Đúng lúc các đồng sinh bàn nhau cách đối phó với chuyện sau này, bạn cùng phòng với Lưu Khiêm bỗng la toáng lên.
“Buổi trưa ta liếc thấy cô ả ngoài cửa sổ. Ả đã nhìn trộm vào phòng chúng ta từ trong bóng một cái cây. Tuy không rõ mặt, cơ mà ả này ăn mặc sặc sỡ lắm… nhất định kẻ đó đã nhắm vào Lưu Khiêm.”
“Biết đâu là cô phục vụ?”
“Phục vụ gì mà ăn mặc như thế?!”
Tuyết Liên chợt có dự cảm không lành.
Cuộc đối thoại này nhất định sẽ chẳng dẫn tới điều gì tốt đẹp cho cam.
Các đồng sinh đồng loạt trông về phía bóng hồng duy nhất.
“Nhà ngươi… hình như là Cảnh Lê Ngọc phải không nhỉ?”
“Đ-Đúng đấy…”
Bờ vai Lê Ngọc căng lại. Các đồng sinh khác quan sát cô nàng bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Nhà ngươi thật là đàn ông không đấy? Chứ là đàn ông thì cái mặt này hơi bị xinh quá đấy.”
“Ta là đàn ông! Ta có mặt ở đây rồi mà còn chưa hiểu à?!”
“Thì cũng đúng. Có điều, ngươi ăn mặc như thế thì sao tránh khỏi nghi hoặc. Bất luận ngươi có thật sự là đàn ông thì cũng khó lòng phủ định được ả phụ nữ tên này thấy ngoài cửa sổ chính là ngươi, bởi bản thân hành vi của ngươi đã vô cùng đáng nghi.”
“Nhưng mà…”
“Cứ thế này thì sẽ chẳng đi đến đâu cả. Có ai ở chung phòng với tên này không?”
Tình hình này không phản ứng không được. Kể cả có ngó lơ ở đây đi nữa thì chỉ cần tra một chút là lộ ngay, nên thà rằng cứ đường đường chính chính bước ra còn hơn.
“… Ở chung phòng thì chỉ có tôi thôi. Nhưng tôi có bằng chứng cho thấy người này vô tội.”
“Nói thế là sao?”
“Tôi lúc nào cũng quan sát người này hết. Cảnh Lê Ngọc dứt khoát không thể có thời gian thực hiện hành vi sát nhân.”
“Đ-Đúng rồi đó! Tiện nói luôn là Tiểu Tuyết lúc nào cũng ở bên ta hết cả đó nha!”
“Tại hạ cũng cho rằng ngài Cảnh Lê Ngọc vô tội.”
Người vừa dứt lời rồi giơ tay lên đó chính là Lý Thanh Long. Anh ta quan sát xung quanh một lượt cùng thái độ bâng quơ hệt như mọi khi.
“Đôi mắt ngài Lê Ngọc đây sáng trong vô cùng. Chẳng lẽ các ngài lại cho rằng đó là con mắt của kẻ sát nhân hay sao? Chỉ vì người ta ăn mặc khác người một chút mà đã sinh nghi như vậy là không hay đâu nhé.”
“A, ờ, huynh là…”
“Tại hạ tên Lý Thanh Long, kẻ hèn đã có cơ duyên được kết thân với ngài Tuyết Liên đây.”
“Này. Mới nói chuyện chút đỉnh chứ nhiêu.”
“Ơ?! Không công bằng! Ta cũng muốn nói chuyện thật nhiều với Tiểu Tuyết cơ!”
Tuyết Liên thở dài ngao ngán, thầm mong người này hiểu tình hình một chút đi cho cô nhờ.
Các đồng sinh khi đã hết sững sờ liền cất giọng đầy bất an.
“Các ngươi đang giỡn mặt cái gì vậy hả? Cảnh Lê Ngọc với Lôi Tuyết Liên, hai ngươi chỉ đang bao che cho nhau thôi đúng không? Chứ làm gì có nhiều nhân chứng như những người khác. Thế thì bảo bọn ta tin là tin thế nào được. Còn cái tên Lý Thanh Long này thì trì độn kinh khủng khiếp, không làm chứng được.”
