Khi tiểu đệ của Lê Ngọc chơi chán bên ngoài rồi về nhà, bàn ăn mới thật sự trở nên náo nhiệt. Cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh Tuyết Liên. Hai người gặp nhau ở đâu, hai người đã nói chuyện gì, anh tán chị ấy ra sao, chị ấy đổ kiểu gì––– cậu em hỏi chuyện hết sức chi tiết tỷ mỷ.
Để rồi khi lộ ra chuyện Tuyết Liên cũng là đồng sinh đã đỗ Phủ thí thì mọi chuyện lập tức vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Bị trêu đùa rằng sau này sẽ trở thành Đại học sĩ Nội các (tức Tể tướng) thì không nói làm gì, đằng này mẫu thân của Lê Ngọc lại cúi thấp đầu xuống mà nói “Nhờ cháu chăm lo cho Lê Ngọc từ nay về sau” mà nhất thời cô cứng họng không nói thành lời. Tuyết Liên chẳng rõ người này có biết chuyện Lê Ngọc cũng là một đồng sinh ưu tú không nữa.
Giờ đây, cuối cùng Tuyết Liên và Lê Ngọc mới trốn được ra khỏi bàn ăn.
Dựa lưng vào tường nhà, hai người cạnh bên nhau ngắm nhìn bầu trời.
Bão cát vàng đã qua đi, hé lộ vầng trăng khuyết tỏa rạng trên bầu trời.
“Xin lỗi nha, để cô phải khó xử rồi.”
“Tôi không bận tâm đâu. Bị hiểu lầm như thế cũng đâu phải chuyện gì to tát.”
“Hả? Nghĩa là cứ bị hiểu lầm như thế cũng được hở…?!”
“Ai bảo! Ý tôi là giải thích thì nhọc công lắm.”
Tuyết Liên khoanh tay lại, đầu ngoái sang một bên.
“… Quan trọng hơn, cảm ơn cô vì ngày hôm nay. Cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Không có gì đâu! Lúc hoạn nạn thì giúp đỡ nhau là chuyện thường tình mà!”
“Tôi cũng cần cảm ơn mẫu thân cô nữa. Vì đã để một đứa lai lịch bất minh như tôi ở lại qua đêm.”
Từ ngoài nhìn vào cũng thấy được bọn họ quả là một gia đình thân thiết. Những người bị bỏ lại chung tay nỗ lực hết sức để sinh sống. Ắt hẳn trước khi thảm kịch ấy xảy ra, bọn họ thậm chí còn vui vẻ náo nhiệt hơn hẳn so với bây giờ.
Lê Ngọc nhoẻn miệng cười toe toét.
“Mẹ ta dịu dàng lắm mà. Thế nên ta mới phải nỗ lực hết sức.”
“Mẫu thân cô có biết chuyện khoa cử không đấy?”
“Lại chẳng! Mẹ còn ủng hộ hết mình là đằng khác, mặc cho ta đang làm chuyện trái luân thường đạo lý.”
Con gái trong một gia đình bình thường mà lại mong muốn đỗ đạt khoa cử nhất định sẽ bị phản đối kịch liệt, để rồi bị giáo dục lại một lần nữa để trở thành nữ nhi từ tận gốc rễ. Lê Ngọc không bị như vậy, âu cũng là bởi Cảnh gia hết sức bao dung rộng lượng.
Lê Ngọc bước thêm hai ba bước lên phía trước, rồi ngoái đầu lại mỉm cười.
“Nếu cần thiết thì ta sẽ nói đi nói lại. Ta nhất định sẽ đỗ khoa cử.”
“Lê Ngọc…”
“Tiểu Tuyết nỗ lực cùng ta nhé. Để thay đổi thế giới này.”
Trông bộ dạng Lê Ngọc tắm mình trong ánh trăng kia khiến cô thấp thoáng nhìn ra một vị thiên nữ.
Quả tình là xinh đẹp khôn cùng.
