thì hơn nhỉ?"

"Trước đó, đây là nhiệm vụ ngang cấp với cái công việc tệ hại hôm qua mà, nên được chấp nhận cũng là đương nhiên thôi chứ?"

"Ờm... Ư, chị lễ tân là một người rất dễ tính mà! May quá!"

Phía bên kia, mấy cô gái đang bình thản theo dõi màn kịch cợt lạ lùng này.

Người tham gia nhiệm vụ chỉ có Masato và Ma Vương Hayato mà thôi.

Thế là.

"Kính chào quý khách ạ. Quý khách đi mấy người ạ?"

"Bốn người. Chúng tôi ngồi bàn ngoài được không?"

"Vâng, xin mời ạ. Tôi sẽ mang thực đơn ra ngay."

Momoko và những người khác đã đến quán cà phê. Họ ngồi xuống bàn ghế kê dọc vỉa hè, thư giãn.

Hiện tại, họ đang ở thị trấn Mima, nơi diễn ra Đại hội Đạo làm Mẹ Đệ nhất Thiên hạ. Vì hiện giờ đại hội không được tổ chức nên đây là thời gian yên bình, có thể thong thả nhâm nhi trà và ngắm nhìn phố phường.

"Mọi người đã chọn món xong chưa? Tôi thì cứ tạm gọi một tách trà đen là được rồi."

"Em sẽ gọi một ly parfait! Trông ngon tuyệt!"

"Tôi thì một set trà đen với bánh ngọt."

"Tớ sẽ gọi set bánh pancake. Vậy thì, vừa uống trà vừa xem 'buổi biểu diễn' vậy."

Cả nhóm cùng nhìn sang phía bên kia đường. Ở đó...

Một người đàn ông trung niên, thương nhân lữ hành với chiếc túi đeo vai lớn, cùng với Masato và Ma Vương Hayato đang xách hai chiếc túi to đùng trên tay. Họ đang trong giờ làm việc.

"Trước hết, để tôi làm mẫu cho. Mọi người hãy xem kỹ nhé."

"Vâng, tiền bối! Xin nhờ anh ạ!"

"Vậy thì..."

Người thương nhân tiền bối tiến về phía một căn nhà ven đường, gõ cửa.

"Chào buổi sáng ạ! Xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền! Hôm nay, chúng tôi đến đây để giới thiệu sản phẩm mới..."

"Chúng tôi không cần đâu. Mời anh về cho."

Nghe tiếng cửa nhà ai đó mở ra, tôi còn tưởng người nhà ra đón, ai dè họ lạnh lùng quẳng cho một câu rồi sập cửa cái rầm.

Bị đối xử lạnh nhạt vậy mà vị tiền bối buôn bán kia vẫn tỉnh bơ.

"Cứ làm như vậy đó. Quan trọng là phải có một trái tim sắt đá. Giờ thì chia nhau ra đi hết mấy nhà trên con phố này đi nhé. Nhờ cả vào các cậu đấy."

"Dạ, thưa tiền bối!"

Tiền bối thương nhân đi về khu khác.

Thế là trận chiến một mất một còn giữa nhân viên kinh doanh mới toanh Dũng Giả Makoto và nhân viên kinh doanh mới toanh Ma Vương Hayato bắt đầu!

"Cha, con quyết đấu với cha! Để cha thấy sức mạnh của Dũng Giả!"

"Con trai à, hãy quỳ phục trước sức mạnh của Ma Vương là cha đây đi!"

"Ai bán được nhiều hơn!"

"Quyết đấu thôi!"

Makoto đi gõ cửa từng nhà theo hướng bên phải. Ma Vương Hayato thì đi bên trái. Cả hai đồng loạt xuất phát.

"Mình phải thắng! Nhất định phải thắng!"

Makoto chạy đến căn nhà đã định, gõ cửa. "Ai đó ạ?" Một bà lão hiền hậu bước ra. Chắc kèo rồi. Makoto định nở một nụ cười tươi rói để chào...

Nhưng bà lão đã ra tay trước.

"À, không cần đâu ạ. Xin phép nhé."

"Ơ? Dạ, chỉ là...!"

Chắc là thấy cái túi trên tay Makoto nên bà lão nhận ra ngay là người bán hàng rong. Bà lão sập cửa luôn. Bán ế.

"Khốn kiếp... Được rồi, nhà tiếp theo!"

Cậu lấy lại tinh thần, gõ cửa nhà bên cạnh phía bên phải.

Nghe tiếng ai đó chạy vội ra đến cửa, vừa thấy cửa hé mở thì lập tức đóng sầm lại. "Đi cho khuất mắt!" Chỉ nghe thấy tiếng vọng ra. Lại xịt.

"Từ chối nhanh quá thể... Đến cả con slime kim loại chạy trốn nhanh như chớp còn thèm cho mình thấy mặt nó trước nữa là..."

Cảm thấy không thể nào đối phó nổi. Nước mắt chực trào ra.

Không biết Ma Vương Hayato bên kia tình hình thế nào rồi, cậu bèn liếc mắt nhìn sang.

"Cút xéo ngay cho khuất mắt!"

"Ụa!? "

Hayato vừa bị ông lão nhà đó tạt cả xô nước vào người.

Ma Vương Hayato ướt như chuột lột, mắt rưng rưng nhìn Makoto. Makoto cũng mắt rưng rưng nhìn lại.

" (Cái nghề này, khó hơn mình tưởng!)"

Hai cha con Ma Vương và Dũng Giả đã hiểu lòng nhau.

***

Trong khi đó, ở quán cà phê bên kia đường, sự cố xảy ra.

"Mẹ ơi! Mẹ bình tĩnh đi! Đừng có đi mà!"

"Xin con đấy, đừng cản mẹ! Hãy để mẹ đến chỗ Ma-kun! Ma-kun đã cố gắng đến thế rồi, mẹ không thể không ủng hộ con được! Mẹ sẽ mua hết số hàng mà Ma-kun đang có!"

"Không được đâu mẹ ơi! Bình tĩnh đi!... Đến nước này thì Medi! Ra tay đi!"

"Đừng có giao việc quá sức vậy chứ! Dù gì đối tượng cũng là Mama-ko, con không thể xuống tay nặng được!"

"Ừ ha... Vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực đè bà ấy ra thôi!"

Định bụng ngồi nhâm nhi trà ngắm cảnh thôi, ai dè giờ phải đè bà Mama-ko đang ôm khư khư cái ví định xông ra ngoài. Bên này cũng lâm vào tình cảnh khó khăn hơn dự kiến.

***

Có vẻ như dân thị trấn Mima không mấy mặn mà với việc mua bán. Nghe theo lời tiền bối, Makoto và Ma Vương Hayato di chuyển đến thị trấn ven biển Chankar.

Dưới sự che chở của tòa tháp ngục vươn mình bên bờ vịnh, cả hai bắt đầu công việc bán hàng rong.

"Ở thị trấn Mima mình không bán được cái nào... Ít nhất cũng phải bán được một cái mới được!"

"Vậy thì Makoto à. Chúng ta thi xem ai bán được cái đầu tiên nhé!"

"Ok! Ai bán được một cái trước thì kết thúc nha!"

"Nhất trí!"

Hạ thấp tiêu chuẩn hết cỡ rồi, cả hai tiếp tục cuộc thi. Càng hạ thấp thì động lực càng tăng vọt.

***

Trong khi đó.

Trên bãi cát ven biển, cũng có một người đang hừng hực khí thế. Mama-ko trong bộ đồ bơi.

"Waizu-chan, Medi-chan, Pota-chan... Các con làm ơn tránh đường cho mẹ được không?"

Bước chân trần trên cát nóng, Mama-ko bước tới với vẻ mặt nghiêm túc. Bầu ngực như muốn tràn ra khỏi bộ đồ bơi, rung rinh đầy dũng cảm.

Nhưng không đời nào để bà đi. Ba cô Waizu cũng mặc đồ bơi, quyết tâm chặn đường Mama-ko.

"Không được! Con không cho mẹ đi đâu! Không ai được qua đây hết!"

"Mama-ko! Xin cô hãy bình tĩnh lại!"

"Bọn con đến đây là để tắm biển! Không phải để mua sắm!"

"Chỉ một chút thôi mà. Một chút thôi. Mẹ chỉ mua một cái thôi. ... Ma-kun, mẹ đến đây!"

"Hết cách rồi! Chúng ta vùi Mama-ko xuống cát thôi! Toàn quân xung phong!"

"Oaaa!"

Ba người cùng nhau vật ngã, bắt đầu cuộc chiến vùi Mama-ko xuống cát. "Oái! Ngực con nảy cả lên kìa!""Nảy đến mức nào vậy! Thèm quá đi mất!" Liệu có thể đè được Mama-ko xuống không đây!

***

Quay lại với hai cha con.

Hoàn toàn không hay biết gì về tình hình của các cô gái, Makoto và Ma Vương Hayato bắt đầu công việc.

"Tôi thử tấn công nhà bên này xem sao!"

"Vậy thì tôi sẽ đi nhà đối diện! Đi đây!"

Cả hai đồng thời gõ cửa căn nhà đã chọn.

Bên chỗ Makoto mở cửa trước. Một người phụ nữ trung niên bước ra.

" (Ơ, người này...)"

Khuôn mặt quen quen. Chắc chắn là một trong những bà mẹ đã tham gia hội các bà mẹ khi chinh phục tháp ngục.

Nhưng ký ức của đối phương về Makoto đã bị phong ấn. Bà ta nhìn Makoto bằng ánh mắt như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

"Ai đây ạ...?"

"À, xin chào! Xin lỗi vì đã làm phiền đột ngột! Tôi đến để giới thiệu một mặt hàng mới!"

"Ôi chao, lại là bán hàng rong à. Mấy cái đó thì..."

Đối phương nở một nụ cười xã giao và định đóng cửa lại. Chỗ này cũng không được sao...

Không, Makoto nhìn thấy cơ hội thắng lợi. Dù gì đối phương cũng là một người mẹ. Makoto có kiến thức về đặc tính của sinh vật mang tên người mẹ, có được nhờ cuộc phiêu lưu đồng hành cùng mẹ.

