Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 1

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 1

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 199: Dám đụng đến huynh đệ của tôi… Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá còn thê thảm hơn gấp trăm gấp vạn lần!

Hai cảnh sát bước nhanh đến trước mặt Dịch Phong, và ánh mắt vị cảnh sát trung niên chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ồ? Ông chủ Dịch? Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy.”

“Chào cảnh sát Chu.” Dịch Phong điềm tĩnh đáp lại.

Người này chính là cảnh sát Chu Quốc Phong đã từng giúp cậu xử lý vụ phóng hỏa của Triệu Hưng Nghiệp khi trước.

Chu Quốc Phong nhìn Dịch Phong từ trên xuống dưới rồi mỉm cười: “Ông chủ Dịch, đúng là trùng hợp thật đấy. Vụ án đầu tiên tôi nhận sau khi chuyển về khu vực đường Đại Học... lại vẫn là chuyện của cậu.”

Dịch Phong cười khổ: “Chắc là do tôi xui xẻo quá thôi.”

“Cảnh sát Chu tới để điều tra vụ án này à?”

Chu Quốc Phong gật đầu: “Chúng tôi nhận được tin báo của người dân rằng có người bị chém ở trung tâm thương mại Đông Kỳ. Hiện trường đầy máu, còn nạn nhân đã được đưa đi cấp cứu. Sau khi kiểm tra hiện trường xong thì tôi lập tức đến thẳng bệnh viện.”

“Tôi cũng đã hỏi bác sĩ về tình trạng thương tích. Dù người bị hại vẫn chưa tỉnh lại nhưng việc điều tra thì vẫn phải tiếp tục.”

“Ông chủ Dịch, nạn nhân là người có quan hệ nào với cậu?”

“Là nhân viên công ty tôi, tên Hàn Bình An.” Dịch Phong đáp, rồi tóm tắt thông tin cá nhân của Hàn Bình An cho đối phương.

Chu Quốc Phong ghi chép xong liền hỏi: “Gần đây cậu ta có đắc tội với ai không? Hoặc cậu và công ty cậu có gây thù chuốc oán gì với ai hay không?”

Dịch Phong trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu bình thản nói: “Không có. Bình An bình thường rất ít nói, gần đây lại chỉ lo công việc nên không qua lại với ai cả. Còn tôi thì chỉ muốn làm ăn nghiêm chỉnh, đã làm kinh doanh thì phải giữ hòa khí mới phát tài nên tôi cũng không có lý do gì đi gây thù chuốc oán với người khác cả.”

Bên cạnh, viên cảnh sát trẻ tên Tiểu Lục nghiêm giọng hỏi: “Nếu không có mâu thuẫn gì với ai thì nhân viên của anh cũng sẽ chẳng bị người ta vô cớ chém đến trọng thương đâu?”

Dịch Phong nhún vai, điềm đạm đáp: “Tôi cũng không biết. Vụ việc lần này tôi rất mong hai vị sớm điều tra ra chân tướng, trả lại công bằng cho chúng tôi.”

Chu Quốc Phong trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Tôi thấy hiện trường đang trong quá trình sửa chữa, có camera, nhưng phòng giám sát đã bị khóa. Có thể lấy được chìa khóa để xem lại camera không?”

Dịch Phong lắc đầu: “Chìa khóa chỉ có mình Hàn Bình An giữ, chúng tôi cũng không rõ cậu ấy để đâu. Với lại camera chỉ mới gắn, chưa chắc đã lắp xong hệ thống. Tôi phải tới nơi kiểm tra lại mới biết được.”

“Nếu không được thì đành phá cửa vậy.”

Nghe vậy, Chu Quốc Phong liền nhìn Dịch Phong chằm chằm: “Ông chủ Dịch, nếu lấy được video thì hi vọng cậu giao cho chúng tôi ngay. Cậu đã có số điện thoại tôi nên có gì cứ liên lạc nhé.”

“Tôi biết. Nếu có thêm manh mối gì tôi sẽ báo cho cảnh sát Chu ngay.”

“Giờ tôi sẽ về kiểm tra ngay nên cảnh sát Chu giữ liên lạc nhé.”

Nói rồi, Dịch Phong trao đổi ánh mắt với Uông Thiết rồi rời đi, còn Chu Quốc Phong thì nhíu mày nhìn theo bóng lưng Dịch Phong. Với kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát, anh ta cảm thấy người thanh niên kia có vẻ như đang che giấu điều gì đó.

“Tiểu Lục, đoạn ghi hình ở trung tâm thương mại lấy được chưa?”

Tiểu Lục ngẩn người: “Anh Lý bảo mình sẽ đi lấy, chắc sắp mang về đồn để xem lại rồi.”

“Ừ. Chúng ta cũng về thôi. À, nhớ dặn y tá rằng nếu nạn nhân tỉnh thì bảo cậu ta gọi cho tôi ngay.” Chu Quốc Phong dặn.

