Ngay khi tôi nằm sấp xuống, tiếng súng vang lên. Khi tôi quay lại nhìn, Zixuan đã gục trên sàn, co giật như bị đánh trúng bởi gã khổng lồ vô hình. Tôi nhanh chóng giật khẩu súng từ tay cô ấy, ném về phía cuối hành lang.
"Bác sĩ, anh có bị thương ở đâu không?"
Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện Seo Jihyuk đang nói từ trần nhà. Dù chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt của anh ấy, tôi vẫn cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Tại sao tôi lại vui vậy nhỉ? Tôi vừa sờ soạng khắp người xem có bị trúng đạn không vừa trả lời Seo Jihyuk.
"Tôi không sao."
Zixuan nằm nghiêng, tay trái ôm lấy vai phải đẫm máu. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra Seo Jihyuk đã bắn vào vai cô ấy. Seo Jihyuk nhảy xuống từ trần với tiếng "cộp", khiến tôi ngạc nhiên: Làm sao anh ấy giấu được thân hình to lớn thế kia?
"Trên trần có chỗ nào cho người trưởng thành trốn không?"
"Trên trần có hệ thống thông gió. Thỉnh thoảng tôi ra đó hút thuốc."
Seo Jihyuk trả lời mà không rời mắt khỏi Zixuan đang nằm dưới đất. Thật khó tin là cái thân hình cỡ đó lại có thể chui vào một chỗ nhỏ như vậy. Nhận ra Seo Jihyuk đang cầm ba lô của tôi, tôi liền đưa tay ra. Khi Seo Jihyuk đưa nó cho tôi, giọng điệu anh ấy đầy vẻ bất mãn.
"Năm phút cái gì. Anh mất hơn mười phút đấy. Anh có biết tôi lo đến mức nào không?"
"Tôi xin lỗi."
"Không lo lắm đâu, nên đừng lo quá."
Seo Jihyuk nhìn Zixuan đang nằm dưới đất từ đầu đến chân trong khi tôi còn đang bối rối nhìn anh ấy. Có vẻ anh ấy làm thế không phải để kiểm tra vết thương mà là để xem cô ấy còn giấu vũ khí nào khác không. Anh ấy cau mày phủi bụi bám trên vai rồi ho nhẹ một tiếng, nói tiếp.
"Chỗ đó rộng hơn tưởng tượng đấy. Vấn đề là nếu không cẩn thận thì có thể bị quạt thông gió chém mất nắp sọ."
"Anh ở trên đó bao lâu rồi?"
Tôi lấy khăn từ ba lô ra rồi nhấn lên vết thương trên vai Zixuan, hỏi. Chỉ trong nháy mắt, chiếc khăn khô đã bị máu thấm đỏ. Zixuan rên rỉ vì đau đớn, cơ thể vặn vẹo.
"Không lâu lắm. Khoảng hai phút? Bác sĩ đừng ấn, bảo cô ta tự ấn đi."
Seo Jihyuk khẽ kéo vai tôi và đẩy tôi về phía sau. Tôi vội vàng lùi lại, nghĩ rằng anh ấy có thể có kiến thức sơ cứu về vết thương do súng. Nhưng hóa ra Seo Jihyuk chỉ bắt Zixuan dùng tay trái của mình để ấn lên vai phải bị thương... Nhìn lại thì cũng chẳng khác gì tôi làm cả. Chỉ là đổi tay người ấn từ tôi sang Zixuan thôi.
"Giỏi lắm. Đúng rồi, cứ ấn chặt như thế đi. Ấn mạnh hơn nữa."
"Cái... cái đồ điên này! Buông ra! Bỏ tay ra!"
Khi Zixuan gào lên, hất bàn tay đang ấn mạnh của Seo Jihyuk ra, anh ấy liền lùi lại một chút. Sau đó, anh ấy quan sát cô ấy một cách lạnh lùng rồi kết luận.
"Còn tỉnh táo nhỉ."
"Cái tên khốn này!"
Nhìn Zixuan run rẩy vì đau đớn, Seo Jihyuk nhún vai, trả lời một cách chán ghét.
