Trong văn phòng cảnh sát trưởng tại đồn cảnh sát Mukaijima, Natsuki, mặc bộ đồ thể thao màu xám, và Aoyama Hisashi, mặc đồng phục cảnh sát, đang ngồi đối diện trên ghế sofa, ngăn cách bởi một cái bàn. Cả hai đều có vẻ mặt bối rối.
“Đầu tiên, chú muốn xin lỗi vì đã chĩa súng vào cháu, một trẻ vị thành niên. Không có lời bào chữa nào cả.”
“Không sao đâu, thật đấy. Chú không nổ súng, mà kể cả có bắn thì cháu vẫn sẽ giải quyết được thôi.”
“Bằng cách nào chứ? Với cả cháu có thể giải thích cháu có được sức mạnh đó như thế nào không?”
Đằng sau tôi là người phụ nữ cầm kiếm đi cùng chú Aoyama.
Chắc cô ấy là cảnh sát, nhưng có vẻ cô ấy sở hữu năng lực.
Tôi liếc nhanh ra phía sau và thấy cô ấy vẫn mỉm cười, nhưng lại sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào. Trông như cô ấy chỉ đứng đó thôi, nhưng tư thế rõ ràng là chuẩn bị để hành động.
“Ừm, để xem nào, trên đường từ trường về nhà, cháu đã được triệu hồi đến thế giới khác với tư cách là anh hùng. Sau 6 năm, cháu cũng có thể trở lại Nhật Bản và chỉ thử xem cháu còn dùng được ma pháp nữa không thôi.”
“Đừng có nói linh tinh nữa, nếu không thì chú sẽ cho cháu tỉnh ngộ đấy. Hay là cháu đang ảo tưởng?”
Tôi nói sự thật, nhưng chú Aoyama nhìn tôi đầy thương hại như thể nhìn một đứa trẻ tội nghiệp vậy. Là tôi thì tôi cũng sẽ nghi ngờ nếu người quen nói mấy thứ tương tự.
“Không, đợi đã. Chú không tin Natsuki lừa chú bằng một lời nói dối vô nghĩa như vậy. Từ đầu thì cháu đã chẳng có gì liên quan đến loại sức mạnh đó rồi. Thật ra, bọn ta đã cố gắng tránh xa chúng. Nhưng đột nhiên có được sức mạnh đó thì thật điên rồ… cũng có khả năng đấy xảy ra.”
“Thật á? Chú tin cháu á!?”
“Gì, cháu lừa chú à!?”
“Không phải, nhưng không thể tin được là chú lại tin mấy lời đấy!”
“Nói thật với cháu, không phải chưa từng có ai đến thế giới khác trước đây. Tất nhiên, đa phần đều là truyền thuyết và lời đồn… Chú biết về nó. Light novel, đúng không?”
“Ể, chú biết á? Bất ngờ thật!”
“Chú cũng muốn đến thế giới khác và trở nên bất bại với một khẩu súng… Mà bỏ qua việc đấy đi. Ai mà ngờ được Natsuki sẽ trải qua một thứ như thế cơ chứ? Đúng là không thể ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra.”
Nói thật thì tôi cũng khá bất ngờ đấy.
Tôi không nghĩ chú ấy sẽ tin tôi dễ dàng như vậy.
Khá là lạ khi tự mình nói ra, nhưng điều này khá là mờ ám.
Kể cả khi chú Aoyama biết tôi, tôi cũng tự hỏi liệu có ổn không nếu cảnh sát trưởng tin lời một đứa học sinh sơ trung.
“Đội trưởng, không phải chúng ta nên hỏi bằng chứng hay gì đó à?”
“Đồ ngốc! Natsuki sẽ không bao giờ nói dối tôi đâu!”
“Tôi vẫn nghĩ rằng nên kiểm chứng nó, xét theo vị trí của chúng ta!”
“Ừm… Đúng là tôi sẽ dễ dàng hành động hơn nếu có bằng chứng. Thế nào?”
Chú Aoyama đã nhượng bộ trước ý kiến của cấp dưới.
“...”
“Hể”
Khi được hỏi, tôi giơ tay lên không trung và lấy ra một thanh kiếm có hai lưỡi từ trong “túi đồ” của tôi, trước sự chứng kiến của hai người.
“Cái gì đây? Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh nham hiểm tỏa ra từ nó.”
“Đợi đã, thanh kiếm đó có bị nguyền không thế!?”
“Ừm, nó là một thanh quỷ kiếm mà cháu lấy được như một chiến lợi phẩm trong một trận chiến khi đánh bại một trong Tứ Thiên Vương dưới trướng Quỷ Vương ở thế giới khác.”
“Một thanh quỷ kiếm đến từ thế giới khác á!?”
Chú Aoyama hét lên, mắt mở to.
Chú với tay đến như thể định lấy thanh kiếm, nhưng hình như lấy lại lý trí nên chú đã dừng lại và rút tay lại ngay trước khi chạm vào thanh kiếm.
“Chú Aoyama?”
“Không có gì đâu, chú chỉ tự hỏi liệu nó có an toàn không?”
“Nó chỉ là một thanh quỷ kiếm thôi mà.”
“Chỉ là một thanh quỷ kiếm á… Cháu có biết nó là gì không đấy? Tất nhiên là cháu không biết rồi. Có vẻ như cháu không nhận ra sức mạnh trong nó.”
