Tuyệt chiêu của họ là "Món ngon khiến bạn cứng đờ".
Một cây xúc xích đỏ au màu tương cà, vàng ươm màu mù tạt. Nằm gọn gàng giữa lát bánh mì lúa mì cùng chút xà lách tươi xanh điểm xuyết. --- Một cái hotdog, 198 yên.
Tôi đang trên đường từ võ đường về. Bị hấp dẫn bởi cây hotdog được trưng bày đầy oai vệ, bụng lại đang hơi đói nên tôi không ngần ngại mua ngay một cái.
Chẳng hiểu sao, cô bé ở quầy thu ngân lại đỏ mặt khi đặt chiếc hotdog vào túi, lẩm bẩm mấy tiếng: "Một món ngon khiến bạn c-cứng đờ...".
Nghe tiếng "Cảm ơn quý khách" vọng lại từ phía sau, tôi rời khỏi cửa hàng. Đặt túi hotdog vào giỏ xe đạp phía trước, tôi định đạp về nhà thì chợt nhận ra một điều. Rằng nếu cứ mang chiếc hotdog này về nhà, cô em gái Nazuna của tôi sẽ không chịu im lặng đâu. Tôi hình dung Nazuna đang chiếm lĩnh phòng khách, mải mê với trò chơi "mèo đánh nhau" đầy kịch liệt.
Thời điểm đó, hôm nay Nazuna không có hoạt động câu lạc bộ nào nên tâm trạng đang rất vui vẻ, cứ "Meo meo" và bảo: "Hôm nay em là mèo!".
Tôi thầm nghĩ, không chỉ hôm nay đâu, mà lúc nào con bé cũng là mèo cả, nhưng tốt hơn hết là nên giữ điều đó cho riêng mình. Vấn đề là Nazuna sẽ phản ứng thế nào khi tôi mang hotdog về nhà. Tôi chắc chắn con bé sẽ đòi bằng được chiếc hotdog đó. Vì đó là Nazuna mà. Ngay cả khi tôi không chia sẻ, tôi tin chắc nó sẽ làm bộ mặt buồn bã, nước mắt lưng tròng "meo meo" và nói: "Anh ít nhất cũng cho em miếng salad đi~".
"....Đúng là đồ mít ướt."
Lẩm bẩm câu đó rồi thở dài, tôi để chiếc hotdog trong giỏ xe đạp và quay lại cửa hàng mua thêm một cái cho Nazuna.
Tôi cá là con bé sẽ vui vẻ ngay cả với một món đồ nhỏ như cái hotdog.
Trong lúc tưởng tượng cảnh Nazuna giơ cả hai tay lên trời, reo vang "Yay~" với nụ cười rạng rỡ, tôi quay lại chỗ xe đạp thì...
"Mpf, mpf, mpf" Cái gì thế kia? Có vẻ như có ai đó đang ăn hotdog ngay trước xe đạp của tôi.
Nhìn vào giỏ xe đạp, tôi chỉ thấy chiếc túi không của cửa hàng, chẳng còn dấu vết gì của chiếc hotdog nữa.
"Món ngon khiến bạn c-cứng đờ" của tôi đâu rồi?
Sửng sốt, tôi tiến đến gần chiếc xe đạp và một lần nữa nhìn người lạ vẫn đang ăn hotdog.
Có lẽ là người nước ngoài?
Mái tóc bạc lấp lánh được buộc thành hai bím. Làn da trắng như tuyết. Đôi mắt to tròn đỏ như ngọc ruby.
Khuôn mặt và vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai gợi tôi nhớ đến một con búp bê phương Tây nào đó. Chiếc áo hoodie màu vàng cô bé mặc quá rộng, có lẽ không đúng cỡ. Cô bé có thể nhỏ hơn tôi một hoặc hai tuổi. Trông cô bé khoảng 15 hay 16 tuổi. Một cô gái với đôi mắt đỏ thẫm và mái tóc bạc. Trong đầu tôi chợt hiện ra từ "Albino". "Ngon quá~" Cô gái Albino đang chén sạch chiếc hotdog với nụ cười dễ thương trên môi.
Một cảnh tượng ấm áp như khi bạn nghĩ về những con vật nhỏ bé – đó là điều tôi thường nghĩ.
Tuy nhiên.
"Ngon thật."
Sau khi ăn hết chiếc hotdog của tôi, cô gái chắp tay lại với vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.
Với một nụ cười, tôi gọi cô gái.
"Này, cô bé xinh đẹp. Sau hotdog thì làm chút đồ uống nhé?" "Mh? Được thôi. Thật chu đáo, cảm ơn." Cô bé quay lại đối mặt với tôi, và khi nhìn thấy nụ cười của tôi, cô bé khựng lại.
"Được rồi, uống bao nhiêu tùy thích. Anh sẽ làm nước ép cà chua đỏ như máu ngay bây giờ."
"Ngay bây giờ? Làm sao...?"
Cô gái từ từ lùi lại, nhưng tôi không để cô bé đi. Tôi nắm chặt cánh tay cô bé. "Này, nguyên liệu tính đi đâu đấy?" "Ng- Ng- Nguyên liệu!?" Với một tràng cười gian ác, tôi xắn tay áo cô gái đang run rẩy vì sợ hãi.
Làm vậy, làn da trắng như tuyết của cô bé lộ ra. Nó đẹp đến mức tôi bị mê hoặc. Một cánh tay nhỏ nhắn và mềm mại. Tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô bé trên lòng bàn tay, nhưng điều đó không thể ngăn cản tôi.
Hăm hở, tôi vắt nhẹ cánh tay cô bé như vắt một miếng vải ướt. Ngay lập tức, một tiếng hét "Uwaa~" bật ra từ miệng cô bé. "Đ- Đau quá. Đau thật sự! Không ra gì đâu! Dù anh có làm thế này cũng chẳng ra gì đâu!"
"Đừng bỏ cuộc! Đừng bỏ cuộc bây giờ! Sao lại bỏ cuộc? Cố gắng thêm chút nữa đi! Em làm được mà! Em làm được! Em chắc chắn làm được!" "Th- Thật sao? Được rồi, đến đây! Cứ làm đi!"
Cổ vũ cô bé bằng diễn xuất đầy nhiệt huyết của mình, cô gái cũng nhập tâm và hét lên như vậy.
.....Tất nhiên là chẳng có gì thay đổi. "Em thiếu tinh thần rồi." Nói câu đó một cách không thương tiếc, tôi lại vắt cánh tay cô bé.
"Không, không thể đâu! Đây không phải vấn đề tinh thần. Ôi. Ôi. Đau quá! Em xin lỗi. Tha thứ cho em đi. Thà yêu thương người hàng xóm ngay trước mặt còn hơn là hòa bình thế giới!"
Tôi không hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ buồn cười nên tôi bỏ qua.
"Hừm. Ngươi nên biết ơn vì quá xinh đẹp đi. Bình thường ta sẽ trừng phạt kẻ như ngươi bằng cách lôi đi khắp thị trấn đằng sau xe đạp của ta."
"X-xinh đẹp...? N-này, dừng lại đi. Anh làm em ngại đó." Cô gái nói, hai má ửng hồng vì ngượng ngùng. "...Hơn nữa, tại sao em lại phải chịu đựng điều đó? Tay em đau lắm đó anh biết không?" Nói rồi, cô bé giơ cánh tay phải lên ngang vai. Tôi thấy làn da trắng ngần của cô bé quả thật đã đỏ bừng lên. Nhưng tôi đáp: "Thôi đi hay là muốn anh biến mông trắng của em thành đỏ nữa đây?"
"Giờ thì là q-quấy rối tình dục rồi! Em có thể rất tốt bụng, nhưng ngay cả em cũng nổi giận nếu bị mắng vô cớ!" Cô gái phồng má giận dỗi.
Có vẻ như kẻ ngốc này thực sự không hiểu tình hình.
Tôi định vắt cánh tay trái của cô bé tiếp theo, nhưng đôi mắt ướt át của cô bé đã ngăn tôi lại. Đúng là một cô gái phiền phức. Chắc tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải thích cặn kẽ cho cô bé. "Này, em đã ăn chiếc hotdog ở trong kia, đúng không?"
Tôi hỏi trong khi chỉ vào chiếc xe đạp của mình. "Ngon thật đó!" Cô bé trả lời bằng giọng đầy năng lượng. "Tôi đã mua nó đấy." "Một cái nữa đi!"
Cô gái lại nói, bằng giọng đầy năng lượng và nụ cười rạng rỡ trong khi ngây thơ chìa hai tay ra.
Nụ cười của cô bé đáng yêu đến nỗi tôi lại bị cuốn hút. Nhưng, thì sao chứ. "Đừng có đùa giỡn."
Không cần phải nói, tôi đã cốc vào đầu cô bé. "Ô-Ôi! Nhưng chuyện này cũng đâu tệ lắm." "Uwaa, đáng sợ." Vô thức, tôi lùi lại một bước, nhưng sau khi ho khan một tiếng, tôi tiếp tục. "Dù sao đi nữa, em đã ăn chiếc hotdog của tôi. Em đã phạm tội tày đình." "Ơ? Tệ đến vậy sao?"
"Đúng. Sâu như rãnh Marina vậy."
"Sâu đến mức làm gãy xương đòn của anh sao?"
Tôi không chắc lắm về quy chuẩn độ sâu, nhưng tôi vẫn gật đầu. Cô gái phản ứng bằng tiếng "Mhm" và khoanh tay lại. "Vậy thì em sẽ tha thứ cho tội lỗi đó." Đúng là tự cao tự đại. "Vậy thì tôi sẽ phán xét tội lỗi đó." "Vậy tôi hỏi ngài, đói bụng có phải là tội lỗi không?" "Đúng vậy!" Tôi duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra, chọc vào cánh tay phải của cô gái.
"Ư-Ư oa~ Đau quá!"
Đánh vào cánh tay đã đỏ của cô bé có vẻ có tác dụng như một vết cắt và cô bé nhảy chồm chồm lên xuống trong khi ôm tay.
"A-Anh đang làm gì vậy!? Anh sẽ làm gì nếu điều đó trở thành thói quen!" "...Không có gì đâu." Tôi chẳng buồn quan tâm, nên khi tôi trả lời như vậy, cô gái từ từ tiến lại gần tôi.
"Mh, khi nó trở thành thói quen, vậy thì em có thể bắt anh chịu trách nhiệm không?"
Và với khuôn mặt hơi đỏ bừng, cô bé nói "Em cũng không phản đối lắm đâu" và bắt đầu vẽ những vòng tròn bằng ngón tay trên ngực tôi. Mỗi khi ngón tay dài và thon của cô bé kết thúc một vòng tròn trên ngực tôi, hơi ấm từ đầu ngón tay cô bé lại khiến tôi hơi giật mình.
Nhưng nhìn cô gái từ việc vẽ vòng tròn trên ngực tôi chuyển sang chọc vào má tôi, tôi đã chắc chắn. Cô bé hoàn toàn không hối lỗi.
Có vẻ như cần thêm một hình phạt nữa. Ngay khi tôi bắt đầu vung tay cho đòn tấn công thứ hai vào cánh tay cô gái,
—Rột, tôi nghe thấy một âm thanh khó chịu phát ra từ bụng cô bé.
Trong tích tắc, cô gái mất hết sức lực, khụy xuống và cứ thế ngồi bệt ngay tại đó.
"Đừng đánh rắm."
Nhìn xuống cô bé trong khi không nói nên lời và thận trọng, cô gái dữ dằn ngẩng đầu lên và lườm tôi.
"Anh đang nói gì với một cô gái vậy!? Em sắp nổi điên rồi! Em đói!" "Cứ chết đói đi." Sau khi tàn nhẫn nói vậy một lần nữa, tôi lấy chiếc hotdog mà tôi đã mua cho Nazuna từ chiếc túi trong tay trái và đưa ra trước mặt cô gái.
