“Hà cớ gì tại hạ phải giúp cô nương cơ chứ?”
“Là nhân đó! Chẳng phải Khổng Tử tiên sinh đã dạy như vậy hay sao?”
Đúng là quan tâm người khác chính là đạo lý bất biến trong Nho học.
Tuy vậy. Nói là thế chứ. Dù có là như vậy…
“Đi mà đi mà đi mà! Ta chỉ biết dựa vào Tiểu Tuyết thôi đó~!”
“Trời ạ! Thôi được rồi! Tại hạ đồng ý nên thôi đừng vòi vĩnh như vậy nữa đi!”
Cô không muốn vì gây náo loạn mà khiến người khác phải chú ý.
Nghe xong, biểu cảm Lê Ngọc liền sáng bừng lên.
“Cảm ơn nha! Yêu Tiểu Tuyết quá đi à!”
“… Phòng có một giường thôi. Cô ngủ dưới sàn đi.”
“Hoan hô! Vậy mình ngủ chung nha?”
“Biến về hộ.”
“Xin lỗi mà. Vậy để ta xoa bóp chút thay lời cảm ơn nha.”
Tự nhiên bị khoác tay khiến mặt Tuyết Liên vô thức ửng đỏ.
“Đừng có đụng vào tôi! Cũng không cần xoa bóp gì hết! Mau vào đi!”
“Rõ~”
Lê Ngọc bước vào tự nhiên như ở nhà, ngồi lên giường Tuyết Liên cũng tự nhiên như ở nốt. Lửa nến khẽ rung rinh. Trông cái thái độ tự tung tự tác kia mà Tuyết Liên không khỏi ngán ngẩm.
“Cô đó, chắc chẳng ai nhận làm vợ đâu nhỉ.”
Nói người khác thế chứ bản thân cô cũng tự nhột.
“Quá đáng! Trông ta thế này chứ dù gì cũng là mỹ nhân số một trong làng đấy nhé!”
“Cái đó thì đúng là không phủ nhận được…”
“Hơ, thiệt hở?”
“Không có gì.”
Lê Ngọc nghe thế liền cười khoái chí. Tuyết Liên không hiểu sao người này lại bám mình đến vậy, nhưng khi nghĩ lại thì đúng là cô đã giúp cô nàng này tránh khỏi rắc rối ngay trước khi Huyện thí bắt đầu. Chắc hẳn điều ấy đã giúp cô chiếm được lòng tin của Lê Ngọc, thậm chí còn có khả năng đã khiến cô nàng mê mẩn mình.
Tuyết Liên vô cùng có sức hút. Chủ yếu là hút người cùng giới.
Cũng nhờ thế mà cô mới có thêm tự tin khi cải nam trang, song cô lại chẳng biết phải làm sao khi đối phương nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng quá độ. Cô thầm mong rằng Lê Ngọc sẽ không như vậy.
“Tiểu Tuyết này, không biết ta có được nhận không nhỉ?”
“Chuyện đó hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.”
“Ta ấy nhé, dù thế nào cũng muốn đỗ đạt rồi trở thành tiến sĩ.”
Lê Ngọc nằm bộp xuống giường. Xin nhắc lại, đó là giường Tuyết Liên.
“Ta không thể để một trận lũ như vậy xảy ra thêm lần nào nữa. Đó tuyệt nhiên không phải sự cố, mà lỗi lầm nằm ở con người. Chức viên phụ trách đã không làm tròn trách nhiệm trong quá trình thi công. Chính bởi những kẻ như thế mà tỷ tỷ và cha ta mới…”
“Xin được chia buồn cùng gia quyến.”
“Hoàn toàn khác với động đất hay dịch châu chấu. Biết là không nên nói thế này, nhưng chức viên quan lại biếng nhác bỏ xừ ấy. Chính bởi vậy mà ta muốn được làm quan Hồng Linh Quốc và thay đổi cả thế giới. Để những gia đình còn sống sót có thể sống an nhàn, đồng thời cũng là để không còn đứa trẻ nào phải chịu cảnh ngộ giống như ta nữa.”
Suốt bao lâu nay, khoa cử luôn được coi là một phương tiện để đạt được vinh hoa phú quý.
Cũng bởi vậy mà thời nay, hiếm có ai tham dự bài thi với tấm lòng chân thành như cô nàng.
“Cô nương nghĩ có thể thay đổi được cái vương triều biếng nhác đó sao?”
“Đương nhiên, bởi trở thành tiến sĩ là sẽ có thể gặp được Thiên tử Bệ hạ mà.”