“Rõ, thưa sếp.” Tiểu Lục gật đầu.

______________________________________

Dịch Phong và Uông Thiết đã trở lại tiệm net Tây Phong đặt trên tầng hai trung tâm thương mại Đông Kỳ. Trước cửa đã được căng dây cảnh giới, cảnh sát cũng đã lấy hết tang vật nên bên trong hoàn toàn trống trải.

Hai người vượt qua dây rồi bước vào trong.

Bàn ghế đổ ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, thậm chí dưới sàn còn loang lổ máu.

Chỉ nhìn qua hiện trường cũng không khó để hình dung ra cảnh tượng khi Hàn Bình An bị tấn công là thê thảm đến thế nào.

Sắc mặt Dịch Phong mỗi lúc một đen lại.

“Mẹ kiếp! Phong ca, tôi muốn chém chết bọn chúng!” Uông Thiết không kìm được mà hét lên với đôi mắt đỏ ngầu.

“Bình tĩnh trước đã, đi mở cửa phòng giám sát đi.” Dịch Phong nói với giọng khàn khàn.

Phòng giám sát là một phòng riêng có khóa nằm phía sau quầy nên cảnh sát không thể vào được.

Uông Thiết rút chìa khóa mở cửa, cả hai cùng bước vào.

Dịch Phong lập tức khởi động máy, thành thạo vào hệ thống và tra lại đoạn camera vào đúng khung giờ xảy ra vụ việc. Camera cho thấy Hàn Bình An bước vào quán net lúc ba giờ chiều. Lúc này trong quán còn ba công nhân sửa chữa.

Chỉ một lúc sau, năm gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt được dẫn đầu bởi một tên tóc vàng lần lượt xông vào, tên nào cũng cầm gậy sắt hoặc mã tấu sáng loáng trên tay. Chúng chẳng nói chẳng rằng liền lao thẳng đến chém Hàn Bình An. Ba công nhân nọ sợ bị vạ lây nên đã vội vàng tháo chạy khỏi hiện trường, còn Hàn Bình An thì cầm một khúc gỗ trên sàn gắng sức chống trả.

Dù đã cố gắng liều mạng, thậm chí còn đập được một tên tới tấp, nhưng một mình sao địch lại năm người, huống chi trong tay chúng lại còn là dao là gậy?

Chẳng bao lâu, Bình An đã bị chém gục xuống vũng máu. Tên cầm đầu tóc vàng vẫn chưa chịu dừng tay, còn vung dao chém thêm mấy nhát nữa vào lưng cậu mới chịu bỏ qua.

Chém người xong, năm người bọn chúng lại đập phá tiệm net tanh bành rồi mới thản nhiên rời đi. Một lúc sau, người qua đường phát hiện Hàn Bình An đang nằm trong vũng máu thì lập tức bế cậu rồi chạy ra cửa.

Mắt Dịch Phong đỏ ngầu, cả người run lên vì cơn giận bùng nổ khi chứng kiến từng cảnh tượng trên màn hình giám sát. Mỗi một nhát dao trong đoạn phim dường như là một nhát dao cứa thẳng vào tim cậu.

“Con mẹ nó!”

“Tôi muốn giết sạch bọn chúng!” Uông Thiết điên tiết đập bàn, hận không thể vớ dao đuổi giết từng tên một.

Dịch Phong không nói gì mà chỉ tua lại đoạn video, dừng từng khung hình một để tìm rõ mặt bọn thủ ác. Quả nhiên không bao lâu sau, cậu đã nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc.

“Thì ra là bọn chúng…”

“Phong ca, là kẻ nào?” Uông Thiết ghé đầu lại xem, vừa nhìn đã giận dữ gào lên: “Mẹ kiếp! Là hai thằng oắt con đó!”

Trong đoạn camera chính là hai tên côn đồ từng cướp đồ của Hàn Bình An trước kia, cũng chính là hai tên từng bị Dịch Phong và Uông Thiết đập cho một trận, rồi bị Bình An đâm cho mấy nhát.

“Mẹ kiếp! Chắc chắn là chúng quay lại trả thù Bình An!” Uông Thiết nghiến răng.

Dịch Phong lạnh giọng: “Tôi e rằng không đơn giản chỉ là báo thù. Nếu chỉ nhắm vào Bình An thì chúng đánh xong đã bỏ đi rồi, không rỗi hơi đến nỗi đập nát cả quán như vậy đâu, lại còn dứt khoát như vậy nữa...”

“Xem ra, quán net của chúng ta bị người ta nhắm tới rồi.”

Uông Thiết nghe mà rùng mình: “Gì cơ? Phong ca, là ai vậy?”

Mắt Dịch Phong ánh lên tia lạnh lẽo: “Không cần biết là ai, trước mắt phải tìm cho ra mấy tên khốn này đã.”

“Dám đụng đến huynh đệ của tôi… Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá còn thê thảm hơn gấp trăm gấp vạn lần!”