Sả: Đây là một thông tin khá quan trọng đối với những bạn chuẩn bị đọc bộ này.
Thứ nhất, có thể nhiều bạn hiểu rằng Samurai là khá hiếm, nhưng bối cảnh của bộ này là thời Chiến Quốc aka Sengoku, và do chiến tranh liên miên nên nhu cầu về nhân lực có trình độ cao tăng vọt, Nhiều Ashigaru (bộ binh thường dân) nếu lập công lớn, trung thành hoặc có kỹ năng nổi bật sẽ được phong lên làm samurai, được ban đất, tên họ và quyền mang kiếm.
Nhưng vẫn có sự phân cấp rõ ràng, từ Samurai cao cấp có lãnh địa riêng, đến những Samurai nghèo sống chỉ nhờ lương gạo, hoặc làm thuê cho nhiều chủ khác nhau.
Nên đừng bất ngờ khi tại sao lại có nhiều Samurai trong bộ này đến thế, và ờ bộ này có yếu tố lịch sử và có rất nhiều từ ngữ chuyên biệt nên mong mọi người đọc chú thích để hiểu rõ hơn.
---------------------------------------------------------------------------
Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra trong cuộc đời này.
Có chuyện dễ hiểu, có chuyện thì không tài nào lý giải nổi.
—Nhưng mà, thế này thì có hơi quá đáng không?
Người đàn ông tên Il-yeong mở mắt ra.
Khung cảnh trước mặt khác hẳn so với lúc trước—ực—anh nuốt nước bọt.
Trong trạng thái mơ màng, anh suýt chút nữa đã hét lên, và điều đó nói lên rất nhiều thứ.
Anh chậm rãi quay đầu nhìn quanh.
Đây là một ngôi chùa nằm giữa rừng, nó mang theo một bầu không khí trang nghiêm.
Nhìn thấy gương mặt của vô số người tụ tập bên trong, anh vô thức cau mày, tự hỏi liệu tất cả chỉ có thế này thôi sao.
‘...Chỗ quái quỷ nào đây?’
Quần áo mang phong cách Đông Á, hơi giống Hanbok.
Nhưng kiểu mẫu lại lạ lẫm, trông rộng rãi hơn và được buộc lại bằng nhiều nút thắt khác nhau, nó khiến anh không khỏi liên tưởng đến phục trang truyền thống của Nhật Bản. Thêm vào đó, tất cả chúng đều nhuộm bằng màu đen hoặc các tông màu tối.
Đương nhiên, anh không thể không bối rối.
Và hoàn toàn có lý do để bối rối, bởi chỉ vài giây trước, anh vẫn còn đang nằm trên chiếc giường trong phòng mình.
Còn giờ đây, anh lại đứng giữa một ngôi chùa mang rõ bầu không khí tang thương.
Bình tĩnh.
Mày phải giữ bình tĩnh, Baek Il-yeong.
‘Mình chắc chắn đã nằm trên giường, và đã ngủ quên mất.’
Ban đầu, anh đã nghĩ—liệu đây có phải là mơ?
Nhưng dù cho có cố gắng thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện chỉ là một giấc mơ đến đâu, thì trái tim đang đập loạn xạ của anh vẫn khẳng định tính chân thực của mọi thứ anh đang thấy.
Hàng rào không cao lắm.
Làn gió nhẹ lướt qua.
Tiếng người nói chuyện, hơi thở, hơi ấm cơ thể họ, mùi hương nhè nhẹ của nhang phảng phất nơi đầu mũi.
Và cả cảm giác cứng cứng của đôi guốc gỗ dưới chân.
Tất cả giác quan đều gào lên cùng một tiếng, rằng:
Chuyện này là thật.
Thế nên, Il-yeong buộc phải chấp nhận sự thật ấy.
Nhưng có một điều mà nhiều người thường hay bỏ qua: chấp nhận một sự thật và thực sự thấu hiểu rồi chấp nhận nó, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ai mà bị ném vào một nơi lạ hoắc rồi lại thản nhiên gãi đầu nghĩ, “Ồ, chắc mình xuyên không rồi đấy nhỉ”—thì chỉ có hai khả năng.
Một là đầu óc có vấn đề.
Hai là những cảm quan về thực tế của người đó đã hoàn toàn bị tê liệt.
Tiếc là Il-yeong không thuộc kiểu nào trong những cái vừa đề cập cả.
Thế nên mặt anh hiện tại mới trông cực kỳ khó tả.
