Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

(Đang ra)

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

雨音恵

Một mối quan hệ lén lút nhưng đầy rung động bắt đầu, khơi nguồn từ chỉ một bức ảnh – mở ra câu chuyện tình yêu hài hước và hồi hộp giữa tôi và nàng “công chúa của trường”.

8 2

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

(Đang ra)

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

Những sự việc kỳ lạ bắt đầu xảy ra xung quanh các Hurricaneger ... Thoạt nhìn thì chúng có lẽ là những vụ đơn lẻ, tuy nhiên tất cả chúng đều là một phần trong âm mưu của pháp sư Jagaruda nhằm chinh ph

2 3

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

9 112

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

130 2998

WN - Chapter 70

"Dịch thiếu, có phải có gián vừa bay vào phòng cậu không?"

"Đừng sợ, đừng hoảng loạn! Để tớ vào đập chết nó!"

Cố Mộc Hi vừa hét lên đã quay người chạy biến khỏi phòng.

Dịch Phong giật giật khóe miệng, cô nhỏ này vẫn luôn ‘cưng chiều’ mấy loài sinh vật nhỏ bé như vậy nhỉ!

Cậu còn nhớ hồi sáu, bảy tuổi, cả đám trẻ con trong khu đang đào đất chơi thì bỗng dưng có một con sâu bướm rơi từ trên cây xuống. Lũ nhóc sợ quá, khóc ầm lên rồi chạy toán loạn.

Chỉ có Cố Mộc Hi là tò mò lấy cây gậy chọc chọc nó, còn nhặt lên khoe với mọi người.

Cô nhóc còn bĩu môi, giọng non nớt nói: "Có gì mà sợ chứ!"

Sau đó, cô nàng còn đem con sâu về nhà chơi, nhưng vì tò mò muốn kiểm tra độ co giãn của nó mà lỡ xé làm đôi…

Chưa kể cô còn từng làm những hành động dũng cảm như dùng lửa thiêu gián, đổ nước sôi lên tổ kiến, lấy kim chọc ruồi…

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Dịch Phong ra mở cửa, Cố Mộc Hi đã lao vèo vào trong.

"Gián đâu? Nó đâu rồi?"

"Tớ chuẩn bị xong rồi đây!"

Cô giơ cao chiếc dép — vũ khí diệt gián lợi hại nhất trong tay.

"Có lẽ vẫn còn trong phòng, thưa đại nhân giám sát, nhờ ngài cả đấy." Dịch Phong cười nói.

"Cứ yên tâm, Tiểu Phong Tử, đi trước dẫn đường đi, để ta xử lý nó!" Cố Mộc Hi vênh váo nói.

Hai người trở lại phòng, thấy hai con gián đang bám trên tường, trông có vẻ chẳng sợ người chút nào.

Loại gián này là gián Mỹ, đặc sản của Quảng Châu, không sợ người, không sợ ánh sáng, còn dám hoạt động giữa ban ngày.

Đối với loại sinh vật này, ai thấy nó thì đều muốn tiêu diệt.

Cố Mộc Hi nheo mắt, từ từ giơ dép lên, rón rén tiến lại gần.

Khi khoảng cách chỉ còn một mét, cô đột ngột vung tay!

Chiếc dép bay vèo ra như ám khí, đánh trúng con gián trên tường!

"Chát!"

Con gián bị đập bẹp dí, rơi xuống theo chiếc dép.

Dịch Phong sững sờ, chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vãi! Cái này cũng bá đạo quá rồi!

Chiến thần diệt gián à?!

Có lẽ con gián còn lại đã biết sợ, nó vội bò lên góc tường sát trần nhà, đứng yên một chỗ mà co ro run rẩy.

Cố Mộc Hi nhìn một cái, cau mày: "Con này cũng khôn đấy, còn biết chui vào góc cơ."

"Giờ không dùng dép ném được rồi."

Lỡ mà hụt thì nó sẽ bò ra ngoài cửa sổ mất.

Giờ phải làm sao đây?

Cố Mộc Hi sờ cằm suy nghĩ một lát, rồi bất chợt quay sang Dịch Phong.

"Tiểu Phong Tử, giúp tớ một chút!"

"Hả? Tớ á? Giúp thế nào?" Dịch Phong ngơ ngác chỉ vào mình.

"Tớ không đủ cao, cậu bế tớ lên đi!" Cố Mộc Hi lườm cậu.

"À... cái này…"

Dịch Phong liếc nhìn chiếc váy ngủ rộng rãi của cô, cùng đôi chân trắng nõn thon dài dưới lớp váy trông vô cùng hút mắt.

Ực…

Cậu nuốt nước bọt, cười hề hề: "Được thôi, tớ sẵn lòng giúp đỡ!"

Cố Mộc Hi thậm chí còn không thèm để ý đến cậu, chỉ chăm chăm vào con gián.

Cô đi đến dưới tường, thì thầm: "Tớ chuẩn bị xong rồi, cậu nhớ giữ chắc đấy!"

"Cậu có đủ sức không thế?"

Dịch Phong vỗ ngực: "Yên tâm, không thành vấn đề!"

"Được, bắt đầu nào!"

Dịch Phong đứng sau lưng Cố Mộc Hi, hai tay đặt lên vòng eo thon thả của cô.

Vừa chạm vào, cậu mới nhận ra eo cô thật sự rất nhỏ!