"Xin hãy đợi một chút! Thứ tôi muốn giới thiệu là một món trang sức hơi khác một chút đấy ạ!"

"Trang sức á? Ôi chao, hơi bị tò mò nha. Cho tôi xem qua một chút thôi được không? Một chút xíu thôi."

"Tuyệt!"

Trâm cài áo, hoa tai, dây chuyền, túi xách... Bất cứ thứ gì được phân loại là trang sức đều khiến họ tò mò vô điều kiện. Đó chính là mẹ. Hay đúng hơn là phụ nữ nói chung.

Makoto nhanh chóng mở túi, lấy ra tờ ghi chú dùng để giải thích và món hàng.

Món hàng là một viên pha lê nhỏ.

"Ơ? Cái gì đây?"

"Đây là đồ trang trí phòng đó ạ! Xin mời cô nhìn xem! Thật ngạc nhiên, chỉ cần đưa tay lên là nó sẽ phát sáng! Thật tuyệt vời phải không ạ! Oa, như phép thuật ấy! Các bé sẽ thích mê cho mà xem! Đặt ở phòng khách, phòng ngủ, không chỉ một mà nhiều cái cũng được...!"

Cậu đang cố gắng thuyết phục người ta mua, thì.

"Ê, thằng kia. Cho tao hỏi chút."

"Hả...?"

Makoto bị gọi từ phía sau. Quay lại thì thấy một gã đầu mohican đang đứng đó, lườm cậu cháy mặt.

Pocchi đây mà. Chắc là do bị phong ấn ký ức nên hắn không nhận ra Makoto.

"Dạ, chào anh. Có việc gì không ạ?"

"Có việc gì không á, cái thằng này. Bước ra đây tao bảo."

Makoto bị túm cổ áo lôi xềnh xệch ra khỏi cửa, ra ngoài đường.

Trên đường, một đám đầu gấu đang tụ tập, Ma Vương Hayato cũng bị túm cổ áo giống Makoto. Mặt mày buồn rười rượi như sắp khóc đến nơi.

Makoto và Ma Vương Hayato bị bắt quỳ gối xuống đất, bị Pocchi và đám đầu gấu bao vây.

"Tao giới thiệu trước nhé. Bọn tao là những anh trai tốt bụng, luôn bảo vệ trật tự của thị trấn và tương lai của bọn trẻ, những người muốn trở thành giáo viên mầm non."

"Chỗ nào của anh giống giáo viên mầm non vậy trời..."

"Cha à, mình im lặng đi. Biết đâu đấy lại là sự thật thì sao."

"Rồi, khi bọn tao đi tuần tra quanh thị trấn thì bắt gặp bọn mày. Bán pha lê dạo cái gì chứ. Đừng có đùa với bọn tao."

"Có vấn đề gì với việc đó sao?"

"Chuyện là thế này. Trước đây ở thị trấn này, có một vụ một gã bán hàng rong khả nghi định bán bom hình pha lê đó."

"Chẳng phải đó là anh Pocchi sao?"

"Hả!? Mày... Mày đừng có nói bậy! Sao lại là tao được!"

Hắn dùng khuôn mặt đáng sợ để đánh trống lảng.

"Tóm lại là thế đấy! Tạm thời bọn tao sẽ áp giải bọn mày đến đồn binh lính! Đứng dậy nhanh lên!"

"Xin hãy tha cho bọn con tội danh nghi ngờ ạ... Bọn con không phải là người xấu đâu..."

Để phục vụ điều tra, công việc đành phải tạm dừng.

Đi làm, thật là gian nan.

***

Trong căn phòng mờ ảo thoang thoảng hương thơm tinh dầu, tiếng thở dốc quyến rũ của Mama-ko vọng ra.

"Ưm... Chỗ đó thì, không được mà... haa..."

Mama-ko đang nằm trên giường trong trạng thái không mảnh vải che thân, bị sáu bàn tay tấn công.

Ngay khoảnh khắc vùng nhạy cảm đó bị ấn mạnh, Mama-ko ngửa người ra sau, bầu ngực lớn ướt đẫm chất nhờn rung lên dữ dội.

Dù bà có nói là không được, những bàn tay vẫn không dừng lại.

"Chị thích chỗ này hả? Hứ hứ hứ. Vậy thì... ây!"

"Hyaa!"

"Chỗ này thì sao ạ?"

"Ưna!"

"Mama-san! Chỗ này thì sao ạ!"

"Iyaa!"

Bàn tay của Waizu, bàn tay của Medi, bàn tay của Pota, đang ra sức tấn công cơ thể ướt dầu của Mama-ko.

Đó là massage bằng dầu.

"Ôi chao. Mấy đứa giỏi quá đi. Mẹ lỡ phát ra tiếng lạ rồi."

"He he. Dù gì thì Mama-ko cũng bị mỏi vai gáy mà. Bình thường đã phải mang một gánh nặng to lớn như vậy rồi, thì đương nhiên là bị thôi. ... Ước gì con được một lần bị mỏi vai gáy vì ngực quá to."

34521afc-2e22-4410-9406-f2e0364c8c66.jpg

"Con nghĩ là cô nên để ước mơ chỉ là ước mơ thôi ạ? Vấn đề thực tế là, khá là mệt mỏi đấy ạ."

"Hứ. Cái con Medi này. Chỉ vì mình to thứ nhì sau Mama-ko mà đã lên mặt rồi."

"Mama-san còn bị mỏi cả bắp chân nữa ạ! Có lẽ là do phải đứng nhiều khi nấu ăn hoặc giặt giũ ạ!"

"Đúng vậy đó. Vậy thì nhân cơ hội này, chúng ta massage toàn thân cho bà ấy luôn nhé. Ây!"

"Ahaan!"

Đây là biện pháp để ngăn Mama-ko lại.

Địa điểm là một phòng trong tòa nhà ở thành phố thương mại Okan Yarde. Họ đã thuê riêng một phòng ở salon làm đẹp trên tầng cao nhất nhìn xuống toàn cảnh, và các cô gái đang tiếp đãi Mama-ko.

"Chỗ này thích hả? Nè, Mama-san, thích chỗ này hả?"

"Đúng, đúng vậy! Chỗ đó... haan!"

"Khục khục. Cơ thể thì không biết nói dối đâu nha."

Waizu trêu chọc vòng eo của Mama-ko một hồi rồi nghỉ xả hơi. Tay cô đã mỏi nhừ.

Để thư giãn, cô mở rèm nhìn xuống dưới cửa sổ... Thấy Makoto đang đi gõ cửa từng nhà trên con phố.

Sau khi đổi địa điểm từ thị trấn ven biển Chankar, cậu tiếp tục cuộc thi làm việc với cha, nhưng vẫn chưa đạt được thành quả nào. Trời sắp tối rồi.

Nhưng Makoto vẫn tiếp tục.

"... Haizzz. Làm cái gì vậy không biết. Cố gắng hết mình làm gì chứ. Đồ ngốc."

"Đúng là vậy đó. Cậu ấy cứ cắm đầu vào làm mà chẳng quan tâm gì đến chúng ta cả."

Medi đứng cạnh Waizu một cách tình cờ. Đôi mắt cô vẫn đang dõi theo Makoto.

Vừa than thở, cả hai đều có vẻ hơi buồn.

"Từ khi Papa Makoto đến, lúc nào cũng như vậy đó. Cứ cha với con hăng say với nhau. ...Ít nhất cũng nên quan tâm đến bên này một chút chứ."

"Waizu-san cảm thấy cô đơn vì Makoto-kun không quan tâm đến cô sao ạ?"

"Không phải là tôi nói vậy mà."

"Con hơi buồn! Con cảm thấy như Makoto-san đang dần đi xa và bỏ rơi con vậy!"

Pota cũng đứng cạnh cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Makoto.

"Ừ. Tôi hiểu cảm giác của Pota-chan lắm."

Thêm cả Mama-ko nữa cũng tiến đến cửa sổ "Mama-ko không được đến đây!""Mọi người sẽ nhìn thấy cô đấy!""Ôi dào, không sao đâu mà""Không được đâu ạ!"Ba người cùng nhau che chắn cơ thể trần truồng của Mama-ko để không ai nhìn thấy từ bên ngoài.

Mama-ko nhìn theo bóng dáng Makoto đang cố gắng làm việc.

"... Ma-kun..."

Bà khẽ gọi.

Makoto không nghe thấy. Đương nhiên thôi. Khoảng cách xa quá mà. Giọng bà cũng nhỏ nữa.

Mama-ko cười gượng, quay trở lại giường và nằm sấp xuống.

"Mama-ko...?"

"Có lẽ là, không có gì lạ đâu. Con cái lớn lên, tìm thấy những việc mình muốn làm, những việc mình phải làm, rồi cắm đầu vào đó... Và rồi con cái dần rời xa mình, đó là chuyện bình thường. Chuyện đương nhiên thôi. Rất tự nhiên nữa là khác. ...Nhưng mà..."

Buồn quá.

Không nói ra thành lời, Mama-ko cúi mặt xuống với vẻ mặt u ám.

Và ngay khoảnh khắc đó.

" "...?"""

Ba cô Waizu bị một cảm giác kỳ lạ tấn công.

Có lẽ nó giống như khoảnh khắc đầu gối bị khuỵu xuống khi bất ngờ bị đánh vào kheo chân. Một cảm giác kỳ lạ như thể độ cao của tầm nhìn đột ngột giảm xuống vài centimet.

Nhưng có lẽ chỉ là do họ tưởng tượng thôi. Mama-ko không có phản ứng gì. Tình hình trong phòng, cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không có gì thay đổi.

"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra không ạ?"

"Con không biết! Nhưng mà, vừa rồi con có cảm giác hơi bồng bềnh một chút!"

Em cũng vậy... mà không biết là bị làm sao nữa. Hình như hơi choáng váng nhẹ?

"Để chị/anh nói ra thì đúng là vậy thật. Chắc là thế rồi."

Cứ thế mà bỏ qua.

Wise và mấy người kia lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn Masato vẫn đang cố gắng như mọi khi.

"...Thôi thì, dù sao cũng muốn thằng Masato làm gì đó cho ra trò nhỉ. Kiểu mà mình có thể tha hồ mà trị nó ấy."