“À đúng rồi! Chú Aoyama! Sức mạnh siêu nhiên là gì thế? Cháu không biết là nó có tồn tại đấy.”
“Ừm, một người trở về từ thế giới khác thì tuyệt vời hơn đấy, nếu cháu hỏi cảm nhận của chú.”
Nữ cảnh sát thở dài ở đằng sau.
Tôi không hề có bất kỳ kiến thức hay liên hệ nào với sức mạnh siêu nhiên trong mười bốn năm cuộc đời. Nó còn hiếm hơn cả việc được triệu hồi đến thế giới khác.
Trên hết, tôi chưa từng tin rằng mấy thứ như thể thật sự tồn tại trên Trái đất, nên chuyện này đúng là rất bất ngờ.
“Trước khi thảo luận tiếp, làm ơn hãy bỏ thanh quỷ kiếm đó ra chỗ khác đi. Dù chú muốn có nó, nhưng chú không biết phải bảo quản nó như nào, nên chú sẽ vờ như chưa từng nhìn thấy.”
“Ừm, được thôi.”
Tôi không hiểu những lời vừa rồi của chú Aoyama lắm, nhưng tôi bỏ thanh kiểm ra theo lời chú.
“Ơ kìa! Tôi muốn thấy thêm! Tôi ước mình có thể có được một thanh quỷ kiếm từ thế giới khác!”
“Ờm, nếu thế thì cô có thể lấy cái này.”
Tôi nói và lấy một thanh quỷ kiếm khác mà tôi có được từ một kiếm sĩ ma tộc, đưa cho cô cảnh sát.
“Ể, à, vâng, cảm ơn cậu nhiều.”
“Ý cô “cảm ơn” là sao hả? Đừng có chấp nhận nó chứ! Cả Natsuki nữa, đừng có cứ thế mà cho người khác!”
“Dù sao thì cháu cũng có không đến nó. Không sao đâu.”
“Chỉ bởi cháu không cần thì cũng không có nghĩa… đợi đã, nó có hiếm không?”
“Ừm, kiếm sĩ mà cháu đánh bại nói rằng chỉ có 10 thanh như thế trên thế giới, cháu nghĩ thế?”
“Thế là cực hiếm đấy! Này, đừng có giữ nó nữa, trả nó lại đi!”
Với tôi, người không phải kiếm sĩ, thanh kiếm giống như là gánh nặng hơn là kho báu. Tôi đã có một thanh kiếm yêu thích của Quỷ Vương, thanh kiếm mạnh nhất, nên tôi không cần mấy thứ khác.
Mấy món đồ từ thế giới khác đều là chiến lợi phẩm, không phải kỷ vật mà tôi có nhiều kỷ niệm gì cả.
“Không! Ma kiếm Taro là trợ thủ của tôi kể từ bây giờ!”
“Cái tên thật nhảm nhí! Và cũng đừng có đặt tên cho nó!”
Tôi nhìn cuộc đối thoại hài hước giữa chú Aoyama và nữ cảnh sát, nhưng tôi hắng giọng, tôi muốn một lời giải thích.
“Ừm, những kẻ siêu năng là gì vậy?”
“À, đúng rồi, xin lỗi. Chú sẽ lấy lại thanh quỷ kiếm từ cô ta lúc sau. Và Natsuki, đừng có dễ dàng cho người khác đồ từ thế giới khác, được chứ?”
“Vâng.”
“Tôi sẽ không trả lại đâu!”
Nhìn chằm chằm nữ cảnh sát đang ôm thanh quỷ kiếm, chú Aoyama quay qua phía tôi với khuôn mặt nghiêm túc.
“Được rồi. Để chú xác nhận lại mọi thứ đã. Đầu tiên, Natsuki, cháu đã đến thế giới khác, chiến đấu ở đó trong suốt 6 năm, đánh bại Quỷ Vương và rồi trở lại Trái đất. Và cháu thử dùng sức mạnh ngoài biển, đúng không?”
“Vâng. Sau khi biết được bản thân vẫn còn sức mạnh, cháu định về nhà thì bị bao vây bởi cảnh sát. Khá là sốc đấy.”
“Bên chú cũng bất ngờ nữa. Một người đã cảm nhận được một người sức mạnh không thể tin được.”
“Cháu xin lỗi về việc đó. Nhưng cháu chỉ một một ít sức mạnh thôi mà. Phản ứng như thế có hơi quá đáng.”
“... Ừm, chú sẽ không nói về chuyện đó nữa. Tiếp tục nào.”
“Vâng.”
Tôi nghiêng đầu bối rối khi chú Aoyama bắt đầu hít thở sâu.
Đằng sau chú ấy, nữ cảnh sát cũng có vẻ không biết phải nói gì.
“Nghe này, Natsuki. Ở Nhật Bản, có những người bí mật bảo vệ tất cả mọi người. Họ có năng lực siêu nhiên và có thể sử dụng nhiều kỹ năng. Cảnh sát đã hợp tác với họ trong thời gian dài, và bây giờ, chúng ta còn có cả một đội đặc biệt chuyên xử lý các kẻ siêu năng.”
“Wow, Nhật Bản ảo hơn cháu nghĩ đấy.”
“Đứng có nói thế. Cháu đã ở thế giới khác đấy!”
Chú Aoyama phản bác, chọc ghẹo tôi vì đã tỏ ra ấn tượng khi biết đến những hiện diện bí ẩn đó.