Chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Hiếm hoi thay Lê Ngọc lại không ghé qua phòng, thành ra Tuyết Liên cứ vậy lơ đãng dùng ánh sáng đèn nến đọc sách chú giải. Thế rồi, thốt nhiên phía bên ngoài túc xá ồn ào lạ thường. Cảm thấy có gì đó không ổn, Tuyết Liên liền ném quyển sách lên giường rồi chạy ra sân trong.
Tới nơi, cô có thể thấy vô số đồng sinh khác tái mét mặt mày đi qua đi lại.
“Ôi chà, ngài Tuyết Liên đây mà. Ngài đến muộn thật đó.”
Lý Thanh Long bỗng xuất hiện từ trong đám đông.
Cảm nhận được có gì đó không ổn, Tuyết Liên liền lên tiếng hỏi.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Là án mạng. Lần này là tay đứng đầu bảng nhị trường, tên Chu Tử Cao.”
“Hả? Không thể nào…”
“Tôi việc gì phải nói dối ngài. Chính đôi mắt này đã chứng kiến. Nếu ngài tò mò, xin mời bước lên phía trước.”
Nghe Lý Thanh Long giục giã, Tuyết Liên liền chạy vào trong hàng người.
Tại một góc sân trong, ngay gần miệng giếng, có một người đàn ông nằm ngửa mặt, miệng há hốc ra, xung quanh là các đồng sinh vây kín. Khỏi nói cũng biết kẻ này không hề ngủ. Dòng máu đỏ tươi từ từ tuôn ra khỏi gáy y, đồng thời đôi mắt y chẳng hề có chút sinh khí nào cả.
“Vừa mới nãy thôi mà! Nó bảo, chỉ đi vệ sinh một tí thôi… Thế mà quay qua quay lại đã thấy bị giết rồi!!”
Một thanh niên có vẻ là ở cùng phòng với Chu Tử cao hét toáng lên với vẻ mặt tái mét.
Tuyết Liên bàng hoàng trông lại tử thi.
Vết đâm này trông gần giống với vụ Chu Giang. Vết đâm cho thấy kẻ này bị tước đoạt mạng sống trong khi chính bản thân y còn chẳng hề hay biết.
Các đồng sinh run lên bần bật vì kinh hãi, đồng thời đồn ầm lên rằng kẻ làm điều này cũng là kẻ đã sát hại Chu Giang.
“Lại là một người đứng đầu bảng nhỉ…”
Có ai đó khẽ thì thầm.
Nhìn ra mới thấy, Lê Ngọc đang khẽ nheo mày quan sát tử thi.
“Cô đã đi đâu vậy hả?”
“Tản bộ thôi. Cho thay đổi không khí ấy mà…”
Lê Ngọc níu lấy tay áo Tuyết Liên, qua đó cô cảm nhận được ngón tay cô nàng đang run bần bật. Tuyết Liên đằng hắng một cái rồi lại quan sát tử thi.
“… Nói gì thì nói, tôi không ngờ lại có thêm một người đứng đầu bảng khác bị sát hại. Cứ ngỡ hung thủ chỉ đem lòng căm hận Chu Giang thôi, nhưng e rằng kẻ đó cảm thấy bất mãn với bản thân chế độ khoa cử.”
“Nói vậy là cùng một người giết Chu Giang sao…?”
“Có lẽ là thế, chứ tôi chẳng muốn tưởng tượng cảnh có tới mấy tên sát nhân một lúc đâu.”
Không thiếu những người đánh mất cả cuộc đời vì khoa cử.
Trong một cuốn tiểu thuyết bạch thoại lưu hành khắp xã hội có xuất hiện kiểu nhân vật già nua thi khoa cử bao nhiêu thập kỷ không đỗ, khiến mọi bất bình bất mãn tích tụ trong lòng nhất loạt tuôn trào, từ đó sát hại vừa bãi mọi con người trẻ tuổi siêng năng học hành và có tiền đồ xán lạn. Nói thêm là câu chuyện này không hoàn toàn là hư cấu, mà được dưa trên một vụ án có thật từng diễn ra vào thời kỳ Hưng Hóa.