"Ý hay đấy ạ. Chắc sẽ là một cách giải tỏa tâm trạng tuyệt vời luôn."

"Em cũng muốn thấy cái dáng vẻ đúng chất Masato của anh ấy! ...À, ừm, em không có ý là anh Masato lúc nào cũng gây chuyện đâu ạ..."

"Ưm ưm. Tôi cũng hơi đồng tình chút đấy. Cứ để nó thể hiện đúng chất Ma-kun như trước đi, rồi tôi mới yên tâm được."

Bốn người cứ thế tha hồ mà đàm tiếu, thì bỗng dưng Masato hắt xì một cái. Đúng là lời đồn bị người khác nói xấu thì sẽ hắt xì thật. Cả bốn người nhìn nhau rồi phá ra cười.

À mà nói bốn người thì... "Mẹ Mamako ơi!" "Xin mẹ hãy giữ ý tứ chút đi ạ!" "Nhìn từ ngoài vào thấy hết bây giờ!" "Ôi, tiếc ghê." Mẹ Mamako đúng là không một giây phút nào lơ là, cứ thế mà quậy phá.

Mặt trời đã lặn hẳn, giờ tan ca cũng đã đến.

"Cả đội nam lẫn đội nữ đều đã bình an vô sự trải qua ngày hôm nay rồi nhỉ."

"Vậy thì, xin công bố kết quả cuộc đối đầu bán hàng tận nhà giữa Dũng Sĩ và Ma Vương đây."

"Kết quả thì... ừm..."

Câu trả lời nằm ở nơi Wise và những người khác đang nhìn tới.

Masato và Ma Vương Hayato đang ngồi bệt trên chiếc ghế đá ven đường, cả hai đều mệt rũ rượi.

"Chẳng bán được cái nào cả... Con cũng thế mà bố cũng thế."

"Cả hai đều kết thúc với kết quả đáng buồn, nên trận đấu này coi như hòa rồi..."

"Hòa thật rồi..."

Hai người họ càng thêm mệt mỏi rã rời, lại còn thất vọng ê chề nữa chứ.

Mẹ Mamako nhẹ nhàng vuốt ve hai tấm lưng đang cúi gập lại vì mệt mỏi.

"Mệt rồi hả con? Vất vả rồi. Nhưng thôi, công việc đã xong rồi. Giờ thì mình nghỉ ngơi thoải mái đi nào."

"...Đúng vậy nhỉ. Công việc đã xong rồi. Xong thật rồi!"

"Ừm đúng đấy. Cứ coi như ta ăn mừng kết thúc lao động đi."

Lời an ủi của mẹ Mamako đã xoa dịu tâm hồn và thể xác rệu rã của họ. Masato và Ma Vương Hayato ngẩng mặt lên, vươn vai thật dài. Cảm giác được giải thoát khỏi công việc thật là sảng khoái. Tinh thần cả hai đã khá hơn đôi chút.

"Vậy thì, chúng ta về Thủ đô Kaasan thôi. Mẹ phải nhanh tay làm bữa tối nữa."

"Thế thì dùng ma thuật dịch chuyển tức thời về cho nhanh nào. ...Medhi, sẵn sàng chưa?"

"Em không thua đâu."

Oẳn tù tì. Medhi thắng. Wise đành miễn cưỡng bắt đầu niệm chú phép dịch chuyển tức thời.

Thế nhưng.

"Khoan đã nào?"

Ma Vương Hayato đã ngắt lời niệm chú.

"Ta và Masato vẫn còn việc phải làm, nên sẽ ở lại đây."

"Ơ? Khoan đã bố, việc gì cơ... Chẳng lẽ còn có chuyện gì nữa sao!?"

"Đúng vậy. Tuy công việc đã xong rồi, nhưng đáng tiếc là vẫn còn việc phải làm."

"Không thể nào..."

Trong cơn tuyệt vọng, Masato lại rũ đầu xuống.

Ma Vương Hayato vờ an ủi Masato, rồi lén lút đưa tay ra, không để ai kịp nhận ra. Hình như ông ấy đang muốn bắt tay thì phải.

Trên lòng bàn tay ông ấy là một tờ quảng cáo nhỏ được gập gọn gàng. Có thể nhìn thấy rõ các chữ "Kya", "Ba", "Ku", "Ra".

"(Kh... không lẽ nào...!)"

"(Mày là đàn ông mà, đúng không?)"

Ma Vương Hayato nói với vẻ mặt đầy nam tính. Rằng đây là một cuộc "báo thù".

Masato... đã nắm chặt tay Ma Vương Hayato, rồi ngẩng mặt lên, cũng với một vẻ mặt đầy nam tính.

"Đã có việc rồi thì chịu thôi vậy." Cười tủm tỉm.

"Thế nên, mấy chị em cứ về trước giúp tụi tôi nhé. Chắc là sẽ về hơi muộn một chút, nên mọi người cứ ăn cơm trước cũng được ạ." Cười tủm tỉm.

"Hừm... nếu đã vậy thì..."

Wise có vẻ đã tin, và tiếp tục niệm chú. Masato và Ma Vương Hayato thì tươi cười vẫy tay tiễn biệt...

"Ưm ưm. Chồng à? Con Ma-kun?"

"Ư...!"

Có một người đang cười tươi roi rói nhưng lại chẳng hề đồng tình. Đó là mẹ Mamako.

Chắc là mẹ đã đánh hơi thấy gì đó rồi. Đương nhiên rồi. Mẹ Mamako mà lị.

"Này chồng. Việc gì mà việc chứ?"

"Đ...đ...đương nhiên rồi, là việc công mà! Là đi xã giao công việc! Cái này thì chịu thôi! Mấy cái xã giao như thế quan trọng lắm đó!"

"Thì đúng là thế thật... nhưng mà này, Ma-kun đang đói bụng đúng không? Con muốn ăn thật no cơm mẹ nấu phải không?"

"Con thì con muốn ăn no cơm mẹ lắm chứ! Nhưng mà mẹ nhìn xem, đây là đi xã giao công việc mà! Bị tiền bối rủ rê, không thể từ chối được... Phải không bố!? Đúng là như vậy mà phải không!?"

"Đúng! Đúng là như vậy đấy! Dường như họ rất ưng ý tụi ta! Đối phương đã có lòng mời mọc, mà mình lại nhận ơn của họ rồi, nên từ chối là bất lịch sự đó! Mamako không nghĩ vậy sao!?"

"Thì đúng là vậy thật... ừm..."

Thái độ của mẹ Mamako đã dịu đi đôi chút. Cơ hội đây rồi. "(Giờ vàng!)" Masato và Ma Vương Hayato trao đổi ánh mắt, rồi quyết định ra tay.

Cả hai đồng loạt ôm chặt lấy mẹ Mamako.

Kỹ năng đặc biệt phụ tử [Lời nài nỉ của cha và con] – chỉ có thể dùng với mẹ – đã được kích hoạt!

"Mẹ ơi con xin mẹ. Đây là lời thỉnh cầu cả đời con đấy."

"Mamako, vợ ơi. Đây là lời thỉnh cầu cả đời anh đấy."

"Ôi chao... thôi được rồi. Hai bố con các người, hết cách với hai người luôn. Chỉ lần này thôi đấy nhé?"

"Cảm ơn mẹ/vợ! Yêu mẹ/vợ nhiều lắm!"

Cứ được nũng nịu là y như rằng mẹ lại vui vẻ, mất đi khả năng phán đoán bình thường... Kỹ năng nhắm trúng yếu điểm của một người mẹ đã phát huy tác dụng một cách xuất sắc. Họ đã thành công trong việc buộc mẹ Mamako phải nhượng bộ.

"Thế thì Masato! Miễn cưỡng lắm nhưng đi thôi con!"

"À vâng, đi thôi! Miễn cưỡng lắm nhưng vẫn phải đi xã giao công việc!"

Bỏ lại phía sau mẹ Mamako đang mơ màng như trên mây, cùng Wise và những người khác đang ngẩn tò te, Masato và Ma Vương Hayato đã phóng như bay về phía trước.

Hai cha con khoác vai nhau, hướng về phía khu phố đèn đỏ của Okaa Yaade. Đó là khu vực với những cửa hàng casino san sát nhau, lấp lánh đến mức tưởng chừng như cả bầu trời đêm đen đặc cũng sẽ bị nhuộm màu.

Trên đường phố có rất nhiều người qua lại. Vì nơi đây khuyến khích các bậc phụ huynh và con cái cùng nhau vui chơi, nên dễ dàng bắt gặp những cặp cha mẹ lớn tuổi đi cùng con cái đã trưởng thành.

Masato và Ma Vương Hayato cũng tự hào phổng mũi là cha con, hớn hở bước chân vào khu phố, nhưng...

Chân Masato bỗng khựng lại.

"Masato, sao thế con? Không lẽ đến đây rồi lại nhát gan hả?"

"Không phải như vậy đâu. Con chỉ là đang nghĩ, thật sự có thể đi được không chứ... Con thấy con có vấn đề rồi, mà bố cũng..."

"Là một người có vợ, con thấy không ổn à?"

"Đúng là vậy đấy."

Khi Masato dò xét thái độ của ông, Ma Vương Hayato vẫn giữ vẻ mặt kiên định.

"Masato, nghe bố nói cho kỹ đây. Chuyện này với chuyện kia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đây chỉ là đi chơi thôi mà. Một trong những hình thức giải trí. Thậm chí có thể nói là thú vui của đàn ông. Thế nên, nó hoàn toàn khác với tình yêu hay những thứ tương tự đó con."

"Là như vậy sao?"

"Đúng vậy đó. Hoàn toàn không liên quan gì hết."

Ma Vương Hayato vẫn mạnh mẽ khẳng định cái lý lẽ đậm chất đàn ông của mình.

"Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu con cảm thấy có chút nào đó hổ thẹn trong lòng, thì cứ bù đắp lại bằng cách phục vụ người mình yêu thương cho thật tử tế. Tặng quà, hay làm việc nhà phụ giúp, làm sao để người ta vui là được. Sự chu đáo như vậy cũng rất quan trọng đấy con."

"À thì ra là vậy. Con học được khối điều đấy bố."

