“Ồ, tới giờ đổi ca rồi à?”
“Có vẻ vậy. Mặt trời cũng lên cao giữa trưa rồi còn gì.”
“Làm tốt lắm. Về nghỉ ngơi đi.”
Il-yeong đứng ở cuối hàng, lặng lẽ chờ mấy tên samurai đang tán gẫu rời đi. Khi họ khuất bóng, anh dựa người vào bức tượng Phật đặt cạnh trạm canh gác.
“Haaam~”
Anh ngáp một cái thật khẽ rồi đưa tay gãi mái tóc bù xù của mình. Cảm nhận được mớ tóc vẫn còn khá dày trong tay, anh bật cười.
'Lúc đầu, mình đã lo lắng không biết phải làm sao nếu đầu bị cạo trọc.'
Bạn biết đấy.
Trong các bộ phim cổ trang lấy bối cảnh Trung Quốc thời nhà Thanh, đàn ông phải để tóc đuôi sam. Còn samurai Nhật thì để đầu chỏm, cạo nhẵn xung quanh.
Vì vậy, Il-yeong đã lo lắng không biết mình sẽ làm gì nếu đầu bị cạo, nhưng may mắn thay, văn hóa đó không tồn tại trong thế giới này.
'Nếu có thì chắc mình tự tử mất.'
Việc bị nắm đầu đến một thế giới xa lạ đã tệ lắm rồi, vậy mà còn bị cạo đầu nữa thì chắc anh đã rơi vào trầm cảm rồi Sepukku luôn cho xong. Thật đấy.
'Và cái tên nữa...'
Việc anh có thể giữ cái tên “Baek Il-yeong” cũng khá đơn giản.
Ban đầu, anh cứ tưởng mình sẽ có một cái tên Nhật Bản, nhưng hóa ra anh lại là một Ronin người Joseon đã trôi dạt sang đây. Và tình cờ làm sao, người này cũng tên là Baek Il-yeong.
Anh khịt mũi, rồi lẩm bẩm với ai đó có lẽ đang nhìn xuống anh từ trên trời xanh.:
“Chuẩn bị cũng chu đáo đấy chứ.”
Chẳng thể nào mà chuyện này lại chỉ là trùng hợp cả.
Chắc chắn là có ai đó đã sắp đặt và đưa anh đến thế giới xa lạ này. Tuy nhiên, may mắn thay.
Việc bị ném về thời Chiến Quốc đẫm máu của Nhật Bản, cái thời đại mà kẻ yếu lật đổ kẻ mạnh. Đã vậy mà còn bắt đổi tên thì đúng là quá bất công.
Tuy nhiên, cái tên Il-yeong không bị người ta nhìn bằng ánh mắt kỳ thị chắc là nhờ Joseon và Nhật Bản chỉ cách nhau một eo biển, nên đã làm giảm cảm giác ghê tởm.
Nghĩ vậy, anh nhắm mắt lại, rồi tận hưởng ánh nắng ấm áp trên đầu. Thế rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh.
“Này? Lại trốn việc hả? Nếu cứ chểnh mảng như thế này thì kiểu gì cũng bị đá khỏi chỗ này sau khi lãnh lương đấy, biết không?”
“Làm gì đến mức ấy.”
Il-yeong mở mắt và cười khẽ, rồi sau đó đẩy tay của Itsuki đang đặt tự nhiên lên vai mình ra và đáp:
“Tôi có năng lực mà, hiểu không? Thế nên mới sống được ở cái xứ lạ này.”
“Ờ thì...”
Nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng đó là sự thật. Đương nhiên, không phải ngay từ đầu đã như vậy; sau khi xuyên không, anh bằng cách nào đó đã trở nên khá thành thạo kiếm thuật.
"Chắc cũng là một trong những 'ưu đãi' để mình không chết nơi đất khách quê người."
“Hả?”
“Không có gì đâu.”
Anh lắc đầu với Itsuki, người đã hỏi về sự lỡ lời vô thức của anh, rồi hỏi với một nụ cười đầy ẩn ý.
“Sao? Có chuyện gì à?”
“Hả? Cậu đoán ra rồi à?”
“Mau nói đi. Tò mò quá.”
Nghe Il-yeong nói, Itsuki lắc đầu, như muốn nói 'Lúc nào cũng nhanh nhạy thế nhỉ?'. Nhưng Il-yeong thấy hành động đó thật nực cười. Tại sao người cung cấp thông tin giỏi nhất trong số các Samurai cấp thấp, kẻ có mạng lưới rộng nhất, lại hành động như thể mình vừa bị bắt quả tang...?