"Tôi đã tránh bắn điểm yếu rồi."
"Mày nói thế mà nghe được à!"
"Đau gần chết nhưng không chết được đâu."
"Im đi!"
Tôi thở dài, lấy thêm một chiếc khăn trong ba lô rồi lau mặt cho Zixuan, lúc này đã ướt đẫm nước mắt và mồ hôi. Jihyuk nhặt lại khẩu súng đã bị tôi ném đi rồi quay lại, lầm bầm với vẻ chán chường.
"Cô có biết tôi đã đấu tranh suy nghĩ bao lâu trên đó không? Góc bắn khó chịu vãi."
"Cái gì cơ?!"
"Không cần biết đâu. Nếu biết ơn vì tôi chỉ bắn vào vai chứ không phải vào đầu thì cứ gửi thư cảm ơn đi. Gửi đô la thì càng tốt."
"Mày nghĩ tao sẽ biết ơn sao? Tao muốn giết mày đến phát điên rồi"
Dường như Zixuan đang cố phát âm thật rõ ràng vì sợ máy phiên dịch không dịch được.
"Ừ."
"Tao nói là tao muốn giết mày!"
"Gào khỏe thế này chắc sống thêm được 50 năm nữa. Đừng gồng quá, giữ sức đi. Tăng huyết áp chỉ làm máu chảy nhanh hơn thôi."
Đủ những từ ngữ chửi thề tuôn ra từ miệng Zixuan. Nhưng vì quá đau, bàn tay trái cô ấy mất hết sức lực, trượt khỏi vết thương. Tôi liền thay tay cô ấy, tiếp tục ấn lên vết thương trên vai. Zixuan rên rỉ vì đau, giọng nghẹn lại khi cất lời.
"Tay phải tôi không cử động được..."
"... Sẽ ổn thôi."
Hóa ra có lý do để anh ta nhắm vào vai phải. Seo Jihyuk gãi sau đầu, đáp lại lời tôi.
"Đó là lý do tôi bắn vào chỗ đó đấy... Nghe nói dạo này điều trị tổn thương dây thần kinh, tính cả phục hồi chức năng cũng phải tốn ít nhất 200 triệu won. Bọn cô có tiền mà, đừng lo quá."
"Mày có biết nó đau thế nào không? Chính mày còn chưa từng bị bắn mà!"
"Có đấy. Đau kinh khủng. Muốn ăn thêm phát nữa không?"
"Tao sẽ giết mày!"
"Tôi thích chết theo quy luật tự nhiên hơn là chết trong tay cô, chắc... khoảng 70 năm nữa đi."
Tôi đè Zixuan đang vùng vẫy xuống, rồi ngăn Seo Jihyuk lại khi anh vẫn tiếp tục chọc tức cô ấy.
"Jihyuk, đừng trêu cô ấy nữa."
Vừa cười cợt vừa đáp lại Zixuan, Seo Jihyuk nhìn hành động của tôi rồi lên tiếng.
"Không cần phải làm vậy đâu. Tôi không biết cô ta đã giết bao nhiêu người trong cảng thoát hiểm, nhưng chắc cũng kha khá đấy. Cũng có thể cô ta đã định giết cả bác sĩ nữa."
Tôi thở dài, nhìn chiếc khăn thấm đầy máu và khuôn mặt méo mó vì đau của Zixuan. Vẫn giữ chặt chiếc khăn lên vai cô ấy, tôi căn thời gian rồi trả lời Seo Jihyuk.
"Có thể lắm. Nhưng việc này tôi làm cho chính mình. Nếu bây giờ không tập trung vào cái gì đó, tôi có cảm giác mình sẽ gục mất."
Chỉ khi nói rõ ra tình trạng của bản thân, tôi mới cảm nhận được cơ thể mình đang nặng trĩu vì mệt mỏi. Suy nghĩ rằng ít nhất ngay lúc này, sẽ không có ai phải chết vì Zixuan nữa, khiến não bộ tôi nhẹ nhõm phần nào.