"Thế nên Masato, lát nữa con cũng phải phục vụ Wise và Medhi cho tử tế đấy nhé. Hay là cả Porta nữa."

"Khoan đã! Sao tự dưng lại nhắc đến tên mấy người đó chứ! Đâu có liên quan gì đâu!"

"Đó là một chút phản đòn từ bố. Tại con đã nói cái gì đó gợi nhớ đến vợ bố mà."

"C...con xin lỗi bố. Con xin lỗi vì đã nói những lời thừa thãi. Con sẽ không nói nữa đâu."

"Tốt. Vậy thì."

Ma Vương Hayato rút tờ quảng cáo quán karaoke ôm ra, xem bản đồ, rồi bước vào một con hẻm nhỏ nằm giữa hai sòng bạc. Masato cũng đi theo sau.

Càng đi vào sâu, tiếng ồn ào của đám đông càng lùi xa. Ánh sáng cũng dần biến mất. Thay vào đó, một bầu không khí mờ ám bắt đầu bao trùm.

Cứ thế bước đi trong con hẻm tối tăm, chỉ nghe tiếng bước chân của chính mình... thì một cửa tiệm với vẻ ngoài giản dị hiện ra, chỉ có một tấm bảng hiệu nhỏ ghi chữ 【Marmalade】.

Trước cửa ra vào, một ông lão quý ông mặc vest chỉnh tề đang đứng với nụ cười hiền hậu. Đó chính là người quản lý sòng bạc mà Masato và mọi người đã từng được giúp đỡ.

"Vì ký ức của ông ấy đã bị phong ấn, nên ông ấy sẽ không nhận ra tôi đâu, đúng không?"

"Hôm qua lúc làm việc, ta có nói chuyện qua loa một chút rồi, nhưng có vẻ ông ấy chẳng nhớ gì cả. Thế nên, đây là lúc ta phải ra tay rồi. ...Chào buổi tối, ngài quản lý. Thật xin lỗi vì đã đến muộn ạ."

"Ôi không không, đừng bận tâm làm gì ạ. Chính tôi mới là người đã nhờ cậy hai vị, dù biết là hơi quá sức."

Ông quản lý già, sau khi chào hỏi Ma Vương Hayato, cũng cúi người chào Masato một cách lịch sự. Ông ấy đúng là một quý ông với bất kỳ ai.

"Vậy thì, xin mời hai vị, chúng ta sẽ bắt đầu thử nghiệm quán bar đêm này ngay bây giờ. Xin mời vào trong. Đây là tác phẩm tâm đắc của tôi, người đã chuyển từ Thần Cờ Bạc sang Thần Giải Trí, xin mời hai vị cứ tận hưởng đến khi nào thỏa lòng thì thôi."

Cánh cổng bước vào thế giới người lớn đã mở ra...

Từ vẻ ngoài quá đỗi giản dị, bên trong quán lại hoàn toàn lột xác. Nó lộng lẫy đến mức có thể nói là chói mắt.

Vừa bước vào, cả trần nhà đã chằng chịt đèn chùm. Tường thì vàng óng ánh. Sàn đen cũng sáng bóng loáng.

Và rồi, hàng loạt mỹ nữ trong những bộ đầm dạ hội táo bạo đang đứng xếp hàng thẳng tắp. Từ Nhân tộc, Yêu tinh tộc, Thú nhân tộc, cho đến Thiên thần và Ác quỷ. Đủ mọi chủng tộc, là những cô gái phục vụ xinh đẹp.

"Kính chào quý khách ạ~!"

"V...vâng ạ..."

Masato và Ma Vương Hayato, bị bao vây bởi những nụ cười đồng loạt, đã vô thức cúi đầu chào.

Masato thì khỏi nói, mặt đỏ bừng lên, còn Ma Vương Hayato cũng đỏ mặt tía tai, trông cực kỳ căng thẳng.

"Bố có cần phải căng thẳng đến thế đâu chứ!"

"Căng thẳng chứ! Bố đâu có nhiều kinh nghiệm gì đâu! ...À mà nhân tiện, bố cũng không rõ lắm là quán này hoạt động theo kiểu gì nữa."

"Này!? Đến nước này rồi mà bố còn nói thế à! Thế thì phải làm sao bây giờ! Con chả biết phải làm gì từ giờ đâu!"

"Xin hai vị đừng lo lắng. Quán này áp dụng hệ thống hoàn toàn giống với sòng bạc để đảm bảo an toàn cho quý khách, nên bất cứ ai cũng có thể yên tâm tận hưởng."

Ông quản lý già, người đã đi theo sau hai người, vỗ tay bôm bốp để thu hút sự chú ý của các cô gái phục vụ.

"Mọi người. Quý khách đây là những người chưa quen thuộc với kiểu quán này, nên mọi người hãy khéo léo dẫn dắt giúp tôi. Tuy nhiên, tuyệt đối không được có bất kỳ sơ suất nào đâu nhé. Những người đã từng là số một ở các quán trên khắp thế giới như các cô thì làm được đúng không?"

"Vâng, ông chủ!"

"Tốt lắm. ...Vậy thì mời hai vị. Phần còn lại, cứ thế mà làm thôi."

Ông quản lý già vừa lui xuống, các cô gái phục vụ đã vây quanh Masato và Ma Vương Hayato.

Mắt nhìn đâu cũng thấy toàn mỹ nữ. Rất gần. Da thịt thì phơi bày. Mùi hương quyến rũ. Các cô không chút ngần ngại nắm tay, khoác tay. Chạm vào rồi!

"Em xin phép được ngồi cùng vị chú râu kẽm phong độ này ạ."

"V...vâng ạ. Xin các cô cứ nhẹ nhàng..."

"Vậy em xin phép ngồi với anh trai trẻ đẹp trai này. Nào, mình đi thôi. Mời hai vị theo em ạ~"

"V...vâng, xin được nhờ các cô ạ..."

"Hai vị thích ngồi chỗ nào ạ? Chỗ mở cũng được, nhưng chắc phòng riêng sẽ tốt hơn nhỉ?"

"Đương nhiên rồi ạ. Vì là khách của ông chủ mà. Phải phục vụ hết mình chứ."

"Thế nên là, gói Harem đã được chọn đây ạ!"

"Xin cảm ơn quý khách ạ~!"

"Ơ, này bố! Tự dưng mình bị đưa vào một cái gói dịch vụ nào đó rồi! Có sao không vậy bố!?"

"Bố không biết! Nhưng cứ tin là sẽ ổn đi! Chỉ có thể tin thôi!"

Masato và Ma Vương Hayato đều bị các mỹ nữ vây kín cả hai bên, cả trước lẫn sau, đúng hơn là bị "áp giải" đi chứ không phải là được dẫn đường.

Khu vực trung tâm của quán là một sảnh rộng. Có vài khu vực mở được ngăn cách bằng cách bố trí ghế sofa. Nhưng họ nhanh chóng đi qua đó.

Họ tiến thẳng vào sâu bên trong quán. Hai căn phòng trông đã sang chảnh từ cách thiết kế cửa, nằm cạnh nhau. Đây chính là các phòng riêng tư.

"Được rồi, đến nơi rồi đây ạ. Vậy thì trước tiên, vị chú râu kẽm phong độ kia, mời vào phòng bên phải nhé."

"Ơ? Không lẽ, hai bố con mình mỗi người một phòng sao?"

"Vì là gói Harem mà. Nào, mời vào ạ~"

"Khoan, đùa đấy hả!? Bố ơi chờ con với!?"

Muốn giữ bố lại, nhưng Masato bị các cô gái phục vụ vây kín, không thể nhúc nhích được. Đẩy những cô chị xinh đẹp này ra ư, cậu làm gì có đủ can đảm đến thế.

Ma Vương Hayato với vẻ mặt cực kỳ lo lắng, chỉ nói một câu "Masato, chúc con may mắn!", rồi cùng các cô gái phục vụ xung quanh bước vào phòng riêng bên phải.

Và rồi.

"Còn anh trai đẹp trai đây, vào phòng bên trái nhé. Nào, mình đi thôi."

"Ư... ừm, cái đó... con vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kịp... Khoan, thôi con về đây! Con thấy cái này không được đâu ạ!"

"Ôi chao, mới lần đầu à? Thế thì để tôi xếp cho cậu một cô gái mới của quán nhé. Chất lượng dịch vụ có thể hơi giảm sút một chút, nhưng mà hai người đều là lính mới thì sẽ yên tâm hơn đúng không?"

"Không, không phải như vậy đâu...!"

"Anh sẽ gọi người đến ngay, em cứ đợi trong phòng nhé." Makoto bị đẩy vào một căn phòng riêng. Một nụ hôn gió "chụt" một cái, rồi cánh cửa đóng sầm lại trước mắt cậu.

Đó là một cánh cửa "độc", loại không thể mở được từ bên trong.

Căn phòng hơi chật hẹp một chút, những chiếc ghế sofa cao cấp hơn hẳn khu vực công cộng được kê thành hình vòng cung. Chính giữa đặt một chiếc bàn thấp, trên đó có đủ loại ly trông thật sang trọng như ly whisky, ly champagne và cả một bình nước nữa. Đây là kiểu quán nơi người ta rót rượu vào ly, vừa nhâm nhi vừa trò chuyện cùng các chị gái ngồi cạnh. Makoto lờ mờ đoán ra đây là loại địa điểm như thế.

"…Thật sao đây!" Makoto đã thực sự đặt chân đến một nơi như thế này rồi.

Makoto đành ngồi bừa xuống một chiếc sofa. Ngay phía trước là cánh cửa phòng. Cậu cứ bận tâm không biết nên thể hiện vẻ mặt gì khi đón khách, nên đã đổi chỗ ngồi, quay lưng về phía cửa. Cứ thế, Makoto im lặng chờ đợi.

"…Mình phải nói rõ ràng là mình về… Phải nói dứt khoát! À đúng rồi. Cứ nói thôi. Mình là đàn ông mà! Chuyện cần nói thì phải nói cho đàng hoàng!" Cậu lẩm bẩm như niệm thần chú, chờ đợi một lúc.

