Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 323

Hồi 1: Kiến nghĩa bất vi, vô dũng giả - Chương 10: Lên án

Lê Ngọc tròn mắt, không sao nói nên lời, hệt như vừa có sét đánh ngang tai.

Quả thực các đồng sinh vẫn kháo rằng có một người phụ nữ bận trang phục sặc sỡ lang thang quanh đây, nhưng làm sao đó lại là Lê Ngọc được cơ chứ.

“X-Xin hãy chờ chút đã, tại hạ làm sao…”

“Không cần giả khờ. Chính ngươi đã âm mưu phá hoại Huyện thí.” – Tri huyện khẽ khàng tiếp cận bọn họ – “À không, phải là âm mưu gài bẫy ta mới phải! Nhưng thật đáng tiếc làm sao, âm mưu hiểm độc của nhà ngươi đã đổ bể rồi. Hỡi ôi thật tình, bọn trẻ ngày nay đứa nào cũng vặn vẹo hết cả.”

“Người này là thủ phạm ư? Có vẻ Tri huyện đại nhân nhầm lẫn ở đâu mất rồi ạ.” – Tuyết Liên liền bước lên trước mặt Lê Ngọc – “Giả như đó là sự thật đó, thì cớ sao Hoàng Phúc Tường lại định sát hại người này cơ chứ? Không đời nào có chuyện ông ta lại đi giương nanh múa vuốt cả vào thân chủ. Chỉ cần để hai người bọn họ gặp nhau, nhất định ta sẽ biết được người này vô tội ngay thôi.”

“Tiểu Tuyết…!”

Âm giọng Lê Ngọc run run, như thể vừa được cứu rỗi.

Song, lý lẽ ấy xem ra chẳng hề lọt tai Tri huyện.

“Lão già đó có còn tỉnh táo nữa đâu, làm sao biết tên này có phải thân chủ hay không được.”

“Nói vậy là ngài quyết định tin lời một kẻ thiếu tỉnh táo như thế?”

“Ta không quan tâm! Ta cũng sẽ bắt giữ nhà ngươi vì tội cấu kết với Cảnh Lê Ngọc! Hãy ăn năn hối lỗi vì đã cả gan quay lưng lại với Hồng Linh đi!”

“Không thể nào… sao lại cả Tiểu Tuyết…”

Tri huyện Dương Sĩ Đồng ắt hẳn đã phải cáo buộc oan sai như thế này không ít lần.

Kẻ ngu cầm quyền thì kẻ yếu chịu khổ, đó là chuyện bình thường ai ai cũng hiểu, nhưng dạo gần đây càng ngày càng rộ lên nhiều câu chuyện quan viên quên đi cách viết hai chữ “đạo đức”. Hệt như những gì Lý Thanh Long từng nói, quả nhiên Hồng Linh Quốc đã thối nát từ gốc tới ngọn.

“Bắt bọn chúng lại.”

“Chờ chút đã! Xin hãy thả ra!”

Các quân tá từ huyện sảnh xông vào khống chế cả hai.

Lê Ngọc vùng vẫy quyết liệt, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị áp chế xuống sàn. Trong khi áp mặt xuống sàn như thế, cô vẫn cố gắng hết sức nhìn thẳng vào viên Tri huyện.

“Tri huyện đại nhân đồng tình với việc này sao?! Chứ tại hạ thấy không đúng chút nào! Cả tại hạ lẫn Tiểu Tuyết đều chẳng làm gì hết! Chi bằng điều tra đàng hoàng hơn chút nữa…”

“Nhiễu sự.”

Tri huyện dùng gậy đập thẳng vào má Lê Ngọc khiến cô điếng người, không nói thêm được lời nào.

“Thiên hạ vẫn còn thái bình. Làm gì có vấn đề gì xảy ra.”

Thốt nhiên, Tuyết Liên cảm giác như có gì đó đen ngòm đang cuộn xoáy trong cơ thể mình.

Chính bởi những kẻ ác nhân này tồn tại tràn lan mà con người mới chết dần chết mòn.