Đúng lúc ấy, trong cơn hoang mang khi chưa biết phải xử lý mọi chuyện như thế nào, những cuộc trò chuyên xung quanh bắt đầu lọt vào tai anh.
“Khụ, Tiểu thư còn chưa tới à? Gần xong rồi đó…”
“Thật tình, sao Gia chủ đời trước lại chọn Đại tiểu thư cơ chứ…”
“Lo mà giữ mồm giữ miệng đi.”
“Sao, tôi nói sai à? Rõ ràng là Nhị tiểu thư tài giỏi hơn mà…”
Khi lắng nghe kỹ một lúc, anh bắt đầu nắm bắt được tình hình.
Đứa con cả bất tài, đứa em út xuất sắc, người cha đã khuất chọn đứa con đầu lòng, và từ đó dẫn đến những cuộc đấu đá nội bộ không thể tranh khỏi trong gia đình...
'Một motip quen thuộc.’
Lịch sử và tiểu thuyết đều đã lạm dụng quá mức motip này. Và với tư cách là một người đam mê tiểu thuyết và sử sách, anh chỉ biết cười trừ trước một kịch bản cũ rích như vậy.
Nhưng rồi—
―Rầm!
Một tiếng động lớn bất ngờ khiến mọi ánh nhìn của Il-yeong và cả những người xung quanh, phải lập tức hướng về phía sau.
Một người phụ nữ đạp tung cánh cổng chính của ngôi đền và xuất hiện trong tầm mắt của Il-yeong.
“…Nobu… không, Gia chủ.”
Một người phụ nữ trung niên (xinh đẹp) khẽ mấp máy môi.
Bà ta lên tiếng với người vừa đạp cửa bước vào, trong khi không giấu nổi vẻ khó chịu.
“Con đến trễ rồi. Rất trễ là đằng khác.”
Chân mày bà khẽ nhíu lại.
Và như thể đang cẩn trọng với những lời mình sắp nói, bà ta tiếp thêm một câu:
“…Và trang phục của con cũng chẳng phù hợp chút nào.”
Trong giọng nói ấy chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp, khó diễn tả thành lời.
Il-yeong nhận ra trong đó là một sự bất mãn sâu sắc, không lòng mà diễn tả.
Ngay lúc đó, khi nghe thấy tiếng sột soạt, anh quay đầu lại.
Một gương mặt xuất hiện trong tầm mắt đã khiến anh ngớ người.
‘Cái… gương mặt gì thế này…’
Mái tóc đen óng ánh, cắt ngắn ngang cằm. Từ chiếc gáy trắng muốt phảng phất hương hoa anh đào, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhếch mép.
Nhưng điều khiến Il-yeong không thể rời mắt lại chính là đôi mắt vàng ấy—thứ đang run rẩy vì lo lắng và bồn chồn.
Ánh mắt anh trượt xuống tấm áo gây ra tiếng sột soạt kia.
Ngay cả với một người hiện đại như Il-yeong, bộ đồ ấy vẫn có phần… quá gợi cảm.
Một chiếc dopo đen in hình rồng đỏ khoác hờ trên cánh tay.
Đôi vai trần trắng ngần, vòng ngực đầy đặn được quấn băng một cách sơ sài, để lộ một chút da thịt căng mọng, chúng đủ để khiến cho trái tim của bất kỳ người đàn ông nào cũng phải loạn nhịp.
Chưa hết.
Hai thanh kiếm Nhật buộc quanh hông bằng dây thừng, cộng thêm khẩu súng hỏa mai vắt trên vai—tất cả hoàn toàn không hợp với bầu không khí trang nghiêm của một buổi tang lễ.
Nhưng thật nực cười.
Khi thứ đầu tiên mà Il-yeong cảm nhận được… lại là vẻ đẹp.
Tim anh đập thình thịch.
Không phải là anh chưa từng yêu ai, nhưng chẳng hiểu sao anh lại bị cuốn hút bởi người phụ nữ ấy đến thế.
Cô tiến lại gần người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia, rồi khẽ nhếch môi cười khẩy.
―“Năm mươi năm kiếp người.”
―Ningen gojuunen.
Nhưng lời cô nói ra lại chẳng phải câu trả lời.
Cộp—cô bước tới một bước. Và ngay lập tức, mắt Il-yeong trợn tròn.
‘Khoan, câu thơ này là…?’
Giọng nói trong trẻo nhưng khàn khàn của cô vang lên.
