Trở thành tùy tùng của Oda Nobunaga

Truyện tương tự

Con đường bất tận : Vũ trụ vô tận

(Đang ra)

Con đường bất tận : Vũ trụ vô tận

einlion

"Một linh hồn tôi nghiệp...”

1 7

Cô Gái Lửa

(Đang ra)

Cô Gái Lửa

Trivex

“Vì cậu là Pháp Sư mà.”

1 6

The School’s Princess Secretly Shows Her Embarrassed Side Only to Me

(Đang ra)

The School’s Princess Secretly Shows Her Embarrassed Side Only to Me

雨音恵

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

6 12

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

2 15

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

22 481

Cặp Đôi Vô Địch

(Đang ra)

Cặp Đôi Vô Địch

Asahi

trong thế giới mới này Tanami Ashiki và Minata Aria phải nếm trải sự tàn khốc của ma vương , để không ai còn đau khổ hai người họ quyết định phải tiêu diệt ma vương và thuộc hạ của hắn bằng bất cứ giá

2 5

Web Novel - Chương 03: Samurai đến từ Joseon(2)

“Kugh…”

Nhăn mặt vì cơn đau nhói ở cánh tay, ánh anh mắt đảo một vòng dò xét xung quanh. Trông có vẻ là một con hẻm yên tĩnh, nhưng sát khí sắc lạnh lại tràn ra từ khắp mọi hướng.

“Chừng vài chục tên.”

Máu nhỏ tí tách từ lưỡi kiếm nghiêng lệch. Anh cũng chẳng biết đó là máu của kẻ địch hay của chính mình nữa.

Và ngay lúc ấy, những cái bóng đen lao tới từ mọi hướng. Và cuối cùng, vô số lưỡi đao cùng lúc đâm xuyên lưng Il-yeong—

“…Làm mẹ gì mà chuyện đấy lại ra.”

Il-yeong ngáp một cái thật dài, thản nhiên quan sát quan cảnh hỗn loạn bên trong thành. Hiển nhiên, ninja đâu phải mấy tay siêu nhân có khả năng giết cả đám người trong một đòn rồi chuồn êm chứ.

Bọn họ cũng chỉ có một mạng, nên lén lút tiếp cận, hạ sát mục tiêu rồi rút lui là phương án tiêu chuẩn. Thực tế, ninja thường mặc đồ thường dân hay đồ hầu cận nhiều hơn là mấy bộ đồ ngụy trang.

Il-yeong gãi đầu, ngồi phịch xuống một tảng đá trước khu nhà trọ và ngước nhìn ánh lửa lập lòe dưới bầu trời đêm, ngẫm nghĩ:

“…Hay là quay về ngủ tiếp nhỉ?”

Các Samurai cấp thấp không được phân nhà riêng nên đều ở chung trong một lữ quán. Nhưng đến lúc Il-yeong tỉnh dậy thì phần lớn đã ào ra khắp thành.

“Chắc là... muốn tranh công.”

Ngay khi phát hiện cuộc tập kích, vụ ám sát coi như đã thất bại. Việc còn lại chỉ là bắt hoặc giết lũ ninja đến ám sát.

Chưa có chiến tranh nổ ra, nên chuyện đám Samurai cấp thấp nhau giành công trạng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Il-yeong chẳng buồn giả vờ rời đi, chỉ xoa cằm và lẩm bẩm:

“Nếu mình đi thì cũng chỉ được dọn xác.”

Đã có hàng trăm Samurai đồn trú bên trong thành Nagoya, và thêm cả Ashigaru, bộ binh gồm những thường dân, thì về cơ bản Il-yeong chẳng có việc gì để làm cả.

Có thể sẽ có người bảo anh nên quay lại ngủ, nhưng lý do Il-yeong ra ngoài lại chẳng phải để bắt sát thủ.

“Ugh. Đi thôi.”

Lữ quán dành cho Samurai cấp thấp nằm gần một ngọn đồi ở ngoại ô thành Nagoya, nên anh có thể đại khái nắm được hướng di chuyển của quân đội. Vì vậy, khi quân đội di chuyển theo hướng anh muốn, Il-yeong lập tức kéo lê đôi guốc gỗ xuống đồi.

“Cơ hội vàng thế này thì sao mà bỏ qua được.”

