Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

17 67

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

61 1862

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

41 0

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

3 0

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

57 597

Quyển 01 - Truyện ngắn tặng kèm Gamers - Phương pháp học của từng người

“Tiểu Tuyết thường học như thế nào vậy?”

Trong kỳ Viện thí, những trò quấy nhiễu của nhóm Giáp Nhị do Vương Khải cầm đầu vẫn diễn ra như bình thường. Ấy thế mà Lê Ngọc lại chẳng nề hà chi, cứ thế vô tư tán chuyện trong khi lau dọn số rác rưởi vương vãi trước phòng.

“Cũng chẳng làm gì đặc biệt. Chỉ đọc Kinh Thư với sách chú giải thôi.”

“Nhưng mà Tiểu Tuyết thông minh ghê luôn mà. Hồi Huyện thí với Phủ thí cô đều đạt thành tích cao hết đúng không?”

“Tôi học hành từ nhỏ, thành tích như thế âu cũng là chuyện bình thường.”

Tay không ngừng dùng giẻ lau sàn, Tuyết Liên thầm nhủ.

Thực tế, phần đa các đồng sinh đều bắt đầu học hành trước khi biết nhận thức mọi chuyện xung quanh. Song, trong trường hợp của Tuyết Liên, cô không chỉ học hành từ nhỏ mà còn được một tay gia sư ưu tú––– Vương Thị Viễn chỉ dạy tận tình. Sau khi đặt chân tới Lôi gia ở Kinh Sư, cô có thể khẳng định chắc nịch quyết tâm “Đỗ đạt khoa cử” như vậy âu cũng là bởi đã có cho mình nền tảng kiến thức tương đối về Kinh Thư. Nhược bằng Tuyết Liên mà chẳng có chữ nào về Tứ Thư Ngũ Kinh trong đầu, e rằng phương pháp phục thù của cô đã khác biệt hoàn toàn.

“Vậy à. Ta thì bắt đầu học từ mười năm trước, cũng gọi là xuất phát muộn ha.”

“… Mười năm trước? Nghĩa là cô học sau khi vụ lũ lụt xảy ra?”

“Ừm. Chứ còn trước đó ta chẳng nghĩ ngợi gì chuyện khoa cử này nọ luôn.”

Khi ấy thì Lê Ngọc tầm sáu bảy tuổi. Đúng là cũng hơi muộn, nhưng không hẳn là xuất phát muộn như cô nàng nói.

“Thôi, dù gì cũng đã vượt qua Huyện thí với Phủ thí rồi, không việc gì phải bi quan cả.”

“Nhưng mà ta muốn được sáng dạ như Tiểu Tuyết cơ~! Tiểu Tuyết nhìn qua đã toát lên vẻ thông minh tri thức rồi á!”

“Than thở với tôi cũng có giải quyết được gì đâu.”

“A, hay là ta ăn thật nhiều giống Tiểu Tuyết nhỉ?”

Tuyết Liên vắt giẻ mà thở dài một hơi.

“… Vậy để tôi hỏi lại cô: Cô thường học như thế nào?”

“Ơ? Ta thì học hành bình thường thôi…”

“Cho dù cô có cho là bình thường đi nữa, chỉ cần nói cho người khác nghe, biết đâu đó lại chẳng bình thường chút nào thì sao?”

“Thì ta học hàng ngày, từ sáng tới lúc mặt trời khuất núi thôi mà? Đến tối thì ta lại thắp nến ngồi học…”

“Thế là thời gian học nhiều bằng mấy lần tôi rồi.”

“A, nhưng mà ta cũng hay tản bộ với gà gật lắm, làm mẫu thân giận um lên luôn.”

“Cô thường tản bộ với gà gật bao lâu?”

“Chịu thua, chắc tầm một nửa thời gian học gì đấy.”

“Thế là thời gian học ít bằng mấy lần tôi chứ chẳng đùa…”

“T-Thì tại, không nghỉ ngơi đàng hoàng thì làm sao học vào đầu được! Trần đời làm gì có ai học hành liên tu bất tận không giây ngơi nghỉ đâu! Đến cả Tiểu Tuyết lâu lâu cũng phải gà gật một lần chứ? Xong rồi bị người nhà mắng cho té tát luôn đúng không nào?”

“Đúng là thỉnh thoảng tôi có ngủ quên thật, nhưng trường hợp đó rất hiếm. Bởi lẽ, chỉ cần để người nhà phát hiện ra chuyện chểnh mảng học hành là tôi sẽ bị trừng phạt hết sức khủng khiếp.”

“Kiểu gì thế?”

“Có lần tôi lỡ ngủ quên, thế là liền bị quẳng xuống một cái giếng, thiếu chút nữa là đi chầu ông bà vải. Có lần nhầm lẫn một đoạn trong Kinh Thư, liền bị gậy đập vào tay; có lần viết vội làm nét chữ nguệch ngoạc, tôi thậm chí còn bị cấm không cho ăn cơm.”

“Khoan khoan đã! Để ta hỏi lại: Cái quái gì thế?”

“Gia đình có thành viên dự thi khoa cử thì như vậy là bình thường. Bản thân cô chắc cũng phải trải qua đôi ba lần rồi phải chứ? Dành cả nửa ngày để ngủ trưa rồi tản bộ, không bị phạt nặng cỡ đó mới là lạ…”

“Đến mức vậy sao được?! Nhà Tiểu Tuyết ghê quá thì có!!”

“Cô đang nói gì vậy? Như thế là bình thường mà.”

“Tiểu Tuyết nè, cô biết không? Đây chính là cái ‘nói cho người khác nghe là thành không bình thường chút nào’ cô vừa dứt lời đấy. Không phải gia đình nào cũng nghiêm khắc như vậy đâu. Phạt không khéo, có khi giờ này cô chết rục xương rồi không biết chừng.”

“Đâu, làm gì có chuyện…”

“Ôi giỏi quá giỏi quá đi! Tiểu Tuyết giỏi quá đi à! Trước nay cô đã phấn đấu đến nhường nào, giờ ta đã hiểu cả rồi! Nhất định Tiểu Tuyết sẽ đỗ đạt khoa cử thôi hen!”

Chẳng rõ làm sao mà cô nàng lại đi xoa đầu cô.

“Nếu như con có mắc lỗi, xin hãy phạt con thật nặng.”––– Đã nhắm tới mục tiêu đỗ đạt khoa cử thì yêu cầu như vậy với phụ mẫu và lão sư âu cũng là chuyện bình thường thôi mà, đúng không?

Nói cho cùng cũng chỉ là cách nhìn nhận khác nhau, không hơn không kém.

Trong lòng suy nghĩ vu vơ như vậy, Tuyết Liên tiếp tục công việc dọn dẹp.