"Muốn không? Nhưng tất nhiên, tôi sẽ không cho em đâu."
"Em có đổi ý không nếu em cho anh chạm vào ngực em một lần? Hai lần cũng được... không đợi đã, anh được ba lần!"
"...Anh thẳng thắn quá mức rồi đấy."
Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cô gái đang cầu xin tôi, cơn giận trong lòng tôi tan biến như con tàu bay trên không.
Tôi khẽ thở dài và đưa chiếc hotdog cho cô bé. "E-em thật sự được ăn sao?" Tôi gật đầu và nói "Ừ" với cô bé, đôi mắt cô bé dán chặt vào chiếc hotdog. "Cảm ơn anh!" Một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt cô bé.
Tốt cho em. Nếu em là con trai, giờ này mặt mũi em chắc không còn nhận ra được nữa đâu.
Nhìn cô bé ngấu nghiến chiếc hotdog, tôi lại thở dài một tiếng. Haizz, tôi chắc chắn mẹ sẽ lại gọi tôi là đồ ngoan ngoãn vì chuyện này cho mà xem. Không hiểu sao tôi bắt đầu cảm thấy hối hận, nên tôi vươn tay lên đầu cô bé và vỗ nhẹ như vỗ một con chó, "Ngoan ngoãn~ Ngoan ngoãn~" Tóc bạc của cô bé mềm mại và mượt mà.
Cô bé mải mê ăn hotdog đến mức không hề kháng cự. Trong khi tiếp tục vỗ tóc cô bé, tôi chợt tự hỏi không biết cô bé dùng loại dầu gội đầu nào. "Cảm ơn anh. Ngon lắm."
Cô gái đã ăn xong chiếc hotdog và nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt—Rột. Bụng cô bé lại kêu lên.
"...Không, không phải vậy đâu."
Trong tình huống khó xử mà cô bé không nói nên lời, cô bé bắt đầu vẫy tay lia lịa với vẻ mặt nghiêm túc nhằm truyền đạt cảm xúc của mình.
"Anh không biết em muốn nói gì, nhưng em có thể đói đến mức nào chứ? Em có ăn sáng đầy đủ mỗi ngày không?" Tôi hỏi trong khi xoa nhẹ tóc cô bé.
"...Lần cuối em ăn là ba ngày trước thì phải? Thường thì em chỉ ăn sương thôi."
Cô bé trả lời bằng giọng thảm thiết khiến người ta sởn da gà. "...Muốn đi ăn trưa không?" Tôi thấy thương cô bé, nên tôi đề nghị như vậy, nhưng... "Mh? Anh đang tán tỉnh em à? Em không ngại đâu nhé." "Tạm biệt." Tôi không còn gì để nói. Tôi quay người lại và đi về phía chiếc xe đạp của mình. "Đ-đợi đã! Làm ơn đợi đã! Đừng bỏ rơi em~" Và cô bé ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Mặc dù hơi nhỏ, nhưng chắc chắn có hai thứ mềm mại đang áp sát vào lưng tôi.
Argh, đúng là chơi xấu mà.
Khi chúng tôi đến một nhà hàng gia đình gần đó, chắc cô bé đã thực sự đói. Cô bé gọi ba món và ngấu nghiến chúng ngay khi chúng được mang ra, với nụ cười mãn nguyện trên môi.
Về phần tôi, tôi chỉ uống một cốc nước lọc. Đó là kết quả của việc liếc nhìn ví tiền của mình. Tôi tự hỏi mình đang làm gì. Lòng tốt vô bờ bến của tôi khiến tôi muốn thở dài, nhưng nhìn cô bé vui vẻ ăn món bít tết Salisbury của mình khiến tôi quên đi mọi phiền muộn. "Mh? Anh muốn ăn một miếng không? À~" Cô bé nói với một miếng bít tết Salisbury xiên trên dĩa chĩa về phía tôi. Giật mình, tôi trả lời: "Em có một hạt cơm dính trên má kìa, biết không?" "Đừng bận tâm." "Không, tôi bận tâm đấy." "Kệ đi, đây, à~" "Được thôi, được thôi." Trong khi nhận miếng bít tết Salisbury được mời, tôi cũng lấy hạt cơm dính trên má cô bé ra. Cô bé như một đứa trẻ vậy, thật là.
"Ahm"
...Ahm? Một cảm giác ấm áp bất chợt trên đầu ngón tay tôi. Tôi nhìn xuống bàn tay mình và... ngón tay tôi dùng để lấy hạt cơm đang nằm trong cái miệng nhỏ của cô gái. "Bẩn đó." "Kh-không phả thệ." "Đừng nói chuyện khi có ngón tay của người khác trong miệng."
Đôi môi mềm mại và ấm áp của cô bé bao lấy ngón tay tôi và chiếc lưỡi cô bé đang liếm nó.
Tôi rút ngón tay ra khỏi miệng cô bé, nghĩ rằng nó có vẻ hơi... khiêu gợi.
Sau khi liếm sạch hạt cơm với nụ cười tươi rói và tiếng "Ngon quá", cô bé vươn tay lấy đĩa khoai tây chiên và mì Ý còn lại trên bàn.
Tôi nhìn cô bé với một nụ cười gượng gạo.
Nhìn kỹ hơn, cô bé thật sự là một cô gái dễ thương với hàng mi dài và đường nét khuôn mặt hài hòa.
Cô bé sẽ không có đối thủ nếu không nói chuyện... Chà, nhìn cô bé ăn vui vẻ như vậy cũng có sức hút riêng. Tôi cứ nhìn cô bé không ngừng. Và khi cô bé nói "Cảm ơn vì bữa ăn" bằng cách chắp tay lại một cách mãn nguyện, tôi bắt đầu nói. "Em mắc bẫy rồi. Nếu em muốn anh trả tiền cho bữa ăn này ở đây, em phải nghe lời anh... Thôi, đùa thôi. Đừng làm mặt sốc như vậy. Anh mời."
"T-tôi hiểu rồi. Chuyện đó làm tôi bất ngờ quá. Tôi cứ tưởng tim mình sẽ đập thật nhanh cơ!"
"Mhm~ Vậy, tên cô bé là gì?"
"Bị ngó lơ? Anh vừa ngó lơ trò đùa của tôi à? Khó hiểu quá sao? Anh biết không, bình thường tim anh lúc nào mà chẳng đập—"
"Không cần giải thích vòng vo. Chẳng đi đến đâu cả." Tôi cắt ngang lời cô bé. "Nhân tiện, tôi tên là Nanjou Shinobu. Ước mơ của tôi là được một cô gái dễ thương gọi là 'Shinobu~'."
"Này, Shinobu~. Anh nghĩ bây giờ chúng ta trông như thế nào trong mắt người khác?"
"Vậy, tên cô bé là gì?"
"Bị ngó lơ? Anh lại ngó lơ tôi nữa sao? Khi tôi đã đặc biệt thực hiện ước mơ của anh..." Sau khi lẩm bẩm mấy lời phàn nàn, cô bé ưỡn ngực và trả lời. "Được thôi. Tôi là một Nữ thần!"
"...Tôi có nên gọi xe cấp cứu không?" Ôi, tội nghiệp cô bé quá.
"Đ-đừng nhìn tôi với ánh mắt thương hại như vậy! Đó là sự thật mà!"
"Được rồi, được rồi. Vậy thì tôi sẽ gọi cô bé là Đồ Ngốc, vì Nữ thần hơi khó nói to."
"Thô lỗ!"
"Vậy thì Kẻ trộm hotdog. Nhưng dài quá, nên tôi sẽ rút gọn thành Cún." "Gừ gừ!" Chắc là cô bé không thích, vì cô bé duỗi cả hai tay ra và gầm gừ với tôi. Đúng là một con chó điên.
"Vậy, tôi nên gọi cô bé là gì đây?"
"Để xem..." Khoanh tay suy nghĩ, Nữ thần trả lời. "El Niño. Dài quá, nên Elni là được rồi."
"Tôi hiểu rồi, Cún."
"Vâng, tôi là một con chó điên. Kẻ mà người ta gọi là chó điên. Một con chó nguy hiểm tấn công... đợi đã! Ai mà anh gọi là chó điên!? Ai mà anh gọi là đàn ông!? Anh không thấy ngực tôi sao!"
Con chó trở nên tức giận vì chính lời nói của mình.
Tôi không quan tâm lắm, nhưng cô bé muốn tôi làm gì với bộ ngực nhỏ bé mà cô bé chỉ ra đó?
Nếu cô bé muốn tôi lao vào, thì tôi chắc chắn sẽ không ngần ngại!
"Trời ơi, anh thật thô lỗ! Gọi tôi là cún này nọ— Gâu, gâu!" Con chó tức giận gâu gâu. "Xin lỗi, cún. Nhưng nếu tôi không nhầm, El Niño trong tiếng Tây Ban Nha nghĩa là 'Con của Chúa', đúng không? Cô bé muốn trở thành thần hay gì?"
Tôi đã học về El Niño ở trường. "Như tôi đã nói, TÔI LÀ một nữ thần!" Hừm, hừm. Con chó vung vẩy hai tay. Cô bé thực sự giống hệt một đứa trẻ.
"Chà, tôi không thực sự tin được. Đối với tôi, cô bé chỉ là một cô gái đáng thương, đã trộm hotdog của tôi và được tôi đãi ăn vì lòng thương hại."
"Anh có thể phóng đại một chút được không, vậy sao không gọi em là cô gái xinh đẹp?"
"Cô bé chỉ là một chú cún con đáng thương, đã trộm hotdog của tôi và được tôi đãi ăn vì lòng thương hại."
"C-cún con!? Ôi, đáng yêu quá! Anh nghĩ tôi sẽ vui khi anh gọi tôi như vậy sao? ...Tôi chỉ hơi vui một chút thôi." ...Cô bé vẫn vui mà.
"Nhưng đừng hiểu lầm nhé. Đừng nghĩ tôi sẽ mãi đóng vai chú cún nhỏ dễ thương. Tôi thậm chí còn cắn cả chủ mình khi tức giận, nếu anh ta làm điều gì đó tôi không thích!"
"Ồ, chúng ta có một chú cún con xấc xược đây. Em đến từ đâu?" "Sinh ra ở Nhật Bản và lớn lên ở nhiều nơi."
"Những người ngốc nghếch có bạn không?" Elni chỉ vào tôi với nụ cười và nói. "Bạn!" Tôi nên cốc cho cô bé một cái thật đau.
Vẫn mỉm cười, cô bé nắm lấy tay tôi và lắc.
Bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô bé nắm lấy tay tôi và vung lên xuống.
"...Vậy trở lại chủ đề chính, cô bé nói là nữ thần, nhưng là nữ thần loại nào?"
"Một Nữ thần tuyệt vời!"
Cô bé đưa ra một câu trả lời ngớ ngẩn hơn tôi mong đợi. Cô bé không thể cứu vãn được nữa, làm sao mà có thể ưỡn ngực tự hào như vậy. Mặc dù tôi đã bật cười nếu cô bé nói "Nữ thần của sự thèm ăn". Để tầm nhìn của mình xuống, tôi khẽ gật đầu "Ồ, chắc rồi".
"T-tại sao anh lại quay đi vậy? V-và nụ cười đáng ngờ đó! Anh không tin em! Anh không tin em, đúng không!?" Khi tôi thành thật trả lời "Đúng vậy", con chó tức giận nói. "Giờ thì em giận rồi! Nếu anh đã đi xa đến mức đó, em sẽ cho anh xem bằng chứng!" Bằng chứng, hả? Vì cô gái trước mặt tôi không chỉ ngốc, mà còn là một con chó, cô bé chắc chắn sẽ làm điều gì đó đáng thất vọng. Tôi thấy tội nghiệp cô bé, nên tốt hơn hết là tôi nên ngừng trêu chọc cô bé.
