“Nếu chỉ là treo lên thôi thì không phải không có cách. Nhìn cánh cổng ấy thì ắt hẳn ai cũng leo lên được. Chỉ cần gọi Chu Giang ra rồi sát hại, sau đó buộc dây quanh cổ anh ta và thả xuống là xong rồi.”
“Vậy tại sao kẻ đó lại làm thế?”
“Vấn đề nằm ở chỗ đó đấy.”
Lê Ngọc nhìn chăm chăm vào Tuyết Liên với vẻ bất an.
Đôi mắt cô nàng quá đỗi mỹ lệ, khiến cô vô thức đánh mắt đi.
“Bình thường thì sau khi gây án, hung thủ sẽ phải giấu xác đi để tội ác không bị phanh phui. Đằng này kẻ đó lại cố tình treo lên cổng nơi có nhiều người tập trung, chứng tỏ hắn muốn cho tất cả mọi người biết rằng Chu Giang đã chết.”
“Nghe không bình thường chút nào nhỉ…”
“Suy luận tâm lý của một kẻ bất thường làm gì cho mất công. Chuyện tìm kiếm hung thủ cứ để những kẻ khác làm, còn ta thì cứ đường đường chính chính vượt qua Huyện thí thôi. Cô miệt mài đèn sách là vì muốn như vậy phải chứ?”
“Ừm. Ta sẽ cố không bận tâm đến vụ án.”
Lê Ngọc khẽ nở nụ cười, biểu cảm hoàn toàn khác với lúc trước.
“Tiểu Tuyết à, hay tối nay mình ngủ chung giường cho an toàn đi?”
“Tôi đã bảo cô đừng có đụng vào rồi cơ mà.”
“Ô kìa? Hình như mặt hơi đỏ nha?”
“Đỏ đâu.”
Có đỏ đấy.
Tiếp xúc thân thể quá độ làm tăng khả năng bại lộ thân phận, từ đó khiến trống ngực cô cứ đánh thình thịch mãi không yên––– đương nhiên là có nguyên do hợp lý là như vậy, nhưng đồng thời đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với mỹ nữ như Lê Ngọc, đâm ra trong lòng cô thấy không thoải mái. Nói đơn giản là cô không có sức đề kháng với kiểu người này.
“À há, không quen tiếp xúc với phụ nữ phải không nè.”
Tốt nhất vẫn nên vào vai một nam nhi chưa trải sự đời. Mặc dù nói cho chính xác thì phải là một nữ nhi cải nam trang chưa trải sự đời.
“… Thì làm sao nào? Cô thích ý kiến à?”
“Thấy dễ thương thôi, có gì đâu.”
“Tin tôi đuổi cô khỏi phòng luôn không.”
“Xin lỗi, xin lỗi mà.” – Lê Ngọc cười lên như một đứa trẻ.
Tuyết Liên một lần nữa thở dài, đoạn tắt lửa ngọn nến.
Trời càng về đêm, huyện sảnh lại càng bị nhấn chìm trong màn đêm sâu thẳm.
Tuy rằng có phần ngao ngán vì phong thái hành xử của Lê Ngọc, nhưng cùng lúc đó cô cũng thầm nhủ: ắt hẳn các vị quan liêu hiện thời đã quên đi vẻ sáng trong cùng sự thuần khiết không ai sánh bằng đó từ lâu. Giả như Lê Ngọc đỗ đạt khoa cử, liệu rằng thiên hạ này có tốt đẹp hơn được hay chăng…
Trong lòng suy nghĩ mông lung như vậy, Tuyết Liên khẽ khép bờ mi xuống.
□
Hai ngày sau, kết quả nhị trường cũng được công bố với thể thức tương tự.
Cả Tuyết Liên lẫn Lê Ngọc đều vượt qua bài thi không chút khó khăn, để rồi lập tức bước vào chuẩn bị cho tam trường.
Như bình thường thì những người bị đánh trượt sẽ bị đuổi ra khỏi huyện sảnh, song như đã phổ biến hôm trước, tri huyện đã nhốt tất cả các đồng sinh lại nơi này. Mọi người ai cũng hào hứng tìm kiếm hung thủ đã sát hại Chu Giang, đặc biệt là các đồng sinh bị đánh trượt hồi đầu trường và nhị trường. Cổng huyện sảnh đã bị đóng kín, vậy nên nhất định kẻ thủ ác vẫn còn đang lẩn khuất đâu đó quanh đây.
Kỳ Huyện thí đầy rẫy nghi hoặc cứ vậy tiếp diễn.
Ấy vậy mà, thời điểm này chẳng một ai mảy may tưởng tượng.
Rằng vụ án mạng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
□
“Thưa ngài, ngài tên Lôi Tuyết Liên đúng chứ? Có thể trao đổi với tại hạ một chút được không?”
Trong thời gian diễn ra Huyện thí, các đồng sinh có rất nhiều thời gian rảnh.