Suốt gần hai tháng qua anh đâu có ăn không ngồi rồi. Chỉ là chưa đến lúc hành động thôi.

“Ở đằng kia! Hắn nhảy qua hàng rào rồi!”

“Đừng để hắn thoát! Tên đó dám cả gan nhắm vào gia chủ!”

Xuống đồi, ẩn mình trong những tán cây rậm rạp, anh nghe thấy tiếng của Samurai và bộ binh không xa.

"Hmm. Chẳng phải tất cả đã rút đi hết rồi sao?"

Không muốn dính phải chuyện phiền phức, Il-yeong quyết định vòng sang đường nhỏ bên hông. Thực ra gọi là lối vào núi thì đúng hơn, nằm tận ở ngoại ô, nhưng như vậy còn hơn là tự rước vào thân những lời đàm tiếu.

Anh đã đi bộ như thế này bao lâu rồi?

“Ugh…”

Ngay khi anh nhăn mặt vì sỏi và đất đã lọt vào đôi guốc gỗ, một tiếng rên rỉ khác thường vang lên ngay sau lưng anh.

Có vẻ người đó đã vô thức lấy tay bịt miệng, tiếng rên nhỏ tới mức người bình thường có khi còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng tiếc thay, Il-yeong lại thuộc dạng tai cực thính.

“…Hmm.”

Anh gãi đầu đầy ngại ngùng trước tình huống ngoài dự tính, miệng lẩm bẩm:

“…Bất ngờ ghê.”

Và cùng lúc đó—

Pabak!

Il-yeong bật lùi ngay tức khắc, xoay eo né sang bên. Tiếng rít của lưỡi dao xé gió vang lên trong khoảng không.

Clang!

“Keuk…!”

“......!”

Mồ hôi lạnh túa ra khi anh nhìn thấy lưỡi kiếm lạnh toát sượt ngang sống mũi. Il-yeong lập tức lăn người thoát khỏi đòn tiếp theo và chẳng mấy chốc là bóng hình của đối phương đã lộ diện sau khi sương mù tan đi.

…Khụ.”

“Hừm.”

Il-yeong thở dài.

Cánh tay đối phương đã bị xuyên thủng, máu chảy lênh láng, hai mũi tên cắm sau lưng, bắp đùi bị chém nhiều nhát đến mức tập tễnh.

“Chỉ hỏi thôi, có nghĩ đến chuyện đầu hàng không?”

Anh nghiêng kiếm, hất cằm hỏi. Nhưng đáp lại không phải là lời nói, mà là một con dao găm nhắm thẳng vào tim.

“Kugh!”

Il-yeong nghiến răng né đòn, rồi lao tới khi tên ninja kia rút kiếm và xông đến.

Tuy nhiên—

“Heup!”

“Hở?”

Ninja ấy đột ngột đổi hướng, tránh đòn của Il-yeong bằng những động tác nhanh nhẹn bất ngờ rồi bỏ chạy.

Chỉ khi đó anh mới nhận ra mục tiêu của kẻ đó là thoát thân, nhưng lúc này thì khoảng cách đã quá xa. Và rồi—

“Heup!”

RẦM!

“Gaaah!”

Một giọng nói tuyệt đẹp phát ra tiếng kiai và bức tường gỗ mà ninja định nhảy qua bị đập nát, rồi một võ sĩ với cây giáo ánh xanh lao ra như tên bắn.

“......!”

Tên Ninja muôn màng nhận ra và vội vàng lăn người trong khi lục lọi thứ gì trong ngực áo, nhưng đã quá muộn.

Phập—!

Một âm thanh ngắn gọn vang lên.

Âm thanh rùng rợn của da thịt bị cắt vang lên, thân thể ninja gục xuống trong khi cái đầu hắn thì lăn lông lốc trên mặt đất.

Lộc cộc.

Cuối cùng, cái đầu lăn đến ngay chân Il-yeong. Anh nhắm mắt, cố nuốt cơn buồn nôn đang dâng lên cổ họng.

"...Cái quái gì thế. Tôi cứ ngỡ là dễ dàng quá. Nhưng chẳng lẽ là tôi vô tình cướp đi chiến công của anh rồi à?"

