Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 323

Hồi 2: Lực bất túc giả, trung đạo nhi phế - Chương 13: Quê hương

Lê Ngọc liền sán lại gần rồi đụng chạm Tuyết Liên không chút kiêng dè. Cái kiểu hành xử tự nhiên như chốn không người thế này đích thị là Cảnh Lê Ngọc không thể nào sai được.

“N-Này! Đừng có đụng chạm quá lố…!”

“Thì tại! Hồi thi lại Huyện thí mình có được gặp nhau đâu! Từ đó tới nay ta muốn gặp lại Tiểu Tuyết kinh khủng, mà lại nghĩ ta chẳng biết cô sống ở đâu hết à…!”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi nên đừng om sòm nữa giùm đi.”

Khó khăn lắm Tuyết Liên mới đẩy được Lê Ngọc ra.

Sau biết bao lâu không gặp, kể từ hồi Huyện thí khi ấy trông Lê Ngọc vẫn chẳng thay đổi là bao.

Trên người cô nàng không phải bộ y phục tuyệt mỹ do hiền tỷ đã khuất truyền lại, mà là một bộ nhu quần đậm nét nữ nhi.

“Thế còn Lê Ngọc sao lại ở đây?”

“Ta vừa tới nhà bà con dự đám tang về. Tiểu Tuyết thì sao?”

“Tôi…”

Có giấu giếm cũng vô ích, vì vậy cô quyết định nói thật. Sau khi lắng nghe mọi chuyện, Lê Ngọc bỗng cất cao giọng hét như chim họa mi.

“HỞ?! Tiểu Tuyết sống ở Lê gia tập ấy hả?! Ngay gần làng ta đây chứ đâu.”

“Vậy hả? Thế gian hóa ra lại nhỏ bé bất ngờ…”

“Mà cái khu định cư Lê gia tập đó cũng là nơi làng ta––– làng Anh Tang chạy tới để tránh trận lũ năm nào. Có người còn định cư ở đó luôn rồi không định trở về nữa kìa.”

Chuyện này quả tình cô mới nghe lần đầu.

Lê Ngọc cười toe toét.

“Này đích thị là thiên mệnh! Ta với Tiểu Tuyết được kết nối với nhau bằng sợi duyên vững bền bất khả đoạn tuyệt đó nha!”

“Tôi lại nghĩ là chẳng đến mức như thế…”

“Hôm nay nghỉ lại nhà ta đi. Nhiệt liệt chào mừng Tiểu Tuyết luôn đó.”

Tuyết Liên quan sát Lê Ngọc, trong lòng vẫn chưa thể tin nổi chuyện trước mắt.

Hình như trông biểu cảm ấy kỳ quái lắm hay sao mà Lê Ngọc lại phá lên cười, đoạn kéo tay Tuyết Liên đi.

Quê hương của Lê Ngọc, làng Anh Tang, là một ngôi làng nhỏ chỉ có xấp xỉ 300 hộ gia đình. Những công trình bốn bức tường trắng muốt được dựng lên dọc theo con mương nhỏ. Trong số những công trình này, lớn nhất hẳn phải kể đến Miếu Khổng Tử.

Sau khi để con ngựa lại nhà vệ sinh, Lê Ngọc liền kéo tay Tuyết Liên về dinh cơ Cảnh gia. Gọi là “dinh cơ” vậy chứ kỳ thực nơi này không lộng lẫy được bằng Lôi gia. Tường ngoài chi chít toàn vết nứt, thậm chí còn có cả cỏ dại mọc ra từ đó nữa chứ.

“… Tưởng đâu đang phục hưng cơ mà? Nhìn qua cứ tưởng cô dẫn tôi tới phế tích nào cơ chứ…”

“Tiểu Tuyết đúng là chẳng biết khách khí là gì hết ha. Tất nhiên là đang phục hưng rồi, mọi người đã phải nỗ lực kinh khủng luôn đó. Thế nên ta đăng ký thi khoa cử cũng là vì bọn họ nữa.”

Trên môi nở một nụ cười khô khốc, Lê Ngọc đẩy cửa mở ra.

Bên trong là một căn nhà dân bình thường chẳng có gì đặc biệt. Khi cô còn đang bận quan sát xung quanh, Lê Ngọc liền kéo ghế lại mà nói “Nào ngồi đi.”

“Để ta đi chuẩn bị bữa tối, chờ đó chút nha.”