Dù sao đi nữa, Itsuki lắc đầu như thể không còn cách nào khác, cẩn thận nhìn xung quanh rồi khẽ thì thầm.
“Bên gia tộc chính nhà Oda có vẻ bất ổn. Ai cũng im lặng, nhưng hình như…”
“Gia tộc chính... Ý cậu là Oda Nobutomo?”
Itsuki gật đầu thay cho câu trả lời.
'Cuối cùng họ cũng bắt đầu lộ nanh vuốt rồi sao?'
Gia tộc Oda của Oda Nobunaga, người cai trị Owari hiện tại, chỉ là một chi nhánh trong số các chi nhánh. Dễ hiểu hơn nếu coi họ là một gia tộc từng được bổ nhiệm làm quản lý khu vực, sau đó vượt qua gia tộc chính để giành quyền kiểm soát toàn bộ một tỉnh.
Vì vậy, nền tảng bất ổn của Oda Nobunaga, người vừa mới trở thành gia chủ, chắc chắn phải giống như một cơ hội hoàn hảo cho họ.
‘Mà không còn chỉ là tin đồn nữa, những tên đó bắt đầu hành động thật rồi.’
Nếu chuyện đã tới tai của cả đám Samurai cấp thấp rồi, thì cũng đủ hiểu tình hình đã trắng trợn đến mức nào.
Il-yeong vuốt ve chuôi thanh kiếm Nhật đeo bên hông và cắn môi với vẻ mặt lo lắng. Thấy vậy, Itsuki, người đã báo tin cho anh, vỗ vai anh một cái rồi cười.
“Haha, sao trông sợ thế? Mấy tên tép riu như chúng ta chỉ cần đánh theo lệnh thôi, nếu phát hiện có biến xấu thì bỏ chạy. Thế thôi.”
“Ờ. Nói cũng đúng.”
Nghe thì có vẻ tự ti, nhưng đó đúng là sự thật. Tuy làm việc cho gia tộc, nhưng họ chẳng phải thuộc hạ gì cả, mà chỉ là những tay Samurai cấp thấp làm thuê mà thôi.
Đúng lúc ấy.
Ngay khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, có một nhóm người đi tới đoạn đường họ đang canh gác, đứng lại và nói lớn:
"Ha. Chẳng phải là cái thằng lắm mồm với những mối quan hệ vô dụng và tên Joseon-jin đến từ Joseon đấy à?"
“...Haiya.”
Quay đầu về phía giọng nói đầy ác ý, Il-yeong nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc – và cũng rất đáng ghét.
Lùn, gầy, mặt giống khỉ, chỉ nhìn thôi là đã không có cảm tình. Tay phải còn thừa một ngón.
Il-yeong nhìn chằm chằm vào nhóm người đang lườm mình và Itsuki, đứng đầu là tên đó, rồi lắc đầu nói:
“Hideyoshi. Lại gây chuyện à? Rảnh lắm hả?”
Toyotomi Hideyoshi.
Người đàn ông với cái tên không thể nào quên đối với cả người Hàn Quốc và người Nhật Bản, đang đứng ngay trước mặt Il-yeong.
‘Hồi mới gặp hắn, mình còn choáng váng mất mấy ngày.’
Sau khi xác nhận đây là Hideyoshi – khoảng hai tháng trước – anh mất ngủ gần hai đêm. Vì làm sao mà không sốc được, khi kẻ đứng sau cuộc chiến khốc liệt nhất với Joseon lại đang sờ sờ trước mặt?
“Hả? Một thằng Joseon-jin như mày còn bám trụ ở đất Nhật à? Tao nghe nói mẹ mày vứt mày xuống biển, rồi mày trôi dạt đến đây đấy à?”
“Hideyoshi! Mày quá đáng rồi đấy!”
Itsuki không chịu nổi, liền quát lên. Nhưng Il-yeong thì chỉ cười khẩy.
Chửi vậy mà cũng gọi là xúc phạm cha mẹ à? Với anh – người từng trải qua đủ loại ngôn từ toxic thời hiện đại – thì cái này cứ như gãi ngứa.