"Không sao đâu, Elni."
"Không phải Elni! Gọi em là Chó Điên!" Vậy là cô bé thích cái tên đó, hả. "Thôi nào, bình tĩnh đi. Đây, pudding. Ăn chút pudding đi."
"Yay~ Pudding~ Đợi đã! Anh không tin em, đúng không Shinobu?" "—Ai cho phép cô bé gọi tôi thân mật như vậy?" "À, em xin lỗi— đợi đã, không sao mà? Anh cũng vừa gọi em là Elni mà, Shinobu. Tên là cách nhanh nhất để làm sâu sắc thêm tình bạn, đúng không?"
"Chuyện làm sâu sắc để sau, cô bé nói sẽ cho tôi xem bằng chứng, nhưng cô bé sẽ không đột nhiên bắt đầu nghi lễ cầu mưa chứ? Sẽ làm phiền những người xung quanh chúng ta đó." "Em sẽ không làm vậy đâu. Nếu em làm mưa, anh sẽ phải về nhà ướt sũng, vì anh không mang ô theo. Em biết ơn anh, người đã đãi em ăn. Vì vậy em sẽ làm điều gì đó tốt đẹp cho anh." Mh? Tốt đẹp, hả. "...Nghe có vẻ gợi cảm." "Mh? Anh muốn điều gì đó biến thái à? Anh đã phải lòng thân hình bốc lửa của em rồi sao?"
"Không."
Tôi khẳng định điều đó với một nụ cười ngắn gọn với Elni, người đã tạo dáng như một người mẫu và nháy mắt với tôi.
Cô bé quả thật mảnh khảnh và có vóc dáng đẹp, nhưng không hiểu sao đối với tôi, cô bé chỉ trông như một kẻ ngốc. Tôi thấy chút thất vọng trong mắt cô bé, nhưng không để ý, tôi tiếp tục. "Thôi nào, đùa thôi... Vậy, cô bé định làm gì cho tôi?" Elni đang buồn bã, nhưng nghe lời tôi, cô bé gật đầu "Ô-ok" và lấy thứ gì đó từ túi áo hoodie phía trước của mình.
Đó là một tờ rơi rất lớn. Làm sao cô bé giữ nó trong đó được nhỉ? Túi áo cô bé có phải kết nối với chiều thứ tư không? Một câu hỏi khá thú vị.
"Nhìn đi!"
Elni đẩy tờ rơi ra trước mắt tôi.
"Để xem." Trên tờ rơi viết "Tặng bạn, Thần Hộ Mệnh" bằng chữ to.
"Ít nhất cũng phải viết Thần Hộ Mệnh bằng chữ Kanji chứ. Đúng là kẻ mạo danh thần thánh."
"K-Không được sao, ngay từ đầu? Lại còn bị gọi là kẻ mạo danh nữa! Em giận rồi! Nhưng em khoan dung, nên em sẽ tha thứ cho anh! Và vì anh đã đãi em ăn, em sẽ giảm giá đặc biệt cho 1000 yên ban đầu! Giảm một nửa! 500 yên! Một món hời thực sự!"
Tôi chắp tay như cầu nguyện và đáp lời cô ấy, người dường như đang ban cho tôi một ân huệ lớn lao.
"Vâng, Nữ thần của tôi. Xin người rủ lòng thương. Có con chó điên nào đó đã chén no nê bằng tiền của tôi, nên giờ tôi chỉ còn đúng 100 yên thôi."
"C-Cậu có t-tấm lòng rộng lượng quá. Là một Nữ thần, tôi cảm động. Đúng vậy, cảm động! Thế nên lần này sẽ miễn phí. Đúng vậy, hoàn toàn không tính phí."
Chắc là cô ta thấy có lỗi. Elni lảng tránh ánh mắt tôi và bắt đầu toát mồ hôi.
"Ồ, miễn phí sao? Nhưng cô làm tôi thấy hơi rợn người, nên thôi vậy."
"R-Rợn người!?"
Có lẽ cô ấy đã sốc, nhưng sau khi rên lên một tiếng "Ưm...",
"Shinobu! Chọc ghẹo tới đó là đủ rồi! Ta sẽ ban một phần thần lực của mình! Ân đền oán trả! Ta sẽ khiến cậu siêu, cực kỳ hạnh phúc!"
Rầm một tiếng, cô ấy bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế và bắt đầu tạo dáng kỳ quặc trong khi hét lên "Hah! Fuh! Toh! Biến hình!".
Hiển nhiên, mọi ánh mắt trong nhà hàng đều đổ dồn vào cô ấy.
Khi Elni hoàn thành tư thế đáng ngờ của mình, cô ấy vươn tay phải về phía tôi và hét lên,
"BRAAAAHT!"
Sau đó,
"Thưa quý khách, xin quý khách đừng làm phiền những người khác ạ."
Cô ấy bị cô phục vụ nhắc nhở. "B-Braah..." Elni khóc một tiếng "Brah..." buồn bã.
"Tôi xin lỗi. Cô ấy từng có một trải nghiệm kinh hoàng ở nhà hàng gia đình nên đôi khi giờ cô ấy bị lên cơn."
Tôi không thể chịu nổi cảnh Elni bất lực nên đành nói đỡ cho cô ấy. Sau đó, cô phục vụ lộ vẻ mặt buồn khi tin lời nói dối của tôi.
"...Thật vậy sao. Cô bé, cháu có muốn uống soda dưa lưới không?"
"Vâng, cháu có."
Trong chớp mắt, Elni đã ngồi xuống ghế.
Nhân tiện, cô phục vụ đã mang cho tôi và Elni mỗi người một ly soda dưa lưới kèm lời nói "Cái này tôi mời.". Cô ấy là một người tốt bụng. Lần sau tôi sẽ lại đến đây.
"Được rồi, Shinobu."
Sau khi vui vẻ uống hết ly soda dưa lưới, Elni bắt đầu nói chuyện với tôi. Thoáng cái cốc đã trống rỗng.
"Cậu nghĩ tôi là một đứa phiền phức, đúng không?" Cô ấy hỏi cái điều hiển nhiên làm gì nhỉ?
"Ấn tượng đó sẽ hoàn toàn biến mất sau vài ngày. Nghe này..."
"Ừm, xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện vui của cô, nhưng má cô dính kem kìa."
"Lau đi."
Elni nhanh chóng đưa mặt lại gần hơn. Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng tôi sẽ giống một người trong gia đình mình mất, nên tôi chỉ im lặng lau kem đi.
Cái đồ háu ăn ấy, Elni bắt đầu liếm kem trên ngón tay tôi, hệt như lúc trước cô ấy liếm hạt cơm vậy. Trời ạ, ngay cả cô em Nazuna của tôi, người cũng nói những điều tương tự như cô ta, cũng không háu ăn đến mức này.
"Ôi, có cái gì đó tôi muốn cho cậu."
"Tôi đã bảo đừng nói chuyện khi đang liếm ngón tay tôi mà. Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả."
Môi cô ấy ghì chặt lấy ngón tay tôi.
Cô ấy càng liếm và mút ngón tay tôi bằng lưỡi và môi thì tôi càng thấy nhột.
Khi cô ấy liếm sạch kem trên ngón tay tôi, cô ấy lại lục lọi trong túi áo hoodie để tìm kiếm gì đó.
"...Ồ, tìm thấy rồi. Đây này."
Elni rút thứ gì đó từ túi ra và đưa cho tôi. Đó là một chiếc nhẫn màu xanh bạc.
"Đây, cầm lấy đi."
Elni nắm tay trái tôi và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.
'Sao lại đeo vào ngón áp út của mình?', ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, nhưng... tôi chỉ nhìn xuống chiếc nhẫn.
Dù không phải chuyên gia, nhưng chiếc nhẫn lấp lánh bạc và xanh đó trông thực sự đắt tiền.
"...Tôi thật sự có thể nhận cái này sao? Trông nó đắt quá. Tôi thấy ngại khi nhận cái này chỉ vì đã mời cô một bữa ăn."
"Đừng lo lắng. Tôi làm nó từ những lon rỗng thu thập được trong buổi dọn dẹp tình nguyện ở thành phố. Khi cậu đeo nó, một thần hộ mệnh sẽ giáng xuống. Với tần số phù hợp, cậu thậm chí có thể có được một thần hộ mệnh phi thường. Bùa tôi làm cho cậu lúc nãy cũng là vì điều đó."
Elni mỉm cười nói với tôi: "Với cái này, giờ cậu có thể tận hưởng một cuộc sống siêu hạnh phúc rồi, Shinobu." Nhưng... tôi lại nhìn chiếc nhẫn một lần nữa.
Nó thực sự không giống được làm từ lon rỗng chút nào. "Thật sự ổn chứ?"
"Dĩ nhiên rồi. Tôi là một Nữ thần mà. Tôi hào phóng lắm."
"Một Nữ thần thật phi thường. Thử bay lên trời một chút xem nào."
"Chắc chắn rồi. Nraaah!"
Cô ấy hăng hái nhảy lên xuống tại chỗ.
Cô ấy chỉ nhảy thôi, hoàn toàn không bay.
"...Nữ thần ăn quá nhiều nên không thể cử động được."
Elni vừa nãy còn nhảy rất hăng hái, nhưng đột nhiên cô ấy ôm miệng bằng cả hai tay với vẻ mặt khó chịu.
Những ánh mắt thương hại đổ dồn vào Elni.
"Dừng lại! Đừng nhìn! Đừng nhìn cô ấy!"
Vừa xoa lưng Elni, người vẫn đang ôm miệng, tôi vừa hét lên.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc tại nhà hàng gia đình, tôi chia tay Elni.
Khi tôi nói rằng tôi sẽ lại mời cô ấy khi có dịp, mắt Elni sáng lên với câu "Cho tôi số điện thoại di động của cậu", thế là tôi đã cho cô ấy. Bản thân Elni không có điện thoại di động, nên đó là để liên lạc với tôi khi cô ấy gặp trường hợp khẩn cấp về đồ ăn.
"...Nhưng một thần hộ mệnh ư?"
Đạp xe về nhà, tôi nhìn chiếc nhẫn Elni đưa cho tôi.
Tôi không ngây thơ đến mức tin câu chuyện của cô ấy, nhưng tôi nghĩ sẽ không tệ nếu có điều gì đó tốt đẹp xảy ra và rồi tôi về đến nhà.
Khá bất ngờ, nhưng hôm qua tại nhà hàng gia đình, tôi nghĩ rằng điều gì đó tốt đẹp nghe có vẻ gợi cảm, nhưng... rốt cuộc đây là cái gì? Chắc chắn,
Tôi hy vọng điều gì đó tốt đẹp sẽ xảy ra, nhưng cái này đã vượt xa kỳ vọng của tôi rất nhiều.
Hãy xác nhận tình hình.
Một buổi sáng yên tĩnh, tôi thức dậy còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức.
Khi tôi mở mắt ra – một cô gái tóc vàng không quen biết đang ngủ bên cạnh tôi. "C-Cái gì thế này?"
Tại sao một cô gái tóc vàng lại ngủ trên giường của tôi? Cô ấy là ai? Thực ra, tôi đã làm gì vậy?
...Tôi hoàn toàn không biết. Tất cả những gì tôi có thể nhớ một cách tuyệt vọng từ tối qua là tôi đã hoàn thành bài tập về nhà một cách chăm chỉ và đi ngủ.
K-Không, chờ đã.