Sau đó, tôi chẳng muốn động đậy ngón tay nào nữa. Tôi chỉ muốn nằm xuống ngủ ba ngày liền, hoặc nằm dài xem TV vô thức rồi ăn kem cho đến khi đầu óc trống rỗng. Để gạt đi những suy nghĩ đó, tôi siết chặt tay hơn. Cảm giác khó chịu của chiếc khăn ướt đẫm máu nhắc tôi nhớ rằng đây chính là thực tại.
Seo Jihyuk nhẹ gật đầu với tôi, sau đó vẫn duy trì khoảng cách với Zixuan, họng súng nhắm thẳng vào cô ấy. Vì cú sốc từ vết thương do trúng đạn, Zixuan không thể cử động, chỉ có thể không ngừng tuôn ra những lời chửi rủa nhằm vào Seo Jihyuk và cả đội kỹ sư. Giữa đống tiếng Trung loạn xạ không được phiên dịch, những từ tiếng Hàn vang lên lạc lõng, khiến Seo Jihyuk bật cười.
"Sao cô lại uất ức thế? Cầm súng thì cũng phải lường trước khả năng bị bắn chứ."
"Tại sao tao lại bị bắn chứ?!"
Seo Jihyuk khựng lại trong giây lát, rồi lắc đầu.
"...Chà, đúng là hay thật. Những kẻ khác bị bắn thì chết hết, còn cô thì cứ nghĩ viên đạn nào nhắm vào mình cũng sẽ bay theo đường cong mà lướt qua sao? Đảng Cộng sản tẩy não kiểu gì mà khiến cô nghĩ thế được? Có phải cho uống thứ gì đó đặc biệt không?"
"Các người nghĩ bọn tao sẽ để yên chắc? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Nhất định bọn tao sẽ trả thù!"
Zixuan nghiến răng, giọng điệu chứa đầy căm hận. Đến cả tôi, dù đã tê dại vì mệt, cũng cảm thấy rùng mình trong chốc lát. Thế nhưng Seo Jihyuk thì lại ngáp một cái như thể vừa nghe thấy tiếng chó sủa.
"Chẳng đáng sợ tí nào. Lúc nào yếu thế cũng lặp lại câu đó. Sao không nói là sẽ phục thù vào năm sau đi, chứ hẹn tận mười năm làm gì?"
"Đồng đội của bọn tao sẽ không để các người yên đâu."
"Ồ, ý cô là bọn họ sẽ cứu cô khỏi khu Baekho á? Tỉnh táo lại đi."
Tôi giải thích ngắn gọn với Seo Jihyuk về thái độ thù địch mà Zixuan dành cho Haiyun, sau đó hỏi điều tôi vẫn thắc mắc.
"Giữa những người cùng đội có vẻ không hòa hợp lắm, nguyên nhân là gì vậy?"
"À, bọn họ ấy hả... là vì quan hệ chính trị gì đó. Jihyun từng giải thích cho tôi rồi. Haiyun thuộc khu vực Trung Nam, còn cô ta là Hoa Đông, phải không nhỉ?"
Dù đang vật lộn với cơn đau, Zixuan vẫn nhìn Seo Jihyuk với ánh mắt đầy khinh bỉ rồi sửa lại.
"...Ngược lại, thằng ngu."
"Thế à? Bộ mấy người thuộc quân đội à? Haiyun thì tôi nhớ là có dính dáng gì đó đến nguồn tài chính của một tập đoàn thì phải... Bác sĩ à, Jihyun thì có khả năng chịu đựng giỏi nên hiểu rõ mấy cái này, còn tôi thì chẳng quan tâm đến hệ sinh thái của lũ gián đâu."
Câu nói của Seo Jihyuk khiến Zixuan tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cô ấy gằn giọng.
"Trong đội các ngươi, người có não chỉ có mỗi Lee Jihyun thôi."
"Chuẩn rồi. Cô cũng biết à."
"Lũ khốn vô học."
"Ôi chao, biết được bí mật động trời của đội tôi luôn cơ à? Chắc cô cài gián điệp đấy nhỉ?"