Có lẽ chuyện đang xảy ra ở đây cũng tương tự như vậy.
Sự việc đã nghiêm trọng đến mức này rồi, ắt hẳn tri huyện sẽ phải bắt tay vào hành động thôi.
“Làm sao đây? Chúng ta có thể làm gì không?”
“Về thôi. Không làm gì được đâu.”
“Ừm, cũng phải.”
Tuyết Liên dắt tay Lê Ngọc về phòng.
□
Oái oăm thay, chấp niệm của tri huyện với địa vị của bản thân quá đỗi mạnh mẽ.
Sự việc được báo cáo lại cho Dương Sĩ Đồng cũng là lúc gã vừa khoắng sạch thịt heo trong bữa ăn và đang trên đường trở về phòng ngủ. Khi nghe chuyện lại có một người nữa thiệt mạng, khuôn mặt gã liền đỏ gay lên vì phẫn nộ.
“Cái bọn công tử bột này nữa! Tất cả là tại bọn mi không sớm bắt hung thủ chứ ai!!”
“Hii!!”
Tay thuộc hạ phụ trách thông báo cho gã liền ngã bịch xuống đất. Anh ta vừa bị cánh tay to mập của tri huyện đánh bay đi.
“Công tác điều tra thế nào rồi?”
“Vẫn hoàn toàn không rõ danh tính hung thủ ạ.”
“PUAAAAA!!”
Tri huyện rú lên như một con thú. Người đàn ông này vẫn luôn rú lên như vậy khi mọi chuyện không đi theo đúng ý hắn, xưa nay vẫn chẳng hề thay đổi.
Điều duy nhất gã ta tự vấn bản thân trong cái não bộ ghi nhớ Kinh Thư câu được câu chăng này, đó là phải làm sao để che giấu tình hình. Gã đã ngậm trái đắng một lần khi phạm sai lầm nơi trung ương, để rồi bị giáng chức xuống cái địa phương hẻo lánh này. Giờ mà còn lộ ra rằng kỳ Huyện thí trang nghiêm có xảy ra án mạng liên hoàn thì đừng nói là thải hồi, có khi bị phạt biệt xứ luôn không chừng. Gã không được phép để tri phủ (to hơn tri huyện) biết về chuyện này.
“Đầu tiên là phải khám nghiệm hiện trường đã. Mau đi thẩm vấn bọn đồng sinh đi.”
“Tuân lệnh.”
“Với cả, dứt khoát không được để vụ này lộ ra ngoài.”
“Nhưng mà…”
“Nhem nhẻm cái mồm ra cãi! Nói nữa ta xẻo miệng ngươi ra!!”
Viên thuộc hạ lập tức xin lỗi rồi rời đi.
Tri huyện dộng thẳng nắm đấm lên mặt bàn.
Gã đã ra lệnh thẩm vấn các đồng sinh, nhưng cũng chẳng rõ liệu có thu về được thứ gì có lợi hay không. Gã đã mong những kẻ này sẽ trông chừng lẫn nhau hòng không để vụ việc nào diễn ra nữa, ấy thế mà nạn nhân thứ hai vẫn xuất hiện, cũng tức là mong ước này đã hoài công.
“Làm nhơ nhuốc hết lý lịch của ta…”
Tri huyện chẳng quan tâm kẻ nào giết kẻ nào. Hắn chỉ mong rằng đã hạ thủ thì đừng để hắn biết.
Huyện thí không thể tự nhiên bị hoãn được, bởi lẽ gã phải tuyệt đối tuân thủ theo lịch trình từ bên trên ban xuống. Vậy bỏ phần công bố xếp hạng đi, chỉ công bố điểm thi thôi thì sao?
(Chắc ban đầu sẽ có hiệu quả, có điều…)
Sở dĩ Dương Sĩ Đồng không thể hấp tấp đưa ra quyết định được là bởi trước giờ chưa từng xảy ra sự việc nào như thế này.
