Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 1

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 1

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

WN - Chapter 75

“Cố Mộc Hi, cậu sẽ không nỡ nhìn tớ chết đói đâu, đúng không?”

Cố Mộc Hi nghiêm túc nhìn cậu ta, gật đầu: “Sẽ đấy.”

Dịch Phong ‘đau khổ’ nói: “Cố Mộc Hi, sao cậu tuyệt tình thế?”

Cố Mộc Hi lườm cậu ta một cái: “Bớt đi, đói thì tự đi mà kiếm đồ ăn đi, tớ không có hầu cậu đâu. Cha mẹ tớ có để phần cơm lại đấy, tự hâm nóng lại mà ăn đi.”

Dịch Phong cười hì hì, cậu biết ngay Cố Mộc Hi sẽ mềm lòng với cậu.

“Được rồi, vậy để tớ qua nhà cậu ăn.”

Hai người cùng nhau lên lầu, vào nhà Cố Mộc Hi, phát hiện bố mẹ cô không có ở nhà.

“Hử? Dì với chú đâu rồi?” Dịch Phong nhìn quanh một lượt, hỏi.

“Họ bảo đi bệnh viện thăm người quen, lát nữa mới về.” Cố Mộc Hi thuận miệng đáp.

“Vậy tớ đi hâm đồ ăn.” Dịch Phong đi vào bếp, tự làm tự ăn.

Cậu hâm nóng lại mấy món ăn mà cha mẹ Cố Mộc Hi để lại, rồi chợt phát hiện trong tủ còn nửa quả bí đỏ. Thế là cậu quyết định làm cháo bí đỏ để làm ấm người.

Dịch Phong khéo léo gọt vỏ bí, thái sợi, bỏ vào nồi nấu cùng cháo.

Trẻ con nhà nghèo phải sớm biết lo liệu, cậu đã biết nấu ăn từ hồi cấp hai. Hơn nữa, ở kiếp trước, sau khi kết hôn, cậu hầu như là người phụ trách việc bếp núc, còn Lư Dao chỉ việc nếm thử. Muốn chiều theo khẩu vị của cô ta đâu có dễ, nhưng nhờ vậy mà tay nghề nấu ăn của cậu cũng được rèn giũa đáng kể.

Nấu cháo bí đỏ tưởng đơn giản mà cũng có nhiều bí quyết, đặc biệt là kiểm soát lửa và độ chín của gạo cũng như bí đỏ.

Nếu lửa không đủ, bí đỏ chưa mềm hẳn sẽ có vị sống. Còn nếu nấu quá lửa, bí đỏ tan vào cháo sẽ mất đi hương thơm và vị ngọt đặc trưng.

Một nồi cháo bí đỏ hoàn hảo phải có độ sánh mịn, hương bí đỏ thơm ngọt, khiến người ta lưu luyến mãi không thôi. Đến mức chỉ cần húp một muỗng, toàn bộ cơ thể sẽ cảm thấy vô cùng thư giãn.

Dịch Phong chỉnh lửa về mức trung bình, cậu chăm chú nhìn vào nồi cháo bí đỏ đang nấu, thỉnh thoảng lại khuấy đều kiểm tra độ chín của cháo.

Nửa tiếng sau, Cố Mộc Hi từ phòng bước ra, thấy Dịch Phong vẫn còn trong bếp, hiếu kỳ hỏi: “Dịch thiếu, cậu làm gì lâu thế? Sao lâu vậy còn chưa hâm xong đồ ăn?”

Vừa dứt lời, cô đã ngửi thấy một mùi hương thơm nức.

Hả? Mùi gì thơm thế?

Tên Dịch Phong này đang nấu cái gì trong bếp vậy?

“Xong rồi xong rồi.”

Dịch Phong trong bếp đáp lại, sau đó bưng một nồi cháo bí đỏ đặt lên miếng lót bàn.

Hơi nóng bốc lên kèm theo mùi hương thơm ngát, lan tỏa khắp phòng, khiến Cố Mộc Hi không kìm được mà nuốt nước miếng.

Cô nhanh chân bước đến bàn ăn, nhìn vào nồi cháo, chỉ thấy một nồi cháo bí đỏ vàng óng, sánh mịn, trông cực kỳ hấp dẫn.

Cô ghé sát ngửi thử, ngay lập tức hai mắt mở to kèm vẻ ngạc nhiên nói: “Ồ! Thơm thật đấy!”

“Dịch thiếu, không ngờ cậu còn có cả khiếu nấu ăn cơ đấy!”

Dịch Phong mang hai món đã hâm nóng xong ra bàn, đó là khoai tây xào thịt và rau xào tỏi.

“Cố Mộc Hi, còn nhiều thứ cậu chưa biết lắm.”

Cậu cầm bát đũa, cố tình chỉ múc một bát cháo cho mình, ngay trước mặt cô, nhấp một ngụm đầy thỏa mãn.

“Ừm, ngon thật.” Dịch Phong tấm tắc khen ngợi tay nghề của mình.

Cố Mộc Hi vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, trông hệt như một con mèo thèm ăn.

“Dịch thiếu… cho tớ ăn thử một bát được không?”

Thấy cô như vậy, Dịch Phong cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Không phải không được, nhưng cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Cố Mộc Hi liếm đôi môi đỏ mọng, hỏi.

“Lát nữa giúp tớ mát-xa đầu, 20 phút, phải theo ý tớ.”

“Hừ~ không thèm!” Cố Mộc Hi quay đầu sang hướng khác.

Dịch Phong lại húp một ngụm cháo, chậc chậc nói: “Ngon quá, tiếc là có người không có phúc hưởng thụ rồi.”

“Đáng ghét! 10 phút!”

“Được, chốt kèo.”

Nghe vậy, Cố Mộc Hi lập tức lấy bát đũa, tự múc cho mình một bát to, ngồi xuống cạnh Dịch Phong chuẩn bị ăn.

Cô múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng. Cháo sánh mịn hòa với những miếng bí đỏ mềm tơi, chỉ cần khẽ lướt đầu lưỡi là tan ngay, tràn ngập hương vị thơm ngon.

Cô lộ ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ngon quá!”

Chẳng mấy chốc, một bát cháo to đã bị cô nhanh chóng “xử đẹp”.

Ăn xong một bát, cô lại thòm thèm nhìn vào nồi cháo.

Dịch Phong mỉm cười dịu dàng: “Muốn ăn thì cứ ăn đi, tớ cũng không ăn hết được đâu.”

“Hì hì! Vậy tớ không có khách sáo đâu nha!” Cố Mộc Hi chỉ chờ câu này, lập tức múc thêm một bát nữa.

Hai người cứ thế ngồi cạnh nhau, im lặng thưởng thức món cháo bí đỏ.

Dịch Phong ăn lưng lửng bụng thì đặt đũa xuống, bởi buổi tối ăn nhiều quá sẽ rất dễ bị mất ngủ.

Cậu nghiêng đầu nhìn Cố Mộc Hi, mái tóc dài mượt mà buông rủ trên vai, vài sợi tóc che mất một chút đường nét gương mặt, mang theo nét quyến rũ mơ hồ.

Dưới bàn, cô đung đưa đôi chân thon dài, cô không thể giấu nổi vẻ mặt rạng rỡ vì được ăn ngon.

Dịch Phong bật cười, Cố Mộc Hi thật đáng yêu quá đi.

Cố Mộc Hi đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Dịch Phong, liền quay sang liếc một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Không có gì, tớ chỉ đang nhìn bạn gái mình thôi!”