Sau khi kết quả nhị trường được công bố, khi còn đang mải mê đọc Kinh Thư dưới tán liễu, bỗng nhiên một thanh niên lạ mặt tới bắt chuyện với Tuyết Liên. Cô đề cao cảnh giác rồi ngước mắt lên, thì trước mắt cô là một người con trai với vẻ ngoài bảnh bao cùng nụ cười nhàn nhạt.
“… Sao nào? Huynh có công chuyện gì với tôi hả?”
“Gọi là công chuyện thì cũng không hẳn. Chỉ là tại hạ có chút hứng thú với ngài thôi mà.”
Nam tử nói, đoạn ngồi xuống cạnh Tuyết Liên.
Khoảng cách giữa hai người quá gần. Tuy vậy, đây cũng chứng tỏ rằng đối phương không nghi ngờ gì chuyện Tuyết Liên là nam giới. Tuyết Liên đánh mắt xuống Kinh Thư đọc tiếp, ra vẻ không quan tâm, nhưng lại lên tiếng đầy cẩn trọng.
“Bộ huynh không cần học hành gì hay sao? Mai là tam trường rồi đấy.”
“Ngài quả là lạ lùng làm sao. Huyện thí đã rối loạn như vậy rồi mà vẫn còn vô lo vô nghĩ ngồi đọc sách được––– Ối thất lễ quá, không phải tôi nói ngài vô lo vô nghĩ đâu.”
Tuyết Liên lặng lẽ quan sát đối phương.
Mái tóc đen nhánh phất phơ trong gió. Ngũ quan đoan chính lanh lợi, có thể xếp vào loại mỹ nam. Xem xét dáng điệu cùng cách nói năng, có thể người này là con trai một danh gia vọng tộc nào đó, nhưng đồng thời cũng lại toát ra khí chất của một đứa trẻ ngỗ nghịch. Quả là kỳ lạ làm sao.
“Huynh là ai?”
“Tại hạ tên Lý Thanh Long. Giống như ngài, tại hạ cũng tham gia kỳ Huyện thí lần này.”
Lý Thanh Long, cô nhớ hình như kẻ này đứng hạng ba đầu trường và hạng tư nhị trường.
“… Vậy Lý tiên sinh, cho hỏi ngài có chuyện gì cần tại hạ?”
“Cứ gọi là Thanh Long là được rồi. Nhìn bề ngoài thì có vẻ hai ta tầm tuổi nhau mà.”
Lý Thanh Long vỗ lưng Tuyết Liên bồm bộp, coi mòi thực sự không nhận ra kẻ trước mặt mình là nữ nhi.
“Ngài ăn một cái chứ?”
Thứ anh ta vừa lấy ra từ trong túi là một quả mận đỏ lừ chín mọng.
“Huynh lấy thứ này đâu ra?”
“Tại hạ thó được trong bếp. Bữa ăn cấp cho đồng sinh chúng ta sơ sài đến cùng cực, nhưng xem ra phía chức viên lại được ăn sơn hào hải vị bất kể ngày đêm, đặc biệt là tên tri huyện. Nghe bên phục vụ ngồi lê đôi mách thì có vẻ ông ta vô cùng tham ăn tục uống, hệt như các vị bạo quân trong lịch sử.”
“Thế thì huynh đi mà ăn một mình. Tôi không ăn đồ ăn cắp.”
“Ra vậy, quả là cao quý làm sao.”
Thanh Long ăn quả mận trông rõ ngon miệng khiến Tuyết Liên khẽ thở dài.
“Nếu như huynh muốn có người tán gẫu thì vui lòng tìm người khác. Không may thay, tôi bận lắm.”
“Rõ là vừa có án mạng xảy ra mà ngài Tuyết Liên vẫn giữ được vẻ ung dung điềm tĩnh. Các đồng sinh đang ra sức truy tìm hung thủ, chẳng lẽ ngài vẫn quyết định ngồi yên?”
“Thì tôi cũng có làm gì được đâu. Hành vi đó hoàn toàn nằm ngoài lời dạy của Thánh hiền.”
Lý Thanh Long cười phụt ra.
“Quả nhiên là một nhân vật vĩ đại. Chính bởi ngài như vậy nên tôi mới để ý đó.”
“Huynh đang chọc tôi?”
“Tại hạ nào dám, mong ngài bớt giận. Chỉ là tại hạ cũng có suy nghĩ tương tự. Án mạng có xảy ra cũng việc gì phải bận tâm. À không, ý tại hạ rằng đó là chuyện không tốt, nhưng cũng chẳng phải không xảy ra bao giờ. Khổ nỗi, phản ứng của tri huyện như vậy không được ổn cho lắm. Một người như vậy mà lại được làm quan phụng sự Thiên tử là đủ biết Hồng Linh Quốc đã thối nát đến nhường nào.”
“Chưa gì đã liên tưởng tới cả quốc gia như vậy có hơi hấp tấp không? Có phải quan thanh liêm đã tuyệt chủng hay gì đâu.”
“Nếu có thì Hồng Linh đã tốt đẹp hơn nhiều rồi.”
