Làm sao mà đến tận bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ?
Il-yeong cau mày, cắn môi khi nhìn chằm chằm vào khung cảnh phi lý đang diễn ra trước mắt. Nếu anh bình thường không quá quan tâm thì còn đỡ, nhưng với một người đắm chìm trong lịch sử thế giới như một otaku thì cảm giác này thật quá mới mẻ.
'C-Chuyện quái gì thế này—!'
Ánh mắt anh nhanh chóng rơi vào người phụ nữ trung niên đang mắng nhiếc Nobunaga.
“Đây là hiện thực. Đây là...”
Anh chưa từng tưởng tượng nổi. Nếu người phụ nữ kia không gọi tên Nobunaga, Nếu người phụ nữ trung niên kia không gọi tên Nobunaga, thì có lẽ anh đã phải mất nhiều thời gian hơn để nhận ra.
Mà cũng thật là thiệt thòi.
Làm sao mà anh nhận ra nhanh được khi người ta đâu có là đàn ông như trong lịch sử chứ? Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ để khiến anh trông như kẻ tâm thần rồi.
Bất chợt, ngón tay anh chạm vào ống tay áo.
Soạt.
Cảm nhận được chất vải thô ráp, anh cúi xuống nhìn. Trước mắt là bộ đồ kiểu Nhật màu đen với ống tay rộng đặc trưng. Hơn nữa, anh còn muộn màng nhận ra hai thanh kiếm đang được đeo bên hông.
Katana và Wakizashi.
Katana là vũ khí chính.
Còn Wakizashi là vũ khí phụ.
Như thể chuyện đó hoàn toàn tự nhiên, anh đưa tay chạm vào hai thanh kiếm bên hông. Rồi thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía gia huy của nhà Oda đang tung bay ở đằng xa, mà cười khẩy.
'Vậy mà giờ mình mới chịu để ý đến nó.
Huy hiệu đen hình hoa mộc là biểu tượng của gia tộc Oda.
Rời mắt đi, anh vội vã nhìn về phía thi hài đang được các nhà sư đang thu dọn hương.
Chỉ có duy nhất một người mà Oda Nobunaga sẽ rải hương vào.
Và đó không ai khác ngoài Oda Nobuhide, người được mệnh danh là Hổ của Owari. Xuất thân từ một nhánh phụ, nhưng rồi đã nuốt trọn cả Owari.
Và…
Il-yeong liếc nhìn đôi mắt vàng kim của Oda Nobunaga. Trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự điên cuồng và bất an kỳ lạ, được bao quanh bởi mái tóc ngắn đen tuyền của cô, khiến anh chỉ có thể nghĩ:
'…Nhưng tại sao lại thành phụ nữ?'
Khoảnh khắc anh tin chắc người phụ nữ ấy chính là kẻ điên có một không hai—Hoặc thiên tài quân sự Oda Nobunaga—cũng là lúc anh bắt đầu nghi ngờ mình đã hóa điên.
Mọi thứ đều hợp lý, chỉ là nó không khớp với những gì anh nhớ.
Thế nhưng, như anh đã lặp đi lặp lại trong đầu—đây là hiện thực.
“Phù…”
Il-yeong nhắm mắt, đưa tay lên để xoa thái dương và cố gắng nén lại cơn chửi thề đang sôi sục trong lòng.
‘Đụ má, mình đã làm gì sai à? Hả?’
Anh thậm chí còn chưa biết thân phận mình trong thế giới này là gì. Áp lực về việc có khả năng bị buộc phải thực hiện Seppuku vì lỡ lời chửi thề đang dày vò anh.
Tất nhiên, bên cạnh anh khi đó, những Samurai cấp thấp vẫn đang nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng giờ không phải là lúc để lo về những thứ như thế.
Anh đâu chỉ thích mỗi lịch sử.
Web novel, webtoon, thậm chí là cả phim điện ảnh và phim truyền hình—anh xem tuốt. Nên anh có thể đại khái đoán được mình đang ở trong kiểu thế giới nào.
Chỉ là...anh không muốn thừa nhận.
Và tại sao anh không tin thì…
1. Mở mắt ra đã thấy mình đang ở thời kỳ Chiến Quốc Nhật Bản.
2. Vì Oda Nobunaga đã bị hoán đổi giới tính, nên rất có thể các Daimyo khác cũng tương tự.
3. Nhưng nhìn xung quanh thì, tôi chỉ là một Samurai cấp thấp, thậm chí còn chưa tới mức cận thần.
…Làm sao mà tôi chấp nhận được thực tại kiểu này một cách dễ dàng?
Khoảnh khắc anh thừa nhận nó, dường như anh hoặc sẽ phát điên hoặc sẽ tự kết liễu đời mình mất.