Có lẽ tôi chỉ không nhớ được, nhưng thực ra tôi đã ra phố vào đêm khuya và tấn công cô gái dựa trên bản năng của mình? Mái tóc vàng của cô ấy đúng gu tôi. Tôi đã làm gì vậy. Tôi run lên vì sợ hãi chính bản thân mình – thì một bi kịch khác lại ập đến.
"Anh hai, sáng rồi, Yo! Yo!"
CỘC CỘC. Sau tiếng gõ cửa bất ngờ, tôi nghe thấy giọng của em gái tôi, Nazuna.
Con bé đang rất vui vẻ với "Yo! Yo! Nhìn này!" của nó.
Nhưng tôi chẳng thèm bận tâm đến chuyện đó. Vấn đề là tình cảnh hiện tại của tôi. Bên phải tôi, một cô gái tóc vàng. Nhìn xuống, hai "trái cây" nảy nở, mềm mại.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi đang ở trong một tình huống dễ gây hiểu lầm.
"Anh hai~ Sáng rồi~ Thật đấy~ Em không nói dối đâu~ Người Ấn Độ không nói dối đâu mà~"
Đúng vậy, luôn là người da trắng nói dối. Tôi thậm chí còn không có thời gian để khẳng định điều đó. Làm ơn ai đó hãy ngăn con bé lại. Ngăn Nazuna, người đang vui vẻ gõ cửa theo nhịp 16 phách.
"Anh hai, em vào đây nha~"
Không ổn. Không, dừng lại, đồ ngốc, khônggg, khônggg. Tôi cố gắng lên tiếng phản đối, nhưng miệng tôi chỉ há ra đóng vào như cá vàng và không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tôi nên làm gì đây? Tôi có thể làm gì?
Vô cớ, tôi lo lắng nhìn xung quanh – rồi tôi nhận ra. "Ồ đúng rồi. Cứ giấu cô ta đi là được."
Chỉ cần trùm chăn kín mít từ đầu xuống chân, cô gái tóc vàng sẽ được giấu kín hoàn hảo.
Một kế hoạch hoàn hảo.
Vừa vỗ tay với ý nghĩ đó, tôi vươn tay lấy chiếc chăn để giấu cô gái tóc vàng xuống, thì đột nhiên,
"Ưm..."
Một giọng nói đáng yêu thoát ra từ miệng cô gái tóc vàng và cô ấy mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.
Cô ấy có đôi mắt xanh ngọc lục bảo trong veo hút hồn.
Trong khoảnh khắc, tôi quên cả thở. Tôi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ đó. Ngay sau đó, cô gái tóc vàng nhận ra tôi. Hai đôi mắt xanh đã mê hoặc tôi, nheo lại đầy thích thú và đôi môi nở một nụ cười dịu dàng.
"Chào buổi sáng."
Phát âm thật đẹp. Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân.
Trong khi giữ chiếc chăn ngang ngực, cô gái tóc vàng từ từ ngồi dậy. Không rời mắt khỏi tôi, cô ấy vẫn tiếp tục mỉm cười.
Đoán xem, đó không phải là mơ.
Mái tóc dài thẳng óng ả màu vàng. Đôi mắt hiền dịu. Đôi môi hồng nhạt quyến rũ, hình dáng đẹp.
— Đẹp quá, đó là điều tôi nghĩ. Mỉm cười và được tắm trong nắng sớm, cô ấy thực sự trông như một Nữ thần. Tôi không hề phóng đại. Thật đáng xấu hổ, tôi đã thực sự nghĩ như vậy.
Quên mất tình cảnh của mình, tôi bị cô gái tóc vàng mê hoặc.
Nhưng điều đó không tốt.
"Anh hai, anh dậy chưa? Sáng rồi đó."
Chắc là con bé đã nghi ngờ vì tôi không trả lời. Tay nắm cửa kêu lạch cạch khi mở ra và một cô gái đáng yêu mặc đồng phục cấp hai với mái tóc dài buộc sau gáy, ló đầu vào phòng. Đôi mắt to tròn và nét mặt trẻ con. Một cô gái với vẻ đáng yêu của một chú mèo con.
Đó là em gái tôi, Nazuna. Con bé có những nét đẹp giống tôi — đó là điều tôi tin, nhưng mọi người luôn nói với tôi "Cái mặt gian xảo của mày chẳng giống con bé chút nào."
Và Nazuna này đang nhìn tôi với nụ cười.
"À, anh hai dậy rồi. Hôm nay bữa sáng chúng ta... có..."
Đến đoạn "bữa sáng" thì con bé chắc đã để ý đến cô gái tóc vàng. Vẻ mặt tươi tắn của nó lập tức đông cứng, chết lặng.
Sau một sự im lặng nặng nề, khi con bé không thể nói được lời nào,
"Ư-ƯWA! A-Anh hai, c-cô gái đó. A-Ai là cô gái đó??"
Trong sự ngạc nhiên tột độ, con bé chỉ vào cô gái tóc vàng bằng một ngón tay run rẩy.
Ừm, Nazuna. Anh hiểu sự bối rối của em. Nhưng yên tâm đi. Anh vừa nghĩ ra một cách để giải quyết tình huống này. Với ngón cái giơ lên và một nụ cười tươi tắn trên mặt, tôi nói,
"Anh, Nanjou Shinobu, có bạn gái rồi!" "Xạo!"
Lời nói của tôi bị bác bỏ ngay lập tức.
"V-Vô lễ quá. Tại sao anh phải nói dối?"
"Ý em là, anh hai... anh có nổi tiếng đâu."
"Vâng, tôi thừa nhận điều đó—ấy là điều các người nghĩ tôi sẽ nói sao?"
"Anh vừa thừa nhận mà?"
"Không! Nghiêm túc mà nói, không! Trước hết, làm sao em có thể nói anh không nổi tiếng? Hãy nhìn kỹ anh đi. Anh đẹp trai mà, đúng không? Ví dụ, tóc tai bù xù của anh này."
Nghe tôi tự khen mình, Nazuna cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Nazuna đến gần tôi và thật sự nhìn kỹ tôi. Phần đó của con bé khá đáng yêu. Và theo tôi, tuyệt đối không ngu ngốc.
Nhưng không chỉ Nazuna, vì một lý do nào đó, ngay cả cô gái tóc vàng cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Điều đó khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ nếu tôi cúi đầu và nói "Tôi xin lỗi" ngay bây giờ, họ vẫn sẽ tha thứ cho tôi?
"....Chắc chắn là anh đẹp trai."
"Vâng, đẹp trai."
Nazuna và cô gái tóc vàng đã nói ra những lời đồng tình khó tin. Đ-Điều này không thể nào! ....Không, chờ đã. Tôi đẹp trai mà. Chắc chắn vậy. Râu ria của tôi có thể coi là phong trần.
"Nhưng cô ấy có thật sự là bạn gái anh không? Anh hai, anh lại tốt bụng và quan tâm một cách kỳ lạ, nên chắc là anh vừa mang theo một người nước ngoài gặp rắc rối nào đó về nhà đúng không? Mẹ cũng nói 'Shinobu là một tsundere khó hiểu, nên không đời nào nó có bạn gái được'."
"....Đừng nói là, em cũng đồng ý với mẹ đấy nhá?"
Nghe tôi hỏi, Nazuna gật đầu thẳng thừng với một tiếng "Vâng". Được thôi, tôi sẽ dùng hai nắm đấm đàn ông của mình để kẹp mặt Nazuna vào một cái ê-tô. Hình phạt ê-tô. Tôi siết chặt nắm đấm và chuẩn bị đứng dậy thì,
"Này mấy đứa, sáng sớm làm gì mà ồn ào thế hả? Xuống ăn sáng rồ..."
Đột nhiên giọng nói của người thứ ba ngắt lời, tôi dừng lại động tác và nhìn về phía cửa. Ở đó là một người phụ nữ, đang bối rối bước vào phòng.
Tên cô ấy là Nanjou Tomoe. Về mặt kỹ thuật, cô ấy là mẹ tôi.
Năm nay cô ấy lẽ ra đã bước sang tuổi 40, nhưng có lẽ vì cô ấy khoe khoang về việc "tắm trăng kích thích sản xuất hormone nữ", cô ấy vẫn trông khá trẻ.
Mẹ trẻ của tôi, giống như Nazuna, đã đông cứng lại khi nhìn thấy tôi và cô gái tóc vàng trên giường. Cô ấy ngẩng đầu lên và thở dài một tiếng thật lớn.
"...Mẹ biết thế nào nó cũng làm thế mà, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy." Khoan đã. "Mẹ biết thế nào nó cũng làm thế" là ý gì? "Mẹ, nói rõ ràng nhé, con không làm gì cả."
"Chắc rồi, chắc rồi. Cứ nói dối đi. Mẹ sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ."
Mẹ tôi rút điện thoại di động từ túi ra và bắt đầu bấm số. Nazuna nhìn vào màn hình và nói "Oa! Số 110 kìa. Lần đầu tiên con được chứng kiến đấy~" với giọng hăng hái, nhưng rồi
"—Ơ, ôi không! M-Mẹ, dừng lại. Bình tĩnh đi."
Con bé hoảng loạn và giật lấy điện thoại di động khỏi tay mẹ tôi. Ồ, giỏi lắm, Nazuna.
"Mẹ không thể làm thế được đâu, mẹ. Mẹ có thể không tin, nhưng theo lời anh hai, cô gái xinh đẹp này là bạn gái của anh ấy."
"...Shinobu. Vậy là con không còn phân biệt được giữa thực tế và giấc mơ nữa à."
Sao mẹ lại nhìn con bằng ánh mắt đáng thương như vậy hả mẹ? "Con có thể hiểu sự nghi ngờ của mẹ, mẹ ạ."
Nazuna thể hiện sự thấu hiểu của mình. Nhưng ngay cả tôi cũng hiểu. Rốt cuộc, đó là một lời nói dối.
"Vậy thì chúng ta chỉ cần hỏi chính người trong cuộc thôi." Nazuna đối mặt với cô gái tóc vàng.
Đứng hình! Con bé thường ngu ngốc vậy mà sao lúc này lại bình tĩnh và logic thế? Giờ thì tôi, người đang cố lừa dối các người, gặp rắc rối rồi.
"Ư-Uhm, cô ơi, cô có thật sự là bạn gái của anh trai cháu không?"
Nazuna rụt rè hỏi cô gái tóc vàng. Trên mặt con bé viết rõ "Là nói dối đúng không?", điều đó làm tôi bực mình. Tôi đang gặp rắc rối. Tôi nên làm gì đây? Nếu tôi cố lừa dối họ ở đây, chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ của họ. Tôi gửi một ánh nhìn tha thiết như muốn nói "Làm ơn giúp tôi đi, cô tóc vàng. Nói dối cũng được, cứ gật đầu cho tôi.", nhưng
"Tôi xin lỗi. Tôi không phải là bạn gái của Shinobu-san." Thật là thảm hại.
Cô gái tóc vàng thẳng thừng từ chối tôi. Chà, cũng không lạ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy trông không giống như muốn ở đây. Nhưng có thể cô ấy có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi lấy hết can đảm và đối mặt với cô ấy lần nữa.
"Vậy, cô là ai?"
Tôi muốn hỏi cô ấy 'Cô đang làm gì ở đây?', nhưng vì lý do nào đó, cô gái tóc vàng đỏ mặt và trả lời với nụ cười trước khi tôi kịp hỏi.
"...Tôi là nô lệ của Shinobu-san."
Nô lệ? Bằng cách nào đó, cô ấy thốt ra một từ mà tôi không quen thuộc cho lắm.
"...Cô vừa nói gì cơ?"
Nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm, tôi hỏi cô ấy. Cô gái tóc vàng lặp lại "Tôi là nô lệ của cậu." với đôi má đỏ ửng.