Quan lại chốn Hồng Linh Quốc kẻ nào cũng thiếu linh hoạt do quá chú trọng vào truyền thống và quy định, nhưng khi nói đến thói cổ hủ bảo thủ thì không ai vượt qua được Dương Sĩ Đồng. Mà vốn dĩ, vụ việc lần này vẫn chưa thể đảm bảo rằng hung thủ chỉ nhắm vào những kẻ đứng đầu bảng. Chờ thêm một vụ nữa rồi quyết định cũng chưa muộn.
Đúng lúc này gã nghe có tiếng gõ cửa. Sau khi quát một tiếng “Vào đi!”, lại có một tên thuộc hạ khác rón rén bước vào phòng với vẻ sợ sệt lộ rõ trên mặt.
“Thần xin được bẩm báo ạ.”
“Chuyện gì?”
“Có thông tin mới từ các nhân chứng. Có người nói rằng đã thấy một người phụ nữ ăn mặc khả nghi tản bộ trong đêm…”
“Nói gì cơ?”
Tri huyện khẽ nheo mày. Trí nhớ đã bị gỉ sét sau biết bao năm tháng sinh hoạt sa đọa bỗng hoạt động trở lại vô cùng tích cực. Giờ gã đã nhớ lại, rằng trong hàng ngũ đồng sinh có một kẻ ăn mặc hết sức kỳ lạ.
□
Kỳ Huyện thí vẫn được tiếp diễn như bình thường.
Xem ra tri huyện sẽ cố sống cố chết giữ bí mật vụ án này. Quả là một tấm gương xấu tuyệt hảo để các đồng sinh mơ ước làm quan này không noi theo, song do ai nấy cũng đều đang hoảng loạn tột độ, đâm ra cũng chẳng thừa hơi đi đàm tiếu về tri huyện.
“Kẻ nào đứng đầu bảng trong kỳ thi sẽ bị một tên sát nhân không rõ danh tính sát hại.” – Hiện thực tàn khốc này đang dần đục khoét tinh thần các đồng sinh.
Chuyện này đương nhiên Tuyết Liên sẽ không được biết, nhưng trong kỳ tam trường có xuất hiện một loạt những câu trả lời kỳ lạ khiến quan chấm thi chẳng biết làm gì khác ngoài lắc đầu. Các đồng sinh đã quá kinh hãi, không ai dám làm bài quá tốt. Thế này thì còn gì là thi cử nữa cơ chứ.
Thế rồi, vào chừng ban tối trong ngày, kết quả tam trường lập tức được công bố.
Và kẻ đứng đầu bảng tên Lưu Khiêm đã bị sát hại.
Lưu Khiêm cũng không ngốc. Ngay khi phát hiện ra mình đứng đầu bảng, y liền nhốt mình trong túc xá cả ngày, đồng thời nhờ tới cả các đồng sinh cùng phòng cảnh giới xung quanh. Đó là còn chưa kể phía huyện sảnh cũng đã cắt cử người tới đặc biệt giám sát Lưu Khiêm nữa.
Ấy vậy mà, chỉ vừa một mình trong phòng vệ sinh một lúc thôi, y đã bị tấn công rồi tắt thở.
Bất ngờ thay, ở đằng sau cái lán đơn mang tên “nhà vệ sinh” ấy, đã có kẻ nào tự tiện đục ra một cánh cửa để có thể từ đó đi vào. Nói cách khác, kẻ thủ ác ngay từ đầu đã nhăm nhe đúng thời điểm này. Với thủ thuật như vậy thì những đồng sinh canh gác cửa trước chẳng hơn gì một đám bù nhìn rơm.
Cơn hỗn loạn tại huyện sảnh đã đạt tới đỉnh điểm. Sau khi đã kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của các đồng sinh, bọn họ đi đến kết luận rằng chẳng một ai có thể ra tay được cả.
Ai nấy cũng đều kinh sợ tên sát nhân vô hình, để rồi bắt đầu kháo nhau những lời có thể khiến Khổng Tử phải đưa tay lên vuốt mặt như “Là do ma làm đấy.” “Không không, nhất định là do quỷ thần.”
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ khẳng định điều dưới đây.
“Có phụ nữ! Chính mắt ta đã thấy!”
Thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các phương ngôn (tiếng địa phương) khác nhau được nói trên khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20.