Nhưng tiếng than thở pha lẫn nỗi tuyệt vọng lẫn rối bời ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
—Chát!
Một âm thanh sắc bén đột nhiên vang vọng trong ngôi đền đã khiến mọi ánh nhìn đỏ dồn về phía bàn thờ. Ngay sau đó, đầu của Nobunaga nghiêng sang một bên, và khuôn mặt phẫn nộ của người phụ nữ trung niên hiện ra.
Phải đến lúc đó, Il-yeong mới nhận ra tiếng vang ấy là từ cái tát lên má Nobunaga. Và anh không khỏi sững sờ.
Thế nhưng người phụ nữ trung niên vừa giáng cái tát ấy lại nhíu mày, cắn môi và lên tiếng:
“Rất nhiều chư hầu đã dâng lời can ngăn, muốn để em gái con kế thừa vị trí gia chủ. Nhưng khi con đã ngồi vào vị trí đó rồi, thì chí ít cũng phải biết hổ thẹn chứ…!”
Dù là mẹ ruột đi chăng nữa, việc tát vào mặt gia chủ của Owari—nơi gần như có thể được coi là một vương quốc—là chuyện vô lý.
Tuy nhiên, chẳng ai chọn ngăn bà lại.
Không, nói đúng hơn là họ chọn không ngăn.
Khi lý trí dần trở lại, Il-yeong nhìn kỹ Nobunaga và người phụ nữ trung niên kia và nghĩ thầm:
'Vào thời điểm này, Oda Nobunaga bị nghi ngờ về mọi thứ, kể cả khả năng và phẩm hạnh của ông ta.' Không phải vô cớ mà biệt danh của ông ta, không, của cô ta vào thời điểm đó là Kẻ ngốc của Owari
Anh liếc sang bên cạnh và đoán thân phận của người phụ nữ vừa tát Nobunaga.
‘Nếu là mẹ của Oda Nobunaga… thì chắc là Dota Gozen nhỉ?’
Chắc chắn là bà ấy rồi.
Người phụ nữ được nhắc đến rất nhiều ở các đời sau.
“Thưa mẹ.”
Ngay lúc ấy, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa tiếng xì xào của các bề tôi.
“Xin người bớt giận. Tuy chị cả đã phạm phải tội bất hiếu nghiêm trọng đến mức không thể diễn tả bằng lời…”
Giọng điềm đạm, dịu dàng ấy hoàn toàn trái ngược với Nobunaga, kẻ đầy ngạo mạn và trơ tráo. Cô mở quạt ra một tiếng—phạch— rồi che miệng nói tiếp.
“Dẫu sao như mẹ đã nói, hiện giờ chị ấy đã là gia chủ của nhà Oda.”
Nếu Nobunaga, với mái tóc ngắn đen và cơ bụng rõ nét, trông giống một con sói cô độc, thì người phụ nữ này—với dáng vẻ mảnh khảnh, tóc đen dài chạm đến eo, ăn bận gọn gàng—lại mang khí chất của một con hạc cao quý.
Nhìn qua là thấy ngay sự khác biệt.
Il-yeong chắc chắn.
Bởi trong gia tộc Oda, chỉ có duy nhất một người em trai… à không, một cô em gái có thể nói những lời như vậy với cô, người đã thừa hưởng vị trí gia chủ, dù chỉ là trên danh nghĩa.
'Oda Nobuyuki.’
Đứa con thứ hai của nhà Oda.
Hơn nữa, còn là người đàn ông từng nhiều lần mưu phản để giành vị trí gia chủ. Nhưng vì giờ ông ta đã trở thành phụ nữ rồi, nên tôi có lẽ nên gọi là "người phụ nữ có tham vọng”.
Nghĩ đến đó, anh chỉ biết thở dài.
‘...Thường thức của mình đang tan biến.’
Cũng may, chắc thế.
Khi tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cuộc khẩu chiến của gia đình ngay giữa tang lễ.
Thì không ai nhìn Il-yeong với ánh mắt kỳ lạ cả.
Lúc này, Nobuyuki khép chiếc quạt lại, che miệng và nói:
“Quả thật, quyết định của phụ thân thật khó hiểu. Chị đã vượt quá giới hạn rồi, chị ạ.”
Nói vậy với người đã trở thành gia chủ vốn là hành vi có rủi ro chính trị rất cao. Nhưng vì hành động trước đó của Nobunaga, lời của Nobuyuki lại giống như một lời khuyên chính đáng đầy trung thành.
Ít nhất thì… qua bề ngoài là như thế.
Nhưng ngay lúc đó—
Nobunaga cười nhếch mép và cất tiếng.
“…Nobuyuki.”
Khẩu súng hỏa mai trong tay cô xoay một vòng rồi chĩa thẳng về phía Nobuyuki. Dù chưa châm dây dẫn lửa, nhưng tư thế ấy vẫn khiến cả bầu không khí đông cứng lại.