Tuy nhiên, nếu đã bị xúc phạm thì chí ít cũng phải đáp lễ. Il-yeong tiến nhanh lại gần Hideyoshi và đứng đối diện.
“Này.”
Hideyoshi phải ngẩng đầu nhìn lên. Il-yeong cao hơn 1m80, còn Hideyoshi chắc chỉ khoảng 1m60.
“...Sao, muốn đấm nhau à?”
Tất nhiên là hắn đã tự ái, nên Hideyoshi cau mày. Nhưng vì tin vào thực lực hoặc vì có đám người đi theo, hắn vẫn giữ cái giọng trịch thượng.
Nhưng Il-yeong không buồn hùa theo sự ấu trĩ của Hideyoshi, mà chỉ thốt ra một câu.
“Câm mồm đi, con khỉ già.”
“...M-Mẹ kiếp!!”
Dù chỉ là một lời chửi đơn giản, nhưng với Hideyoshi, việc bị so với khỉ chính là nỗi nhục không gì hơn được.
Mặt hắn đỏ bừng, tay nắm chặt chuôi kiếm. Nhưng Il-yeong vẫn bình tĩnh nhìn hắn rồi nói:
“Muốn rút kiếm à? Thế có dám chịu hậu quả không?”
“...Cái gì?”
Anh cúi đầu, kề sát mặt hắn, rồi nói nhỏ:
“Chỉ cần mày rút kiếm ra thôi, là cái giấc mơ phất lên của mày cũng sẽ chấm dứt ngay từ đâu. Tao là ronin được gia tộc Oda thuê chính thức, mày cũng vậy. Đánh nhau tay không thì còn được, chứ rút kiếm ra là cả hai kiểu gì cũng bị đuổi cổ. Tất nhiên, tao có thể chuyển sang Mino, hoặc cả Imagawa cũng được…”
Il-yeong nói tới đâu, mặt Hideyoshi méo xệch vì nhục nhã tới đó. Có lẽ là hắn hiểu ý anh muốn nói gì.
Nhưng Il-yeong vẫn chưa dừng lại, tiếp tục chọt đúng điểm yếu của hắn:
“Do mày bị Imagawa đá khỏi nhà, nên mới phải chạy sang đây. Nên nếu còn bị đuổi khỏi Oda nữa, thì liệu có ai còn dám chứa chấp mày?”
“Đồ khốn!!”
Đó là một khiêu khích rõ ràng, nhưng Hideyoshi vẫn không dám manh động. Dù hoàn toàn nhục nhã, nhưng những lời của Il-yeong không hề sai.
Ngay khi bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Đủ rồi. Cả hai mau dừng lại.”
Một giọng nói trầm và nghiêm nghị vang lên. Và đám samurai cấp thấp quanh đó, kể cả Itsuki, đều lập tức hận ra người vừa đến và vội vàng cúi chào:
“K-Kính chào Cố Vấn Trưởng!”
“Kính chào Cố Vấn Trưởng!”
Cố vấn trưởng. Il-yeong và Hideyoshi, hiểu rõ cấp bậc đó có ý nghĩa gì, ngay lập tức lùi lại một bước và cúi đầu trước ông lão. Tuy nhiên, Il-yeong vẫn kín đáo quan sát khuôn mặt ông lão và suy nghĩ.
'Hirate Masahide.'
Cha đỡ đầu, thầy giáo và cánh tay phải của Oda Nobunaga – chính là ông ta. Tất cả mọi người đều không khỏi lộ vẻ kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của một nhân vật tầm cỡ như vậy.
Hirate nhìn lướt qua cả hai rồi dừng mắt ở Il-yeong:
“Ngươi là võ sĩ đến từ Joseon?”
Nghe vậy, Hideyoshi cau mặt vì bị lơ, nhưng không dám hó hé. Lấy lòng một trọng thần là chuyện bình thường.
“Vâng. Tên tôi là Baek Il-yeong.”
Nghe Hirate gọi, Il-yeong thẳng lưng và cúi chào ngắn gọn. Đồng thời, Il-yeong đánh giá về Hirate.
'Bên ngoài trông ông ấy có vẻ là một ông lão hào phóng, nhưng thực tế, ông ấy lại là người lạnh lùng và cũng rất nguyên tắc... Người ta có cần phải như vậy mới có thể mạo hiểm cả mạng sống để đưa ra lời khuyên trung thành sao?'
Tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhưng thân hình vẫn săn chắn và cao lớn, do từng sống qua thời kỳ loạn lạc. Nếu che mặt lại, thì nhìn thân hình ông ta chẳng khác gì một người đàn ông trung niên đang trong thời kỳ đỉnh cao.
“Baek Il-yeong... Ta nghe nói ngươi khá có thực lực. Ta kỳ vọng vào ngươi.”
“Cảm ơn ngài đã khích lệ.”
Sau khi thốt ra những lời đó, Hirate bước qua họ. Rồi Hideyoshi, người đã hy vọng được nhắc đến, rời đi với vẻ mặt thất bại.
Thấy thế, Itsuki nghiêng đầu hỏi:
“Sao hắn cứ gây sự với cậu mãi vậy? Joseon có phải nước thù địch đâu.”
“Ừ. Biết vậy mà.”
'Mặc dù chính hắn là người đã biến họ thành kẻ thù.'
Il-yeong thầm gật đầu với Itsuki, trong khi cố nuốt mấy lời trong lòng. Hơn nữa, anh không đặc biệt quan tâm đến những lời bàn tán về Joseon-jin này nọ. Vì những người nước ngoài đi đâu mà chẳng bị bài xích.
Nhưng điều khiến anh để tâm lại là bản thân Hideyoshi.
‘Toyotomi Hideyoshi. Con quái vật nuốt chửng Nhật Bản sau khi Oda Nobunaga chết ở Honnoji.’
Tên thật lúc trẻ của hắn không phải Hideyoshi. Càng không phải thời điểm hắn nên có mặt ở gia tộc Oda. Thế mà tại sao hắn lại đứng trước mặt anh?
‘Haa... Nhức đầu thật.’
Quá nhiều thứ nằm ngoài dự tính, bởi anh vốn chỉ biết đến lịch sử gốc mà thôi.
‘Con đường phía trước... sẽ không dễ dàng.’
Nghĩ vậy, Il-yeong lặng lẽ nhìn về hướng Hideyoshi vừa rời đi và suy ngẫm.
‘Có nên giết hắn luôn không...?”
Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ phải giết người. Hai tháng nay, anh cũng đã dần làm quen với kiếm Nhật.
Không chỉ vì Joseon.
Cuộc chiến Imjin là thảm họa với Joseon, nhưng Nhật Bản cũng chẳng được lợi gì. Bao nhiêu sinh mạng đã phải mất đi chỉ vì cuộc chiến vô nghĩa đó?
Suy nghĩ hồi lâu, Il-yeong cuối cùng lắc đầu và vuốt ve chuôi của thanh kiếm Nhật treo bên hông.
‘Vẫn chưa phải lúc.’
Hideyoshi là một tên rác rưởi, nhưng về mặt năng lực, hắn chắc chắn sẽ giúp ích cho Nobunaga. Hơn nữa, nếu hắn chết, anh không thể đoán trước được lịch sử sẽ thay đổi như thế nào.Vậy nên, anh quyết định là sẽ tạm thời quan sát trước đã.
Dù sao đi nữa, thế giới mà anh rơi vào là thời kỳ loạn lạc đầy máu và chết chóc. Nghĩa là, chỉ cần thủ tiêu một người mà không ai hay biết là đủ. Nhưng vẫn chưa phải bây giờ.
“Với lại, gây sự chú ý công khai thì chẳng được lợi lộc gì cả.”
“Hả?”
Itsuki đứng bên cạnh quay sang hỏi khi nghe anh lẩm bẩm, nhưng Il-yeong chỉ lắc đầu rồi tựa người vào bức tượng đá, lặng lẽ đón lấy ánh nắng chiều uể oải.
Mặt trời cứ thế chầm chậm lặn xuống, và ngày hôm đó tưởng chừng sẽ khép lại trong yên bình.
Đúng vậy. “Tưởng chừng” là thế.
Clang—! Clang—! Clang—!
“Á-Á! Thích khách!”
“Bắt hắn! Đừng để hắn chạy thoát!”
Không kịp vuốt lại mái tóc rối bù, Il-yeong lập tức đeo hai thanh kiếm đang đặt cạnh giường lên hông, bước xuống và lẩm bẩm.
“...Haiya. Sao cứ những lúc mà mình nghĩ theo kiểu này, là y như rằng sẽ có chuyện vớ vẩn xảy ra thế.”
Dường như, đêm nay—hay đúng hơn là buổi rạng sáng này—sẽ dài lắm đây.