“Tôi giúp với.”

“Thôi thôi! Tiểu Tuyết là khách cơ mà!”

Lê Ngọc lại cười, đoạn bắt tay vào chuẩn bị.

Liền sau đó, một người phụ nữ độ tứ tuần bỗng xuất hiện từ sâu bên trong gian phòng.

“Ôi trời Lê Ngọc, con về rồi đó hả?”

“Mẹ! Chuyện đằng này để con làm, mẹ cứ nghỉ ngơi đi. À, lễ tang kết thúc êm đẹp nên không có vấn đề gì đâu ạ.”

“Vậy hả con? Cái chân mà không hành hạ thế này thì mẹ cũng muốn đi lắm đấy.”

Phải tới lúc này mẫu thân của Lê Ngọc mới để ý thấy Tuyết Liên.

“Ôi Lê Ngọc, quý công tử này là ai mà khôi ngô tuấn tú quá chừng vậy con?”

“Mẹ đang nói cái gì vậy ạ? Tiểu Tuyết là con gá–––”

“Cháu đã có diễm phúc được làm thân với bạn Lê Ngọc nhà mình, tên cháu là Lôi Tuyết Liên ạ.”

Tuyết Liên đẩy Lê Ngọc qua một bên rồi cúi đầu tự giới thiệu. Để cô nàng này mồm năm miệng mười về giới tính của cô là sẽ rắc rối vô cùng. Lê Ngọc nghe chừng cuối cùng cũng nhận ra sau lầm của bản thân, liền lấy tay trái bụm miệng lại.

Mẫu thân của Lê Ngọc thấy vậy liền cười lên thích thú, đoạn ngồi xuống phía đối diện Tuyết Liên.

“Trời, không ngờ Lê Ngọc nhà cô lại kiếm được mối tốt như thế này. Quê cháu ở đâu vậy?”

“Lê gia tập ạ.”

“Lê gia tập sao! Gia đình cô cũng sống ở đó đấy! Mà Lôi Tuyết Liên, chẳng lẽ cháu là công tử Lôi gia?”

“Dạ vâng, thì…”

“Cô biết lắm mà! Lôi gia là gia đình giàu có nhất nhì cái vùng này, nghĩa là Tuyết Liên đúng thực là quý công tử đó nhỉ?”

“Ơ? Thật vậy luôn hả Tiểu Tuyết…?”

“Mong cô đừng gọi cháu là quý công tử ạ. Đúng là gia đình cháu từng có chút khá giả, nhưng đó đã là chuyện ngày xưa rồi. Hiện giờ chúng cháu cũng khốn đốn lắm.”

“So với nhà cô thì thế đã là to rồi! Lê Ngọc giỏi quá nha, không ngờ con lại túm được đối tác tốt thế này, mẹ phải nhìn nhận lại con rồi.”

“Mẹ à… Tiểu Tuyết có phải như vậy đâu…”

“Thế làm sao nào? Đã dẫn về tận nhà rồi thì còn để làm gì nữa.”

“Chuyện đó…”

Khuôn mặt đỏ lựng tới tận mang tai, Lê Ngọc không nói thêm được lời nào, chỉ còn mỗi cách nói thật mà lại không được phép nói ra. Tuyết Liên cũng cảm thấy không mấy thoải mái, liền đánh mắt lên trần nhà.

Cô đã từng nghe Trọng Lệ kể, rằng ở địa phương này, khi một người con gái đến tuổi cập kê mà lại dẫn đàn ông về nhà, đó đích thị là dấu hiệu cho thấy gia đình chuẩn bị phải đi báo hỷ. Mà thực tế thì mẫu thân của Lê Ngọc có vẻ đã hết sức hài lòng, bởi nãy giờ bà cứ vỗ bồm bộp vào vai Tuyết Liên.

“Nào Tuyết Liên, nơi này cũng như nhà cháu rồi đấy. Cứ tự nhiên đi nhé.”

“Mẹ à! Đã bảo Tiểu Tuyết không phải như vậy mà!!”

Lời kháng nghị của Lê Ngọc vang vọng vào thinh không.

Và như vậy, Tuyết Liên quyết định sẽ qua đêm tại Cảnh gia.

Loại Hán phục cơ bản có áo và váy quấn quanh người, trong đó phần áo được gọi là 襦 Nhu, còn phần váy được gọi là 裙 Quần. Tiếng Anh gọi là "ruqun".