Một luồng mồ hôi lạnh chảy dài trên trán tôi.
Một sự im lặng thực sự nặng nề bao trùm căn phòng của tôi.
Hoàn toàn phớt lờ bầu không khí, đồng hồ báo thức của tôi reo lên với tiếng chuông điện tử.
Tôi dừng nó lại ngay lập tức.
"...Giờ tôi phải luyện tập với bàn tính rồi, xin phép đi trước."
Thoát thân là giải pháp tốt nhất. Tôi nhanh chóng đứng dậy và định chuồn êm.
"Shinobu!" "Anh hai!"
Dĩ nhiên là họ sẽ không để tôi đi.
Gia đình Nanjou có một cuộc họp khẩn cấp sáng sớm. Mẹ tôi, Nazuna và cô gái tóc vàng đang ngồi ở bàn trong phòng khách, còn tôi thì quỳ dưới sàn nhà. Tiện thể nói luôn, bố tôi đang đi công tác ở một quốc gia nào đó. Ngoài ra, con mèo nhà tôi cũng không có ở đây vì nó đi cùng bố tôi rồi.
Vì vậy tôi không có đồng minh nào để dựa vào. Về mặt kỹ thuật thì Nazuna là đồng minh của tôi, nhưng con bé ngốc nghếch nên chẳng có ích gì. Lo lắng cho tôi, con bé đã đưa cho tôi một con mèo nhồi bông, nhưng tôi biết làm gì với nó đây? Tạm thời, tôi đặt nó lên đầu.
"Hợp thể – Mèo Shinomu! Ta mạnh mẽ! Meo!"
Trong nỗ lực thoát ly thực tại, tôi hét lên "Meooow!" "...Anh đang làm gì vậy?"
Mẹ tôi lườm tôi một cách lạnh lùng và tôi nhanh chóng bỏ con thú nhồi bông ra khỏi đầu.
Sợ quá. Lần tới mà tôi làm gì kỳ quặc nữa là chắc chắn bị ăn đòn.
"—E hèm!"
Mẹ tôi cố ý hắng giọng và nhìn cô gái tóc vàng với vẻ mặt xin lỗi.
Cô gái tóc vàng chắc đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vì biểu cảm của cô ấy trở nên nghiêm túc.
Nhưng trang phục của cô ấy lại không có chút căng thẳng nào.
Chiếc áo phông trắng rộng thùng thình dính vào người cô ấy, nhưng tay áo dài che đi một nửa bàn tay và bên dưới vạt áo phông, chiếc quần bó trắng cùng đôi chân dài của cô ấy khiến người nhìn phải khó chịu.
Ngay lúc này, cô ấy không mặc váy hay quần, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông của tôi. Có một lý do cho việc này.
Có vẻ như cô ấy đang mặc đồ lót khi ở trên giường của tôi.
Nhưng vì tôi bị đuổi ra khỏi phòng ngay lập tức, nên tôi chưa nhìn thấy nó. Thật đáng tiếc... Chà, nhìn thấy cô ấy trên giường tôi chỉ mặc đồ lót và quần áo của cô ấy không thấy đâu, điều đó có nghĩa là... Điều này chỉ dẫn đến một ảo tưởng không đúng đắn.
Tôi có thể đồng ý với lý do mẹ tôi lại lộ vẻ mặt xin lỗi. "Cô... ừm."
"Tôi là Lunallena. Xin hãy gọi tôi là Luna."
Cô gái tóc vàng—Không, Luna-san trả lời mẹ tôi với nụ cười dịu dàng. Nhưng tôi phải nói rằng, nụ cười của cô ấy thực sự khiến người nhìn cảm thấy nhẹ nhõm. Mẹ tôi cũng bắt đầu mỉm cười.
"Được rồi, Luna-chan. Cô là Tomoe. Nanjou Tomoe. Và đây là con gái cô, Nazuna. Còn cái đồ còn lại thì là Thằng Ngốc."
Sao mẹ lại nói "thằng ngốc" trong khi chỉ vào tôi chứ?
"Vậy, Luna-chan, lúc nãy cô nói cô là nô lệ của thằng ngốc này, ý cô là sao? Cô nói rõ ràng nhé, thằng ngốc này là một thằng ngốc. Hơn nữa nó là... vẫn là một thằng ngốc."
"Sh-Shinobu-san không phải là đồ ngốc. Anh ấy là một người tốt bụng." Luna-san bênh vực tôi, người đáng lẽ phải là đồ ngốc.
"Shinobu-san nói với tôi rằng anh ấy 'muốn' ngay cả một người như tôi..."
Ấn tượng thật, Shinobu-san. Ngay cả Shinobu-san cũng ngạc nhiên. Mẹ và Nazuna cũng ngạc nhiên. Ngạc nhiên đến nỗi cả hai đều phun trà mà họ định uống ra cùng một lúc.
"Shinobu-san nói 'Anh sẽ làm em hạnh phúc, nên hãy ở bên cạnh anh' với tôi. Tôi thực sự rất vui."
Luna-san hăng hái kể tiếp câu chuyện của mình, phớt lờ mẹ tôi và Nazuna, những người gần như nghẹt thở.
"Đó là lý do tôi muốn chăm sóc Shinobu-san—" "K-Khoan đã."
Mẹ tôi ngăn Luna-san bằng cách giơ lòng bàn tay mở ra, rồi bà trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn.
"Shinobu....Có thật không?"
"Shinomun không biết!"
Một lần nữa đặt con mèo nhồi bông lên đầu, tôi thử một cách tiếp cận dễ thương. Tôi nghĩ mình có thể lừa họ bằng sự dễ thương của mình, nhưng hoàn toàn không hiệu quả.
Mẹ tôi im lặng lấy một chiếc đũa từ bàn và ném về phía tôi với một cú vung tay lớn.
"Oa, nguy hiểm quá!"
Tôi nhanh chóng lấy con thú nhồi bông ra và bảo vệ cơ thể mình bằng cách xoay nửa người tránh chiếc đũa bay về phía tôi với tốc độ đáng kinh ngạc. Suýt nữa thì toi đời. Tôi đã đi đời nếu không hóa thân thành Mèo Shinomu. Tôi rùng mình nhìn con mèo nhồi bông với chiếc đũa cắm vào trán nó.
"Trả lời nghiêm túc đi. Và đừng né tránh."
"Đừng né tránh? Mẹ bị điên à? Hơn nữa con không nhớ gì cả. Con không có ký ức nào về chuyện đó."
Khi tôi nói vậy,
"Ư-Uhm, Shinobu-san....anh không nhớ gì cả sao?"
Luna-san nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Đôi mắt xanh lục bảo toát ra vẻ nghiêm túc mà tôi không ngờ tới.
Không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tôi vô thức quay đi và nói.
"Sh-Shinomun không biết!" Ôi, tôi tệ quá đi mất.
"Vậy... vậy sao."
Đôi vai Luna-san rũ xuống thất vọng.
"Con tệ thật đấy."
Mẹ tôi nói với giọng lạnh như băng.
"Anh hai thật tàn nhẫn."
Nazuna nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
"Thật sự, Shinobu-kun tệ nhất."
Tôi nói chuyện với con mèo nhồi bông như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
....Dĩ nhiên là tôi bị mẹ đánh rồi. Chỉ là một trò đùa thôi mà.
"Ư-Uhm, làm ơn.... đừng bắt nạt Shinobu-san."
Sau khi thấy tôi bị đánh, Luna-san nắm lấy tay áo mẹ tôi và khẩn cầu một cách yếu ớt.
"Hoo. Vậy là con định bênh vực thằng ngốc này à."
Mẹ tôi nhìn Luna-san với vẻ mặt kinh ngạc. Luna-san nhìn lại mẹ tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Con đúng là một cô gái kỳ lạ. Vì đã bênh vực thằng ngốc này."
Mẹ tôi thở dài một tiếng nhỏ, rồi nở một nụ cười kỳ lạ và nói.
"Được thôi. Con muốn làm gì thì làm. Mẹ sẽ tặng thằng ngốc này cho con, Luna-chan. Với giá, nói là 100 yên được không?"
Thật là chuyện lạ đời. Nạn buôn người đang diễn ra ngay trước mắt tôi.
"K-Không thể mua Shinobu-san chỉ với 100 yên được. Mà, không thể mua anh ấy bằng tiền được."
Luna-san hơi cau mày.
"Mhm~ Không phải bằng tiền, hả. Tốt, mẹ thích con. Mẹ sẽ cho không con thằng bé." Mẹ tôi gật đầu hào phóng và tiếp tục.
"....Tiện thể, Luna-chan. Con có vẻ là người nước ngoài. Con có chỗ nào để ở không?"
"D-Dạ, thật đáng xấu hổ, con không có ạ..."
Luna-san nói một cách mơ hồ.
"Vậy thì cứ ở với chúng ta đi. Chúng ta có một phòng trống. Cứ coi như phòng của con. Có vẻ thằng ngốc nhà mình đã gây cho con không ít rắc rối. Nói thật lòng, nếu con mà tố cáo cảnh sát, con trai mẹ sẽ đi đời đấy."
Đó là lúc mẹ tôi quay sang tôi và nói.
"Như con thấy đấy, giờ con thuộc về Luna-chan rồi."
"...Dù có lấy lý do tình yêu làm giấy miễn tội, việc đối xử với một người như hàng hóa là không thể tha thứ—Tôi phản đối nạn buôn người."
"Im đi."
Tôi làm bộ thật ngầu và thậm chí còn nói những câu rất hay, nhưng mẹ tôi đã kết thúc mọi cuộc tranh luận bằng một cú đánh. Nói thật, như thế có quá tàn nhẫn không? Khi tôi ôm đầu gối và run rẩy vì bất công,
"Ư-Uhm, có thật sự ổn không ạ? Để một người như con ở lại đây."
Trong tình huống không thể tin được này, Luna-san đang nhìn mẹ tôi. Mẹ tôi thuận nước đẩy thuyền và trả lời "Ừ. Cứ trông chừng thằng ngốc này để nó không gây ra tội lỗi nào nữa" trong khi nhìn tôi.
"C-Cảm ơn mẹ rất nhiều ạ. Con sẽ cố gắng hết sức. Bằng mọi giá."
Luna-san nở một nụ cười hạnh phúc, đứng dậy và cúi chào. Không liên quan lắm, nhưng "Bằng mọi giá" nghe hơi... gợi cảm. Ưfufu. Tôi đúng là hết thuốc chữa rồi.
Nhưng không chỉ có tôi là hết thuốc chữa. "...Dễ thương quá."
Không để ý, mẹ tôi đã ôm Luna-san và vuốt ve đầu cô ấy. Chắc chắn rồi, nụ cười của cô ấy dễ thương đến mức khiến người ta muốn ôm, nhưng một cái ôm từ hư không thì hơi quá đáng. Với lại, mẹ ơi, sao mẹ lại đưa tay phải về phía mông Luna-san và bắt đầu vuốt ve nó nữa vậy?
Tôi—Không phải là tôi đang ghen tị hay gì đâu. Nghĩ vậy, tôi cứ nhìn chằm chằm vào họ, thì
"Hả. Mày nhìn gì đấy Shinobu? Đi học hay đi đâu thì đi đi."
"M-Mẹ lạnh lùng quá. Con còn chưa ăn sáng mà mẹ."
"Sẽ muộn giờ đấy, nên bỏ đi. Trời ạ. Nazuna đã ăn rồi, con làm cái gì vậy?"
"Có con quỷ nào đó bắt con quỳ dưới đất rồi cứ đánh con."
"Quỷ dữ tàn nhẫn thật. Thôi nào. Cứ để Luna-chan cho mẹ. Mau thay đồ rồi đi học đi."