Mùi hương của rượu anh đào phảng phất nơi đầu môi cô cứ như đang bao trùm cả ngôi chùa.
―“So với trời cao, kiếp người chỉ như giấc mộng thoáng qua.”
―Katen no uchi wo kurabureba, mugen no gotoku nari.
Nghe quen lắm.
Dù cách đọc hơi khác, nhưng anh vẫn nhận ra bài thơ này. Nhưng vấn đề ở đây là, anh lại không thể nhớ nổi là nó từ đâu mà ra. Cho đến khi…
―“Một khi đã được sinh ra, thì làm gì có ai không phải chết?”
―Hitotabi sei wo uke, messenu mono no arubeki ka.
‘Khoan đã…’
Tên của một người đàn ông chợt lóe lên trong đầu anh.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, rồi lẩm bẩm như thể không đời nào tin nổi:
“Không… không thể nào… Làm sao có thể…”
Một tang lễ trang nghiêm theo phong cách Nhật Bản.
Những cuộc trò chuyện quen thuộc giữa các gia nhân.
Và người phụ nữ kia, lại giống một nhân vật nào đó trong tâm trí anh đến lạ thường.
Phải, rất giống.
Nếu là đàn ông, anh chắc chắn đã nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ấy giống y như một nhân vật trong thời kỳ Chiến Quốc đầy biến động của Nhật Bản.
“Mẹ.”
Cuối cùng, cô bước tới chính giữa ngôi chùa.
Trước mặt là thi hài đã được chuẩn bị sẵn để có thể chôn cất.
Cô nhìn người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh, nở nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng—rồi cất lời:
“Con người rồi cũng chết cả thôi. Con cũng thế. Mẹ cũng vậy. Cho nên…”
Cô nhấc bát hương lên.
Tách—đầu que hương gãy, và liền rơi vào trong chén cơm.
“Con đang làm gì vậy…!”
Có lẽ bà ấy đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
Hoặc đơn giản là vì bà hiểu rõ tính cách thất thường của cô con gái mình.
Ngay khi lời trách móc ấy vừa dứt, cô thản nhiên nói:
“Dù con có làm thế này… thì cũng chẳng sao cả, đúng không?”
Cô không hề chần chừ mà hất hết bát hương lên thi hài người cha đã khuất.
Hành động xảy ra quá nhanh, đến mức các sư thầy và gia nhân đứng quanh đó không kịp can ngăn.
“Ah…”
Il-yeong buột miệng thốt lên.
Chỉ đến lúc ấy, anh mới nhận ra mình đã rơi vào thời đại nào, và đang sống trong thân phận của ai.
―Choang!
Chiếc bát gốm rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh trên nền gạch.
Tiếng hét giận dữ của người phụ nữ trung niên vang vọng xinh đẹp vang vọng khắp ngôi chùa:
“Nobunaga!!”
Cuối cùng, anh đã nghe thấy cái tên đó. Tên của ông—hay đúng hơn, là tên của cô ấy.
Il-yeong, quên đi những ánh mắt xung quanh, thực sự vừa kinh hoàng vừa phấn khích.
Vì anh bỗng nhớ tới một đoạn trong quyển sách mình từng đọc:
-Oda Nobunaga, người kế vị gia tộc Oda, một Daimyo thời Chiến Quốc, đã không đến dự tang lễ của cha mình cho đến phút cuối. Và ông ta chỉ xuất hiện để ném hương lên thi hài của cha mình, Oda Nobuhide. Năm Tenbun 20 (1551)-
―Oda Nobunaga.
Một nhân vật mà sự đánh giá về ông ta dao động rất lớn, từ một kẻ điên rồ sinh nhầm thời đại đến một anh hùng phóng khoáng, tùy thuộc vào người đánh giá.
Dù vậy, ông vẫn là một trong Tam Kiệt của Nhật Bản.
Và cũng là một trong những nhân vật Il-yeong yêu thích nhất.
Đến mức khi lần đầu tiên đọc một cuốn sách kể chi tiết về cuộc đời ông, anh đã tiếc thương cho cái chết của ông ở Honnoji.
Vâng nhưng mà.
Nhưng rồi...
‘Tại sao ông ta lại là… phụ nữ?’
Chỉ lúc đó, Il-yeong mới mơ hồ nhận ra:
Anh đã rơi vào một thế giới… nơi đáng lẽ ra không nên tồn tại.
Mình không rõ dopo là gì, nhưng có lẽ là một loại áo choàng.