Trở về từ thế giới khác, trái đất hóa ra cũng trở thành một thế giới giả tưởng. Còn nữa, này mấy cô nàng thua cuộc, đừng có nhìn qua bên này nữa.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

263 5599

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

30 140

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

14 147

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

(Đang ra)

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

Isshiki Koutarou

Thế là hành trình đảo ngược vận mệnh của một nhân vật không hề tồn tại trong game chính thức bắt đầu.

49 2181

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

52 248

Vol 1 (WN) - Chap 2: Tôi đã trở lại, nhà mới là tuyệt nhất, phải không? (2)

“Ồ, hôm nay con về sớm thật đấy.”

Trong bếp, như thường lệ, mẹ tôi đang chuẩn bị bữa tối.

“À, vâng.”

Nước mắt chảy xuống má, cảm động vì đã gặp lại gia đình mình.

Nhanh chóng lau nước mắt bằng tay áo, cẩn thận để mẹ không nhận ra, khi hương thơm bao phủ bầu không khí xung quanh.

“Cà ri!”

“Tối nay chúng ta sẽ ăn cà ri. Không phải mẹ đã nói thể từ sáng rồi à? Có chuyện gì với con vậy? Con hăng hái lạ thường đấy.”

“Ahahaha, như thường thôi, không có gì đâu!”

“Thật à? À đúng rồi! Đơn hàng của con giao đến rồi! Con mua khá nhiều đấy. Chúng ở trong phòng con. Nhớ dọn phòng đấy, được chứ?”

“Vâng!”

Tôi sẽ không cầm được nước mắt mất nếu cứ tiếp tục nghe giọng nói của mẹ nữa.

Để khiến bản thân bình tĩnh lại, tôi quyết định lên phòng. Khi đang định đi lên cầu thang, mẹ tôi gọi.

“-Mừng con về.”

“Vâng. Con về rồi đây.”

Cảm giác đã thật sự về nhà lớn hơn bao giờ hết.

Tôi chạy nhanh lên cầu thang, nơi quen thuộc nhưng cũng thật hoài niệm đang đợi.

Hộp bìa cứng nằm trên sàn, kệ sách chứa đầy truyện tranh, bàn học, và giá treo quần áo đang có áo, quần nỉ, áo hoodie, và áo phông.

Chứa đầy niềm vui, tôi lao lên giường.

Chiếc giường gấp, mua bằng mười nghìn yên, với một tấm nệm và chăn bông mà tôi mua không cần suy nghĩ.

Chiếc giường kêu cót két khi đón lấy cơ thể tôi. Độ đàn hồi của nệm và sự mềm mại bao phủ lấy cậu. Chắc chắn mẹ cậu đã phơi tấm futon sáng nay, nó có mùi mặt trời.

“... Không chịu được nữa rồi. Cái giường này tuyệt quá. Sao lại thoải mái thế này? Trong thế giới kia, cả nhà vua cũng ngủ trên những tấm ván, biết không hả? Cái giường không hề mềm mại như này!”

Cuộc sống ở thế giới khác rất khắc nghiệt.

Giường thì cực kì khó chịu, và vệ sinh thì rất tệ.

Khi một người nghe đến một thế giới khác, họ chắc sẽ nghĩ đến một cuộc sống giống Nhật Bản thời hiện đại, được ban phước bởi phép thuật và linh hồn trong một thế giới như Châu Âu thời trung cổ. Tôi cũng từng nghĩ thế.

Nhưng khi được triệu hồi sang thế giới khác, cậu đã nhận ra giả tưởng thì cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Đó là thế giới tệ nhất, như là cuộc sống Châu Âu thời trung cổ gắn liền với sự nguy hiểm của quái vật, quý tộc thì muốn làm gì cũng được, cùng với các mạo hiểm giả thô lỗ.

“Mình muốn ngủ luôn, nhưng mình cũng muốn ăn cà ri, nên chắc mình sẽ thức vậy. Giờ thì, mở đơn hàng nào.”