Đột nhiên, cửa bị gõ. Đến rồi! Makoto là đàn ông! Một người đàn ông đã hạ quyết tâm rồi mà! "…Dạ, mời… mời vào ạ…" Cậu lí nhí như tiếng muỗi kêu, cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt như muốn nói "không biết phải làm sao đây". Nhanh chóng mềm nhũn ra.

Cánh cửa sau lưng Makoto mở ra, một lát sau, có người bước vào. Tiếng chân… một, hai, ba… bốn.

Căn phòng tĩnh lặng. Chẳng ai nói lời nào.

"(Hình như họ nói sẽ sắp xếp "người mới" vào chỗ ngồi… Chắc người đối diện cũng đang căng thẳng lắm đây…)"

Khi Makoto đang căng thẳng đến chết cứng người, thì bên phải cậu, *thịch* một tiếng, một người ngồi xuống khá mạnh bạo. Tiếp đó, bên trái cậu cũng có một người ngồi xuống. Người này thì nhẹ nhàng hơn. Rồi một người nữa ở phía trước bên phải, và một người ở phía trước bên trái. Tổng cộng là bốn người.

Vẫn không ai cất tiếng. Chắc họ đang đặt những chai rượu hay xô đá mang theo lên bàn, chỉ có tiếng "cạch cạch" nho nhỏ vang vọng khắp căn phòng.

"(Mình phải nói gì đó sao nhỉ? Mà, mà mình phải làm gì đây?)"

Không chịu nổi bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Makoto rụt rè, chỉ dám hé mắt nhìn lên. Cậu nhìn thấy đôi chân. Là chân phụ nữ. Cả bốn người xung quanh, từ dưới gấu váy dạ hội đủ sắc màu, những đôi chân thon dài nuột nà của họ hiện ra…

Đang lúc liếc nhìn như vậy, thì đột nhiên người phụ nữ bên phải Makoto đứng phắt dậy. Cô ấy lập tức xích lại ngay sát bên cậu, *thịch* một cái, ngồi xuống rồi ôm choàng lấy vai Makoto. Rồi ghé sát tai cậu thì thầm: "Làm gì ở cái chốn này hả? Tôi sẽ mách Maamako đấy nhé?"

"Không, chuyện đó thì xin tha cho tôi… Hả?"

Đây là một giọng nói quen thuộc! Makoto vô thức quay mặt lại thì thấy khuôn mặt của Wano – mẹ của Wise, cũng chính là "Nữ hoàng màn đêm" đó đang hiện ra ngay trước mắt.

"…Hả?"

"Yo! Lâu lắm không gặp!"

Đúng là Wano. Nhưng không chỉ có mình Wano ở đây. Người ngồi phía trước bên phải là Shirase. Phía trước bên trái là Mẹ Hades, mẹ của Pota. Còn người bên cạnh cậu, phía bên trái, chính là Mẹ Medy – mẹ của Medy, đang nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.

"Hảaaaaa!? Khoan đã, sao thế này!? Sao các mẹ lại có mặt ở đây…!?"

"Câu đó phải để bọn dì hỏi mới phải, Makoto! Sao cháu lại có mặt ở cái quán này hả? Nhanh, cho bọn dì nghe một lời giải thích thỏa đáng ngay!"

"Thôi nào, Mẹ Medy. Chuyện đó tính sau đi. Trước hết cứ rót đồ uống ra rồi cạn ly đã. Đó là phép tắc khi đến chơi ở những quán thế này mà. Lời này là tôi nói đấy, một người từng "chinh chiến" qua đủ các câu lạc bộ nam tiếp viên, nên không thể sai được đâu!"

"Wano! Bà đang nói cái quái gì thế hả! Trước hết phải để Makoto giải thích đã chứ…!"

"Mẹ Medy, coi chừng!"

Người hét lên là Shirase, khi cô ấy cố tình hướng chai champagne về phía Mẹ Medy để mở nút. "Khoan, khoan đã!?" Nút chai bật ra *tách*! "Ối!?" Nút chai *cốp* một cái, trúng thẳng vào trán Mẹ Medy.

Mẹ Medy ôm trán rên hừ hừ vì đau. Đây chính là cơ hội vàng!

"Shirase hay lắm! Nào Saori Hades, nhanh tay chuyền ly đi. Uống thôi!"

"Xin đừng gọi tôi bằng cái tên kỳ cục đó được không? Thôi được rồi. …Makoto đương nhiên là uống đồ không cồn nhé. Dù sao cũng nghe nói là khách vị thành niên nên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

"À, dạ vâng." Makoto cầm ly champagne và một ly đồ uống có ga giống champagne trên tay.

"Vậy thì, chúc mừng cuộc hội ngộ với Makoto, CẠN LY!"

"CẠN LY!" "CẠN LY!" "CẠN LY!"

Âm thanh trong trẻo vang vọng, một ngụm. Cảm giác sủi bọt chạy dọc xuống cổ họng thật sảng khoái.

Đoạn đó, Wano uống cạn ly một cách hào sảng, rồi nhào tới dựa vào Makoto.

"Khoan đã, Wano! Đừng có bám vào người tôi thế chứ!"

"Ưm fufufu~. Nói gì thế hả. Đây là quán tiếp viên mà, còn bọn dì là tiếp viên đây này? Chuyện này là bình thường thôi con ơi."

"Không, nhưng mà…!"

"Được rồi, được rồi. Cứ thoải mái tận hưởng dịch vụ đi con. Cảm giác được mẹ của người quen tiếp đãi thì thế nào?"

"Một mớ cảm xúc phức tạp vô bờ bến đang loạn xạ trong lòng con." (Khuôn mặt ỉu xìu)

"Lại chối nữa rồi. Nói thế thôi chứ thật ra đang khoái chí lắm đấy thôi. …Thế nào? Sao con lại có mặt ở cái chỗ này hả?"

"Đúng thế! Nhanh, giải thích ngay! Ở cái tuổi của Makoto mà lại dám đến cái quán này thì không thể chấp nhận được chứ!? Rõ ràng là không thể chấp nhận được!"

Mẹ Medy đã hồi phục. Với khuôn mặt như quỷ dữ, bà ấy túm lấy cổ áo Makoto, lắc mạnh đến quay cuồng. Đầu óc cậu cứ ong ong.

"Bình, bình tĩnh lại đi ạ! Con sẽ kể rõ ràng mà! Chuyện là do công việc ạ, mà nói thẳng ra là do bố con rủ rê! Bố nói là nếu có người giám hộ đi cùng thì an toàn, nên họ cho con vào thử thôi ạ!"

"Dù có người giám hộ đi cùng thì cũng có chuyện được làm và chuyện không được làm chứ!? Ôi trời ơi, tôi không thể tin nổi! Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được! Đúng thế, tuyệt đối không thể bỏ qua! Chuyện như thế này không được phép xảy ra! Bố của Makoto đang ở đâu thế hả!? Tôi muốn nói chuyện riêng một chút! Tùy vào tình hình mà… Khụ khụ khụ!"

"Ài thôi. Tại bà nói một lèo như thế đấy. Nào Mẹ Medy, uống đi."

"Ôi Wano, bà đúng là tinh ý thật! Tôi xin nhận đây!" Mẹ Medy tu cạn ly champagne một hơi, làm ướt cổ họng, rồi chuẩn bị tiếp tục "khẩu chiến" Makoto như súng máy… thì.

"Nấc." Với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ, Mẹ Medy cũng nhào tới dựa vào Makoto.

"Khoan đã!?"

"Makoto à, cháu có nghe dì nói không… *nấc*… Thật sự là dì đã quá khổ sở rồi đó… *nấc*."

Mẹ Medy say bí tỉ. Chỉ với một ly thôi đấy. "Khặc khặc khặc." Wano cười gian xảo với khuôn mặt của "Nữ hoàng màn đêm". Chắc bà ấy biết Mẹ Medy tửu lượng kém nên mới cố tình chuốc say. Đúng là Nữ hoàng độc ác mà.

"Khoan đã, Makoto! Cháu có đang nghe dì nói không hả! Nếu không nghe cho rõ, dì sẽ cắn đứt tai cháu đó! Dì cắn luôn bây giờ đây!"

"Dạ, dạ vâng! Con đang nghe mà! Con đang nghe đây ạ! Chuyện gì thế ạ!"

"Thì là, tệ lắm đó, cái vụ cài đặt đó. Chắc chắn là lừa đảo mà. Bởi vậy dì mới phải làm cái công việc này để trả nợ… *nấc*… Thấy không, khốn khổ chưa này!"

"Con thấy câu chuyện hơi khó hiểu một chút ạ…"

"Được rồi, để tôi phiên dịch cho."

"Tôi cũng sẽ *thông báoooooo* đây. Chỉ có Shirase thôi mà."

Mẹ Hades và Shirase đứng dậy, đi vòng ra sau Makoto, rồi đè người lên hai vai cậu. Lồng ngực họ cứ *thình thịch* áp sát.

"Khoan đã! Hai người này cũng say mèm rồi sao!"

"Thôi nào, thôi nào. Đừng bận tâm cứ nghe đi. …Bọn dì được bố cháu nhờ đến đây. Là để giúp đỡ nhiệm vụ của Ma vương. Nhưng vì đến sớm hơn thời gian đã hẹn nên…"

"Thế là bọn dì quyết định đi tham quan giải khuây giết thời gian một chút, rồi đã ghé vào sòng bạc lớn nhất ở Okanyaade này chơi thì…"

"À vâng. Con đã hiểu hết rồi. Thua trắng tay ở sòng bạc, nợ nần chồng chất, rồi phải làm việc để trả nợ. Đúng thế không ạ?"

"Trả lời đúng rồi đấy. Tiện thể nói luôn, tôi chỉ là người bị kéo vào thôi nhé."

"Shirase *thông báooooo* rằng Wano và Mẹ Medy đã gây ra chuyện, còn Mẹ Hades thì bị vạ lây. Tình cảnh y hệt như mấy cô con gái nhà mình vậy."

"Đúng là cha nào con nấy mà. Con hiểu rồi ạ. Vậy thì…"

Cứ tưởng rằng họ đã giải thích xong xuôi và sẽ quay về chỗ ngồi, nhưng không. Mẹ Hades và Shirase càng lúc càng đè chặt hơn lên Makoto. Dính lấy cậu không rời.