Chỉ hiềm, bộ dạng như vậy thì–––
“Nhìn đâu cũng ra nữ nhi.”
“Hả…?”
“Đã muốn tiếp tục thi khoa cử thì sao cô không hành động sao cho ra dáng nam nhi một chút? Dù gì cô cũng chẳng định thay bộ đồ đó ra đâu đúng không?”
“Ra dáng nam nhi… là như thế nào?”
“Đứng hiên ngang thì sao?”
“T-Ta vốn định làm vậy mà?!”
“Thế còn ngồi banh chân?”
“Tục kinh lên được ấy! Mà Tiểu Tuyết cũng có ngồi kiểu đó đâu!”
“Tôi cải nam trang đàng hoàng thì lo gì chuyện đó.”
Nghe xong, Lê Ngọc gầm gừ vì cay cú.
“Nói vậy rồi Tiểu Tuyết thì sao?”
“Sao?”
“Cải nam trang thì hoàn hảo đấy, cơ mà cứ ăn bận như thế mãi thì đến lúc cần kíp lại không hành xử như nữ nhi được thì khốn.”
“Thì tôi thấy đâu cần thiết phải làm vậy.”
“Cần chứ sao không!” – Lê Ngọc xáp lại gần Tuyết Liên – “Tiểu Tuyết xinh xắn thế này, cứ cải nam trang như vậy thì phí phạm lắm đó. Đến lúc cần kíp thì cô phải hành xử sao cho phù hợp chứ!”
“Tôi đã bảo là không cần thiết rồi mà.”
“Ta-thì-bảo-có!! Chính vì thế mà ta sẽ dạy lại cho cô cách hành xử sao cho thật nữ tính!”
“Tôi biết rồi tôi biết rồi. Để đấy tôi cân nhắc.”
“Nghe là biết dóc tổ. Chẳng thấy cô có hứng thú gì hết á.”
Lê Ngọc phồng mang trợn má vì tức giận.
Cô đã mài giũa kỹ năng cải nam trang suốt bao lâu nay, giờ bảo cô quay lại hành xử nữ tính thì đúng là làm khó nhau. Dầu vậy, cũng khó lòng phủ nhận rằng trong tương lai có thể cô sẽ cần tới những kỹ năng như thế. Tuyết Liên bí mật quan sát phong thái của Lê Ngọc. Thiếu nữ này toát ra khí chất nữ tính mạnh mẽ hơn hẳn so với bất kỳ người con gái nào Tuyết Liên từng gặp cho tới bây giờ. Có thể cô sẽ học tập được chút ít không chừng–––
“–––Mà thôi, ta cũng không ép uổng cô làm gì. Tiểu Tuyết không thích thì thôi ta cũng không nói nữa.”
“Ờ, tôi sẽ không ép mình đâu.”
“Ừm, bây giờ phải ưu tiên thi cử trước nhỉ.”
Lê Ngọc khẽ cười, đoạn quay gót.
Mặt trời đã hoàn toàn nép mình sau rặng núi. Đã đến lúc phải đi ngủ rồi.
□
Ngày hôm sau, bọn họ quyết định sẽ khởi hành ngay lúc mặt trời ló dạng. Khi ánh ban mai soi tỏ từng ngôi nhà làng Anh Tang, Tuyết Liên cùng Lê Ngọc sau khi chuẩn bị xong đồ đạc liền đứng trước cửa nhà. Còn sáu ngày nữa là đến kỳ thi. Lê Ngọc sẽ cùng Tuyết Liên tới phủ thành.
Mẫu thân và tiểu đệ Lê Ngọc đứng trước cửa để đưa tiễn hai người bọn họ.
“Lê Ngọc à, phải nỗ lực hết mình đấy nhé. Lực bất túc giả, trung đạo nhi phế đó con.”
“Vâng! Con sẽ cố gắng hết sức!”
Cái câu “Lực bất túc giả” vừa rồi là một đoạn trích từ “Luận Ngữ”. Người ta thường dùng câu đó để động viên người khác hãy liên tục thử thách cho tới khi sức cùng lực kiệt.
