Yura Natsuki đã được triệu hồi đến thế giới khác với tư cách là anh hùng.
Con người, những kẻ đang bị xâm lược bởi quỷ vương, đã tìm kiếm cứu trợ. Họ tìm người có thể rút được kiếm thánh, thứ mà chỉ anh hùng mới có thể rút. Không thể tìm được người đó, họ tuyệt vọng tìm người bằng ma pháp triệu hồi. Và như kết quả, họ triệu hồi thành công, Natsuki từ Nhật Bản. Có vẻ như những người ở thế giới đó cũng không ngờ được họ sẽ triệu hồi được người từ thế giới khác.
Mặc dù đến từ thế giới khác, Natsuki lại gần như không có sức mạnh đặc biệt nào, điều đó làm Natsuki cảm thấy chán nản. Tuy nhiên, khoảnh khắc cậu chạm vào thánh kiếm và được công nhận là chủ nhân của nó, cậu nhận được sức mạnh phi thường.
- Cùng lúc đó, cậu trở thành người hùng thật sự.
Cậu không chỉ là người hùng được chọn bởi kiếm thánh, Natsuki còn thể hiện sức mạnh của một người hùng mà không cần đến thanh kiếm.
Nói cách khác, cậu có hai loại sức mạnh của người hùng.
Với thánh kiếm trong tay, Natsuki đã thức tỉnh.
Như một anh hùng có sức mạnh kép, cậu đã có được sức mạnh.
Sau đó, thay vì được huấn luyện về những thứ cơ bản của chiến đấu, cậu lại được huấn luyện cho sự dũng cảm để chiến đấu và ngay lập tức bị ném vào cuộc chiến với quân đội quỷ vương.
Cậu đối mặt với việc làm hại người khác, cảm giác tội lỗi khi lấy mạng ai đó, con người không coi ma tộc như con người, cả quỷ cũng vậy.
Đã có nhiều kinh nghiệm, cộng thêm việc được huấn luyện về cách chiến đấu bởi một ông già, người tự xưng là pháp sư, cậu đã đánh bại Tứ Thiên Vương dưới trướng Quỷ Vương và cả Quỷ Vương nữa. Cuối cùng, cậu còn đánh bại cả Quỷ Thần, kẻ có dã tâm phá hủy thế giới.
Sức mạnh có thể đánh bại Quỷ Vương ,kẻ tìm cách thống trị thế giới, và Quỷ Thần không nghi ngờ gì nữa mà đang ở trong Natsuki bây giờ.
“Vậy thì…”
Tôi, đang ngồi bắt chéo chân trên biển, đứng lên trên mặt nước, đặt tay trái lên tay phải và ngắm lên trên.
“Thử bắn một phát hết sức để khởi động xem nào!”
Tôi giải phóng ma pháp của mình.
Thứ gì đó trong cơ thể tôi có vẻ như đã thức tỉnh và gia tăng nhanh chóng, chạy khắp cả cơ thể.
Bằng cách thử dùng ma pháp ở cơ thể hiện tại, tôi có thể cảm thấy mình đã quen thuộc hơn. Giống như các mao mạch đang chạy khắp cơ thể, sức mạnh ma thuật thấm vào tất cả bộ phận của tôi và bắt đầu lưu thông.
“Để thử chiêu thức chuyên môn của mình nào - Hắc lôi cuồng bạo”
Một ma pháp, được đặt tên theo phong cách chuunibyou điển hình, được giải phóng từ tay phải.
Sức mạnh của nó cứ như một con rồng đen bay lượn trên trời vậy.
Kết cục là mặt biển phát nổ vì sức mạnh đó, và nước biển rơi như mưa.
“---Ư, aaa!”
Những tia sét đen dữ dội trên bầu trời, xóa bỏ những đám mây và tàn phá mọi thứ.
Tay tôi, vẫn đang giải phóng ma pháp, tách ra, và máu bắt đầu chảy. Rồi nứt trán, chảy máu mũi, tôi cảm thấy chóng mặt.
Nhận ra bản thân có thể mất ý thức nếu cứ tiếp tục, tôi dừng lại.
Điều tiếp theo mà tôi biết là bản thân đã hết hơi và cái áo hoodie mới mua đã bị nhuộm đỏ bởi nước biển và máu.
“Hiểu rồi… Vậy là mình không thể dùng hết sức trong cơ thể mười bốn tuổi này được.”
Cơ thể non nớt và chưa qua rèn luyện của tôi có giới hạn của nó. Có lẽ bất cứ ma pháp nào cùng đẳng cấp với cái vừa rồi cũng sẽ cho kết quả tương tự.
Tôi có những ma pháp mạnh hơn thế, nhưng tôi không chắc bản thân có thể chịu được không. Nên tôi quyết định luyện dần theo thời gian.
“Vấn đề là thánh kiếm… Cũng khá đáng lo đấy.”
Khi tôi gọi, thánh kiếm, trông như một thanh kiếm phương Tây bình thường, cứ thế xuất hiện trong tay phải.
Tuy nhiên, dựa vào ảnh hưởng vừa rồi trên biển và bầu trời với Hắc lôi, dùng thánh kiếm bây giờ có thể sẽ dẫn đến một thứ còn tệ hơn nhiều.
Trên hết, tôi không chắc bản thân có thể kiểm soát được thanh kiếm “tinh quái” này bằng bản thân hiện tại.
“Mình đã có một khoảng thời gian khó khăn để làm chủ nó kể cả khi ở thế giới kia. Tất cả là nhờ ông pháp sư đã dạy cho mình cách dùng sức mạnh. Mình cũng không chắc bản thân đã kiểm soát được nó chưa nữa.”
Kể cả khi ở thế giới khác, nơi Natsuki có được sức mạnh phi thường, cậu vẫn không thể hoàn toàn làm chủ thanh kiếm.
Với cơ thể hiện tại, nếu dùng không cẩn thận thì có thể gây hại cho bản thân và người khác nữa.
“Mà thôi! Cũng chả có ai để mình dùng đến thanh kiếm này đâu.”
Tôi kết luận như thế.
Có sức mạnh mà không cần dùng thì cũng như không.
Bay thì cũng được, nhưng tôi không có ý định làm hại ai trong thế giới này cả.
“Chán thật.”
Mặc dù đã xác nhận được sức mạnh của mình, tôi cứ cảm thấy lãng phí kiểu gì ấy.
Sự trống rỗng áp đảo niềm vui trong tim tôi.
“Về thôi.”
Trong khi niệm phép “Hồi phục” lên cơ thể chấn thương, tôi bay trên mặt nước, tiến đến bờ biển.
Tôi định lấy xe đạp rồi giặt đồng phục ở một cửa hàng giặt ủi nào đấy.
Để mẹ phát hiện ra là hỏng hết.
Với ý nghĩ đó, tôi đặt chân xuống bờ biển và đang định đến chỗ cất xe đạp ở xa thì…
“Đứng lại!”
Tôi bị bao vây bởi nhiều cảnh sát.
“Ể, g-gì vậy?”
Trong số cảnh sát, có những người đang mặc vest. Một nhóm người đa dạng độ tuổi từ trẻ, trung niên đến già, có cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Nhưng có một điểm chung - họ đều chĩa súng vào tôi.
“Bọn ta có quyền bắn đấy! Nằm xuống đất ngay!”
Mới là ngày thứ hai kể từ khi tôi quay lại từ thế giới khác thôi mà, và hiện tại thì tôi đang bị bao vây bởi cảnh sát.