Trước khi trở thành nha sĩ, tôi không hề biết rằng mọi người lại dễ bị tổn thương trong khoang miệng đến thế. Thường gặp nhất là cắn vào mặt trong má hoặc lưỡi. Vì nghĩ đó là thức ăn, họ vô thức cắn nhầm. Té ngã làm rách môi cũng là chuyện thường.
Theo suy nghĩ cá nhân, nếu tiến hóa để đi bằng hai chân, thì ít nhất cũng nên giải quyết vấn đề trọng tâm không ổn định trước. Đi bằng hai chân nguy hiểm hơn đi bằng bốn chân rất nhiều. Hãy thử nghĩ đến một cơ thể lớn đang được giữ thăng bằng trên hai bàn chân nhỏ bé – đó là một cấu trúc không ổn định, nhưng lại may mắn không bị ngã nhào khi di chuyển. Để tránh gãy răng khi té ngã, có lẽ lớp đệm như má hoặc môi đã được tạo ra dày hơn.
Ăn thức ăn nóng mà không để nguội cũng dễ làm bỏng vòm miệng. Một số người đến khám vì bị những thứ sắc nhọn như vỏ sò, vỏ cua làm rách hết khoang miệng. Những người nhai bút hoặc ngón tay cái thì đỡ hơn một chút.
Có trường hợp ăn xiên gà mà xiên xuyên thủng má, hoặc bị dĩa đâm lủng lưỡi. Thậm chí, có người gọt trái cây xong dùng dao gắp ăn, rồi tự tạo vài lỗ trên lưỡi mình. Một số người ngã đúng vị trí có hạt dẻ gai hoặc xương rồng cũng từng đến khám. Tất cả đều là tai nạn do xui xẻo.
...Nhưng việc nhét kim vào miệng thì không phải tai nạn.
"Đây đã là lần thứ ba tôi nghe về chuyện này rồi. Mấy người không chán cái trò điên rồ này sao?"
Shin Haeryang lạnh lùng nhìn đối phương và nói. Lần thứ ba sao? Lần này tôi đến nên phòng nha mới mở, chứ trước đó căn cứ này không hề có phòng khám nha khoa nào cả. Người bị hại là Tamaki, nhưng người lên tiếng lại là Shin Haeryang, khiến tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung vì áp lực. Làm sao con người có thể đối xử với nhau như vậy?
"Tại sao phải làm thế? Tại sao lại nhét kim vào miệng người khác?"
Tôi hỏi với vẻ thẫn thờ, và chỉ sau khi nói ra, tôi mới nhận ra rằng việc đặt câu hỏi như vậy đồng nghĩa với việc tôi đang cố gắng hiểu người này. Hy vọng sẽ nhận được một câu trả lời hợp lý nào đó. Tuy nhiên, Sumire gào lên với khuôn mặt đầy bất mãn:
"Hắn ta sai trước! Hắn đã không giữ lời hứa!"
...Dù có chết đi sống lại, tôi cũng không thể hiểu nổi con người này. Não tôi từ chối tiếp nhận. Chỉ cần ai đó chạm vào, ngay lập tức sẽ tuôn ra cả một chậu chửi rủa. Tôi chẳng muốn biết lời hứa đó là gì, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn.
"Vậy mà cô nhét kim vào miệng ai đó sao?"
Sumire quay đầu đi, bĩu môi và lẩm bẩm:
"Anh chẳng biết gì cả! Đây là lần đầu tiên tôi làm thế với Tamaki!"
"Vậy còn hai lần trước?"
"...Là mấy thằng rác rưởi khác."
"Rác rưởi nào cơ?"
Liệu máy phiên dịch của tôi có hoạt động đúng không nhỉ? Tôi thật sự phát điên lên mất. Baek Aeyoung bật cười khẩy và nói với Sumire:
"Chắc là mấy người mà Nhật Bản tuyên bố đã tử nạn vì tai nạn, đúng không? Cả mấy kỹ sư trong đội Na đã bất ngờ xin nghỉ bệnh dài hạn cũng có liên quan chứ gì. Tai nạn? Hay tự sát?"
Không nhận được câu trả lời, Baek Aeyoung dùng mũi giày chạm nhẹ vào chân Sumire, khiến cô ta bực bội giật chân lại. Kang Soojung thở dài nặng nề rồi hỏi:
"Cậu ấy đã hứa gì mà không giữ?"
"...Không cần biết! Mấy con xấu xí thì để ý làm gì!"
Sumire trừng mắt nhìn Kang Soojung, trả lời đầy gắt gỏng... Có vẻ cô ta trả lời tử tế với chúng tôi, nhưng với Kang Soojung thì không. Người bị chửi rủa, phó đội trưởng Kang Soojung, chỉ bật cười một cách ngao ngán. Nhưng ngay sau đó, Sumire bỗng đông cứng lại, mắt mở to đầy hoảng hốt. Một tiếng thét vang lên từ cái miệng đang há hốc sau vài giây.
