“Khả năng của ta rất đặc biệt. Năng lực thì không mạnh, nhưng bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt đều sẽ bị đóng băng ngay lập t—”
“Cú đấm anh hùng - Sấm sét!”
Với một tiếng giòn tan, tôi đấm vào mặt hắn ta.
Tất nhiên, tôi không giết hắn. Tôi có nhiều việc cần hỏi.
Đứng trên lưng hắn, người đang quằn quại dưới sàn, tôi mỉm cười.
“May mà ông bỏ kính râm ra rồi đấy. Tôi có thể phục hồi cho ông, nhưng tôi không chắc có thể lấy hết mảnh vụn ra nếu chúng vỡ đâu.”
“Gư aa!”
Khi tôi ép thêm nhiều áp lực hơn xuống chân, tôi cảm thấy như xương sườn của gã sắp gãy vậy.
Khi hắn không còn có thể gào lên vì đau nữa, tôi nhẹ nhàng dùng ‘Heal’, nắm tóc và nói thầm vào tai hắn.
“Ông định làm gì với người ngoài tinh đã bắt được thế?”
“M-Mày, với tao…”
“Sẽ tốt hơn nếu ông trả lời thành thật đấy, biết chứ? Tôi đang rất tức giận đấy. Cứ nghĩ rằng bản thân đã trở về thế giới quê nhà, nhưng Nhật Bản cũng là một nơi kỳ ảo, bản thuở nhỏ thì rác rưởi không thể tin được, người từng là em gái kế thì có tính cách tồi tệ, và một bạn thuở nhỏ khác thì đang âm mưu gì đấy. Ông định làm gì đây?”
“Cái đó… liên quan gì đến tao.”
“Dù có liên quan hay không là do tôi quyết định! Dù sao thì ông cũng là một người thuộc thế giới kỳ ảo này, đúng chứ? Bên cạnh đó, ông đã bao giờ xem phim chưa? Nếu không tôn trọng người ngoài hành tinh, việc đó có thể dẫn đến một cuộc chiến đấy! Đến lúc đó thì đã quá muộn để nói ‘Mình gây sự với nhầm người rồi’. Ông có chịu trách nhiệm cho chuyện đó được không, hả?”
Xả hết bực tức tích tụ ở trường, tôi liên tục đấm vào mặt hắn ta xuống sàn, trong khi vẫn nắm tóc hắn. Sau một lúc, tôi lại dùng ‘Heal’ một ít.
“Được rồi, vậy thì ông định làm gì với người ngoài hành tinh đó?”
“...”
“Cho ông biết, nếu không trả lời thành thật, tôi sẽ làm một chuyện còn khủng khiếp hơn đấy.”
“Được rồi, được rồi! Ta sẽ nói! Dừng lại đi! Những người còn lại gần như không biết gì về các hiện tượng siêu năng đâu, không như ta.”
“Tôi hiểu rồi. Và?”
“Nhưng người khác nhầm người ngoài hành tinh là một con kappa. Tôi thì biết nó là một người ngoài hành tinh.
“Tôi không thấy điểm tương đồng nào giữa người ngoài hành tinh và kappa. Họ còn không có cái đĩa nào trên đầu.”
“Đối với dân nghiệp dư, sinh vật lạ nào cũng như nhau cả!”
Tôi tưởng tượng người ngoài hành tinh Xám tàn phá một đồng dưa chuột. Cũng có lý, nhưng vẫn có điểm bất thường.
Màu sắc của người ngoài hành tinh Xám rõ ràng là màu xám, không phải xanh lá, và họ cũng không có hình đĩa trên đầu và vỏ.
Cũng có khả năng người cổ đại nhìn thấy những người ngoài hành tinh và tạo ra hình ảnh kappa hiện tại, rồi bóp méo và lan truyền qua mạng xã hội và game. Nhưng tên này nhận ra Nancy không phải kappa, có khả năng kappa thật sự tồn tại.
Tôi quyết định hỏi thử xem sao.
“Vậy, kappa thật sự tồn tại à?”
“Tất nhiên. Và chúng cũng không quá hiếm với bọn ta nữa!”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
“Còn Tsuchinoko thì sao?”
“Làm sao mà ta biết được sinh vật huyền thoại đó ở thành phố Mukaijima được? Hỏi mấy người ở viện nghiên cứu ấy!”
“Tệ thật. Vậy thì để tôi làm rõ. Mấy tên ngốc ở cơ sở này định mổ một người ngoài hành vì tưởng rằng đó là một kappa, khá khó tin, nhưng thôi được. Vậy thì tại sao ông lại để yên và không cản họ?”
Ý tưởng ngay lập tức mổ một kappa sau khi phát hiện thật thật điên rồ, nhưng cũng khá lạ khi người này, dù biết rằng Nancy là người ngoài hành tinh, vẫn cho phép họ, những người không biết người ngoài hành tinh tồn tại, tiếp tục tiến hành.
“Ông có thể giữ im lặng, nhưng đừng nghĩ sẽ luôn được tôi dùng ‘Heal’.”
“... Rồi, rồi, ta hiểu rồi. Dừng lại đi, làm ơn. Ta chỉ muốn xác nhận một điều thôi.”
“Điều gì?”
“Ta tin rằng thần là một tồn tại đến từ vũ trụ.”
“Hửm?”
Tôi bất ngờ khi hắn ta tuyên bố đức tin của mình.