Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 1

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 1

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

WN - Chapter 72

"Phong ca, con heo mập chết tiệt đó cũng đến đây kìa, hình như hắn cũng định vào Thịnh Đức thì phải."

Vương Thiết quay đầu nhìn lại, hạ giọng hỏi.

"Thịnh Đức là đại lý phân phối trong thành phố, hắn đến đó chẳng qua cũng chỉ để nhập hàng thôi, mặc kệ hắn đi. Chúng ta lát nữa đến gặp ông chủ Ninh."

Dịch Phong bình thản đáp.

Dù nói vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút cảnh giác.

Giờ đây, quan hệ giữa cậu và Triệu Hưng Nghiệp có thể xem là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Nếu Tây Phong Điện Tử của cậu đi vào hoạt động, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mảng sửa chữa của Triệu Hưng Nghiệp, thậm chí là cả mảng lắp ráp máy tính.

Chỉ riêng mảng sửa chữa máy tính, hai cửa hàng của họ chắc chắn sẽ có giá thấp hơn so với tòa nhà Điện Khoa, lại đi theo hướng sửa chữa nhanh chóng, nên chắc chắn sẽ có sự cạnh tranh toàn diện.

Thương trường như chiến trường, đối thủ cùng ngành không mày sống thì tao chết.

Cạnh tranh thương mại vốn dĩ tàn khốc như vậy đấy!

Nhìn thấy Triệu Hưng Nghiệp xuất hiện ở đây, trong lòng Dịch Phong cũng đang âm thầm tính toán.

Phải cẩn thận, đừng để tên béo đó giở trò sau lưng.

Hắn không phải hạng người lương thiện, trái lại, tên này là một thương nhân vì lợi ích mà không từ thủ đoạn nào.

Hai người bước vào thang máy đi xuống tầng ba, nhưng Dịch Phong lại tiếp tục đi xuống.

Vương Thiết thắc mắc: "Phong ca, cửa hàng của ông chủ Ninh ở tầng ba mà?"

Dịch Phong lườm cậu ta một cái, bật cười: "Tất nhiên là tôi biết, chẳng lẽ cậu định đi tay không đến à?"

"Đi, xuống dưới gọi điện trước, nếu ông ấy có ở cửa hàng thì mình mua ít quà rồi lên."

Lúc này, Vương Thiết mới hiểu ra, gãi đầu cười ngượng ngùng: "Vẫn là Phong ca chu đáo!"

Dịch Phong xuống tầng dưới, lấy điện thoại gọi cho Ninh Phi Bằng.

Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.

"Alo, Dịch lão đệ, hôm nay lại có chuyện làm ăn gì thế?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười sảng khoái của Ninh Phi Bằng.

Dịch Phong cười đáp: "Anh Ninh, hôm nay em có việc ở Điện Khoa, tiện thể muốn xem anh có ở cửa hàng không, muốn đến tìm anh uống vài chén trà."

"Có chứ, lúc nào cũng hoan nghênh, cậu cứ đến thẳng cửa hàng đi!"

"Được, lát nữa em lên."

Cúp máy xong, Dịch Phong dẫn Vương Thiết sang tiệm trà bên cạnh tòa nhà, mua hai gói trà Phổ Nhĩ Đại Ích.

Lần trước khi ăn cơm cùng nhau, Dịch Phong đã khéo léo tìm hiểu sở thích của Ninh Phi Bằng, biết ông ta thích trà, nhất là loại Phổ Nhĩ đậm vị.

Trà Phổ Nhĩ Đại Ích có hương thơm nồng, vị hậu ngọt, là loại trà hảo hạng, chắc chắn hợp khẩu vị ông ta.

Hai gói trà tiêu tốn hết 600 tệ, tuy hơi đắt, nhưng Dịch Phong vẫn vui vẻ thanh toán.

"Phong ca, trà này... đắt quá rồi đó!"

Ra khỏi tiệm trà, Vương Thiết xuýt xoa nói nhỏ.

Dịch Phong bật cười, lắc đầu: "Không đắt chút nào, vừa vặn luôn."

"Thiết Tử, tặng quà là cả một nghệ thuật. Nếu quà quá rẻ, sẽ thể hiện sự thiếu thành ý. Nếu quá đắt, lại khiến đối phương cảm thấy áp lực. Quan trọng là phải xem người nhận là ai."

"Nếu cần giành lấy một dự án lớn, thì dù là đá quý, đồng hồ hàng hiệu hay tranh cổ cũng phải dám tặng. Nếu đối phương nhận, thì gần như chắc chắn thương vụ đó sẽ thành công."

"Nhưng tặng quà cho ông chủ Ninh thì khác, quà rẻ quá không hợp, quà quá đắt cũng không ổn, một món trà vài trăm tệ là hợp lý nhất."

"Cậu nhớ kỹ điều này đi."

Nghe vậy, Vương Thiết như bừng tỉnh, gật đầu liên tục: "Phong ca, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ ghi nhớ!"

Dịch Phong mỉm cười gật đầu: "Tốt, đi thôi, đến cửa hàng của ông ấy nào."

Hai người quay lại tầng ba, vừa đến cửa hàng đã thấy Ninh Phi Bằng ngồi sẵn trước cửa chờ.

Thấy hai người họ, ông lập tức đứng dậy đón tiếp.

"Ha ha, Dịch lão đệ đến rồi!"

Dịch Phong giơ túi trà lên, cười nói: "Hôm nay đặc biệt đến uống trà với anh đây, còn tự mang theo trà luôn, tặng anh thử xem sao."