Rồi…
Nobunaga cất lời.
“Nếu không hiểu được… thì cô định làm gì?”
Ngay lập tức, mẹ của hai người, Dota Gozen, tái mặt hét lên:
“N-Nobunaga!”
Dù Samurai thường xem nhẹ vũ khí phương Tây như súng hỏa mai, nhưng sau cùng thì vũ khí vẫn là vũ khí.
Nó tuyệt đối không phải là thứ nên được chỉa vào em gái ruột của chính mình.
“Hừm.”
Tuy vậy, Nobuyuki lại chẳng hề nao núng, đã thế còn tiến thêm một bước.
Ngay lập tức, họng súng của Nobunaga chĩa thẳng vào tim cô. Nobuyuki nheo mắt, đáp:
“Đúng nhỉ. Vậy... em nên làm gì đây?”
Câu trả lời của cô thực sự mơ hồ.
Nhưng không ai trong chùa không hiểu—đó gần như là một lời phản nghịch.
Il-yeong cũng thế.
Do đó, anh nhìn chăm chăm vào màn đối đầu của hai chị em và nuốt khan—Ực.
Bởi anh vô cùng tò mò về câu trả lời mà Oda Nobunaga, người đi theo Con đường Chinh phạt, sẽ dành cho Nobuyuki, người đã bộc lộ rõ ràng những dã tâm của mình.
Vậy, cô ấy sẽ trả lời như thế nào?
Không, câu trả lời đâu nhất thiết phải bằng lời nói.
Xét theo lịch sử—nơi cô từng chặt đầu tướng địch, mạ vàng cái sọ rồi dùng làm chén rượu—thì chẳng phải cô hoàn toàn có thể giết Nobuyuki ngay tại đây sao?
'Vậy thì… lịch sử sẽ…?’
Nếu Nobunaga vẫn còn là đàn ông, thì anh thậm chí sẽ không thèm cân nhắc đến một giả thuyết như vậy. Nhưng trong một thế giới mà ngay cả giới tính cũng thay đổi, thì ý nghĩ rằng Lịch sử sẽ không thay đổi thật vớ vẩn.
“…Hà.”
Cuối cùng, một tiếng thờ dài bật ra từ miệng cô, dù có là chán ghét hay than thở. Cô khẽ cười và nói:
“Tuỳ cô thôi, Nobuyuki. Nhưng…”
Ngay lập tức, ánh mắt cô rời khỏi Nobuyuki, lướt qua toàn bộ những người đang có mặt trong tang lễ. Trong khoảnh khắc đó, ai nấy đều nhận ra—lời cô nói ra không chỉ dành cho Nobuyuki, mà là cho tất cả các chư hầu.
“Nếu các ngươi không thể chấp nhận—”
Nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi cô.
Giọng nói lạnh lẽo—nhưng đồng thời cũng cô đơn—vang vọng trong ngôi chùa.
“—Thì hãy sẵn sàng đánh cược bằng cả mạng sống.”
Đó thực sự là một Tuyên bố Chiến tranh đầy kiêu ngạo.
Ngay sau khi nói xong, Nobunaga rời khỏi ngôi chùa. Các chư hầu của cô, những người đang chờ bên ngoài, cũng đồng loạt rời đi.
Còn Il-yeong thì chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo hình bóng cô.
“Oda Nobunaga.”
Được thấy cô ngoài đời thật khiến tim anh đập thình thịch.
Không chỉ vì cô là một nhân vật lịch sử mà anh yêu thích, mà còn bởi…
Các chư hầu có mặt tại tang lễ chắc có lẽ đã nghĩ cô phát điên rồi. Bản thân anh cũng ngầm đồng tình phần nào.
Nhưng có một điểm khác biệt giữa họ và anh.
Il-yeong biết rõ con đường mà cô sẽ đi sau này.
Người phụ nữ ấy sẽ khuynh đảo toàn cõi Nhật Bản.
Không chỉ vậy—cô còn là chủ nhân của Toyotomi và Tokugawa, những người sẽ tiếp nối việc thống trị Nhật Bản.
Có rất nhiều tranh cãi xoay quanh Nobunaga.
Nào là bản tính vốn điên, nào là bị vùi dập bởi thời đại, nào là bị bức bách bởi chiến tranh loạn lạc và phản loạn.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Đó là con đường cô đi sẽ nhuộm đầy máu và xác chết.
Và rằng… cô sẽ chết một cách bi thảm ở Honnoji.
Vì thế, anh không khỏi nghĩ rằng:
—Lẽ nào… có lý do để khiến mình bị ném vào thế giới này?
Một người sống một cuộc đời bình thường, rồi bất ngờ rơi vào chốn phi thường.