"…Ơ, các mẹ ơi…"

"Chắc tôi cũng say rồi hay sao ấy nhỉ. Thấy vui vui rồi đó. Pota nhà tôi lúc nào cũng được cháu chăm sóc, nên tôi sẽ "phục vụ" cháu một chút nhé. Ư fufufu."

"Tôi chỉ muốn trêu chọc Makoto thôi… à mà thôi… thỉnh thoảng không đùa nữa, thử quyến rũ cậu ấy dưới danh nghĩa một bà mẹ trẻ có con gái năm tuổi xem sao. Fufufu."

"Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu nhé! Makoto, tôi sẽ "hạ gục" cậu! Vậy thì, một bà mẹ quen biết sẽ "trêu đùa" cậu nhé cưng. Nufufufu."

"Khoan đã, Makoto! Cháu có đang nghe dì nói không hả! Nếu không nghe cho rõ, dì sẽ cắn đứt tai cháu đó!"

Thậm chí, Wano và Mẹ Medy cũng càng lúc càng bám chặt lấy cậu. Makoto bị vây kín mít. Được bốn người mẹ "yêu thương". Một dàn harem toàn các bà mẹ, điều mà chỉ có thể đạt được trong trò chơi này – nơi người chơi tham gia cùng mẹ – đã hiện diện ngay tại đây!

Makoto cảm động đến rơi nước mắt…! "(Ưm. Nếu có thể thì xin tha cho con đi.)"

Sự thật thì không cảm động đến mức đó.

Cậu muốn đánh lạc hướng để chuồn khỏi đây. Makoto đúng lúc có một chuyện rất bận tâm.

"Khoan, khoan đã! Con có chuyện muốn hỏi nghiêm túc, không, chính xác là con muốn Shirase *thông báooooo* cho con một chuyện!"

"Cháu đã chỉ định Shirase này rồi ư! Chuyện gì thế nào!" (Ting!)

"Mấy mẹ nói là thua trắng tay ở sòng bạc, nhưng không thấy lạ sao ạ? Con nhớ là sòng bạc ở thị trấn này có một hệ thống đặc biệt mà. Để không gây ra chuyện gì quá đáng, khi con cái "vượt quá giới hạn" thì bố mẹ sẽ được triệu hồi, và ngược lại, khi bố mẹ "vượt quá giới hạn" thì con cái sẽ được triệu hồi…"

"Có đấy, nhưng Shirase *thông báooooo* là để mấy mẹ thoải mái chơi không cần lo nghĩ gì, nên đã tạm thời cắt bỏ hệ thống đó rồi ạ. Hết rồi."

"À, ra vậy ạ."

Vâng, câu chuyện kết thúc. Lại đến thời gian các mẹ "lầy lội" rồi. Harem mẹ lại tiếp diễn…

Khoan đã nào.

"…Khoan đã!" Makoto chợt nhớ ra.

"Quán này, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho quý khách, đã áp dụng hệ thống giống hệt sòng bạc, nên bất cứ ai cũng có thể yên tâm vui chơi giải trí." Ông chủ già đã nói thế.

"…Ơ?" Makoto đang bị những bà mẹ "quá đà" bám chặt lấy. Con gái của Shirase thì chưa đến thế giới game, nhưng con của ba bà mẹ kia thì, đương nhiên, đang ở trong thế giới game rồi. Mẹ của Makoto – người cũng đang "vượt quá giới hạn" mà đến quán tiếp viên này – thì đương nhiên cũng đang ở trong thế giới game.

Bởi vậy…

"…Chuyện này, không ổn rồi sao?" Sắc mặt Makoto bỗng tái mét không còn một giọt máu.

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa phòng được gõ một cách rụt rè.

"…Mời vào." Khi Makoto lên tiếng mời.

Maamako, Wise, Medy và Pota, mỗi người đều ăn diện lộng lẫy như một nữ tiếp viên, cùng bước vào với nụ cười tươi tắn y hệt nhau.

Ngoại trừ Shirase vẫn điềm nhiên như không trong tình huống này, Makoto, Wano, Mẹ Medy say bí tỉ và Mẹ Hades đều đứng hình hoàn toàn, khuôn mặt như vừa chứng kiến sự tuyệt vọng tột cùng của thế giới.

Những khuôn mặt tươi cười đó, từ từ tiến lại gần.

Những người đang "đứng hình", không thể nhúc nhích. Không thể trốn thoát.

"Đối với con mà nói, đây đúng là 'cuộc tấn công của mẹ' theo đủ mọi nghĩa… Một kiếp người phù du mà…"

Từ bỏ tất cả, Makoto khẽ nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên.

"Có vẻ như, đến đây là giới hạn rồi." Giọng nói của Ma vương Hayato vang lên từ đâu đó.

Đồng thời, một vòng tròn ma thuật bỗng nổi lên dưới chân Makoto và những người mẹ. Nụ cười trên khuôn mặt Maamako và các cô gái khác biến mất, thay vào đó là vẻ căng thẳng tột độ.

"Ôi ôi, cái gì thế này."

"Đó là hoa văn của phép thuật dịch chuyển! Không ổn rồi!"

"Thì ra là bố Makoto muốn giúp các mẹ trốn thoát sao! Đừng có giỡn mặt thế chứ! Con sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!"

Nhanh như chớp, Wise lao vào Wano, nhưng chậm mất một tích tắc. Bóng dáng Wano đã bị ánh sáng bao bọc rồi biến mất. "Bụp!?" Wise cắm thẳng mặt vào chiếc sofa. Đau điếng.

"Khoan đã bố Makoto! Bố đang làm cái trò gì thế hả!"

"Xin lỗi nhé. Nhưng Wano và các mẹ là những nhân tài sẽ cần thiết trong tương lai đấy. Không thể để bị giữ lại ở đây được. Ta sẽ đưa họ đi."

"Mẹ con thì có tác dụng gì đâu chứ! Giờ là lúc con phải giáo huấn mẹ đấy, trả mẹ lại đây! Này!"

Nhân lúc Wise đang la làng um sùm để đánh lạc hướng… "Mẹ!"

Medy đã lặng lẽ tiếp cận Mẹ Medy, nhưng "Ách…" Trước khi bàn tay cô bé kịp tóm lấy cổ áo, Mẹ Medy cũng bị dịch chuyển đi mất.

"Nếu cứ thế này, mẹ con cũng sẽ bị lôi đi mất! Mẹ ơi!"

"Ôi con gái yêu dấu! Con vẫn gọi mẹ là mẹ, dù mẹ thật ngốc nghếch!"

Pota định lao vào ôm Mẫu Thần Địa Phủ Hahades. Mẫu Thần Địa Phủ Hahades cũng hớn hở dang tay đón con. Nhưng ngay trước khi hai người chạm vào nhau, Mẫu Thần Địa Phủ Hahades đã bị dịch chuyển đi mất.

Còn hai người nữa.

"Shirase sẽ không đi đâu đúng không? Vì đó là Shirase mà. Cô ấy sẽ kể rõ mọi chuyện cho chúng ta nghe phải không?"

"Mamako đã nói vậy thì tôi đâu thể không kể rõ cho mọi người... Ối, có chuyện bất trắc rồi!"

Shirase cầm chai rượu champagne lên, cụng một cái vào đầu mình. Shirase đã chết. Và rồi chiếc quan tài im lìm được dịch chuyển đi.

Bốn người mẹ đã thoát nạn an toàn. Chỉ còn lại...

"Tốt rồi! Bố làm tốt lắm! Cuối cùng là đến lượt con! Con đi đây!"

Masato cũng sẽ được dịch chuyển khỏi tình cảnh tồi tệ này, thoát chết trong gang tấc! Cậu hình dung khoảnh khắc bay lên bằng ma thuật dịch chuyển, vỗ hai tay như chim! Nào, thoát khỏi đây thôi...!

Vòng tròn ma thuật dưới chân Masato biến mất.

"...Hả?"

Vòng tròn ma thuật đã biến mất. Hiệu ứng dịch chuyển không xảy ra, Masato không bị dịch chuyển đi đâu cả.

Ngay lập tức, tay của Mamako và những người khác đã tóm chặt lấy áo Masato. Vâng, bị bắt rồi.

"Này bố ơi?! Bố làm gì vậy?!"

"Masato. Con đã chiến thắng được cám dỗ. Ta đã thực sự chứng kiến sự trưởng thành của con. Sức mạnh để tiến về tương lai, ta cũng cảm nhận được rõ ràng. Và với tư cách một người cha, ta cũng đã hoàn thành điều mình muốn làm. ...Vậy nên, ta sẽ chuyển thử thách sang giai đoạn cuối cùng."

"Mấy chuyện thử thách hay đại loại thế cứ để sau đi! Nhanh thả con ra cho con chạy đi chứ!"

"Con trai của ta, ta sẽ tặng con một món quà."

Một vòng tròn ma thuật nhỏ xuất hiện trên đầu Masato, một chiếc lông chim nhẹ nhàng bay xuống. Nó khẽ đậu lên khuôn mặt ngây người đang ngước nhìn của cậu.

"Đó là chìa khóa để con đến được nơi ta đang ở. Tại một nơi thích hợp, ta sẽ tiến hành trận quyết chiến giữa Cha Quỷ Vương và Con Dũng Sĩ. ...Ta đang đợi con."

"Này! Đừng có tự ý nói mấy chuyện đó chứ! Hơn nữa, nhanh thả con ra cho con chạy đi mà! Này bố ơi! Bố ơi!"

Giọng của Quỷ Vương Hayato biến mất.

Giờ phải làm sao đây.

Masato siết chặt chiếc lông chim trong tay, quay sang nhìn đồng đội với vẻ mặt nghiêm túc đầy quyết tâm.

"Mọi người! Mọi người vừa nghe rồi đấy! Cuối cùng thì cũng đến trận quyết chiến với Quỷ Vương! Đừng nghĩ linh tinh nữa, hãy tập trung tinh thần vào...!"

"Ma-kun. Trước mắt chúng ta cứ về lại quán trọ ở thủ đô Kasaan rồi nói chuyện nhé." Mamako mỉm cười rạng rỡ.

"...Vâng..."