Ninh Phi Bằng nhìn thấy trà, trên mặt thoáng chút ngạc nhiên.

Tên nhóc này, làm việc chu đáo đấy chứ!

"Ôi dào, đến là tốt rồi, còn mang trà làm gì chứ, anh có đầy trà ở đây, cứ uống thoải mái đi!"

"Cậu khách sáo quá đấy!"

Dịch Phong cười hì hì: "Không thể cứ tay không mà đến chứ? Đây là trà Phổ Nhĩ Đại Ích, hương vị đậm đà, thử xem có hợp khẩu vị anh không."

Mắt Ninh Phi Bằng sáng lên, thích thú nói: "Ha ha, cậu làm sao mà biết anh thích trà Phổ Nhĩ chứ? Trà Đại Ích đúng là rất ngon!"

"Nào nào, vào trong ngồi đi."

Ông ta dẫn hai người vào phòng khách trong cửa hàng, mọi người vừa uống trà vừa trò chuyện rôm rả.

Trong lúc nói chuyện, Dịch Phong thỉnh thoảng khéo léo dò hỏi về mối quan hệ đại lý cấp trên của Ninh Phi Bằng.

Cuối cùng cũng biết được ông ta quen biết khá thân với một người tên Phùng Trạch của Nam Kiều Thương Mậu. Máy tính nguyên bộ và linh kiện đều nhập từ chỗ ông ta.

Hai người thỉnh thoảng còn đi câu cá chung, quan hệ khá tốt.

Dịch Phong chỉ lắng nghe, không vội mở lời nhờ vả.

Đến trưa, Ninh Phi Bằng nhìn đồng hồ rồi cười nói: "Đến giờ cơm trưa rồi, Dịch lão đệ, đi, để anh mời cậu một bữa!"

Dịch Phong cười: "Sao có thể để anh mời chứ? Em đã bảo Thiết tử đặt sẵn phòng riêng rồi, đi thôi, uống vài ly nhé?"

Thực ra, lúc uống trà trò chuyện, cậu đã bảo Vương Thiết gọi điện đặt trước phòng riêng tại một nhà hàng gần đó.

Ninh Phi Bằng bật cười, ánh mắt càng thêm tán thưởng Dịch Phong.

Thanh niên này, cách làm việc khéo léo, chu đáo, hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi.

Ông mơ hồ cảm nhận được Dịch Phong có chuyện muốn nhờ, nhưng cậu không nói, vậy nên ông cũng không hỏi.

Chỉ cần không phải là chuyện gì quá khó, ông rất sẵn lòng giúp đỡ.

Chẳng vì gì khác, mà bởi vì làm ăn với người trẻ này...rất thoải mái!

Trong mắt ông ta, Dịch Phong là một nhân tài có tiềm năng vô hạn, sớm muộn gì cũng sẽ thành danh!

"Được thôi, cậu đã mời rượu, anh đây xin lĩnh tình! Ha ha!"

Ba người rời cửa hàng, thẳng tiến đến nhà hàng.

Rượu đã qua ba tuần, món ăn cũng đã thử qua đủ vị, thấy Ninh Phi Bằng đã có chút ngà ngà say, Dịch Phong biết thời cơ đã chín muồi.

“Anh Ninh này, không giấu gì anh, hôm nay em đến đây thực ra là muốn nhờ anh giúp một chuyện.” Dịch Phong mỉm cười, nói.

Ninh Phi Bằng nghe vậy, liền hiểu rằng cuối cùng cũng vào chuyện chính, cười ha hả: “Anh đã đoán từ trước rồi! Cứ nói đi, giúp được thì anh nhất định không chối từ.”

Nhìn thấy thái độ chân thành của Ninh Phi Bằng, trong lòng Dịch Phong cảm thấy ấm áp.

“Anh cũng biết đó, cửa hàng của em đã sửa sang xong xuôi, chỉ còn chờ nhập một lô linh kiện và máy bộ để khai trương. Nhưng dạo gần đây nhà có chút chuyện, tiền vốn không còn nhiều, mà khai trương thì không thể trì hoãn. Vì thế em muốn tìm một nhà phân phối để lấy hàng trước, rồi bán dần thanh toán sau.”

“Nhưng trong Điện Khoa em không quen biết ông chủ lớn nào cả, tự mình đi đàm phán thì rất khó. Nên… em muốn nhờ anh làm cầu nối giới thiệu giúp.” Dịch Phong nói với giọng đầy chân thành.

Ninh Phi Bằng lập tức hiểu ra, bật cười: “Hóa ra là chuyện này à? Anh còn tưởng là việc gì nghiêm trọng lắm cơ!”

“Chuyện này đơn giản thôi. Để hôm nào anh giới thiệu cho cậu gặp Tổng giám đốc Phùng của Nam Kiều Thương Mậu, anh với ông ấy cũng coi như có chút quen biết. Khi nào gặp nhau, ba người cùng ngồi lại nói chuyện một bữa là được.”

Dịch Phong nghe vậy, không giấu nổi niềm vui trong lòng, khẽ gật đầu, nâng ly lên: “Vậy thì em cảm ơn anh Ninh trước!”

Ninh Phi Bằng nâng ly chạm vào ly của Dịch Phong, cười sảng khoái: “Chuyện nhỏ thôi! Cửa hàng cậu sắp khai trương rồi, vậy thì anh xin chúc cậu làm ăn phát đạt, khách vào nườm nượp!”