Có rất nhiều điều tôi muốn nói lại, nhưng tôi không có thời gian. Cứ đà này thì tôi sẽ thực sự bị muộn học.
Tôi đứng dậy thở dài thì bắt gặp ánh mắt của Luna-san.
Luna-san nói "Hãy chăm sóc tôi" trong khi cúi đầu, nhưng tôi không trả lời. Không phải vì tôi ngại. Chỉ là quá kỳ lạ. Tôi không nhớ bất cứ điều gì về đêm qua. Vì tôi không nhớ.... tôi thấy kỳ lạ.
Với một tiếng rên rỉ, tôi chuẩn bị đi học.
Trên con đường dẫn đến trường, ngay sau khi chúng tôi rời khỏi nhà, Nazuna, người đang ở bên cạnh tôi, nói với nụ cười,
"Luna-san xinh thật."
"Ừ."
"Cô ấy còn vỗ đầu em nữa~"
"Tốt cho em."
Khi tôi chỉ trả lời cụt lủn, Nazuna nhìn tôi.
"...Anh hai, anh giận gì vậy?"
Và hỏi điều đó.
"Anh không giận. Chỉ lo lắng thôi."
"Triết lý thế."
Bắt chước tôi, con bé làm mặt nghi ngờ.
Tôi thở dài nghĩ chắc ngu ngốc thì sướng thật.
....Nhưng nghĩ lại, mẹ lại để một cô gái nước ngoài không quen biết ở lại với chúng tôi dễ dàng như vậy. Khi tôi ra khỏi nhà đi học, mẹ tôi chỉ nói "Không sao đâu" với một nụ cười tươi tắn, khác thường so với người lớn, nhưng tôi không thể thấy bất kỳ lý do hợp lý nào trong lời nói của mẹ.
Thực ra, tôi có thật sự đã hét lên những điều điên rồ như "Gahaha! Ta vĩ đại đây muốn có em!" và đưa Luna-san về nhà không? Tôi không nhớ gì về chuyện đó cả.
"À mà này, Mèo Nazu?"
"Meo?"
Mèo Nazu trả lời đầy năng lượng và bám vào tay tôi. Tốt hơn hết là con bé nên sửa cái thói bám víu người khác đi, nhưng tạm thời tôi sẽ bỏ qua.
"Mèo Nazu, hôm nay em dậy lúc mấy giờ?"
"Lúc 6 giờ~ Em đi lấy báo~"
"Lấy báo là việc của em mà, Mèo Nazu.... Vậy, khi em đi lấy báo, có điều gì lạ về khóa cửa trước không? Kiểu như, nó có bị hỏng không? Và giày của chúng ta có bị di chuyển không?"
"Ưm~? Nó vẫn như mọi khi mà?"
Với vẻ mặt vui vẻ, Nazuna đang áp má vào tay tôi. Ừm, có vẻ con bé nói thật. Nhưng điều đó loại bỏ mọi khả năng Luna-san đến thăm tôi, chàng trai đẹp trai, vào ban đêm. Mà, hợp lý hơn là tôi đã đưa Luna-san vào phòng tôi. Cả khóa cửa trước và khóa cửa sổ phòng tôi đều khóa. Bí ẩn thật đấy, Sherlock.
"....Hả? Anh hai, anh đang đeo nhẫn kìa."
Tôi đang suy nghĩ miên man thì Nazuna, người vẫn đang áp má vào tay tôi, đột nhiên kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Rồi con bé cầm tay trái tôi với vẻ mặt đầy tò mò và nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi.
"Anh lấy cái này ở đâu ra vậy?"
"Từ một người kỳ quặc."
Tôi trả lời trong khi nhớ lại cô gái bạch tạng Elni, người tôi gặp hôm qua.
"....Anh hai, anh có đến võ đường của ông nội không?"
Nazuna đã đưa ra một kết luận sai lầm. Nhưng điều đó có thể hiểu được. Tại võ đường của ông nội cách nhà chúng tôi ba ga tàu, có rất nhiều người kỳ quặc. Rốt cuộc, Phó Chủ Nhiệm còn để tóc afro nữa mà. Hơn nữa, ông nội chúng tôi là Chủ Nhiệm cơ mà.
Nhưng việc được huấn luyện bởi ông nội, người được một số người gọi là "Huyền thoại sống", đã khiến các chàng trai của võ đường thực sự mạnh mẽ.
Từ nhỏ tôi đã học võ từ ông nội, nhưng vẫn có những người mà tôi không thể đánh bại. Ngay cả hôm qua khi tôi đấu với Phó Chủ Nhiệm tóc Afro, ông ấy nói với tôi "Tóc Afro của tôi thực ra là tóc giả đấy, yo!", thế là tôi mất cảnh giác vì sốc và bị đánh bại. Mặc dù tôi đã rất gần với việc đánh bại ông ấy.
"Nhưng mọi chuyện đều tốt đẹp cả mà, đúng không, anh hai?"
"...Ưm? Chuyện gì cơ?"
Hôm qua tôi thua tóc Afro, hôm nay tôi đã gặp vô vàn rắc rối ngay từ sáng. Không hề tốt chút nào. Tôi tháo chiếc nhẫn mà tôi nhận được từ Elni hôm qua ra khỏi tay trái và đeo vào ngón áp út tay phải, nghĩ rằng nó có thể có tác dụng gì đó, rồi Nazuna nhìn tôi và mỉm cười.
"Ý em là, anh có bạn gái rồi mà."
Có vẻ như Nazuna đã mặc định Luna-san là bạn gái của tôi trong đầu rồi.
"Nhưng, anh hai, đừng có mà tự mãn chỉ vì có bạn gái rồi đấy."
Tôi thực sự không cảm thấy mình có bạn gái, nên tôi chỉ gật đầu mơ hồ. Rồi Nazuna kéo tay tôi và nói.
"Đừng quên chơi với em nữa nhé? Em sẽ hư mất nếu anh không chú ý đến em đâu."
"Này, này, nghe ghê quá. Mà này, em sẽ ra sao nếu em hư?"
"Ưm~ Em sẽ kén chọn. Em sẽ không ăn bí đỏ. Với lại, em sẽ cắn anh ba ngày trong tuần. Và rất đau đấy!"
"Sợ quá. Em đáng sợ quá, Mèo Nazu. Em cực kỳ hư. HƯ MÈO NAZU!"
"AI HƯ!"
Nazuna đột nhiên dang rộng cả hai tay đầy đe dọa. Trong khi tôi nghĩ rằng việc con bé hư sẽ không gây ra vấn đề gì, tôi cùng Nazuna đi trên con đường đến trường...
"Gặp sau nha, anh hai."
"Ừ. Đừng ngủ gật trong lớp."
Trên con phố mà chúng tôi chia tay, tôi dừng lại và vẫy tay chào con bé.
Nazuna khẽ cúi đầu và nói "Meo". Sau khi tôi thấy con bé chạy hết tốc lực, tôi tiếp tục đi bộ đến trường, thì
"Ồ."
Tôi tình cờ gặp một cô gái.
Mái tóc đen dài thẳng. Đôi mắt cương nghị. Hàng mi đầy tự trọng. Cô ấy xinh đẹp, nhưng toát ra một khí chất mạnh mẽ. Đó là cách miêu tả tốt nhất về cô ấy. Nhưng ngay cả quần áo cũng không thể che giấu được bộ ngực nở nang, vòng eo săn chắc và đôi chân dài có thể quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào trên trái đất. Đó là Gogyou Hijiri-san. Bạn cùng lớp của tôi. Vì vẻ đẹp của mình, cô ấy khá nổi tiếng với các chàng trai, nhưng cô ấy còn nổi tiếng hơn với các cô gái. Một dáng đi thẳng lưng, đôi mắt sáng và một chiếc mũi thẳng tắp. Vì cô ấy là thành viên của câu lạc bộ Kendo, cô ấy luôn mang theo một túi đựng kiếm tre trong tay, điều đó càng làm tăng thêm vẻ ngoài mạnh mẽ của cô ấy.
"Chào buổi sáng, Nanjou-kun."
Nhận ra tôi, Gogyou-san chào buổi sáng một cách sảng khoái. "À, chào buổi sáng."
Tôi cũng đáp lại một cách sảng khoái. Tôi không thân với cô ấy đến mức có thể bắt đầu cuộc trò chuyện với câu "Tối qua tôi có một giấc mơ nhảm nhí! Chết tiệt!" với ngón tay giữa giơ lên. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ cô ấy sẽ chỉ chào tôi rồi đi ngang qua ngay lập tức, nhưng đáng ngạc nhiên là cô ấy lại đến gần tôi hơn, nhìn vào mặt tôi và nói một từ duy nhất.
"...Thối."
Gogyou-san làm một vẻ mặt nghiêm khắc vì một lý do nào đó. Nhân tiện, tôi đã bị tổn thương sâu sắc, rất sâu sắc.
"Tôi.... về nhà đây. Tôi sẽ tắm, xức một ít nước hoa của mẹ rồi quay lại."
"À, k-không. Không phải thế. Ý tôi không phải là mùi hôi kiểu đó, mà, ừm, kiểu mùi hôi của một 'vibe' xấu ấy...."
"Tôi sẽ đi treo cổ đây. Tôi sẽ viết trong di chúc rằng 'Tôi buồn vì Gogyou-san bảo tôi chết vì mùi hôi của tôi. Xin hãy thảo luận điều đó trong lớp.'"
"K-Không! Cậu không hôi đâu, đừng làm thế!"
Gogyou-san hoảng hốt nói theo.
Dừng lại đi mà. Tôi không cần sự thương hại nào cả. Người ta miễn nhiễm với mùi của chính mình. Chắc chắn tôi, với ký ức mơ hồ về ngày hôm qua, đã tạo ra một mùi không vừa ý Gogyou-san. Tôi chắc chắn mình đang bốc mùi. Nhưng, tôi ước cô ấy đừng nói thẳng thừng như vậy. Tôi đã bị tổn thương.
"Bắt nạt không hay đâu."
Lẩm bẩm một cách buồn bã, tôi bắt đầu bước đi.
"Cái gì. K-Không. Đ-Đó không phải là ý tôi—À, chờ đã, Nanjou-kun."
Gogyou-san nhanh chóng đi song song với tôi và nói "Cậu không hôi đâu." Tôi tăng tốc, thế là tôi đang chạy. Gogyou-san bắt kịp bước chân tôi và nói "Đừng lo, cậu không hôi đâu" trong khi mỉm cười với tôi. Cô ấy tốt bụng thật đấy, Gogyou-san. Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại nổi tiếng đến vậy.
Nhìn bộ ngực đồ sộ của cô ấy, lay động theo từng bước chân, tôi cảm thấy hơi tội lỗi.
Khoảnh khắc tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết thứ tư, tôi lấy hộp cơm ra, mở nắp, cầm đũa và nhét món chiên vào miệng trong khi thầy giáo nhìn tôi với ánh mắt nhăn nhó, mắt mở to. Có lẽ vì tôi đã bỏ bữa sáng và khá đói, nhưng nó ngon tuyệt vời. Ngon đến mức tôi chảy cả nước miếng.
"Oa, cậu đã ăn rồi. Lớp mới tan vài giây trước thôi mà. Thầy giáo vẫn còn ở đây đấy, biết không? Và thầy ấy còn nhìn món chiên của cậu với ánh mắt lấp lánh nữa kìa."
Tôi nghe thấy một giọng nói kinh ngạc, thế là tôi ngẩng đầu lên. Trước mặt tôi là sự xấu xí bằng xương bằng thịt. Tên hắn là Asada Kouta. Lạ lùng thay, các cô gái lại đánh giá hắn với câu "Chỉ khuôn mặt hắn là được", nhưng xấu xí thì hợp với hắn hơn. Và cái sự xấu xí này – Asada Kouta là một thằng ngốc chính hiệu.