Ngay lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên bên tai anh. Il-yeong vô thức lùi lại khỏi cái đầu dưới chân và ngước lên.

Vút—Phập!

Cây giáo khổng lồ xoay một vòng rồi cắm phập xuống đất. Máu bắn từ mũi giáo như quạt giấy tung tóe trong không khí, và hình dáng của nữ Samurai dần dần hiện ra trong ánh trăng..

“Xin lỗi nha. Tôi không cố ý đâu, nên bỏ qua nhé?”

Mái tóc xám hiếm thấy được buộc gọn thành đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ thon thả khỏe mạnh. Đôi mắt xám trùng màu với tóc ánh lên vẻ tự tin, toát ra khí chất của kẻ có thực lực. Hơn nữa, bộ giáp của cô khoe những đường cong thanh lịch, rõ ràng cho thấy cô là một nữ chiến binh, nhưng Il-yeong lại ngạc nhiên hơn bởi sự phát triển thể chất vượt trội của cô.

“…Bự thật.”

“Hử?”

May thay, có vẻ cô không nghe thấy, chỉ nghiêng đầu khó hiểu. Il-yeong cố gắng nuốt nước miếng khi nhìn bộ ngực to như những quả dưa hấu của cô.

Tất nhiên, nghĩ mấy thứ thế này khi có cái xác nằm chình ình dưới chân đúng là điên rồ thật… Nhưng biết làm sao được, suy cho cùng thì anh vẫn là đàn ông.

“Ơ? Mặt anh quen quen…”

CNgay lúc đó, cô bước đến gần hơn để nhìn rõ khuôn mặt Il-yeong, một phần bị che khuất bởi bóng cây. Và đồng thời, ánh trăng cũng phản chiếu lên lưỡi giáo, nơi khắc một dòng chữ—

『Sekino Kanesada (関兼定)』

“…Ngọn giáo đó…”

Il-yeong chợt nhận ra thân phận của cô. Trong số những người chư hầu của Oda Nobunaga, thì chỉ có một người dùng cây giáo khắc dòng chữ ấy.

“Mori Yoshinari.”

“Ồ… Anh biết tôi à? Mà cũng đúng, không biết thì mới lạ. Nhưng…”

Mori Yoshinari.

Mori Yoshinari. Một gia thần trung thành và một chiến binh theo Oda Nobunaga đến cùng qua cuộc nổi loạn sắp tới và vô số chiến trường.

“Anh là ai vậy? Tôi gần như biết mặt hết đám Samurai trong thành rồi đấy.”

“Tôi là… hmm.”

Nhìn gương mặt xinh đẹp đang ở ngay trước mắt, Il-yeong ngẫm nghĩ một chút, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Một Ronin đến từ Joseon, hiện đang làm Samurai cấp thấp dưới trướng nhà Oda. Tôi tên là Baek Il-yeong.”

“À, ra vậy.”

Và cùng lúc đó—

Chách.

Yoshinari mỉm cười đầy ngây thơ, chĩa ngọn giáo vào cổ Il-yeong và nhẹ nhàng hỏi:

“Thế tại sao một Samurai cấp thấp lại đi lang thang về hướng khu nhà ở của các trọng thần trong gia tộc?”

“…Haha.”

Cảm thấy cái lạnh lẽo, sắc bén trên gáy, Il-yeong toát mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn cái đầu của tên Ninja nằm vụng về giữa họ, và nghĩ.

‘Tôi chỉ tính lặng lẽ đi qua thôi mà, tự dưng nhảy ra tấn công làm gì…!’

Anh đã cố gắng lặng lẽ hết mức có thể, vậy mà lại bị tóm một cách lãng xẹt. Nhưng giờ anh chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa. Bởi vì—

Sạt.

"X-Xin chờ một chút. Như thế này thì có hơi gần quá không?"

“Trả lời đi, Ronin đến từ Joseon. Nếu tôi đếm đến ba mà anh còn im lặng—”

Cô nhếch miệng cười.

“—thì đỉnh đầu của anh sẽ cảm thấy khá trống rỗng đấy.”

Ngay trước mặt Il-yeong là một người phụ nữ đang tươi cười một cách hồn nhiên… trong khi sẵn sàng cắt cổ anh bất cứ lúc nào.