Trọng Sinh Thành Kiều Thê Của Tổng Tài Lôi Đạo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6883

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19952

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 915

Tập 02 - Giam Cầm - Chương 22 - Mông lung

Dao gọt trong tay Liễu Như Yên đột nhiên rơi xuống bồn "leng keng". Qua cuộc trò chuyện với Tô Duyệt Nhi, một sự thật tàn khốc dần trở nên rõ ràng— trong cái lồng son lộng lẫy này, hóa ra cô lại là người ở vào hoàn cảnh bi thảm nhất.

Những người giúp việc có ngày nghỉ cố định, có chế độ bảo hiểm đầy đủ, còn cô thì sao? Không chỉ phải gánh món nợ khổng lồ một trăm triệu, mà còn phải chịu đựng rủi ro kép về việc sinh nở và sinh tồn, lao động không công ngày này qua ngày khác. Điều mỉa mai hơn nữa, là những người giúp việc này ít nhất còn có quyền tự do từ chức, còn cô thì đến cả từ "không" cũng không có tư cách để nói ra.

Củ khoai tây đã gọt được một nửa, tiết ra chất dịch dính nhớp trong lòng bàn tay, giống như cuộc đời mục nát của cô. Sở Lâm Uyên có thể chán cô bất cứ lúc nào, và khi đó— một con chim hoàng yến đã quen được nuôi dưỡng, bị cắt đứt mọi mối quan hệ xã hội, sẽ sống sót thế nào trong thế giới tàn khốc này? Ở kiếp trước, cô ít nhất còn có thể đổi việc, còn bây giờ… cô có đường lui không?

Và liệu anh ta có nghiền nát cô như một con kiến, nhẹ nhàng xóa đi mọi dấu vết về sự tồn tại của cô?

Thì ra, lúc này vẫn chưa phải là tuyệt vọng nhất, điều tuyệt vọng nhất là bạn hoàn toàn không thể biết khi nào người đàn ông quyền lực ấy sẽ tức giận, và hậu quả sau đó sẽ ra sao.

"Cô Liễu?" Giọng Tô Duyệt Nhi lo lắng kéo cô về thực tại, "Sắc mặt cô nhợt nhạt quá…"

Liễu Như Yên máy móc nhặt dao gọt lên, nhận ra ngón tay mình đang run lên không kiểm soát. Ký ức về kiếp trước, khi cô là một nhân viên công sở luôn cẩn trọng, ùa về— chỉ cần lỡ đắc tội với một vị quản lý nhỏ cũng đủ khiến cô lo sợ suốt mấy tháng trời. Còn bây giờ, cô đang đối mặt với một ác quỷ chỉ cần động tay là có thể khiến cô sống không bằng chết.

Lưỡi dao trượt trên bề mặt củ khoai tây, tạo ra một vết gọt méo mó. Điều đáng sợ nhất không phải là hoàn cảnh hiện tại, mà là thanh gươm Damocles luôn treo lơ lửng trên đầu. Sự thất thường của Sở Lâm Uyên giống như một quả bom hẹn giờ, mà cô thậm chí còn không nhìn thấy đồng hồ đếm ngược.

"Tôi không sao." Cô nghe thấy giọng nói trống rỗng của chính mình, "Chỉ là… đột nhiên nghĩ thông suốt một vài chuyện." Ánh nắng chiếu vào những dụng cụ nhà bếp sáng loáng, phản chiếu những tia sáng chói mắt. Hóa ra sự tuyệt vọng thật sự không phải là những khổ đau hiện tại, mà là khi biết rõ phía trước là một vực sâu hơn, nhưng lại không có tư cách để nhắm mắt lại.

"Nhưng tay cô…." Tô Duyệt Nhi lo lắng chạm vào bàn tay lạnh ngắt của cô, "Khoai tây sắp gọt xong rồi..."

Cô giật mình hoàn hồn, nhận ra củ khoai tây trong tay đã bị gọt chỉ còn bằng quả óc chó.

"Tô Duyệt Nhi..." Liễu Như Yên đột nhiên dừng gọt, lưỡi dao đứng yên trên bề mặt khoai tây. "Nếu bạn là tôi… bạn sẽ làm gì cho phải? Hay nên chọn lựa thế nào?" Giọng cô khẽ như đang tự nói một mình, "Tôi dường như… không tìm thấy phương hướng nữa."

Tô Duyệt Nhi vặn chặt vòi nước, nhà bếp bỗng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bột khoai tây rơi xuống đáy chậu. "Cô Liễu," cô ấy vừa lau tay vừa quay người lại. "Những người như chúng tôi, làm gì có tư cách để lựa chọn?" Dây tạp dề siết chặt vòng eo cô, tạo thành những nếp nhăn sâu. "Ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng đừng chọc giận Tổng giám đốc Sở… tôi thực sự không nghĩ ra được cách nào khác. Rốt cuộc, với thân phận hiện tại của cô, cô có sự lựa chọn sao?"

"Chấp nhận và cầu nguyện sao?" Liễu Như Yên cười nhẹ, mũi dao móc ra một mầm khoai tây. Cục mầm xấu xí lăn lóc trên thớt rồi dừng lại bên cạnh ống tay áo dính bẩn của cô— giống như lòng tự trọng nực cười của cô, tuy vô giá trị nhưng vẫn ngoan cố tồn tại.