Cậu định dùng khí thế để che đậy nhưng không thành công.

Với tâm trạng như đang bước ra pháp trường, Masato trở về quán trọ, thành thật khai báo mọi chuyện, và thế là cậu nhận được hình phạt.

"Ma-kun. Nếu con thực lòng hối lỗi, thì hãy tận tâm phục vụ những người yêu thương con nhé."

"Với tớ thì trả bằng hiện vật cũng được mà~"

"Việc chuẩn bị quà cáp đủ để làm hài lòng tất cả chúng ta thì số tiền Masato đang có e là không đủ rồi. Vậy nên, cậu sẽ phải thanh toán bằng dịch vụ lao động."

"Con không giận lắm đâu, nhưng con muốn mọi người cùng tham gia ạ! Thế nên con xin nhờ ạ!"

Trong phòng tắm, lưng của Mamako và những người khác xếp thành hàng. Họ ra hiệu cậu hãy kì lưng cho họ.

Thông lệ của nhóm Dũng Sĩ, không phải là họp chiến thuật trần truồng, mà là buổi phục vụ trần truồng.

"Vậy thì con xin phép được kì cọ ạ..."

Masato cúi đầu thật sâu trước 'tấm lưng quý giá' của mọi người, rồi tạo bọt cho miếng bọt biển.

Trước tiên là lưng của Mamako. Có lẽ do được mát xa dầu, làn da cô ấy có cảm giác mịn màng hơn thường lệ, và cậu nhẹ nhàng kì cọ.

"Mẹ, không, thưa Mẫu Hậu. Con xin lỗi chân thành vì đã khiến người phải lo lắng và phiền lòng trong chuyện này ạ..."

"Ôi chao, thật là trịnh trọng quá đi. Con có thể đang ở tuổi tò mò về những chuyện như vậy, nhưng phải biết suy nghĩ về tuổi của mình chứ?"

"Vâng... Con xin hứa sẽ sửa đổi bản thân để không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa ạ..."

"Được rồi. Vậy mẹ tha thứ cho con. ...Nhưng thành thật mà nói, mẹ còn muốn cảm ơn con vì đã khiến mẹ an tâm nữa cơ đấy? Ưm, ưm."

"?"

Không hiểu cô ấy đang nói gì, Masato dội nước ào ào, cọ sạch cả bọt xà phòng còn đọng lại ở khe mông, và thế là xong một người.

Tiếp theo là 'tấm lưng quý giá' của Wise.

"Thưa Siêu Hiền Giả Wise đại nhân. Lần này..."

"Thôi khỏi xin lỗi, nhanh tay mà kì đi. ...Thật ra thì tớ cũng không giận đến mức đó đâu. Mà nói đúng hơn là tớ còn thấy hài lòng nữa là đằng khác."

"Hài lòng là sao chứ?"

"Ai mà biết được chứ~ Nào, kì đi."

"Ơ, ừm..."

Masato chăm chỉ kì cọ tấm lưng Wise đang run lên vì cười. Khi dội nước, những giọt nước đọng lại thành từng giọt tròn trĩnh, chảy dọc theo sống lưng cô ấy. Đúng là còn trẻ, làn da ẩm mượt thật đáng kinh ngạc.

Kế đến là 'tấm lưng quý giá' của Medhi.

"Thưa Mỹ Thiếu Nữ Medhi với chiếc bụng trắng nõn. Con xin phép ạ."

"Lời chào đó hơi thất lễ thì phải, nhưng thôi, tôi sẽ bỏ qua. Vì Masato đã làm chúng tôi hài lòng rồi mà."

"Thế rốt cuộc hài lòng là sao chứ? Nghĩa là gì?"

"Xem nào, ai mà biết được. Nếu không phải là một mỹ thiếu nữ khó tính, mà là Pota chan thật thà thì có lẽ sẽ nói cho cậu biết đấy?"

"Rốt cuộc là cái quái gì vậy..."

Từ chiếc gáy xinh đẹp thường ngày bị tóc che khuất, lan xuống tấm lưng lộng lẫy. Cậu cẩn thận xoa miếng bọt biển đầy xà phòng. Dội nước và hoàn thành việc phục vụ.

Cuối cùng là 'tấm lưng nhỏ xinh quý giá' của Pota.

"Pota công chúa, người xoa dịu trái tim con. Xin người hãy chỉ dạy cho kẻ ngu muội này. Tại sao con đã gây ra chuyện tày đình như vậy mà mọi người lại an tâm, lại hài lòng được chứ?"

"Đó là vì mọi người đã mong đợi như thế mà!"

"Mong đợi như thế à?"

"Kể từ khi bố của Masato đến, Masato đã luôn nghiêm túc, đứng đắn, và trông rất người lớn! Cứ như không phải Masato mọi khi vậy! Thế nên...!"

"Tức là, vì con đã gây ra chuyện gì đó, nên mọi người mới an tâm và hài lòng sao?"

"Vâng!"

"Thì ra trong mắt mọi người, con là một kẻ như vậy sao?"

"Ha ha ha. Trả lời tốt lắm. ...Con nhóc này!"

Cậu cù lét vào sườn cô bé đang đầy bọt xà phòng, Pota ưỡn người ra sau cười phá lên. "Woa! Con sắp ngã rồi!" Cô bé vội vàng đỡ lấy chiếc túi đeo vai trên đầu, an toàn.

Sau khi kì lưng cho Pota, Masato nhìn Mamako và những người khác với ánh mắt vô cùng bất mãn.

Mamako và những người khác đang tự tắm cho mình. Họ vừa ngân nga vừa hát, trông rất hài lòng và vui vẻ.

"Đã khiến mọi người phải lo lắng đủ điều, thật sự thất lễ quá rồi."

"Ưm, ưm. Không có gì đâu."

"Đồ khỉ thật..."

Cậu muốn nói vài lời phàn nàn nhưng cũng tự biết mình đã làm điều đáng bị mắng. Thôi thì coi như hòa. Buổi phục vụ đã kết thúc.

Masato múc nước vào chậu, chắp hai tay ngâm vào nước, rồi bắn 'phụt phụt'. "Áááááá?!" Cậu chỉ bắn súng nước vào lưng Wise và Medhi, rồi ngâm mình vào bồn tắm.

Bồn tắm đầy ắp nước nóng đến ngang vai. Sức nóng của nước từ từ thấm vào cơ thể mệt mỏi vì làm việc quần quật từ sáng.

"Ha~... Nước ấm thật dễ chịu... Sướng như tiên."

"Không phải 'nước ấm thật dễ chịu' gì hết! Cậu làm cái quái gì vậy!"

"Rõ ràng là vẫn cần phải phạt thêm rồi."

Wise và Medhi đã tắm xong, nhảy vào bồn tắm, ngồi hai bên Masato. Họ véo tay, véo chân cậu không chút nương tay. Đau quá. Đau lắm.

Mamako và Pota cũng ngâm mình trong nước, không hiểu sao cũng tham gia vào cuộc trừng phạt, mọi người náo nhiệt một lúc nhưng...

Nhận ra thì mọi thứ đã trở nên im lặng. Vì Masato đã giữ im lặng.

Masato thong thả ngâm mình trong nước, lơ đãng nhìn lên trần nhà. Lơ đãng.

Mamako và những người khác nhìn cậu đầy vẻ khó hiểu.

"Ma-kun, có chuyện gì vậy?"

"Chỉ là..."

Masato khẽ giơ tay lên. Trên bàn tay ấy, chiếc lông chim mà Quỷ Vương Hayato đã trao cho cậu xuất hiện.

Masato chăm chú nhìn món đồ vật dẫn lối đến nơi quyết chiến đó.

"...Con và mẹ, chúng ta đã trở nên thân thiết rồi nhỉ."

"Đúng vậy. Chúng ta đã là một cặp mẹ con thân thiết rồi. Mẹ cam đoan đấy."

"Về chuyện đó, tớ cũng cam đoan. Không sai vào đâu được."

"Không có chỗ cho bất cứ ý kiến phản đối nào, hai mẹ con thật sự rất thân thiết."

"Con cũng nghĩ vậy ạ!"

"Vậy thì, mẹ con mình đã đáp ứng được điều kiện hoàn thành trò chơi này rồi nhỉ."

"Ểh...?"

Mamako khẽ kêu lên một tiếng, nét mặt cứng đờ. Wise và những người khác cũng câm nín.

Masato vẫn nhìn chiếc lông chim, tiếp tục nói.

"Cho đến giờ, tất cả của con chỉ là vui vẻ phiêu lưu trong thế giới trò chơi này. Nhưng bố đã đến, nói về 'sức mạnh để tiến về tương lai', rồi con cũng đã thử làm việc... Con chợt nghĩ, có lẽ đã đến lúc con nên bắt đầu suy nghĩ về tương lai và hành động. Cũng có khi đây chính là mục tiêu của bố con cũng nên."

"Đ, đúng vậy. Dũng Sĩ Ma-kun có lẽ đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Quỷ Vương rồi. Chuyện này phải suy nghĩ thận trọng..."

"Nhưng mà..."

Masato nhìn Mamako, khẽ mỉm cười.

"Nếu thế thì cũng không tệ. Con sẽ lấy trận quyết chiến với Cha Quỷ Vương làm điểm kết thúc, hoàn thành trò chơi, và sau đó tiến về tương lai của mình. Lần tới, con sẽ chiến đấu với tương lai của chính mình ở thế giới thực... Con đang nghĩ như vậy đấy. Mẹ nghĩ sao?"

"M, mẹ thì... thế nào đây nhỉ... cho mẹ nghĩ một chút nhé..."

Mamako lần đầu tiên nói năng ấp úng đến vậy. Cô ấy đã lảng tránh ánh mắt của Masato.

Và rồi.

"Thật tình. Cứ tưởng cuối cùng thì Masato cũng trở lại bình thường, ai dè lại nói mấy lời nghiêm túc nữa rồi."

"Đúng là người không biết chừa mà. Cậu định làm chúng tôi cảm thấy khó xử đến mức nào nữa đây?"

Wise và Medhi 'bốp bốp!' đánh mạnh vào lưng Masato.

Cả hai đều mỉm cười.