Đúng vậy, Asada Kouta một nửa là ngốc nghếch. Nửa còn lại là cuồng em gái. Và vẻ ngoài của hắn thì được bao phủ bởi sự biến thái.
"Ăn cùng đi."
Asada và tôi là bạn thân đã ăn cùng nhau từ lớp 10. Như mọi khi, hắn đặt hộp cơm lên bàn tôi và mở nắp. Tôi nhìn Asada, người đang liếc vào hộp cơm của mình và reo lên "Hôm nay mình có tôm chiên!", rồi hỏi.
"—Vậy, Asada. Dạo này sao rồi?"
"Ồ? Ừm..."
"Thôi, thực ra tôi cũng chẳng quan tâm."
Sau khi tôi ngắt lời hắn, hắn phản đối một cách hợp lý "Vậy thì đừng hỏi!", nhưng tôi đơn giản là phớt lờ hắn. Còn biết làm gì nữa. Rốt cuộc thì có ai đi tìm thông tin về một thằng con trai đâu.
"Dù sao thì, Asada, chuyện của tôi quan trọng hơn." "Hả, kiêu ngạo thế..."
Trong khi than phiền, Asada thúc giục "Vậy, chuyện gì?", thế là tôi trả lời. "Cậu biết không, Gogyou-san đã—"
"Hiếm thật." "Hả?"
Với vẻ mặt ngạc nhiên, Asada ngắt lời câu chuyện vinh quang của tôi. "Cậu hiếm khi nói về con gái lắm."
"Thật sao?"
"Thật. Cậu hiếm khi nói về họ."
Vì lý do nào đó, Asada trở nên nghiêm túc và nói tiếp.
"Cậu, người hiếm khi nói về con gái, lại đột nhiên nhắc đến tên Gogyou-san. Đó là lúc tôi, Asada hào hoa, nhận ra điều đó."
Asada hào hoa, người chẳng có một chút hào hoa nào, nghiêm nghị chỉ ngón tay vào tôi và nói.
"Cậu đã phải lòng Gogyou-san rồi!"
"Không, không hề."
Khi tôi trả lời hắn trong khi thích thú nhai trứng chiên, đôi vai Asada rũ xuống vì một lý do nào đó.
"Mình đã sai rồi. Một cô gái có thể làm tan chảy trái tim băng giá của cậu vẫn chưa xuất hiện.... Và mình đã vui vẻ khi được nói về một cô gái."
Asada, người yêu con gái vì hội chứng cuồng em gái, làm vẻ mặt buồn bã. "Cậu thực sự không quan tâm đến con gái chút nào, đúng không."
"Ưm? Sự tò mò của tôi đối với cơ thể phụ nữ lớn không gì sánh bằng đấy, biết không?" "Không phải ý tôi là thế. Cậu không muốn hẹn hò với con gái à?"
....Hẹn hò à. Không phải là tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng chỉ là không có cơ hội, nên tôi đành chịu.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đã không yêu ai kể từ lớp 5 hay lớp 6.
Tôi liên tục nghĩ những điều như cô ấy xinh đẹp, cô ấy dễ thương, cô ấy mặc váy ngắn thế hay cô ấy có bộ ngực to thế, nhưng không có gì mà tôi gọi là tình yêu.
Tôi không phải ngay từ đầu đã như vậy. Tôi từng thích ai đó... hoặc ít nhất tôi nghĩ vậy. Tôi không nhớ rõ.
Chắc hẳn đó không phải là một kỷ niệm ngọt ngào. Tôi chắc chắn đó là một kỷ niệm mà tôi không muốn nhớ lại. Dù sao thì tôi cũng bị từ chối hoặc gì đó.
"...Này, cậu vừa nghĩ về Gogyou-san đúng không?"
Trong khi tôi đang suy nghĩ miên man, Asada đã hiểu lầm điều gì đó và tiến đến gần tôi với câu "Nói chuyện hẹn hò làm Gogyou-san hiện ra trong đầu cậu đúng không? Tôi có thể nhìn mặt cậu mà biết. Vậy là cậu thực sự yêu cô ấy rồi, đúng không?". Hắn đúng là đồ phiền phức, nên tôi bịt miệng hắn bằng cách chọc ngón tay vào cả hai mắt hắn.
Sau đó hắn hét lên "Mắt tôi! Mắt tôi!" trong khi ôm mặt.
Sau đó,
"V-Vậy thì Gogyou-san sao? Cậu có chuyện gì với cô ấy hay sao? Tôi mong một tên du côn như cậu sẽ bị cô ấy nghiền nát."
Hắn ta nói điều gì đó thô lỗ với giọng điệu chói tai.
"...Thô lỗ thật đấy. Mày nghĩ tao có thể bị Gogyou-san đánh bại sao?"
"Sự tự tin đó đến từ đâu vậy? Đừng có kiêu ngạo chỉ vì mày mạnh lên nhờ tập võ một chút chứ."
"Hừ, đừng coi thường môn phái Nanjou của Tâm Nguyệt Thủy Lưu."
"Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ mạnh đấy. Nhưng Gogyou-san cũng khá đáng kinh ngạc đấy, cậu biết không? Cô ấy lúc nào cũng mang theo kiếm tre."
"Ừ, để chuẩn bị cho một cuộc phục kích bất ngờ."
"Không. Cô ấy ở câu lạc bộ Kendo. Cô ấy thực sự mạnh lắm. Tôi nghe nói cô ấy đạt cấp quốc gia rồi đấy."
Nhắc mới nhớ, tôi từng nghe loáng thoáng về việc cô ấy khá thành công ở câu lạc bộ Kendo.
Theo Asada, Gogyou-san còn có khá nhiều chiến công hiển hách ngoài câu lạc bộ Kendo nữa, như việc giải cứu các cô gái bị những kẻ ve vãn dai dẳng quấy rối trong thị trấn.
"Nếu mày phá hoại, tao sẽ đi mách Gogyou-san và nhờ cô ấy xử lý mày."
"Im đi, thằng khốn."
"Kyaaa, cứu tôi với, Gogyou-san!"
Khi tôi giơ tay lên, Asada hét lên bằng giọng con gái và cầu cứu Gogyou-san.
Gogyou-san đang ăn trưa thì bị gọi, nhưng cô ấy đã đặt đũa xuống khi nhìn thấy, đứng dậy và đi về phía chúng tôi một cách tao nhã.
Người ta không phải ngày nào cũng thấy một người chỉ cần đi thôi cũng đã đẹp. Đó là điều thoáng qua trong đầu tôi.
"Hai cậu, đánh nhau không tốt đâu."
Gogyou-san đứng trước mặt chúng tôi và đưa ra lời cảnh báo.
"Xin lỗi. Asada cứ lải nhải 'Tôi muốn chạm vào ngực Gogyou-san! Tôi muốn nhào nặn chúng!' nên tôi không thể kìm lòng được..."
Tôi bịa ra một lời nói dối ngay tại chỗ. Asada sốc. Gogyou-san che ngực bằng tay.
"...A-Asada-kun, xin cậu đừng đùa kiểu đó nữa."
"K-Không. Không, không! Cậu sai rồi. Không phải như thế. Tôi không nói vậy. Nanjou bịa đặt hết đấy. Đừng tin hắn."
Asada đang cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng với Gogyou-san, người có má hơi đỏ.
"Thật thô tục, Asada."
“C-Cậu không giúp tôi sao!? Đồ độc ác! Hơn nữa, chẳng phải chính cậu đã nhắc tới Gogyou-san đấy à! Cậu có chuyện gì với cô ấy mà?”
Asada lái sang chuyện khác, tôi “Ừm” một tiếng rồi gật đầu.
“Thật ra, sáng nay Gogyou-san bảo tôi hôi. Tôi hơi khó chịu vì chuyện đó. Này Asada, tôi có hôi thật không? Katou đứng cạnh tôi có nói gì đâu.”
“Ai thèm quan tâm chuyện đó chứ! Cậu không hề hôi tí nào. Cậu chỉ đang bị Gogyou-san ghét thôi!”
Đ-Đồ nói nhảm!
“Im đi! Tôi không bị ghét! Mà đúng hơn, cậu mới là người bị ghét ấy! Nhìn kìa, Gogyou-san trông bối rối hết cả!”
Tôi vừa hét vừa chỉ tay về phía Gogyou-san.
“Không, cậu nhầm rồi! Cô ấy không nghĩ vậy đâu. Cô ấy chưa bao giờ bảo tôi hôi cả! Thấy chưa. Cô ấy ghét cậu đấy~!”
Asada cư xử như một đứa trẻ. Tôi bực mình thật sự. “Im đi, đồ cuồng em gái!”
“Yêu em gái thì có gì là sai!”
Chúng tôi đứng bật dậy, túm lấy cổ áo nhau và gào vào mặt đối phương.
“H-Hai cậu dừng lại đi. Làm ơn bình tĩnh lại.”
Gogyou-san hoảng hốt, bước vào giữa chúng tôi, đặt tay phải lên ngực tôi và tay trái lên ngực Asada để xoa dịu. Cảm giác ấm áp, mềm mại từ bàn tay phải của cô ấy lan tỏa khắp lồng ngực tôi, và một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay lên.
Khi tôi nhìn sang Asada, cậu ta đang nở một nụ cười nham hiểm.
Mấy đứa trẻ con, đừng bao giờ trở thành kẻ như cậu ta. Tôi hắng giọng một tiếng rồi ngồi phịch xuống, cảm thấy lạnh cả người. “…Vậy thì, nói chuyện nghiêm túc nào, tôi thực sự không hôi sao?”
“Yên tâm đi, cậu không hôi đâu. Xin lỗi, tôi dùng từ không đúng lắm.” Gogyou-san hơi cúi đầu, rồi nói tiếp.
“Thật ra… thay vì mùi hôi, nên gọi là một luồng khí thì đúng hơn? Tôi cảm thấy một luồng khí xấu tỏa ra từ cậu, Nanjou-kun…”
Luồng khí xấu? Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ cơ thể tôi đang phát ra những làn sóng biến thái như Asada sao? Tôi cực kỳ khó chịu, vừa định mở miệng thì:
“Nhắc mới nhớ, cậu có linh cảm mạnh lắm đúng không, Gogyou-san.” Asada nói như chợt nhớ ra.
“Cẩn thận đấy, Nanjou. Những gì Gogyou-san nói thường rất đúng. Chắc chắn cậu đã làm điều gì đó xấu rồi.”
“Đừng có vớ vẩn. Cậu thật sự nghĩ tôi, một quý ông hoàn hảo, sẽ đi làm những chuyện xấu xa sao?”
“Cậu nói thế thôi, nhưng chẳng phải cậu đã từng triệu hồi quỷ vào lúc nửa đêm với những tiếng kêu kỳ quái sao?”
“Cậu biết hả.”
“Uwa! Hắn ta là thật! Thế nên mới trông như quỷ vậy!”
“Ai trông như quỷ! Rõ ràng đó chỉ là một trò đùa thôi mà.”
Tôi nói thế, cảm thấy ghê tởm Asada vì đã tin vào lời nói dối của tôi. “Được rồi, tôi hiểu rồi.” Asada cũng đáp lại bằng một lời nói dối hiển nhiên.
….Ừm, triệu hồi quỷ sao?
“Nhắc mới nhớ, hồi bé tôi cũng từng triệu hồi quỷ…”
“Eh? Cậu cũng vậy sao?”
Không hiểu sao Asada lại tỏ vẻ ấn tượng, mặt mày hớn hở. “Thấy cậu nói ‘cũng vậy’ nghĩa là cậu cũng làm hả?”