Và ông Trời thì cứ để những kẻ này được nước làm tới.

“T… Tại hạ… Tại hạ…”

Lê Ngọc thổn thức cất lời.

“Thôi đủ rồi. Mau giải bọn chúng đi.”

“Tôi… tới đây để gặp Dương Sĩ Đồng!”

Con heo trước mặt nghe thế liền thảng thốt, lệnh cho các quân tá dừng lại.

“Ngươi nói thế là sao?”

“Bởi ông chính là người đã phá hủy quê hương tôi, nên tôi vẫn luôn muốn biết ông là loại người thế nào. Trận lũ tấn công khu vực này mười năm trước xảy ra là do quá trình thi công cẩu thả của ông…”

Khuôn mặt Tri huyện dần dà đỏ gay lên.

Cuối cùng, cơn giận của gã bùng nổ hệt như thuốc súng.

“Thứ ngu độn! Dù gì ta cũng nhận chức Tri huyện này từ chính sắc lệnh Thiên tử ban xuống, thế mà ngươi lại dám công kích ta sao! Quả nhiên ngươi gây ra vụ việc lần này cốt để hạ bệ ta mà! Đúng là không sao đo được lòng dạ đàn bà!”

“Không phải, tôi không có làm chuyện đó! Tôi chỉ muốn biết ông cảm thấy thế nào về chuyện ngày đó thôi.”

“Ta không quan tâm! Ngay bây giờ ta sẽ tống nhà ngươi vào ngục!!”

“K-Không quan tâm…? Chỉ vì ông mà hiền tỷ tôi, phụ thân tôi mới phải vong mạng…”

“Câm mồm vào! Chuyện sống chết của bọn thảo dân nào có bào được ra tiền, hơi đâu mà bận tâm cho nhọc đầu!”

Tri huyện liên tục đập Lê Ngọc đến tơi tả.

Giờ đây cô nàng đã chẳng còn sức lực hay ý chí để phản kháng nữa.

Quả tình, thiếu nữ này mong muốn phục thù viên Tri huyện.

Song, cô tuyệt nhiên không muốn báo thù bằng phương pháp bạo lực. Cô muốn làm quan qua con đường chính quy là khoa cử, để rồi thay đổi lòng người từ phía bên trong. Quả là một tinh thần chói lọi làm sao. Thế mà nhân tài với tương lai xán lạn ấy giờ đây lại bị tên ác nhân hẹp hòi nọ dìm xuống tận cùng.

Tuyết Liên khẽ lắng tai nghe.

Xem ra không còn nhiều thời gian nữa.

“Dám lăng mạ ta! Mà còn mong toàn thây trở về! Là ngươi lầm to rồi đấy nhé!”

“Tri huyện đại nhân, mong ngài hãy dừng lại cho.”

Tuyết Liên nắm lấy cánh tay dày cộp của Tri huyện để cản gã lại.

Chuyển động ấy thật quá mượt mà, cứ ngỡ đâu thuộc về bậc thần ma.

Chẳng biết tự lúc nào mà các quân tá áp chế Tuyết Liên đã nằm lăn hết cả ra đất, đôi mắt ai nấy cũng quay vòng vòng.

Nhận thấy sự việc bất thường, Tri huyện liền buông ra một tiếng mà nghe như tiếng thét.

“Nhà ngươi! Ngươi đã làm gì…”

“Cảnh Lê Ngọc phù hợp làm quan viên hơn ông nhiều. Loại người như ông, chỉ cần tồn tại cũng đã gây tổn thương cho người khác rồi.”

“Tiểu Tuyết…!”

“An tâm đi. Cảm xúc của cô, rồi sẽ kết thành trái quả.”

Đôi mắt Lê Ngọc mở lớn như vầng trăng tròn.

Thẳm sâu trong đôi mắt ấy là một quầng sáng trong vắt.

Quan sát cảnh tượng cảm xúc của cô gái này bị chà đạp như vậy khiến cô không làm sao chịu đựng được nữa.