Quay sang, tôi thấy Seo Jihyuk đang nhặt một quả tạ gần bắp chân trái của Sumire.
"Ối trời, xin lỗi nhé. Tôi cứ hay bị trượt tay khi nghe thấy mấy lời vớ vẩn."
"Haaaa! Aaaaaa! Aaaaah!"
Sumire thét lên đau đớn, trong khi Yoo Geum che mắt và tai của Henry, cũng như nhắm mắt thật chặt... Tôi cũng muốn nhắm mắt lại. Muốn bỏ tất cả và về nhà. Ở căn cứ dưới đáy biển này, tôi đã chứng kiến vô số cảnh bạo lực, nhưng không bao giờ thấy quen được... Khi xem những cảnh tương tự trong phim hành động hay đọc trên báo, tôi không thấy kinh khủng đến vậy. Nhưng khi đứng đây, nghe và thấy tận mắt, tôi chỉ muốn bỏ chạy.
"Dù tức giận, mọi người hãy cố gắng nói chuyện. Ở đây có trẻ con mà."
Nghe tôi nói, Seo Jihyuk tỏ ra hối hận. Lee Jihyun đang ôm chặt máy tính bảng, nhìn cảnh tượng với khuôn mặt vô cảm. Seo Jihyuk đang nói đi nói lại điều gì đó như thể anh ấy thực sự bị trượt tay.
Bắp chân của Sumire, nơi bị tạ rơi trúng, chưa lộ dấu hiệu tổn thương bên ngoài. Nhưng chẳng bao lâu nữa, chỗ đó sẽ sưng tấy lên kinh khủng. Yoo Geum và Henry đã bắt đầu di chuyển ra khỏi đây.
Tôi ngập ngừng nói với Kang Soojung. Lý do cho sự do dự của tôi rất đơn giản. Vì ngay từ lúc nghe đến chuyện cây kim, cô ấy đã cau mày và nắm chặt quả tạ chuông trong tay.
"Dù sao thì chúng ta cũng đang trên đường đến khu Cheongryong. Sao không mang cô ta theo luôn?"
Nếu Kang Soojung có nổi điên dùng quả tạ chuông nện vào tôi, tôi cũng sẽ thấy thông cảm. Baek Aeyoung rời mắt khỏi Sumire, chỉ thoáng liếc nhìn tôi. Nòng súng của cô ấy vẫn nhắm thẳng vào đầu Sumire. Kang Soojung, với vẻ mặt không thể tin nổi, hỏi tôi:
"Anh không nghe thấy những gì cô ta và đội của cô ta vừa làm sao? Có lẽ tội xúc phạm tôi là cái nhẹ nhất rồi đấy."
"Phải ra khỏi căn cứ này an toàn thì mới có thể tống vào tù hay nhận lời xin lỗi được, đúng không?"
"Anh không nghĩ việc để cô ta ở lại đây trong bộ dạng đó đã là hình phạt xứng đáng với tội lỗi rồi sao?"
"...Tôi không nghĩ vậy."
Dù là một kẻ tâm thần giết người hàng loạt đi nữa, thì trước tiên cứ rời khỏi căn cứ này rồi nói chuyện sau. Hơn nữa, nếu để cô ta lại đây với cái chân gãy, liệu cô ta có nhận ra lỗi lầm của mình trước khi chết không?
Tôi không biết rõ những tội ác mà cô ta hay đội của cô ta đã gây ra. Nghe chuyện về Tamaki, tôi cảm thấy mình cần nhanh chóng thu thập tất cả thông tin đang xảy ra trong căn cứ này, dù là liên quan đến những người tôi mong muốn sống sót hay những kẻ mà tôi không thể đồng cảm. Không thể tiếp tục sống trong mù mờ nữa.
...Nếu tôi nhận ra sớm hơn, liệu tôi có thể đối xử tốt hơn với Tamaki không?
Từ Giáo hội Vô hạn, các kỹ sư vũ trang, đến ngư lôi, vì không biết gì nên mỗi lần nghe thông tin mới tôi lại thấy bối rối thế này.
Tôi nhớ đến những người từng ở trung tâm nghiên cứu khu Jujak giờ đã chìm dưới nước... Không, không nghĩ đến chuyện đó nữa. Có thể bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Hiện tại tôi phải làm những gì mình có thể ở đây.
Phải thoát khỏi Căn cứ số 4 với càng nhiều người càng tốt. Như vậy khi gặp những tín đồ giáo phái ở căn cứ khác, ít ra số đông cũng giúp chúng tôi đối phó. Hoặc ít nhất cũng gây ra hỗn loạn.
Khi cơn đau tạm lắng, Sumire bắt đầu vừa sụt sịt vừa chửi rủa Kang Soojung và Seo Jihyuk bằng tiếng Nhật. Nhưng lúc bị tạ đập vào đùi thì cô ta lại không chửi Shin Haeryang. Kang Soojung nhìn tôi một lúc rồi lắc đầu với vẻ mặt lạnh như thép.
