“Tôi quyết định sẽ hẹn hò với cô gái này!”
“Hả?”
Natsuki Yura đứng trước người bạn thuở nhỏ đã quá đỗi quen thuộc.
“Khoan? Hử? Mình quay lại rồi!?”
Nhìn xung quanh, cậu nhìn thấy khung cảnh quen thuộc: học sinh sơ và cao trung bước đi với điện thoại, người lớn trong bộ đồ vest, xe cộ trên đường.
“Natsuki? Ông nói cái gì vậy?”
Bạn thuở nhỏ của cậu, Miyahara Yuto, hỏi.
Yuto là một người ưa nhìn, cao hơn Natsuki, mái tóc vàng hoe được cắt gọn gàng đến ngang tai. Mặc dù mới học năm ba sơ trung, cậu ta đã có hào quang của người trưởng thành.
Natsuki đã oán hận cậu ta trong nhiều năm, nhưng nhìn thấy mặt Yuto lần nữa sau nhiều năm mang lại sự hoài niệm.
“Vẫn khỏe chứ? Trời, đã khá lâu rồi! Vẫn nổi tiếng nhỉ, hiểu rồi! Thôi, tôi có việc phải làm! Gặp lại sau!”
“Đợi đã! Natsuki!?”
Mặc kệ Yuto, Natsuki chạy đi.
Cảm giác của giày thể thao chạy trên đường, những chàng trai và cô gái vô tư cùng độ tuổi, cửa hàng tiện lợi bán đủ thứ, siêu thị cũ, quán ăn gần nhà, quán cà phê khá phong cách - mọi thứ đều thật hoài niệm.
Natsuki đã chắc chắn rằng cuối cùng bản thân đã quay về.
Cậu nhận ra cậu quay lại đúng cái ngày mà cậu được triệu hồi đến thế giới khác.
“--Mình về rồi!”
Đột nhiên hét lên, dù thu hút ánh nhìn xung quanh, nhưng tôi không quan tâm.
(6 năm… Mình trở lại Nhật Bản rồi! Trở lại trái đất rồi! Trở lại thế giới của mình rồi!)
Tôi suýt khóc.
Cuối cùng thì tôi đã trở lại rồi.
(Từ cái thế giới chết tiệt đó. Mình, mình–)
“Mình về rồi!!!”
Với cậu, 6 năm đã trôi qua.
Nhưng với thế giới này, chỉ mới một lúc trước.
– Yura Natsuki đã được triệu hồi đến thế giới khác với tư cách là anh hùng.
Trong thế giới đó, cậu bị kéo vào trận chiến giữa con người và ác quỷ, cậu được thông báo rằng cách duy nhất để quay lại thế giới cũ là đánh bại quỷ vương - một kịch bản điển hình mà cậu đã phải chật vật vượt qua.
Cậu chiến đấu cùng con người, những người đã tìm cách tiêu diệt ác quỷ và thậm chí phản bội lại chính họ, đấu với những ác quỷ tập hợp lại để chiến đấu vì lợi ích và quyền để sống trên thế giới.
Bị lợi dụng và ném vào trận chiến kinh hoàng. Không muốn chết, cậu chiến đấu.
Cậu giết quái vật, quỷ, con người, linh hồn, quái thú, và thậm chí cả thần, và cuối cùng cậu cũng đã trở về trái đất.
“Hahaha, đáng đời! Lũ ngốc! Cứ dùng tao như ý muốn đi, nếu lũ tụi bây muốn tiêu diệt lẫn nhau đến thế, cứ làm đi! Tao đi đây!”
Nghĩ đến những người ở thế giới mà cậu không muốn gặp lại một lần nào nữa, Natsuki tiếp tục hét.
Thật ngạc nhiên khi mọi thứ mới trôi qua không lâu kể từ lúc đó, nhưng yên tâm rồi.
Thật tốt khi không bị đối xử như một người mất tích hay bị nhầm là đã chết.
Thật thoải mái khi biết rằng mình không khiến cho gia đình đau buồn vì bản thân.
Trên hết, tôi xúc động đến nỗi khóc khi biết rằng tuổi trẻ của cậu không bị lãng phí ở thế giới đó.
Cơ thể này không phải cái cơ thể ở thế giới đó.
Đó là một cơ thể mảnh khảnh của một học sinh sơ trung 14 tuổi.
Chiều cao trung bình, cùng khuôn mặt không nổi bật và chân không dài lắm, được sinh ra trong một gia đình bình thường.
Nhưng, sự bình thường này đã cực kỳ quý giá đối với cậu rồi.
Thật vui vì đã trở lại làm chính mình.
“Bữa tối nay có gì nhỉ? Mình không nhớ nổi. À đúng rồi, đơn đặt hàng của mình sẽ đến vào ngày hôm nay. Mình đã dùng hết số tiền tiết kiệm vào đôi giày và bộ quần áo mà mình luôn muốn như là một kỷ niệm cho việc lên lớp! Aaa, không thể đợi đến lúc về đến nhà được. Mình muốn ăn đồ ăn mẹ nấu. Mình muốn ngủ trên giường của chính mình.”
Dù hết hơi, cậu vẫn tiếp tục chạy.
Nói cách khác, cậu có thể chạy một quãng đường dài với vận tốc tối đa mà không gặp chút rắc rối nào cả, nhưng hiện tại thì cơ thể cậu đã trở về như ban đầu.
Không phải tôi lười vận động đâu, nhưng không còn sức khỏe phi thường nữa, tôi chạy một đoạn thôi đã thấy mệt rồi.
Tôi muốn đạp xe lần nữa, không bao giờ muốn cưỡi những con ngựa không nghe lời nữa.
Cậu chạy qua con đường đầy cảm giác hoài niệm từ nhà đến trường và nhận ra ngôi nhà hai tầng mái đỏ.
– Ngôi nhà yêu dấu của cậu.
“Con về rồi! Tối nay có món gì vậy à!?”