Cảnh Lê Ngọc là một con người đáng ngưỡng mộ. Cô gái ấy quan tâm dân chúng, chia ngọt sẻ bùi với bọn họ để rồi hành động thật nhân từ khoan dung, đích thị chính là một người có thể trở thành thánh nhân thường được lý tưởng hóa trong Kinh Thư.

“Thả ta ra! Tin ta bóp chết ngươi tại chỗ không!!”

“Không thể đâu. Ông đã chẳng còn tương lai nữa rồi.”

“Nhà ngươi…”

Khoảnh khắc định dùng tay trái đấm Tuyết Liên, cơ thể Tri huyện liền lộn một vòng.

Đó là bởi chân trụ của ông ta vừa bị quét đi. Không rõ có phải do thường ngày thiếu vận động không mà chỉ cần làm như vậy là đủ khiến Tri huyện ngã sõng soài trông đến là buồn cười. Đám quân tá áp chế Lê Ngọc thấy vậy liền dồn dập lao tới tấn công Tuyết Liên, song chuyển động của cô lại cơ hồ phi tiên, khiến chẳng kẻ nào chạm được vào cô chứ đừng nói là gây thương tích.

“Tri huyện đại nhân! Tên này biết võ thuật!”

“Bắt lấy hắn! Giết luôn càng tốt!”

Tri huyện vừa gào lên như vậy, các chức viên bỗng xông xồng xộc vào phòng. Bọn họ chính là những người chuẩn bị chung trường tại trường thi, biểu cảm ai nấy cũng trông như vừa gặp ác mộng.

“Tri huyện đại nhân, chức viên trên phủ vừa ghé qua ạ!”

“Giờ là lúc lo chuyện đó chắc! Mau đuổi hắn đi!”

“Nhưng người đó nói là tới để thanh tra huyện sảnh…”

“Cái gì cơ…?!”

Khuôn mặt đỏ gay của Tri huyện dần trở nên tái mét.

Lê Ngọc cũng sững sờ không kém, liền trông lại khuôn mặt Tuyết Liên.

Phải, đã quá muộn rồi.

Ngay từ khoảnh khắc nạn nhân đầu tiên xuất hiện, số phận của gã đã định.

“Đáng tiếc làm sao. Xem ra tội ác của ông đã bị bại lộ mất rồi nhỉ.”

“Chẳng lẽ nhà ngươi…”

“Tôi không làm gì cả nhé… Ổn chứ?”

Tuyết Liên vươn tay ra cho Lê Ngọc. Cô nàng tuy có sững người lại một chút, nhưng cũng liền gật đầu thật mạnh mà nắm lấy tay Tuyết Liên.

Các chức viên liền rơi vào hoảng loạn. Giờ mà để lộ chuyện bọn họ nghe lời Tri huyện ỉm đi vụ án mạng thì coi như tiến thoái lưỡng nan. Trong số đó, nguồn cơn của mọi cái ác, Tri huyện Dương Sĩ Đồng lại chỉ có thể run lên vì phẫn nộ.

“Hàm hồ! Đừng hòng ta tha thứ cho hành vi của các ngươi…!”

“Câu đó phải là tôi nói mới đúng!!”

Lê Ngọc đứng dậy rồi hét lớn.

Hiếm có thay, trong đôi mắt kia ẩn chứa biết bao nỗi căm giận.

“Tôi sẽ trở thành một tiến sĩ thanh liêm, từ đó thay đổi thế giới. Để kẻ ác giống như ông sẽ không còn tồn tại, để ngay cả những kẻ ác cũng có thể lấy lại tâm hồn trong sạch. Ông tốt nhất nên để các chức viên điều tra cho trót, rồi từ đó kiểm điểm lại hành vi của mình đi.”

“C-Chờ đã…”

“Tạm biệt.”

Lê Ngọc kéo tay Tuyết Liên bước ra khỏi phòng.

Phía sau lưng, họ có thể nghe thấy một tiếng gào tựa hồ thú hoang.

Những kẻ quay lưng với thiên đạo, ắt sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng.

Tức tiên bay.