Baek Il-yeong của thời hiện đại giờ đã biến mất, và có lẽ… từ nay anh sẽ phải sống tại nơi này suốt quãng đời còn lại.
Và ngay trước mắt anh—
Chính là người phụ nữ sẽ chiếm lĩnh Nhật Bản bằng chính năng lực của mình.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Il-yeong lóe sáng.
Thời Chiến Quốc.
Tiếng Nhật là Sengoku Jidai.
Thời đại gekokujo, nơi các Samurai lật đổ tầng lớp phía trên và giành được quyền lực—một thời kỳ hỗn loạn mà không thể bỏ qua khi nói đến lịch sử Nhật Bản.
Trong một thế giới như thế, mối liên hệ mang tên Oda Nobunaga là chiếc phao cứu sinh quý giá nhất mà Il-yeong có thể nắm lấy.
Vì vậy, anh cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định.
—Phải theo đuổi sự sống còn của mình.
Có sống thì mới có thể làm được gì đó.
Không phải là anh không sợ.
Chỉ là… anh không thể cứ thế mà đứng yên.
‘Gah, mình đã gây ra tội tình gì vậy chứ?’
Đầu anh nhức nhối, nhưng anh chẳng thể làm gì được. Hiện thực sẽ không thay đổi chỉ vì anh muốn như thế.
Anh khắc ghi mục tiêu duy nhất vào trong tim—
Rồi lặng lẽ nhìn về phía lá cờ Hoa Mộc đang tung bay.
‘Trước tiên… mình phải tìm cách tiếp cận Nobunaga đã.’
Theo đuổi sự sống còn.
Muốn làm được điều đó, anh cần đảm bảo Nobunaga không trở nên điên loạn.
“Này, Il-yeong.”
“Ừ.”
Phải rồi, anh đã từng thề như thế.
Il-yeong lau mồ hôi bằng một chiếc vải bông, rồi tra Katana vào vỏ bằng động tác Nabgeom mà anh dần quen tay, rồi đứng dậy.
Một làn gió mát thổi qua—vù—
Nhìn lướt qua lá cờ vàng của nhà Oda, anh ngước nhìn bầu trời xanh trong vắt phía trên và khẽ cười cay đắng.
‘Vậy mà đã hai tháng rồi á?’
Đã hơn hai tháng kể từ ngày anh rơi vào thế giới kỳ lạ này.
Ban đầu anh còn có ý định tiếp cận Nobunaga và vạch ra một bức tranh lớn trên đường đi...
Nhưng chẳng phải ai đó đã nói sao? Thực tế là một cái máng lợn chết tiệt.
“Nhanh lên nào!”
“Biết rồi, biết rồi. Tới ngay đây.”
Il-yeong, với bộ đồ rách rưới và cái mũ tre đen kiểu Nhật, một chiếc jingasa, gãi đầu và kéo lê đôi guốc mộc của mình.
Một tên Samurai đang thay ca đi cạnh anh và bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó.
Tại sao lại là cái tên này, à?
Trong giây lát, Il-yeong nhăn mặt lại.
‘Xin đấy, nếu tôi là người Joseon thì làm ơn đưa tôi về Joseon đi. Con mẹ nó.’
Rõ ràng, đó là vì anh ta là một Ronin người Joseon đã vượt biển sang Nhật Bản.
Ừ, hiện tại—Il-yeong.
Đừng nói là cận thần, đến một Samurai cấp thấp tử tế anh còn không phải.
Mà chỉ là một tên đang vật lộn trong đám Samurai cấp thấp của nhà Oda... thứ được gọi là Ronin.
Ah, tôi muốn về nhà.
Katana là thanh kiếm chính của Samurai, có lưỡi cong nhẹ, dài khoảng 60–80 cm, chỉ sắc một cạnh và có chuôi dài để cầm bằng hai tay. Wakizashi là thanh kiếm ngắn hơn, có chiều dài từ 30–60 cm, thường đi kèm với Katana tạo thành cặp song kiếm gọi là "Daishō" (đại – tiểu). Wakizashi được dùng trong chiến đấu cận chiến, khi ở nơi chật hẹp hoặc khi Katana không tiện sử dụng. Tỉnh Owari Daimyo (大名) là từ dùng để chỉ các lãnh chúa phong kiến ở Nhật Bản, đặc biệt nổi bật trong thời kỳ Chiến Quốc (Sengoku Jidai) và Edo. Oda Nobuyuki là em cùng cha khác mẹ với Oda Nobunaga, ông đã nổi dậy chống lại anh trai mình cùng với nhà Hayashi và nhà Shibata. Thành Suemori của ông đã bị Ikeda Nobuteru chinh phục, Hayashi và Shibata được tha nhưng Nobuyuki bị chặt đầu.