Liễu Như Yên cúi đầu nhìn củ khoai tây trong tay. “Cũng đúng… rốt cuộc quyền lựa chọn không nằm trong tay tôi. Ngoài việc cầu xin lòng thương xót của anh ta, chút lòng tự trọng và ý nghĩ muốn trốn chạy ấy chỉ là mơ hão mà thôi.”

Tô Duyệt Nhi bất ngờ lại gần, hơi thở mang mùi hành tỏi phả vào tai cô: "Cô Liễu này, thực ra cô không cần bi quan như vậy đâu. Biết đâu Tổng giám đốc Sở đối với cô là thật lòng thì sao? Nếu không, anh ấy sẽ không để cô gần gũi như vậy đâu. Đàn ông mà như thế, đa phần là trong lòng có cô, không thể rời xa cô, chỉ cần một khoảnh khắc không nhìn thấy cô là lại thấy lo lắng, sợ hãi, không yên."

Trong lòng có cô ư? Nhưng điều này càng khiến cô sợ hãi hơn thì đúng hơn, bởi vì tuy cơ thể cô là một mỹ nữ, nhưng linh hồn lại là một người đàn ông! Và việc bị một người đàn ông ngày ngày nhớ nhung như vậy, nghĩ thôi cũng thấy kinh tởm rồi.

"Cô Liễu…" Tô Duyệt Nhi xoắn vạt tạp dề, giọng nhỏ đi vài phần, "Tôi nói thế này cô đừng giận nhé, tôi chỉ là… đoán bừa thôi."

Liễu Như Yên nhếch mép, mũi dao vạch một vết trắng mờ trên thớt: "Cứ nói đi, dù sao…" Cô ngập ngừng, giọng nói yếu ớt như tờ giấy bị ngấm nước, "giận cũng không thay đổi được gì."

Vỏ khoai tây xoay tròn trong bồn rửa, Tô Duyệt Nhi bất ngờ bước lại gần hơn: "Biết đâu… khi có con, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thì sao?" Đôi mắt cô ấy lấp lánh, như thể thực sự tin vào câu chuyện cổ tích này. "Tôi thấy nhiều cặp vợ chồng đều như vậy, có con rồi thì mối quan hệ vợ chồng cũng bắt đầu ổn định hơn."

"Choang!" Dao gọt rơi khỏi tay Liễu Như Yên, văng lên sàn gạch sứ với một tiếng động chói tai. Cô nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang run rẩy của mình, đột nhiên cảm thấy bụng dưới thắt lại— nơi đó có thể đang ấp ủ một sinh linh không được chào đón. Dòng máu của Sở Lâm Uyên, nảy mầm trong cơ thể của một linh hồn trạch nam… Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cổ họng cô đắng nghét.

Ánh nắng ngoài cửa sổ bỗng trở nên chói mắt, khiến những vệt nước trên thớt lấp lánh. Những tia phản chiếu đó như vô vàn con mắt đang dòm ngó, chứng kiến cô đang dần mất đi chút quyền kiểm soát cuối cùng.

"Rầm!" Liễu Như Yên bất cẩn làm đổ cả rổ đựng nước. Những củ khoai tây sống lăn lóc khắp sàn, giống hệt cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trong dạ dày cô lúc này.

"Cô Liễu? Sắc mặt cô tệ quá…"

Cô máy móc ngồi xuống nhặt khoai tây, móng tay cắm vào cái mấu mầm lõm sâu. Mọi nơi trên cơ thể mà Sở Lâm Uyên từng chạm vào trong những ngày qua bỗng bắt đầu ngứa ran, như có kiến đang bò dưới da thịt.

Cô nhìn chằm chằm vào đống khoai tây, cổ họng nghẹn lại: "Con cái ư?" Từ này như một miếng sắt nung đỏ, làm đầu ngón tay cô run rẩy.

"Nếu tôi thật sự có thai, tôi không biết sự ra đời của nó là đúng hay sai nữa." Liễu Như Yên đột ngột ngắt lời, giọng khàn khàn không giống của chính mình. Cô nắm chặt củ khoai tây đã bị gọt nham nhở, nước tinh bột rỉ ra từ kẽ ngón tay, dính nhớp đến phát ói.

Ánh nắng ngoài cửa sổ bỗng bị mây che khuất, nhà bếp trở nên u ám. Tô Duyệt Nhi cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, vội vã vặn chặt vòi nước đang nhỏ giọt: "Xin lỗi, tôi đã lỡ lời…"

Liễu Như Yên tiếp tục gọt khoai tây một cách máy móc, tiếng sột soạt của lưỡi dao cứa vào vỏ khoai trong sự tĩnh lặng càng trở nên chói tai. Một đứa trẻ— điều đó có nghĩa là cô sẽ mãi mãi bị trói buộc bên cạnh gã ác quỷ này, ngay cả linh hồn cũng bị nhốt trong lồng son. Đáng sợ hơn nữa, cô không chỉ phải chịu đựng sự sỉ nhục về thể xác, mà còn phải trơ mắt nhìn một sinh linh vô tội bị cuốn vào trò chơi méo mó này.

"Không sao đâu." Cuối cùng cô khẽ nói, khóe miệng nở một nụ cười trống rỗng. "Dù sao… những điều này đều không phải do tôi quyết định." Vòng vỏ khoai tây mới gọt rơi vào thùng rác, giống như nỗi sợ hãi không biết gửi gắm vào đâu của cô.