Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Quyển 02 - Truyện ngắn tặng kèm Gamers - Cuộc trò chuyện ngày xưa

“Tuyết Liên, con đang làm gì ở đây vậy?”

Tại một chốn tận sâu bên trong Cung điện tại phủ Thiên Dương, kinh sư. Đương ngồi một góc dinh cơ nơi các con gái của Hoàng đế sinh sống, lơ đãng ngắm nhìn khu vườn đối diện, bỗng có ai cất tiếng gọi em từ sau lưng.

Ngoảnh mặt lại, em bắt gặp Công chúa Hạ Lâm Anh đang đứng đó cùng đôi môi nhoẻn thành nụ cười. Nàng ta còn dẫn theo một nhóm nữ quan sau mình––– cơ hồ muốn phô trương quyền lực của bản thân.

Tuyết Liên vừa đề cao cảnh giác đến mức tối đa, vừa cúi đầu kính lễ.

“Kính chúc Lâm Anh đại nhân một ngày tốt lành. Con chỉ đang ngắm vườn thôi ạ.”

“Vườn…? À, là khu vườn phụ thân xây.”

“Chỉ ngắm nhìn thôi, cũng đủ thanh tịnh tâm hồn.”

“Hừm…”

Trải rộng trước mắt Tuyết Liên là chốn đình viên do Viêm Phượng đế tự tay thiết kế. Trên chiếc thuyền trôi nổi giữa mặt hồ hùng vĩ, thảng lúc sẽ có tổ chức đủ loại yến tiệc xa hoa. Cô đã chứng kiến Hạ Lâm Anh cùng các nữ quan chơi đùa trên đó không ít lần.

Kỳ thực Tuyết Liên không thích khu vườn này cho lắm. Vẻ xa hoa này nào có phù hợp với em. Còn nếu hỏi vì cớ gì em lại nói dối, thì đó là để Hạ Lâm Anh hài lòng.

Em luôn cảm thấy như người cô mẫu trẻ tuổi này thường hay giấu giếm cả bồ dao găm trong bụng.

“Tuyết Liên, con thật sự thích khu vườn này sao?”

“Vâng. Một chốn ưu mỹ, đẹp đẽ tuyệt vời ạ.”

“Ta hiểu rồi. Vậy để nao ta gọi con tới chơi tiệc nhé?”

“Cảm ơn Người rất nhiều. Nếu phụ thân cho phép, con sẽ rất vui lòng…”

“Sao phải xin phép? Đích thân cô của con mời cơ mà.”

“Phụ thân vừa mời một gia sư tới dạy con Kinh thư và võ thuật. Con mà bỏ bê, Người sẽ giận lắm.”

Bờ má Hạ Lâm Anh như vừa giật lên một cái, song Tuyết Liên không hiểu như vậy nghĩa là sao.

“Kinh thư và võ thuật? Những thứ đó cần thiết với con ư?”

“Bản thân con không rõ, nhưng phụ thân lại cho là cần thiết.”

“Không biết sao đây nhỉ. Con ấy, học rồi thì có ngấm vào thân được không? Học mà không đi đôi với hành thì học để làm gì. Trong ‘Luận Ngữ’… để xem nào, câu đầu tiên của thiên thứ tám là gì nhỉ?”

“Thiên thứ tám… ý Người là thiên Thái Bá phải không ạ? Tử viết: Thái Bá, kỳ khả vị chí đức dã dĩ hĩ. Tam dĩ thiên hạ nhượng, dân vô đắc nhi xưng yên––– nếu con nhớ không nhầm.”

Nghe xong câu trả lời của Tuyết Liên, Hạ Lâm Anh nheo mày, rồi thì thầm gì đó với các nữ quan xung quanh. Chẳng lẽ nhầm mất rồi––– Không, nhầm lẫn làm sao được. Chỉ đơn thuần là tự thân Hạ Lâm Anh còn không đủ năng lực nhận định câu trả lời vừa rồi là đúng hay sai mà thôi.

“Thưa Lâm Anh đại nhân.”

“Gì nào?”

“Phải chăng Người không đọc được ‘Luận Ngữ’?”

“………”

Tưởng chừng thời gian vừa đóng băng lại. Hạ Lâm Anh ngây người ra mất một lúc, thấy chừng sửng sốt lắm, nhưng rồi cô ta sớm hoàn hồn khi có con chim sẻ đậu trên cây trong vườn bay vụt đi.

“Câu hỏi ban đầu của ta là, nữ nhi như con học Kinh thư để làm gì.”

“Con không biết ạ.”

“Cứ mãi làm chuyện vô ích, sau này hối không kịp đâu biết chưa? Nữ nhân hoàng tộc như chúng ta chỉ có một vai trò duy nhất, ấy là chờ đợi tới khi được sử dụng làm công cụ chính trị. Cho tới ngày hôm ấy, con cứ náu mình trong Cung điện mà chơi đùa đi là được––– Nào, mau tham gia yến tiệc của ta đi thôi. Đó là trách nhiệm của Công chúa… à không, con vẫn chưa phải Công chúa nhỉ… Chung quy đó là trách nhiệm của nữ nhân hoàng tộc chúng ta.”

“Vâng…”

Nói rồi, Hạ Lâm Anh liền rời đi, không quên tặc lưỡi một cái.

Cũng vào thời điểm này mà vết rạn nứt trong quan hệ giữa Tuyết Liên và Hạ Lâm Anh mới hiện ra rõ mồn một.

Dịch nguyên văn là: “Khổng tử nói: Thái Bá là con người có đức hết mực. Ba lần đem thiên hạ nhường cho người khác, không để dân chúng biết mà ca ngợi.”