Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Quyển 02 - Truyện ngắn tặng kèm Melonbooks - Niềm ảo não của Âu Dương Nhiễm

“Tôi thích cậu! Hẹn hò với tôi đi!”

“Hơ, hơ, HƠƠƠƠƠƠ?! Tự dưng huynh nói cái gì vậy…?!”

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể kìm nén cảm xúc này được nữa… Cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ…?”

“Nhưng tôi có phải nữ nhân đâu! Còn kiểu đó thì lại hơi…”

“Liên quan gì! Ba cái tiểu tiết vụn vặt!”

Hiện hữu trước mắt cô là một màn kịch tỏ tình cực kỳ táo bạo, đến cái độ chỉ muốn lấy tay che mắt đi cho xong. Đang lúc cùng Lê Ngọc bước ngang hành lang nối hai dãy nhà để thăm quan trường học, bọn họ phát hiện có một nhóm hai người đang đứng đối mặt nhau tại sân trong.

Một người là sinh viên tên Lý Mỗ cũng học tại Huyện học. Tuy không quen biết nhưng cô nhớ đã đi ngang qua người này nhiều lần. Và người còn lại là Âu Dương Nhiễm. Khuôn mặt đỏ lừ, cậu chàng tỏ rõ vẻ bối rối, hẳn là do lời tỏ tình kia quá đột ngột.

Lê Ngọc bên cạnh lại nắm rịt lấy tay Tuyết Liên mà lắc lấy lắc để.

“Tiểu Tuyết ơi Tiểu Tuyết! Mình gặp phải chuyện siêu đỉnh luôn kìa!”

“Công nhận, khó khăn đấy.”

“Nhiễm dù gì cũng là nam nhân mà ta? Hay Lý huynh là nam nhân nhưng lại thích nam nhân nhỉ? Trời ơi sao ta không rời mắt nổi thế này…?!”

“Cứ nhìn chằm chằm vậy không sợ Âu Dương Nhiễm khó xử à…?”

“Không được đâu Tiểu Tuyết ơi, phải dõi theo đến phút cuối cùng chứ! Liệu tình cảm cấm đoán này rồi sẽ đi đâu về đâu…?! Quả là thú vị quá chừng, đêm nay sẽ khó ngủ đây đúng không thưa quý vị!!”

“Ăn nói cái kiểu gì đấy?”

Lê Ngọc coi bộ cũng hứng chí lắm.

Tuyết Liên thở dài thườn thượt, đoạn nhìn lại Âu Dương Nhiễm. Cô vẫn biết cậu chàng rất nổi tiếng trong nhóm sinh viên tại Huyện học do ngoại hình dễ thương y đúc nữ nhân, song ngay đến cô cũng không ngờ cậu ta lại được tỏ tình trực tiếp như hiện tại.

“Nào, thấy sao?! Cậu thích tôi?! Hay là ghét?!”

“Ấy không, không phải chuyện thích ghét gì…”

“Nói cho rõ ràng đi chứ! Chỉ vì ngày đêm toàn tơ tưởng đến cậu mà tôi quên gần hết cả ‘Luận Ngữ’ với ‘Mạnh Tử’ rồi đây này! Âu Dương Nhiễm, cậu làm lung lạc con tim của sinh viên với tương lai xán lạn như vậy mà cũng coi được hay sao?! Không được đúng không?! Bộ cậu không thấy bất kính với Khổng Tử đại nhân chắc?!”

Cái tên này đang nói gì vậy trời?

“Nên là cho tôi câu trả lời ngay! Ngay lập tức!!”

“HIIIIIIIIII!!!”

“Ê! Đứng đó! Đừng có mà chạy!!”

Âu Dương Nhiễm thoắt chạy vụt đi như con thỏ. Lý thì lớn giọng quát tháo, toan cất bước đuổi theo––– thì đúng lúc này, một lượng lớn sinh viên nhảy bổ ra vây quanh cậu chàng.

“Ai cho mày nẫng tay trên tụi tao!!”

“Tay thì bẩn tưởi mà cả gan đụng vào Nhiễm!”

“Khổng Tử đại nhân bao dung độ lượng cũng còn lâu mới tha thứ cho ngươi!!”

“C-Các người đang làm cái gì?! Thả ta ra?! Ta chỉ nghe theo tiếng gọi tình yêu đích thực thôi, ai như cái bọn khốn nạn chỉ ham hố cái mặt như các ngươi!!”

Cứ như thế, đám nam nhân quay sang đánh nhau loạn xạ.

Tuyết Liên nhìn cảnh này mà cứng cả họng vì ngán ngẩm, còn Lê Ngọc thì thốt lên “Ơ kìaaaa…”, híp mắt lại ra chiều thấy ớn.

“Nhiễm nổi tiếng vậy luôn hở…?”

“Có vẻ thế. Tiện nói luôn này Lê Ngọc, thực ra đằng ấy cũng nổi tiếng ra trò đấy.”

“Ớ?! Tại sao?!”

“Thì tại vẻ ngoài dễ thuơ… à đâu, rất giống nữ nhi chứ sao.”

“Cơ mà để người ta tả xung hữu đột thế kia cũng khó xử lắm đó…?!”

“Thế thì nên cố làm sao đừng nổi bật quá là được.”

Mặc kệ Lê Ngọc chìm rơi vào tuyệt vọng, Tuyết Liên rời đi.

Chuyện này không liên quan lắm, nhưng cô mong hai người này hãy sống càng mạnh mẽ càng tốt.