Có vẻ đã hoàn toàn hết kiên nhẫn với Seo Jihyuk, Zixuan chỉ hậm hực im lặng. Nhưng Seo Jihyuk chẳng hề bận tâm, anh ấy liếc nhìn chiếc máy tính bảng gắn ở hông Zixuan rồi rút ra, hỏi.
"Cho tôi mật khẩu đi. Trong đội cô có ai cùng phe với cô không? Dù sao cũng phải có người có thể giúp cô chứ."
"...Để làm gì?"
"Để nhắn tin báo rằng cô bị thương. Tin nhắn của đội trưởng bọn tôi sắp nổ tung rồi. Hình như đội các cô rảnh lắm hay sao mà cứ nhắn mãi không thôi. Nếu là tôi, thay vì spam tin nhắn thì thà ra đào bới trước rào chắn của khu Baekho còn hơn."
"...Li Wei."
"À, cái tên tâm thần đó hả? Này, không có ai khác à?"
"Li Wei thì làm sao chứ!"
Zixuan lập tức cao giọng phản đối. Seo Jihyuk vừa nhập mật khẩu, vừa nhíu mày khi thấy giao diện toàn tiếng Trung. Cài đặt ngôn ngữ ở đâu nhỉ? Trong lúc lướt tìm trên máy tính bảng, anh ấy lẩm bẩm.
"Gã đó thích Haiyun mà."
"Không phải!"
"Có mà. Nhìn phát là biết."
"Sao mày biết?!"
"Chỉ cần nhìn là rõ thôi. Nào, để xem nào."
Seo Jihyuk giơ tay lên rồi bắt đầu gập từng ngón lại trong lúc đếm.
"Xinh đẹp, dáng chuẩn, thông minh, gia thế tốt, giàu có, nhân cách tốt? Nhân cách thì tôi không chắc lắm. Dù sao thì đội trưởng của bọn tôi cũng thích cô ấy, không biết anh ấy có thấy thế không nhỉ. Đàn ông trong đội các cô chẳng phải ai cũng thích Haiyun à?"
Đến phần nhân cách, anh ấy lưỡng lự, mở ra rồi lại gập ngón tay như không chắc chắn lắm. Nghe câu hỏi của anh ấy, Zixuan nghiến răng đáp ngay.
"Không phải."
"Tôi thì thấy Li Wei không ổn chút nào. Gã đó nhân cách hơi... phải nói sao nhỉ, một kẻ tâm thần độc nhất vô nhị? Như thể được tạo ra bằng cách trộn lẫn gene lỗi của Tần Thủy Hoàng và Hồng Vệ Binh ấy."
Câu nói của Seo Jihyuk khiến tôi không nhịn được mà bật cười. Rốt cuộc là hạng người nào mới bị đánh giá như vậy? Zixuan dường như muốn lao vào đánh nhau với Seo Jihyuk ngay lập tức, nhưng vì vết thương trên vai phải nên không thể cử động theo ý muốn. Cô ấy chỉ có thể tức giận vung vẩy cánh tay trái. Nhìn bộ dạng đó, Seo Jihyuk nói.
"Dù sao thì, khả năng anh ta thích cô gần như bằng không. Với lại, đầu gã đó cứ như có sẵn máy tính, chắc đã tính toán xong về cô từ lâu rồi."
"Tính toán gì?"
"Sao lại hỏi tôi? Đi mà hỏi Li Wei ấy. À mà không, tốt nhất là đừng hỏi. Gọi người khác đi."
"Lily."
"Ngoại trừ cô ta."
"Kang Soojung."
"Hả? Này, thế gọi Wei Qi hay Hao Ran còn hơn."
"Cứ nói là tôi chết rồi đi."
Zixuan nghiến răng trả lời Seo Jihyuk. Trong lúc Seo Jihyuk nghịch chiếc máy tính bảng của Zixuan, tôi kiểm tra lại vết thương trên vai cô ấy. Có lẽ nên thắt dây garô nhỉ.
.
.
talia: tự nhiên mê Jihyuk quá :))))
lu: cái mồm của Jihyuk thiệt đỉnh của chóp =)))))))))
Dây garô dùng để cầm máu