“Đúng vậy. Nữ quỷ quyến rũ lắm đúng không. Thèm khát cái sự quyến rũ đó, tôi đã tổ chức một buổi lễ triệu hồi quỷ hồi tiểu học. Sau khi vẽ một vòng tròn ma thuật mà cậu hay thấy trong manga, tôi đã niệm ‘Cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp’ hết sức mình, nhưng chẳng có phản ứng gì cả.”
Nếu có con quỷ nào phản ứng lại chuyện đó, chắc nó sẽ hợp cạ với Asada lắm.
“Cậu biết không, Asada. Nếu cậu thực sự muốn triệu hồi quỷ, thì giống như tôi, cậu cần mua một cuốn sách hắc ám đáng ngờ, vẽ một vòng tròn ma thuật bằng máu của mình và đọc đúng lời chú. Hiểu không?” “…Gì cơ? Cậu cũng dấn thân vào hắc ám à?”
Không hiểu sao mắt Asada lại tràn đầy hy vọng. Và trong đó, có cả hình ảnh một cô gái quyến rũ.
“Đừng có hy vọng vớ vẩn. Tôi đã nói với cậu là chuyện đó hồi tiểu học rồi mà.”
“À, tiếc thật… Dù sao thì, hồi đó cậu cũng là một đứa trẻ u sầu đấy. Cậu có âm mưu thống trị thế giới bằng cách triệu hồi quỷ không?”
“Không, không phải vậy.”
“Vậy thì cậu theo đuổi một cô gái quyến rũ, giống tôi à?”
“Cũng không.”
“Vậy thì cái gì?”
“…Tôi cũng không biết nữa?”
Tôi nghiêng đầu suy tư. Asada nhìn tôi đầy mệt mỏi và định mở miệng nói gì đó, nhưng tôi lại bịt miệng cậu ta bằng cách chọc vào mắt cậu ta.
“Ưm~”
Lý do tại sao tôi muốn triệu hồi quỷ. Tôi không thể nhớ nổi. Ký ức của tôi chỉ bị khuyết ở phần đó. Khi tôi rên rỉ cố gắng nhớ lại,
“—!”
Một cơn đau bất ngờ chạy dọc đầu tôi.
Này, này, cái gì thế kia. Tôi cảm thấy hơi bất an từ cơn đau đột ngột đó, đúng lúc:
“Nanjou-kun, cậu không sao chứ?”
Khuôn mặt lo lắng của Gogyou-san hiện ra trước mắt tôi.
“…Không có gì đâu.”
Chắc việc tôi đột ngột ôm đầu khiến họ lo lắng, đến cả Asada cũng hỏi tôi “Cậu không sao chứ?” với vẻ mặt đầy lo âu.
Tôi lặp lại câu “Không có gì đâu” rồi hắng giọng một tiếng để trấn an.
“Tốt rồi. Tôi lấy một món ăn kèm của Asada nhé.”
“‘Tốt rồi’ cái quái gì. Trời đất, làm chúng tôi lo lắng vớ vẩn.”
Tôi đưa một quả trứng chiên cùng lời “Xin lỗi, xin lỗi” cho Asada đang thở dài. Điều đó làm cậu ta tươi tỉnh hẳn lên và mỉm cười. Tiện thể, tôi cũng đưa cho Gogyou-san một quả trứng chiên. Gogyou-san nói “Tôi ngại khi chỉ nhận thôi” và đưa lại cho tôi một xúc xích hình bạch tuộc. Đúng là cô ấy. Không như tên ngốc Asada, cô ấy tự nhiên trao đổi đồ ăn kèm.
Sau đó, cô ấy còn rao giảng về sự nguy hiểm của việc triệu hồi quỷ cho tôi và Asada. Rằng chúng tôi không nên thử vì rủi ro quá cao. Cô ấy thực sự lo lắng. Gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ nghiêm túc. Cô ấy đúng là một cô gái tốt, Gogyou-san.
Đó là điều tôi nghĩ khi kéo tai Asada, kẻ đang dán mắt vào bộ ngực của Gogyou-san.
Người ta gọi tôi là át chủ bài của câu lạc bộ "Đi Về Nhà".
Ngay khi buổi sinh hoạt cuối cùng kết thúc, tôi phóng ra khỏi lớp nhanh hơn bất kỳ ai và vội vã về nhà.
Tôi bỗng nhận ra.
Luna-san chắc chắn là một kẻ lừa đảo hôn nhân.
Rất có thể, kế hoạch của Luna-san là dùng cơ thể gợi cảm của cô ta để lừa dối tôi, một chàng trai ngây thơ. Và thái độ dịu dàng kia là để dụ dỗ gia đình tôi, để cô ta có thể dễ dàng chiếm đoạt tiền bạc. Trời đất, đúng là một cô gái trơ trẽn. Điều đó không thể chấp nhận được đối với tôi.
“Tôi sẽ không bị lừa đâu.”
Tôi về đến nhà, mở cửa trước một cách nhẹ nhàng, xóa đi sự hiện diện của mình và lẻn vào trong. Tôi nghĩ mình sẽ bắt gặp kẻ lừa đảo Luna-san đang lục lọi tủ chén, nhưng không phải vậy. Không có ai trong phòng khách. Vậy thì, Luna-san đi đâu rồi?
Tôi nghiêng đầu, khi nghe thấy tiếng động từ phía sau phòng khách, tức là khu vực bếp ăn.
“…Ở đó à.”
Tôi lẩm bẩm khẽ, từ từ đặt cặp xuống và di chuyển về phía sau phòng khách. Qua khe hở của tấm rèm kéo, tôi hé mắt nhìn vào bếp. Tôi thấy mẹ và Luna-san đang đứng đó. Ngay lập tức, tôi cúi xuống, bò về phía hai người và trốn dưới bàn. Sau đó, tôi ngẩng đầu lên và lén nhìn hai người họ… Tôi chỉ có thể nhìn thấy vòng ba của họ.
Hay đúng hơn, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào vòng ba của họ. Chủ yếu là vì họ đang mặc quần jean bó sát. Hình dáng vòng ba của Luna-san hiện rõ mồn một ngay cả qua lớp quần áo. Vòng ba tròn lẳn với độ căng đầy đặn đúng là một "tuyệt tác". Đầu óc tôi tràn ngập sự tròn trịa đó. Chắc chắn đó là chiếc quần jean của mẹ tôi, thứ đã tạo ra hiện tượng tuyệt vời này.
Phải, quần jean tuyệt vời. Tuyệt diệu. Như một bức tranh vậy. Thiên đường ngay trước mắt tôi. Mải mê ngắm nhìn hình dáng mềm mại của hai vòng ba tròn trịa hoàn hảo, thì:
“Kyaa!”
Đột nhiên, một tiếng thét đáng yêu vang lên và vòng ba tuyệt vời ấy rung rinh. Đ-Đang chuyển động! Mắt tôi trợn tròn.
“N-Này, Luna-chan, cháu đang làm gì vậy? Cháu không sao chứ? Dì bảo cháu nhấn công tắc, nhưng nếu cháu để tay ở đó, cháu sẽ bị bỏng đấy.”
“Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi ạ.”
Luna-san lùi lại một bước và cúi đầu lia lịa. Vì cô ấy di chuyển quá mạnh, vòng ba tuyệt đẹp của cô ấy cũng lắc lư theo.
“Thôi nào, mau đưa tay vào nước lạnh đi. Để mẹ làm cho.” “K-Không sao đâu ạ, có đáng gì đâu.”
“Cứ làm nguội đi đã.”
Luna-san cụp mắt buồn bã trước lời mẹ tôi.
Khi cuối cùng tôi cũng rời mắt khỏi vòng ba của họ và lén lút kiểm tra tình hình. Luna-san nhường chỗ cho mẹ tôi với đôi vai rũ xuống, đi đến bồn rửa, nhìn chằm chằm vào cần gạt vòi nước rồi rụt rè đẩy nó.
Làm vậy, chắc cô ấy đã xoay vòi nước. Nước chảy ra như vòi sen. Thấy vậy, Luna-san hoảng hốt nói: “Oa, cháu… cháu làm hỏng rồi!”
Chứng kiến cảnh đó, mẹ tôi thoạt tiên ngạc nhiên, rồi bật cười. Vừa cười, bà vừa xoay vòi nước về vị trí ban đầu. Hai má Luna-san đỏ bừng.
“Cháu hài hước thật đấy, Luna-chan.”
Mẹ tôi nói rồi tiếp tục nấu ăn. Một lúc sau, tôi vẫn quan sát Luna-san. Khá là buồn cười. Nhìn cách cô ấy cầm dao bếp, tôi biết cô ấy không phải người nghiệp dư, nhưng không hiểu sao cô ấy lại sợ lò ga và giật mình với tủ lạnh.
Chắc cô ấy là tiểu thư nhà giàu nào đó, ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi – Không, không phải. Tôi lắc đầu. Đó chỉ là diễn kịch thôi. Chắc chắn là diễn kịch để dụ dỗ mẹ tôi. Tôi sẽ không bị lừa đâu.
“…Nhưng không hiểu sao cô ấy đang rất cố gắng.”
Dáng vẻ của một người đang chăm chỉ thật tuyệt vời. Dáng vẻ của mẹ tôi thì đáng ghét.
Ngực nhấp nhô thật tuyệt vời. Nụ cười của mẹ tôi thì đáng ghét.
Tôi đứng nhìn Luna-san trong bếp một lúc, nhưng nghĩ rằng cứ thế này mình sẽ bị lừa mất, tôi vội vàng về phòng và nằm vật ra giường.
“…Đó thật sự là diễn kịch sao?”
Tôi nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc và cau mày của Luna-san. Đồng thời, tôi nhớ lại bộ ngực nhấp nhô và vòng ba rung rinh của cô ấy.
Một lúc sau, tôi cứ rên rỉ. Ừm. Ừm. Shinomun. Ừm. Ừm.
Tôi bị một thứ gì đó thu hút. Tim tôi bồn chồn không yên. Tôi sắp nhớ ra điều gì đó, nhưng lại không thể. Cảm giác như có một cái xương nhỏ mắc kẹt trong cổ họng. Rồi lại cơn đau đầu. Hơn nữa, tôi tràn ngập một sự sốt ruột khó hiểu. Tôi không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Có lẽ sự sốt ruột này là một lời cảnh báo từ bản năng của tôi? Có lẽ bản năng tôi đang cố gắng nói với tôi rằng Luna-san rất nguy hiểm. Không thể đánh giá thấp giác quan thứ sáu của một người. Vì vậy, tôi quyết định tin vào bản năng của mình.
Không ai khác sẽ tin, vậy nên chỉ tôi sẽ tin vào nó. Luna-san chắc chắn là một kẻ lừa đảo hôn nhân.
Phải. Tôi sẽ không bị lừa. Tôi không thể bị lừa bởi khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực tuyệt vời và vòng ba quyến rũ của cô ấy. Tôi đứng dậy với một tiếng “Ừm”. Vừa thong thả chống đẩy, tôi vừa thề trong lòng.
Rằng tôi sẽ vạch trần bản chất thật của Luna-san.
Rồi tôi sẽ hỏi cô ta. Tại sao cô ta lại đến tìm tôi. Nếu cô ta muốn cơ thể tôi. Hay cô ta muốn tiền của gia đình tôi. Tôi sẽ không tha thứ cho vế sau. Còn vế trước…
Một ảo tưởng bất chính lan tràn trong đầu tôi. “Không tốt, không tốt.”
Để rũ bỏ ảo tưởng, tôi tập trung vào việc chống đẩy.
—À mà, bữa tối là món đậu phụ sốt Mapo yêu thích của tôi. Hình như Luna-san đã nấu nó.
Nó rất ngon. Tôi suýt chút nữa đã bị lừa rồi.