Về điểm này thì cô phải gật gù đồng tình.
Nghịch nghịch lá liễu trong lòng bàn tay, Lý Thanh Long tiếp lời.
“Chính bởi vậy mà ta phải đặt kỳ vọng vào thế hệ trẻ sau này sẽ dẫn dắt thời đại mới. Có điều, các đồng sinh tham gia kỳ Huyện thí này trông không có mấy tiền đồ. Bọn họ đều là những kẻ để tư lợi làm mờ mắt mà quên đi cái cốt lõi nhất.”
“Huynh đang đứng trên lập trường nào mà nói vậy?”
“Chẳng phải bổn phận của người hướng làm quan chính là luận bàn về chuyện quốc gia thiên hạ hay sao? Chưa kể, ngài Tuyết Liên, ngài không giống bọn họ. Trong số các đồng sinh bị bài thi trước mắt chi phối, chỉ mình ngài là hoàn toàn khác biệt.”
“Các đồng sinh khác cũng phải có một hai người có tương lai xán lạn chứ.”
“Người xưa từng nói: ‘Muốn thành thánh nhân cần lắm học hành’, song tại hạ lại không nghĩ như vậy. Những kẻ săn lùng hung thủ chỉ vì tư lợi, dù có làm gì đi nữa dứt khoát sẽ không bao giờ thành tài được. Tại hạ đoán chắc ngài Tuyết Liên đây cũng nghĩ như vậy phải chứ?”
Tuyết Liên không đáp.
“Dù vậy, ngài lại khác. Ngài cơ hồ hồng hộc lạc giữa bầy yến tước vậy.”
“… Huynh quá khen, nhưng tôi nào có vĩ đại đến thế.”
Tuyết Liên cho rằng cứ lần lữa nói chuyện thêm cũng chẳng ích gì. Cô gập sách lại mà đứng dậy, đoạn rảo bước về phòng.
“Ngài đi đâu vậy? Tại hạ vẫn còn muốn trò chuyện thêm chút nữa.”
“Nếu huynh đang tìm người có chí lớn thì thử đi gặp Cảnh Lê Ngọc xem. Khả năng cao người đó có suy nghĩ giống huynh đấy.”
“Ngài Cảnh Lê Ngọc sao! Quả tình là đôi mắt ngài ấy có gì đó hết sức khác thường. À không, nói là như vậy chứ, ngài ấy nghĩ gì mà lại mặc y phục nữ nhi tham dự khoa cử vậy nhỉ? Tại hạ thấy hơi kỳ quái mà vẫn chưa dám hỏi.”
Xem chừng người này vẫn chưa phát giác ra danh tính của Lê Ngọc.
Mặc dù việc nghĩ cô nàng là nam cải nữ trang nghe cũng lạ lùng không kém.
“Chắc là sở thích thôi chứ gì.”
“Khoan đã, quả nhiên là tại hạ vẫn muốn trò chuyện cùng ngài Tuyết Liên đây.”
“Tôi xin phép từ chối. Xin đừng bám theo.”
“Có vấn đề gì đâu nào! Ta vẫn còn nhiều thời gian mà!”
Lý Thanh Long cười ha hả, đoạn quàng tay qua vai cô.
Tuyết Liên vờ như không bận tâm rồi trượt khỏi vòng tay ấy.
“… Huynh có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ.”
“Đương nhiên là rảnh rồi. Giam cầm đồng sinh lại huyện sảnh bao nhiêu ngày liên tục, đúng là hồ đồ. Biết trước sẽ xảy ra chuyện này thì tại hạ đã mang ít sách bỏ túi theo rồi.”
Tuy vậy, khi bị Tuyết Liên từ chối liên tục thì Lý Thanh Long cũng biết điều mà rút lui. Song, ngay trước khi rời đi, anh ta đưa ra một lời cảnh báo bằng nét mặt nghiêm nghị.
“Ngài Tuyết Liên, mong ngài hãy cẩn trọng.”
“Làm gì mà thái độ thay đổi xoành xoạch thế?”
“Nhiều khả năng tên sát nhân vẫn còn đang lẩn khuất quanh đây. Ngài Tuyết Liên mà bị giết thì tôi sẽ mất đi một người đồng chí quý giá mất. Mới nghĩ tới thôi đã thấy buồn nẫu cả ruột rồi.”
Một tư tưởng trong phái Trình Chu của Lý Học. Do chưa có bản dịch tiếng Việt nên xin mạo muội dịch nguyên văn. “Yến tước” 燕雀 là chim én và chim sẻ, hai loài chim dùng để tỉ dụ người có chí khí tầm thường. “Chim hộc” thường đi cùng với “chim hồng”, thường nói là “hồng hộc”, chỉ hai loài chim bay cao lắm. Người xưa nói “hồng hộc chí” 鴻鵠志 để chỉ “chí làm việc lớn lao như chim hồng chim hộc bay cao” (theo “Hán Việt từ điển” của Đào Duy Anh).