Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

WN - Chapter 73

"Vậy thì em xin mượn lời tốt lành của anh Ninh rồi!" Dịch Phong cười nói.

Hai người cụng ly, uống cạn.

Dịch Phong đảo mắt một vòng, trầm ngâm một lát rồi nói: "Anh Ninh, lần trước anh định sửa sang lại cửa hàng, bản thiết kế em đã làm xong cho anh rồi. Lát nữa em bảo Thiết Tử mang qua cho anh."

Ninh Phi Bằng nghe vậy thì mừng rỡ, chắp tay cảm ơn: "Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm!"

"Từ lúc anh xem cửa hàng của cậu, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện tự mở một tiệm giống vậy. Gọi là gì nhỉ... Một cửa hàng có phong cách!"

"Anh không cần khách sáo đâu, chuyện nhỏ thôi mà." Dịch Phong cười hì hì.

Ninh Phi Bằng đã sẵn lòng giúp giới thiệu, vậy thì cậu cũng vui vẻ dùng bản thiết kế này để trả chút tình nghĩa.

Tình nghĩa có qua có lại, thì sau này mới càng bền lâu.

Sau khi ăn xong, Ninh Phi Bằng và Dịch Phong hẹn thời gian sơ bộ, khoảng một hai ngày tới, đợi khi nào ông và Phùng Trạch thống nhất được lịch cụ thể thì sẽ gọi điện báo.

Dịch Phong biết người này làm việc rất dứt khoát, đã đồng ý giúp thì chắc chắn sẽ nhanh chóng hành động.

Tiệc rượu kết thúc, Dịch Phong tiễn Ninh Phi Bằng về cửa hàng, sau đó cùng Vương Thiết trở về tiệm của mình.

Vừa về đến cửa tiệm, Dịch Phong liền thả người xuống ghế, hơi men bốc lên, cảm giác hơi choáng vì rượu.

"Phong ca, cậu sao rồi? Không sao chứ?" Vương Thiết mua một ly nước trái cây đưa qua, lo lắng hỏi.

Dịch Phong cười khổ: "Cũng ổn, chỉ là cơ thể chưa quen lắm, hơi choáng chút thôi."

Vương Thiết thấy cậu như vậy thì càng lo hơn: "Phong ca, cậu vừa rồi với anh Ninh mỗi người làm hẳn một cân rượu trắng đấy! Tôi thấy tối nay cậu đừng về nữa, cứ ngủ lại tiệm đi."

Cậu hận không thể uống thay Dịch Phong, nhưng chỉ có hai người họ ngồi uống với nhau, nếu cậu giành uống hộ thì lại thành bất lịch sự mất.

"Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi chút là ổn." Dịch Phong phẩy tay, tiếp tục ngồi thẫn thờ nhìn ánh nắng chiều.

"Thiết Tử, ra ngoài làm ăn, bàn chuyện, thì mãi mãi không thể tránh khỏi bàn rượu."

"Tất nhiên, ngoại trừ những doanh nhân đẳng cấp nhất. Họ đã không còn cần phải thường xuyên nhậu nhẹt xã giao nữa."

"Điều chúng ta cần làm, chính là gia nhập vào tầng lớp đó. Khi đạt đến tầm đó rồi, sẽ không còn phải ép mình uống nữa."

"Trước khi đến được đó, thì chẳng thể tránh khỏi những bữa rượu như hôm nay."

Dịch Phong nói một cách chậm rãi, suy nghĩ như đang bay xa, dường như cậu lại thấy bóng dáng của chính mình từng đứng trên đỉnh cao thương trường.

Vương Thiết trầm tư, gật đầu: "Đây là mục tiêu của Phong ca sao?"

Dịch Phong quay sang nhìn cậu, cười hỏi lại: "Không phải cũng là mục tiêu của cậu à?"

Vương Thiết khẽ chấn động trong lòng, trong khoảnh khắc ấy, bỗng dưng cậu cảm thấy sáng tỏ!

Cậu trầm ngâm giây lát, rồi gật mạnh đầu: "Phong ca, tôi hiểu rồi!"

Dịch Phong cười: "Đồng chí, đồng chí, tức là cùng chung chí hướng, cùng một con đường."

"Chỉ khi có chung mục tiêu, chúng ta mới có thể cùng nhau đi xa hơn."

Vương Thiết cười ngốc, gãi đầu: "Haaa…tôi chỉ mong có thể giúp Phong ca một chút, không kéo chân cậu là được."

Dịch Phong mỉm cười: "Thiết Tử, mấy ngày nay tôi đã tận mắt thấy sự tiến bộ của cậu rồi. Tôi tin sau này cậu chắc chắn sẽ không tầm thường đâu."

Vương Thiết nghe thấy mình được Dịch Phong công nhận, trong lòng liền bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết, cậu phấn khích nói: "Phong ca, tôi sẽ cố gắng hơn nữa!"

Dịch Phong ôm đầu, cảm giác quay cuồng, một cân rượu trắng đúng thật là không phải chuyện đùa.

"Tôi vào ghế sofa nghỉ một lát đây."

Cậu đứng dậy, bước vào cửa tiệm, nằm xuống ghế sofa trong khu nghỉ của khách.

Men rượu và cơn buồn ngủ ập đến, cậu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng bên tai vang lên giọng nói của Cố Mộc Hi.

"Tên ngốc Dịch Phong, cậu định ngủ đến bao giờ đây?"

"Thật là, ngủ như heo vậy!"

"Không dậy là tớ đi đó nha!"