Chẳng khác nào đắm mình trong lý tưởng.
Chỉ cần học hành mà có thể thay đổi được thế giới thì thế gian đã chẳng còn cam go gian khổ.
Tuyết Liên tin rằng, để kẻ yếu có thể đạt được hòa bình, nhất thiết cần phải dùng tới các thủ đoạn khác.
Dầu vậy, suy tư sáng trong của Lê Ngọc đã cho tính khí u ám của Tuyết Liên chút ánh sáng le lói.
“… Vậy thì bài thi kế cô nương phải nỗ lực hơn rồi.”
“Ưư… Câu hỏi hôm nay khó ghê à…”
“Bản tính viên tri huyện này thối nát ra trò, toàn hỏi mấy câu lằng nhằng.”
“Đúng rồi! Tiểu Tuyết, dạy ta học đi!”
“Giờ mới nhồi nhét thì vào đầu được chữ nào. Ngủ đi.”
“Vậy Tiểu Tuyết vào chung với ta nè~”
“Đừng có ngủ!”
“Tiểu Tuyết hình như hơi nhiều hành lý thì phải? Trong có gì thế?”
“Mà thôi ngủ đi! Đừng có đụng vào đó!”
Trời dần về đêm.
(Thế này khả năng không ngủ sớm được rồi…)
Tuyết Liên trộm liếc qua hành lý của Lê Ngọc. Trông phồng cả lên thế kia còn đi nói người ta. Bên trong ắt hẳn không chỉ có sách tham khảo cho kỳ khoa cử, mà còn có cả bộ dụng cụ làm gỗ do cha để lại nữa. Đã mất công mang tới mà lại không dùng để thi cử, chắc cũng nhọc công lắm.
□
(Quả nhiên là không ngủ nổi…)
Đã đến giờ Sửu rồi mà Tuyết Liên vẫn còn thao thức trên giường.
Cô không thể không bận tâm đến người đang nằm dưới sàn là Lê Ngọc. Bình tĩnh lại mà suy nghĩ thì có là tình thế bất đắc dĩ đi chăng nữa, qua đêm trong cùng một phòng với kẻ lai lịch bất minh thế này chẳng phải vô cùng thiếu cẩn trọng hay sao?
Cô khẽ liếc khuôn mặt say ngủ của Lê Ngọc.
Bờ môi cô nàng khẽ cử động.
“Ế hệ… Học nhi… thời tập chi… cái bụng no căng…”
Nói mớ cái gì vậy không biết.
Tuyết Liên khẽ thở dài một hơi rồi dựng dậy.
Cô bước đi khẽ khàng để không đánh động Lê Ngọc rồi rời khỏi phòng.
Cô quyết định tản bộ bên ngoài để thay đổi không khí.
Huyện sảnh ban đêm sao mà tĩnh lặng, gợi cảm giác từa tựa nghĩa trang.
Vầng trăng trên đầu tỏa sáng chói lọi. Các đồng sinh khác giờ này chắc đã du hành nơi thế giới giấc mơ cả rồi.
(Mục tiêu của mình chính là đỗ đạt khoa cử, từ đó giành được một chức quan… Để đạt được mục tiêu này thì có phải giở thủ đoạn gì mình cũng chẳng màng.)
Trong lòng nhủ lại mục tiêu của bản thân, cô dấn bước.
Ngày mai sẽ thông báo kết quả đầu trường.
Qua được bài thi này cũng chẳng khó khăn gì, song đây vẫn là lần đầu tiên cô thi khoa cử. Do chẳng làm sao có thể dự đoán được tương lai, cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ càng.
Tản bộ được một lúc, cuối cùng cô cũng thấy bình tâm hơn.
Sau khi ghé nhà vệ sinh một chút rồi định trở về, bỗng nhiên, cô lại đụng phải một sự việc bất ngờ.
“Oái!”
“!”
Vừa đến ngã rẽ, cô lại đụng độ một ai đó.
Do hình thể đối phương quá lớn mà Tuyết Liên liền bị bật lại, suýt chút nữa là ngã sõng soài ra đất.
Cái người vừa xuất hiện từ trong màn đêm kia, hóa ra lại là một nhân vật cô hoàn toàn không ngờ tới.
“Tên kia! Làm cái gì vậy hả?! Ai cho ngáng đường ta!”
Cái bụng phệ mập mạp khẽ đung đưa.
Đó chính là vị quan chấm thi cho bài Huyện thí lần này––– tri huyện Dương Sĩ Đồng. Đáng ra nơi này phải là túc xá của các đồng sinh, cớ sao người này lại xuất hiện?