“Đúng rồi đấy!”
“Hai tên này cực kỳ đáng nghi!”
“Này này khoan đã nào. Làm sao ngài Tuyết Liên và ngài Lê Ngọc đây lại đi làm chuyện tầm phào như vậy được chứ?”
“Im miệng! Hay Lý Thanh Long ngươi cũng là đồng phạm hả?!”
Các đồng sinh dần rơi vào trạng thái cuồng loạn. Bị rơi vào tình cảnh quá sức bất thường như thế này thì mất bình tĩnh âu cũng là chuyện dễ hiểu, song với Tuyết Liên mà nói, diễn biến này cảm giác vô cùng bất lợi. Chuyện này mà bị báo lên tri huyện thì nhất định sẽ không tránh khỏi nguy cơ bị phạt nặng dù có thiếu bằng chứng.
Đúng vào lúc này.
Tuyết Liên cảm giác như vừa thấy một luồng sáng kỳ lạ.
“Đã vậy thì! Ta đây sẽ giải quyết vụ này!”
Lê Ngọc bỗng toát ra một luồng năng lượng dương khó lòng diễn tả bằng bút mực.
Các đồng sinh sững người lại, không sao rời mắt được khỏi cô nàng.
“Ta sẽ đứng đầu tứ trường, rồi khi ấy thủ phạm sẽ xuất đầu lộ diện để sát hại ta. Khi ấy ta chỉ cần dụ hắn ra rồi úp sọt là được.”
“Này, kế hoạch đó có nghĩ thế nào cũng hơi…”
“Tiểu Tuyết này, đứng đầu bảng liệu có khó không nhỉ…?”
“Vấn đề nằm ở đó chắc? Ý tôi là chuyện này quá nguy hiểm ấy.”
“Vậy Tiểu Tuyết bảo vệ ta đi.”
Lý Thanh Long huýt sáo.
Đã được nhờ vả nghiêm nghị như vậy rồi thì cô còn biết phải nói gì nữa cơ chứ.
Hình như đã coi im lặng là đồng ý rồi hay sao mà Lê Ngọc liền quay lại phía các đồng sinh mà nói.
“Ta không thể bỏ qua tội ác này được. Ta đã mất đi gia đình trong trận lũ lụt khi trước. Ắt hẳn mọi người ở đây ai cũng đều đã biết, nhưng đó tuyệt nhiên không phải thiên tai, mà là tai họa do con người gây nên. Chính vì thế mà ta nhất định không dung thứ cho hành vi tước đoạt mạng sống của người khác để cầu lợi cho bản thân.”
“Điều đó tôi hiểu, nhưng chuyện này vẫn quá liều lĩnh. Có trời mới biết tôi có bảo vệ được hay không…”
“Hôm đầu trường có một câu hỏi như thế này đúng không? Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả. Ta muốn làm mọi điều có thể.”
Tinh thần chính nghĩa thuần khiết của Lê Ngọc chừng như đã chạm được tới trái tim các đồng sinh, không ít thì nhiều. Hình như trong số bọn họ còn có vài người phải chịu thiệt hại vì cơn lũ ấy. Ý kiến đồng tình bắt đầu rải rác xuất hiện, để rồi “Nếu ngươi đã nói như thế…” – các đồng sinh tạo thành một mối liên kết lỏng lẻo, chung tay hợp tác với Lê Ngọc.
Trông theo diễn biến ấy, Lý Thanh Long khẽ vỗ tay.
“Tuyệt vời làm sao. Quả không uổng công tại hạ kỳ vọng vào ngài Tuyết Liên.”
“Tôi hỏi lại lần nữa: Anh đang đứng trên lập trường nào mà nói vậy hả?”
“Thôi, chuyện đó nào có quan trọng gì. Tại hạ cũng xin được cổ vũ hai vị từ đằng xa.”
Đúng là chẳng làm sao đọc vị kẻ này cho được.
Gì thì gì, chuyện cần kíp nhất bây giờ là giúp Lê Ngọc đứng đầu tứ trường. Tuy không rõ hung thủ có thật sự khao khát đỗ đầu bảng bằng cách này hay không, nhưng đúng thực là hắn đã tạo được một làn sóng chấn động.