Rời khỏi giường và bắt đầu tháo băng dính trên hộp và mở nó ra.

Ở trong đó là đôi giày mà tôi đã luôn muốn, cùng với chiếc quần thể thao, và rồi đến áo phông và áo hoodie.

“Không có giày hay quần thể thao ở thế giới kia, nên chất liệu này, mùi hương này, mọi thứ đều thật hoàn hảo!”

Ở thế giới khác, một cuộc sống tàn khốc của kiếm và ma thuật, quần áo của cậu được làm từ da quái vật hoặc những sợi chỉ do những sinh vật bí ẩn nhả ra. Giày thì làm từ kim loại và một ít da quái vật.

Một số người còn đi dép.

Với tư cách là anh hùng thì Natsuki được sử dụng trang bị có chất lượng tốt, nhưng đối với cậu, người đã quen với cuộc sống ở Nhật Bản, quần áo của thế giới khác cực kỳ khó chịu.

“Mình sẽ để giày và quần áo vào ngày mai, hiện tại thì đến cả đồng phục cũng thật thoải mái. Nhưng đến lúc thay quần áo rồi.”

Tôi chưa từng nghĩ nhiều về đồng phục trường, nhưng hiện tại thì nó cực kỳ ấm áp. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái khi thay sang đồ mặc ở nhà.

“... Quần nỉ đúng là số một.”

Nghĩ lại thì thứ duy nhất mềm mại ở thế giới kia là nội tạng của quái vật.

“Được rồi, bình tĩnh nào. Mình đã được triệu hồi đến thế giới khác với tư cách là anh hùng, bị kéo vào trận chiến với quỷ vương, và bằng cách nào đó đã đánh bại hắn và quay lại Nhật Bản. Tốt rồi, nhưng tại sao mình lại quay về đúng cái lúc mình được triệu hồi nhỉ? Đúng là mình vui thật, nhưng nó chả có ý nghĩa gì cả.”

Cơ thể và tuổi được giữ nguyên như trước.

Cả tâm trí vẫn vững vàng, đến nỗi khó có thể tin rằng bản thân đã suy sụp đến nhường nào ở thế giới khác.

“Vậy có nghĩa là mọi thứ quay lại như trước và không có gì xảy ra à? Đợi đã, còn ma pháp của mình thì sao?”

Tò mò, tôi thử dùng ma pháp xem sao - và thành công mà không có rắc rối gì cả.

“Đợi đã- đợi đã, mình vẫn dùng được ma pháp! Không phải thế này nghĩa là mình, một anh hùng trở về từ thế giới khác, trở thành bất bại ở trái đất à?”

Khi tôi thử tạo ra lửa trên đầu ngón tay, nó thành công mà chẳng cần tí nỗ lực gì cả. Thậm chí còn mượt mà hơn cả ở thế giới kia nữa.

“Mình đang định đến trường và ngày mai, nhưng chắc là nghỉ ở nhà để thử mấy thứ thôi.”

Tôi có nhớ trường chứ, nhưng lại tò mò rằng bản thân có thể sử dụng bao nhiêu ma pháp ở thế giới này.

“Natsuki! Bữa tối xong rồi này!”

“Con xuống ngay đây!”

Dòng suy nghĩ của cậu chuyển từ ma pháp sang món cà ri khi mẹ gọi.

Với tôi, người không ăn uống gì trong suốt sáu năm ở thế giới khác, có cảm giác như đây là bữa ăn đầu tiên sau sáu năm vậy.

Và đó còn là món cà ri của mẹ cậu nữa.

Miệng chảy nước dãi không ngừng.

Tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng để thưởng thức món cà ri đặc biệt của mẹ.

-Tuy nhiên, cậu không hề biết gì rằng cậu đã vô tình để các thực thể bí ẩn phát hiện ra cậu.

-Hay đúng hơn là cậu không hề biết rằng nó tồn tại ở thế giới này.