"Khi đến khu Jujak đón Gayoung, tôi đã nói với anh một lần rồi. Tôi đã quyết định sẵn ai sẽ đi cùng mình. Cho dù có thêm ai nữa thì cũng không phải cô ta."
Trước đó họ từng nói chỉ đưa người Hàn Quốc thoát khỏi đây. Nhưng nhờ đội trưởng Shin Haeryang mà họ thêm Tumanako và Henry vào nhóm.
"Nhưng John Doe cũng được thêm vào nhóm mà."
Kang Soojung lướt nhìn kẻ tín đồ Giáo hội Vô hạn từ đầu đến chân với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm. Có vẻ không có điểm nào ở người này khiến cô ấy hài lòng. Tín đồ của Giáo hội Vô hạn, bị ánh mắt sắc như dao của Kang Soojung chèn ép, lùi lại vài bước nhưng vì cổ tay bị trói nên không thể lùi xa hơn. Kang Soojung cau mày rồi nói với tôi:
"Giáo phái thì não hỏng nhưng chân vẫn khỏe. Còn cô ta não hỏng mà giờ cả chân cũng hỏng nốt. Ai sẽ dẫn cô ta đi chứ?"
"John Doe có thể cõng cô ta."
"...Cái gì cơ?"
"John Doe sẽ cõng Sumire. Trước tiên cứ bảo anh ta cõng cô ta đến khu Cheongryong. Một người phụ nữ trưởng thành tầm 60kg..."
"Không. Tôi nặng 42kg."
Sumire, người đang khóc vì đau, đột nhiên nghiêm mặt và nhìn tôi chằm chằm. Bị bất ngờ, tôi vội vàng sửa lại:
"Người nặng khoảng 42kg thì cõng trên đường bằng không khó. Nếu may mắn gặp được xe cứu thương thì có thể chuyển cô ta lên đó."
Nhớ lại những lần trước, trên đường đến khu Cheongryong tôi chưa từng gặp xe cứu thương. Nhưng biết đâu lần này khác. Và nếu không tìm được xe cứu thương thì với khả năng từng dìu người nặng 96kg leo lên cầu thang cao như hai ngọn núi, việc cõng Sumire cũng không phải bất khả thi.
Kang Soojung thở dài và quay mặt đi. Tôi cũng quay mặt nhìn chỗ khác. Shin Haeryang, nhận được ánh nhìn từ cả hai người, bắt đầu lên tiếng. John Doe kịch liệt lắc đầu, phát ra âm thanh như "Ưưưưưư!" nhưng mọi người đều phớt lờ. Shin Haeryang nhìn hai người họ, rồi với vẻ mặt không chút thay đổi, quay sang hỏi tôi:
"Giữa đường bỏ lại cũng được chứ?"
"Tôi có một việc muốn thử nghiệm. Hãy đi cùng nhau đã."
"Không phải hắn... Shin đội trưởng, anh cõng tôi cũng được đấy."
Kang Soojung nói rằng con nhóc này điên rồi, rồi từ phía sau nhấc Sumire lên. Sau đó, cô đặt Sumire lên lưng John như thể chất một món hàng, khi anh ta đang cố chạy trốn nhưng bị giữ lại.
Giống như một con ngựa chở hàng không vừa ý, John làm loạn lên, khiến Sumire bị quẳng xuống sàn đến hai lần liền. Lần này, Sumire bắt đầu xả ra hàng loạt lời mắng chửi John. Không biết làm à?! Chết đi! Đồ rác rưởi! Anh chỉ là một cái chân của tôi thôi! Ugh! Ugh! Ugh! John cũng có vẻ đang mắng chửi lại Sumire không chút kiêng dè.
Khi thấy dấu hiệu chậm trễ quá 2 phút, Seo Jihyuk thì thầm vài lời vào tai John và Sumire, ý rằng nếu không hợp tác, tay anh ấy có thể lại "trượt" xuống mu bàn chân hoặc đỉnh đầu của hai người.
Cả hai đều bị trói tay về phía trước, John phải cõng Sumire trên lưng. Nhưng Shin Haeryang dường như không có ý định cởi trói cho John, mà chỉ điều chỉnh dây trói xuống thấp để Sumire có thể chèn chân vào giữa hai cánh tay của John, buộc cả hai trở thành một "cộng đồng số phận" bất đắc dĩ.
Sumire thỉnh thoảng vùng vẫy, vừa than phiền đau chân vừa tức giận cắn tai và vai của John theo đúng tính cách hung hăng của cô. Mỗi lần như thế, John liền ngã ngửa ra sau khi vẫn đang cõng Sumire.
Khi Sumire đã trở nên ngoan ngoãn hơn sau lần suýt bị đập mạnh gáy xuống sàn, John đột nhiên ngã sang một bên. Sumire, đang được cõng phía sau, dồn lực vào thân trên, khiến cơ thể cô dao động như con lắc và cả hai đổ ngang xuống đất.