"Không phải tốt sao? Cứ để Masato làm điều cậu ấy muốn. Vị Siêu Hiền Giả này cũng sẽ giúp sức cho cậu."

"Tôi cũng sẽ đi cùng. Tuy nhiên, có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Dù có hoàn thành trò chơi và nhóm phải giải tán đi nữa, thì tuyệt đối không được đánh mất mối ràng buộc với chúng tôi. Đây là điều kiện bắt buộc."

"Với lại, cũng cấm tự ý trở thành người lớn một mình. Đây cũng là điều kiện đấy. Nếu khiến chúng tớ cảm thấy nhàm chán, thì đừng trách!"

"Đã vậy thì, sao không thêm điều kiện là Wise và Masato sẽ bắt đầu hẹn hò đi ạ?"

"Hảááá!? Khoan, Medhi!? Cậu nói cái quái gì...!"

"Vì tôi sẽ cướp lấy cậu ấy ngay từ bên cạnh thôi." Medhi mỉm cười rạng rỡ.

"Tại sao lại phải hẹn hò dựa trên một bộ phim drama phức tạp như thế chứ! ...Thôi được rồi, chuyện đó cứ để tùy duyên vậy... Dù sao thì Masato. Cậu đồng ý với những điều kiện đó chứ?"

"OK."

Masato giơ nắm đấm ra như một lời thề. Nếu Wise và Medhi đụng nắm đấm vào cậu một cái, thì lời hứa sẽ được thiết lập...

Wise và Medhi chắp tay trong nước, bắn 'phụt phụt' súng nước vào mặt Masato. "Đồ khỉ này!" "Hừm hừm." "Trả lại đây này!" Thôi thì coi như đã được thiết lập vậy.

Khi đang bắn súng nước qua lại, Pota lo lắng tiến lại gần.

"À, Masato-san! Wise-san và Medhi-san cũng vậy, có được không ạ?!"

"Hửm? Có chuyện gì vậy Pota?"

"Con, nếu trở về thế giới thực thì con vẫn còn là học sinh tiểu học, vậy con có được đối xử thân thiết như bây giờ không ạ! Con có được chơi cùng, có được đi chơi cùng mọi người không ạ!"

Trước lời khẩn cầu tha thiết đó, Masato và mọi người mạnh mẽ gật đầu đáp lại.

"Đương nhiên rồi. Pota cũng vậy. Chuẩn bị tinh thần mà chơi tẹt ga đi đấy!"

"Masato nói nghe cứ như mùi tội phạm ấy nhỉ~"

"Không chỉ chơi đâu, còn phải học nữa đấy. Masato và Wise làm giáo viên chắc chắn sẽ không yên tâm rồi, vậy nên cứ để tôi lo nhé."

"Tớ muốn phàn nàn lắm nhưng thôi, chuyện đó cứ để Medhi lo. Tớ sẽ phụ trách trang điểm và nấu ăn. Đặc biệt là nấu ăn thì không thể giao cho Medhi được rồi~"

f38ef1ba-cccd-4f8e-a167-03b96fd7a8e3.jpg

"Vậy thì anh sẽ là người dạy dỗ anh ấy! ...Thế đó, Pota."

"Vâng! Con an tâm rồi ạ! Không còn gì phải lo lắng nữa! Con sẽ là sức mạnh của Masato-san!"

"Cảm ơn em. Vậy thì, cuộc chiến té nước thề nguyện bắt đầu. Đi nào!"

Masato và mọi người giơ súng nước lên. "Woa! C, con sẽ không thua đâu!" Pota cũng định bắn súng nước nhưng chỉ ra một chút, không bay xa được. Thế là cô bé đổi sang chiến thuật tát nước bằng hai tay ào ào.

Cứ thế, Masato và mọi người vừa té nước vừa hò reo, nhưng sau một hồi... ai đó đã dừng tay lại.

Đáng lẽ có một người sẽ khéo léo hòa mình vào, hớn hở hơn bất kỳ ai khác, và cứ thế dính chặt lấy Masato, nhưng mãi mà người đó vẫn không tham gia.

Từ nãy đến giờ, Mamako vẫn cúi đầu thật sâu, trầm tư suy nghĩ.

「(Mẹ...)」 Qua những ngày tháng phiêu lưu, Masato đã học được cách thấu hiểu lòng mẹ. Cậu hoàn toàn biết Mamako đang nghĩ gì.

Hoàn thành game đồng nghĩa với việc kết thúc cuộc phiêu lưu có mẹ đồng hành.

Ai cũng biết Mamako đã hạnh phúc đến nhường nào khi được dành những ngày tháng trong thế giới game, được ở bên đứa con trai yêu quý của mình. Vậy mà, Masato lại đang đề nghị kết thúc niềm hạnh phúc ấy.

「(...Nhưng mà, xin lỗi thì cũng không đúng.)」 Masato đang muốn bước tiếp trên con đường của riêng mình, theo đúng nghĩa của cuộc đời. Không ai có quyền ngăn cản cậu, kể cả cha mẹ.

Nhưng nói như thế thì thật tủi thân, và cậu cũng không muốn làm mẹ buồn. Masato tin rằng nếu cả hai cùng thấu hiểu và chấp thuận, mọi chuyện sẽ tốt đẹp nhất... Vì vậy, cậu chỉ mong Mamako sẽ hiểu cho mình.

Khi Masato đang chăm chú nhìn, Mamako ngẩng đầu lên.

「...Ma-kun. Mẹ nói chuyện với con một lát nhé?」

「Hả? Mẹ sao thế?」

Mamako dang rộng hai tay, ra hiệu Masato: “Lại đây nào!” – và rõ ràng là muốn ôm cậu thật chặt.

「Không, chuyện này thì... ít nhất mẹ cũng phải mặc đồ vào đã chứ...」

「Nói gì thế hả? Giờ này còn bày đặt!」

「Việc này chỉ có Dũng Sĩ con trai mới làm được thôi. Mau dũng cảm lên nào!」

「Masato-san! Tiến lên!」

Được các cô gái, những người không hề trêu chọc mà ngược lại rất thấu hiểu, hối thúc từ phía sau, Masato đành phải: 「À thì... vâng... vậy thì...」

Masato được Mamako ôm chặt cứng. Ngực mẹ chạm vào má, ấm áp lạ thường. Bà cũng đang tận hưởng từng khoảnh khắc được cảm nhận đứa con của mình.

Mẹ cảm nhận Masato, thật kỹ lưỡng, thật sâu sắc.

「...Ma-kun, cảm ơn con.」

「Ơ, ừ. Thế là được rồi sao ạ?」

「Ừm. Được rồi. Mẹ đã thực sự thấu hiểu rồi.」

Sau khi buông Masato ra, Mamako vẫn nở nụ cười chan chứa yêu thương quen thuộc.

「Điều quan trọng nhất là cảm xúc của Ma-kun. Đó là điều quý giá nhất đối với mẹ. Dù vẫn có chút buồn bã, nhưng mẹ sẽ luôn ủng hộ Ma-kun trên con đường tiến về phía trước. Với tư cách là một người mẹ yêu thương Ma-kun hơn bất cứ ai khác.」

「Thật sao? May quá. Nhưng mẹ hứa với con một điều được không? Dù bố là người khơi mào, nhưng việc này là do con tự quyết định. Vậy nên, mẹ đừng trách cứ bố nhé.」

「Chuyện đó thì mẹ yên tâm. Mẹ sẽ không trách móc gì đâu. ...Còn về chuyện bố dẫn Ma-kun đến quán rượu đêm thì... lát nữa mẹ sẽ nói chuyện rõ ràng với bố đấy nhé. Hừm hừm.」

「Ơ, ừ. Chuyện đó thì con giao phó cho mẹ vậy... Mẹ ơi.」

「Vâng.」

「Cảm ơn mẹ đã hiểu cho con. Con thực sự, thực sự rất biết ơn mẹ.」

Masato liền quỳ gối tại chỗ, cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn vô vàn. Mamako nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: 「Ôi chao. Con đâu cần phải khách sáo đến thế.」 Bàn tay mẹ vuốt ve thật ấm áp, dễ chịu.

Ước nguyện đã thành hiện thực. Đồng đội đã tề tựu. Việc cần làm cũng đã rõ. Vậy thì...

Masato ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào các đồng đội.

「Vậy thì, mọi người...!」

「Vậy thì mọi người, ngày mai là trận quyết chiến với Ma Vương rồi đấy nhé. Cố lên nào! Ô!」

「「「Ô——!」」」

「Đến tận phút cuối cùng mà vẫn thế này hả?! Mà người chiến đấu là con cơ mà! Mấy người làm ơn hỗ trợ con thôi!」

Đúng là, đến khoảnh khắc then chốt thế này mà Masato vẫn bị Mamako cướp mất hào quang.

「Thôi nào. Mải nói chuyện mà ngâm nước lâu quá rồi đấy nhé.」

「Huhu... Tớ thấy đầu hơi choáng váng rồi...」

「Chúng ta cũng sắp bị say nước rồi. Mau ra thôi.」

「Masato. Bọn tớ ra trước nhé. Cậu biết phải làm gì rồi chứ?」

「Vâng. Con đếm đến hai nghìn rồi ra ngay đây ạ.」

Mamako cùng mọi người đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm.

Masato tiễn bốn cái mông lắc lư ra khỏi phòng, rồi lại thoải mái ngâm mình trong nước, định bụng sẽ bắt đầu đếm số...

「...Hửm?」 Ngay khoảnh khắc ấy, cậu chợt cảm thấy một chút gì đó bất thường, rất nhỏ bé thôi. Thật khó diễn tả, nhưng cảm giác cứ như thể cậu đã ngâm mình trong nước nhưng lại chẳng hề cảm nhận được lực nổi vậy. Không phải bản thân Masato, mà là toàn bộ bồn tắm, và tất cả mọi thứ khác trong phòng tắm, như thể đồng loạt chìm xuống mà không hề có âm thanh hay rung động nào cả.

Đó là một cảm giác khó tả, chỉ thoáng qua trong tích tắc.

「Cái quái gì vừa xảy ra vậy?」

Không thể hiểu nổi...

74cb5fea-9c70-4bd0-bfcf-6ade4d75960d.jpg