Tuyết Liên quyết định bỏ chạy trước khi có nguy cơ bị phát giác danh tính, song lại bị những ngón tay mập mạp kia nắm chặt thành ra không sao chạy được.
“Nhà ngươi là đồng sinh đúng không?! Lởn vởn ở đây làm gì!”
“Thưa không, tại hạ chỉ đi vệ sinh…”
“Không tha, không thể tha được, đã biết Dương Sĩ Đồng này là Lang trung Công bộ tòng ngũ phẩm rồi mà còn dám láo lếu hả?!”
Tuyết Liên khẽ nghiêng đầu trong lòng. Tự xưng là Lang trung Công bộ tòng ngũ phẩm như vậy há chẳng kỳ lạ hay sao? Công bộ vốn là cơ quan điều hành công tác xây dựng dân dụng, còn Dương Sĩ Đồng chỉ là một viên quan địa phương không hơn không kém, phẩm hàm phải là tri huyện chính thất phẩm mới đúng–––
(Túy lúy rồi à?)
Mặt thì đỏ gay, bước chân thì xiêu vẹo, chưa kể còn nồng nặc mùi cồn. Bộ dạng thật chẳng khác nào một kẻ vừa trốn khỏi bàn tiệc.
Xem ra người này vừa nốc cho đẫy cái bụng sau khi chấm đầu trường xong rồi.
Cô đoán chắc Lang trung Công bộ chính là công việc của người này trước khi bị giáng chức.
Khẽ thở dài một hơi, Tuyết Liên ngước lên nhìn tri huyện.
“… Tri huyện đại nhân, cứ ở đây mãi là ngài sẽ bị cảm mất, xin hãy về phòng đi ạ.”
“Hử? Hử hử? Thế hảảả, thế để ta vềềề.”
Nói xong, tri huyện bỗng liếc xuống Tuyết Liên.
Bốn mắt chạm nhau. Sau một hồi tĩnh lặng, ông bỗng thốt ra một điều ngoài dự đoán.
“Đàn bà. Có mùi đàn bà.”
“Hả…?”
“Tưởng tượng? Có mùi đó thật mààà.”
Cảm tưởng như da gà da vịt trong cô vừa nổi hết lên một lượt. Gần như theo phản xạ, Tuyết Liên vụt tay tri huyện đi rồi thoắt lùi lại hai ba bước.
Nghĩ tới đã thấy rợn tóc gáy, song cô vẫn không giấu nổi vẻ bất ngờ khi biết có tồn tại loại người phân biệt được giới tính bằng khứu giác. Đây tuyệt đối không thể là trò đùa khi say, mà tên đàn ông này thực sự đã đoán chính xác thân phận của Tuyết Liên.
(Làm sao bây giờ? Bỏ chạy ư…)
Ngay lúc định quay đầu bỏ chạy, bỗng cô cảm thấy như có ai đang từ xa chạy tới.
“Tri huyện đại nhân! Ngài đang làm gì vậy ạ?!”
“Hả? Cái gì đấy? Ta đang định đi vệ sinh thôi. Vệ sinh…”
“Nhà vệ sinh ở phía này cơ mà! Đây, xin ngài hãy bám vào.”
Xem ra đó là một viên thơ lại làm việc dưới quyền tri huyện. Anh ta liếc Tuyết Liên một chút, nhưng rồi chẳng nói chẳng rằng mà liền đưa tri huyện đi. Khi Tuyết Liên đảm bảo rằng không còn thấy bọn họ nữa, cô mới quay gót trở về phòng.
Trước giờ cô chưa từng bị phát hiện cải nam trang bao giờ.
Ấy thế mà cô vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của những kẻ sắc sảo.
(Không thể buông lơi cảnh giác được.)
Cô vỗ vào hai má để xốc lại tinh thần.
Để có thể cải nam trang cho tới phút cuối cùng, nhất định phải nỗ lực hết sức.
Nói cách khác, buộc lòng phải thảo ra một kế hoạch dài hạn.
Ngay khi trở về phòng, Tuyết Liên lập tức lục lọi hành lý với vẻ cẩn trọng.
Đạo "Nhân 仁" trong sách Luận Ngữ chủ yếu để nói về tấm lòng quân tử. Đoạn này Tuyết Liên gọi Lê Ngọc là "omae" thay vì "anta" như bình thường nên sẽ đổi cách xưng hô một chút. Lang trung là người đứng đầu một trong các ty thuộc Lục bộ, mà trong trường hợp Dương Sĩ Đồng thì là Công bộ.