Dịch Phong giật mình—đây là mơ à?

Cậu chậm rãi mở mắt, cảnh vật trước mặt dần dần trở nên rõ ràng.

Một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hiện ra trước mắt.

Mặt trái xoan, mày liễu cong cong, làn da trắng mịn như sứ, chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng hào, đôi mắt long lanh linh động đang nhìn cậu chăm chú.

Cô mang theo vẻ thanh xuân rực rỡ, gương mặt mộc không chút phấn son, nhưng lại xinh đẹp vô cùng.

Dịch Phong nhìn đến ngây người.

"Cố Mộc Hi?"

Chẳng phải mình đang ngủ ở tiệm sao?

Sao cô ấy lại ở đây?

Cố Mộc Hi phồng má, trừng mắt nhìn cậu: "Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à?"

Dịch Phong cười gượng, ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, bên ngoài đã tối đen, trong tiệm chỉ còn lại cậu và Cố Mộc Hi.

"Tớ ngủ bao lâu rồi? Sao cậu lại tới đây thế?"

Cố Mộc Hi hậm hực nói: "Ngủ hơn bốn tiếng rồi, trời tối luôn rồi đây này."

"Vương Thiết phải về nhà nấu cơm, nhưng cậu ấy lo cho cậu, nên gọi về nhà nhờ tớ qua trông chừng."

"Dịch thiếu, cậu cũng giỏi thật ha, ban ngày ban mặt đã say đến thế này!"

"Nếu không phải dì bảo tớ qua trông cậu, tớ cũng chẳng thèm quan tâm đâu!"

Dịch Phong cười hì hì: "Vậy à, cảm ơn Cố tiểu thư đã chiếu cố, tớ chẳng có gì để báo đáp cả, hay là tớ lấy thân báo đáp nha?"

Cố Mộc Hi trừng mắt, phẫn nộ: "Tên ngốc Dịch Phong! Cậu lại dám lấy oán báo ân hả?!"

Dịch Phong: "(; ̄Д ̄)"

"Khụ khụ, Cố Mộc Hi, có cần phải làm thế không? Dù gì tớ cũng là một soái ca phong lưu hào hoa chứ bộ!"

Cố Mộc Hi nhìn cậu từ đầu đến chân: "Hai từ 'phong lưu' và 'hào hoa' mà có dính đến cậu một chút xíu thì tớ cũng không nói gì đâu."

"Mau dậy mà về đi!"

"Người đầy mùi rượu thuốc lá, mới thi đại học xong mà đã phóng túng thế này rồi?"

Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn đưa cho cậu một hộp sữa.

"Uống đi, giải rượu, đừng để hại dạ dày."

Dịch Phong cười, nhận lấy hộp sữa, trong lòng thầm nghĩ:

‘Cố Mộc Hi đúng là ngoài lạnh trong nóng mà!’

Dịch Phong uống một ngụm sữa lớn rồi nói: “Cố tiểu thư, lát nữa cậu chở tớ về nhé.”

“Tớ mà không chở cậu về thì chẳng lẽ cậu tự về? Cậu mà tự đi có mà lộn cổ xuống mương à?” Cố Mộc Hi lườm Dịch Phong một cái.

Cái tên ngốc này, thật sự khiến người ta không thể yên tâm mà!

Nhưng mà... cũng thật là liều mạng, nghe Vương Thiết nói cậu ấy uống nhiều như vậy cũng chỉ để lo chuyện mở quán cho thuận lợi.

Tên Dịch Phong ngốc này, chỉ biết lao đầu vào công việc, uống nhiều thế không sợ hại sức khỏe sao?

Thôi kệ đi, ai bảo mình vướng phải tên ngốc này chứ.

Bổn cô nương hôm nay đành rộng lượng chăm sóc cậu một chút vậy!

Nghĩ vậy, Cố Mộc Hi nhìn sang thì thấy Dịch Phong đang xoa hai bên thái dương, cau mày, trông có vẻ không thoải mái lắm.

"Dịch thiếu, cậu không sao chứ?" Cô quan tâm hỏi.

"Không sao, chỉ hơi đau đầu thôi, hậu quả của việc say rượu ấy mà, nghỉ một lát là đỡ." Dịch Phong gượng cười.

Cố Mộc Hi đã từng thấy cha mình uống say, mà mỗi lần như vậy là đau đầu muốn chết luôn.

Cô nhớ mẹ hay xoa bóp giúp cha mỗi lần như vậy, chắc là để giảm đau.

"Được rồi, tớ giúp cậu xoa bóp một chút." Cố Mộc Hi ngồi xuống cạnh Dịch Phong, nhẹ nhàng đặt tay lên thái dương cậu, bắt đầu xoa bóp.

Phải nói, được cô xoa bóp xong, Dịch Phong lập tức thấy dễ chịu hẳn, cơn đau đầu cũng dịu đi nhiều.

"Cố Mộc Hi, cậu có thể nhẹ tay chút không? Tớ sắp bị cậu chà xát đến rụng da rồi đây!"

"Thế này đủ nhẹ chưa?"

"Ừm, bây giờ tốt lắm, nhưng tay nhanh chút nữa đi."

"Yêu cầu lắm thế! Vậy tốc độ này được chưa?"

"Tốc độ này ổn rồi, thoải mái thật đấy!"

ở đây tác nhấn mạnh hai lần từ "đồng chí", đồng chí ở đây là cùng chí hướng, cùng mục tiêu, có thể tác nói về sự đồng lòng sẽ dẫn đến thành công :v