Nhân lúc này, Tuyết Liên cất tiếng hỏi.
“Thưa, cô thật sự muốn để Lê Ngọc như vậy ạ?”
“Hửm? Cháu hỏi vậy là sao?”
“Bình thường con gái đâu có đi thi khoa cử. Nhược bằng có đỗ đạt đi nữa, cháu không nghĩ cô ấy có thể giữ bí mật được mãi đâu ạ.”
“Tiểu Tuyết?! Đến giờ này rồi còn nói gì vậy hả?!”
Ấy thế mà mẫu thân của Lê Ngọc lại chỉ nở một nụ cười phấn khởi.
“Đúng, cô biết rằng chuyện đó không hề bình thường. Có điều, không thử thì làm sao biết được đây. Chưa kể, giả như Lê Ngọc đạt được thành tích tốt trong kỳ thi thì người ta cũng khó mà đuổi con bé đi chỉ vì lý do ‘là nữ giới’ được.”
“Cháu thấy cách suy nghĩ đó có phần hơi lạc quan ạ.”
“Còn cô thấy Tuyết Liên lại hơi bị quan quá đó. Ở đời mấy ai biết được chữ ngờ. Thế mà ngay từ đầu đã từ bỏ năng lực của bản thân, há chẳng phải kim nhữ hạch hay sao?”
Dẫu nghe có phần xuyên tạc đạo lý, song những ngôn từ ấy vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm hồn Tuyết Liên.
Cô khẽ nở nụ cười, đoạn quay gót mà nói.
“Thôi cháu xin phép lên đường. Cảm ơn cô vì đã chăm sóc cháu.”
“Nhờ cháu chăm nom Lê Ngọc nhé. Nếu được thì mong cháu giúp đỡ nó đỗ đạt luôn.”
“Thưa không, khoa cử là cuộc chiến cá nhân nên…”
“Không sao đâu! Con với Tiểu Tuyết mà đồng tâm hiệp lực thì vô địch thiên hạ cũng chẳng phải giấc mơ đâu ạ!”
“Nhớ đừng có gây rắc rối cho Tuyết Liên đấy nhé.”
“Con biết rồi mà! Đúng hơn con đây là người chăm sóc Tiểu Tuyết mới phải!”
Lê Ngọc vẫn ngây thơ trong sáng như thường lệ. Sau khi chết lặng một hồi, Tuyết Liên cúi đầu trước mẫu thân Lê Ngọc thêm lần nữa trước khi khởi hành.
Phận nữ nhi mà lại thử thách với kỳ khoa cử, đích thị sẽ là một điều hết sức khó khăn.
Dẫu vậy, một khi đã khẳng định quyết tâm thì phải nỗ lực hết mình cho tới khi sức cùng lực kiệt.
Lê Ngọc vì quê nhà, vì gia đình, vì thiên hạ.
Còn Tuyết Liên lại vì thiên hạ, và vì phục thù.
“Khởi hành thôi! Đích đến là đỗ đạt Viện thí!”
“Ngựa thì sao đây hả…”
“Ta được cưỡi ngựa hả?! Cho lên đi cho lên đi!!”
“Không, hành lý nặng lắm rồi nên cứ để lên đó rồi đi thôi.”
Mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, có thể thấy rõ từng đợt khói bốc lên từ các ngôi nhà xung quanh.
Khẽ nắm bàn tay để Lê Ngọc dẫn lối, Tuyết Liên khởi hành đến với phủ thành.
Trích thiên Ung Dã trong sách Luận Ngữ, tiếp nối câu "Lực bất túc giả trung đạo nhi phế" bên trên. Giải nghĩa toàn văn là lời Khổng Tử dùng để khuyên nhủ Nhiễm Cầu: "Nếu không đủ sức, nửa đường sẽ bỏ dở. / Con đã tự vạch giới hạn cho mình rồi, không muốn tiến nữa."