Mềm mềm, mịn mịn, cảm giác cực kỳ thích.

Cậu theo bản năng bóp nhẹ một cái.

Cố Mộc Hi cảm giác được sự kì lạ ở eo mình, như có một dòng điện như chạy dọc cơ thể, gò má cô đỏ bừng, cô ngay lập tức quay lại trừng mắt nhìn Dịch Phong.

"Cậu làm cái gì đấy! Nếu cậu còn làm tớ nhột nữa là tớ không giúp cậu diệt gián nữa đâu! Tớ cho cậu ngủ với nó đêm nay luôn đấy!"

"Ha ha, thói quen thôi mà." Dịch Phong cười gượng.

Cố Mộc Hi hít sâu, điều chỉnh lại tinh thần.

"Cố lên đấy, đừng để tuột tay!"

"3!"

"2!"

"1!"

Cô đếm ngược, hít sâu rồi phối hợp với Dịch Phong, cả người được nhấc bổng lên.

Dịch Phong gồng hết sức, nhưng lại phát hiện cô rất nhẹ, có lẽ còn chưa đến 45 kg?

Dù vậy, tay cậu vẫn run lên, không thể trụ lâu được.

"Cố Mộc Hi, nhanh lên nào!"

"Dịch thiếu, cố gắng lên! Đừng buông lỏng!"

"Tớ không muốn đâu! Nhưng ai bảo cậu nặng thế!"

"Bậy bạ! Là do cậu yếu quá thôi!"

Cố Mộc Hi rướn người lên, cố gắng với tới con gián.

"Chát!"

Con gián cuối cùng cũng bị đập bẹp.

"Ha ha! Xong rồi!" Cô vui vẻ reo lên.

Nhưng Dịch Phong đã không trụ nổi, lảo đảo ngã xuống giường.

Tay cậu buông ra, Cố Mộc Hi cũng rơi xuống theo, đè thẳng lên người cậu.

"Bịch!"

"Két!"

Chiếc giường phát ra tiếng ‘rên rỉ’ đầy đau đớn.

Dịch Phong không chỉ bị đập xuống giường, mà còn bị Cố Mộc Hi đè lên bụng, suýt thì nôn hết bữa tối ra ngoài.

"Dịch thiếu, cậu không sao đó chứ?" Cô ngoái đầu lại hỏi.

Mặt Dịch Phong tím tái, yếu ớt thều thào: "Cậu... có thể xuống trước được không?"

Lúc này, Cố Mộc Hi mới nhận ra mình đang ngồi lên người cậu, vội vàng đứng dậy, cười gượng.

"Tại cậu yếu chứ không phải lỗi của tớ đâu nhé!"

Dịch Phong trêu: "Cậu ăn nhiều quá đó, chắc lại béo lên rồi!"

Cố Mộc Hi: "(╬ ̄皿 ̄)!!"

"Chết tiệt, còn dám nói tớ béo? Cậu chán sống rồi hả!"

Cô chộp lấy chân cậu, vặn ngược một cái.

"Auuu!"

Dịch Phong bị lật úp, một chân bị giữ chặt.

"Bỏ... bỏ ra! Mưu sát chồng à!"

Cố Mộc Hi đỏ mặt, hừ một tiếng: "Hứ, ai thèm làm vợ cậu chứ! Đồ mặt dày!"

Nhưng cô vẫn buông chân cậu ra.

Dám nói mình béo á?

Mình đây gọi là thân hình chuẩn nhé!

"Xong rồi, chuyện còn lại cậu tự xử đi, tớ về ngủ đây!" Cố Mộc Hi vẫy tay, nhặt dép rời khỏi phòng.

"Này, Cố Mộc Hi, cậu không thể dọn luôn xác gián sao?"

Cô khoanh tay, bày ra dáng vẻ cao nhân cô độc.

"Bổn tiểu thư chỉ giết, không dọn!"

Dứt lời, cô nghênh ngang rời đi.

Dịch Phong cạn lời, bật cười.

Nhỏ này, đúng là giỏi diễn thật!

Thôi, tự mình dọn dẹp vậy…

Sau khi rửa mặt xong, Dịch Phong nhìn thấy đèn trong phòng Cố Mộc Hi đã tắt.

‘Nhỏ ngủ rồi à?’

Cậu kéo rèm cửa, bật máy tính, chuẩn bị tiếp tục viết phần mềm diệt virus.

Vừa mới đăng nhập QQ, cậu đã thấy tài khoản phụ của Cố Mộc Hi đang online.

“Ha! Hóa ra là tắt đèn để lén chơi máy tính!”

“Ting ting ting——”

Tin nhắn được gửi đến từ Thủy Mộc Thanh Hoa.

Dịch Phong mở ra xem.

Thủy Mộc Thanh Hoa: “Này Phong Tử, để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện kinh dị nhé. Tôi thấy trên diễn đàn Tianya đấy.”

Phong: “Chuyện gì?”

Thủy Mộc Thanh Hoa: “Ngày xưa, có một thư sinh gặp một vị phụ nữ đoan trang trên đường. Hắn lén lút nghĩ trong lòng: ‘Bà này béo quá.’”

Phong: “Rồi sao?”

Thủy Mộc Thanh Hoa: “Rồi hắn bị đánh chết luôn.”

Dịch Phong: “……”