Và như vậy, kế hoạch phá án bắt đầu được triển khai.
(Cảnh Lê Ngọc. Cô gái này…)
Tuyết Liên trộm liếc về phía thiếu nữ nọ.
Đối phương để ý thấy ánh nhìn nơi cô, liền nở nụ cười như trăm hoa đua nở.
Cảnh Lê Ngọc có thể chính là phượng sồ đây––– Dự cảm ấy bất chợt nảy mầm trong lòng Tuyết Liên.
□
Dù nói là như vậy, kỳ thực vẫn còn một bộ phận đồng sinh chưa hết nghi ngờ Lê Ngọc. Khi sự việc kết thúc và mọi người đồng loạt trở về túc xá, bỗng có một đồng sinh lên tiếng gọi Tuyết Liên.
“Này, tui muốn nói chút chuyện về Cảnh Lê Ngọc.”
Đó là một đồng sinh với gương mặt giông giống con khỉ. Cô nhớ đã đi ngang qua người này không ít lần trên trường thi.
“Nghe chuyện lũ lụt tui mới chợt nghĩ ra. Có thể Cảnh Lê Ngọc đang nuôi ý định phục thù.”
Cảnh Lê Ngọc mà người này vừa nhắc tới thì đang vẫy vẫy tay, cất tiếng “Làm gì đó Tiểu Tuyết ơi~ Mau về thôi~” đầy ngây thơ. Tuyết Liên tạm ngó lơ rồi lại đối mặt với anh khỉ.
“Ý huynh ‘phục thù’ là sao?”
“Thì là, tri huyện Dương Sĩ Đồng từng làm quan tại trung ương, nhưng nghe đâu chừng 10 năm trước ông ta có phụ trách công tác thủy lợi khu vực xung quanh đây. Chức quan là Lang trung Công bộ, quản lý công nhân thi công tại sông Đại Châu.”
“Chuyện đó thì sao?”
“Hình như do bản tính kẹt xỉ mà ông ta đã bỏ túi chút phí xây dựng, từ đó mới khiến đê bị vỡ, làng mạc xung quanh thì chìm trong bể nước. Có lẽ quê hương của Cảnh Lê Ngọc cũng là một trong các nạn nhân.”
Người này nói không sai. Chính Lê Ngọc cũng kể rằng quê hương cô nàng đã phải hứng chịu thiệt hại nặng nề.
“Rồi ấy, Huyện thí giờ đang loạn cào cào cả lên. Án mạng diễn ra tại sảnh xá, nhất định phải có ai đó chịu trách nhiệm. Ba người đã vong mạng, còn tri huyện đại nhân lại bộc lộ bản tính bẩn thỉu bẩm sinh mà ỉm đi mọi chuyện. Vụ này mà vỡ lở ra, nhẹ thì biệt xứ, còn nặng thì kiểu gì cũng tử hình.”
“Rốt cuộc huynh muốn nói gì?”
“Vừa bảo rồi đấy, phục thù. Có khi Cảnh Lê Ngọc giết người cốt là để dồn tri huyện mà chân tường.”
“Hiểu rồi. Huynh nói mới thấy, có khả năng như vậy thật.”
Tuyết Liên quay gót mà dợm bước.
Huyện sảnh giờ đã tờ mờ tối, màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Cô thấy Lê Ngọc đang chờ đợi mình, lộ rõ vẻ lo lắng.
“Hai người nói chuyện gì thế? Lăng nhăng hở?”
“Lăng nhăng cái gì cơ?”
“Chỉ có ta mới được độc chiếm Tiểu Tuyết thôi đó nha!”
“Này, đã bảo đừng có bám dính lấy tôi nữa mà! Mấy người khác đang nhìn ta dị nghị kinh được kìa!”
“Thì có làm sao đâu nàààào.”
Chẳng rõ làm sao dạo gần đây cô nàng tiếp xúc da thịt nhiều hơn hẳn. Điều này lại càng khiến dạ dày Tuyết Liên quặn thắt.
Nói gì thì nói––– Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả.
Liệu rằng cô gái này có thể trở thành hiện thân của công lý được không đây.
Ám chỉ người tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn.