Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 03 - 138. Trốn thoát (6)

Tôi hét lên khi nhìn theo bóng lưng hai người đàn ông đang tiến về cảng thoát hiểm.

"Chúng ta không thể vào cùng nhau sao?"

Chỉ nghĩ đến việc hai người họ vào bến tàu thoát hiểm của khu Cheongryong mà tôi phải đứng đây chờ đợi cũng khiến đầu tôi nhức nhối. Nhưng Shin Haeryang đã lập tức phản đối đề nghị của tôi một cách dứt khoát.

"Bên trong có thể có người trang bị vũ khí đang đợi. Sẽ an toàn hơn nếu anh đợi ở đây trong khi chúng tôi vào kiểm tra trước."

Có vẻ là anh ấy dự đoán rằng vài người trong nhóm kỹ sư Ra đang chờ bên trong, sẵn sàng nổ súng vào bất cứ ai bước vào. Dự đoán này không phải không có cơ sở, bởi chuyện như vậy đã từng xảy ra. Tôi không chắc về Hong Tao, nhưng trước đây Tzu Xuan thì đã từng tấn công Seo Jihyuk rồi.

"Vậy thì chúng ta nên vào cùng nhau chứ?"

Nhiều người thì chẳng phải dễ đối phó với những kẻ có vũ trang hơn sao? Nghe tôi nói, Shin Haeryang thoáng dừng lại trước câu hỏi của tôi rồi lắc đầu.

"Càng ít người đối diện với nguy hiểm, khả năng an toàn càng cao."

"Vậy tôi đề xuất đổi đội hình. Chẳng hạn như Aeyoung, Haeryang, và Jihyuk cùng vào một lượt. Hoặc là tất cả chúng ta cùng đi."

Nghe vậy, đôi mày của Shin Haeryang khẽ nhíu lại như thể không hiểu nổi logic của tôi. Seo Jihyuk, người vẫn im lặng từ nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.

"Anh không thích ý tưởng tôi và đội trưởng đi cùng nhau à?"

"Vâng. Chính xác là tôi không muốn chỉ có hai người vào cảng thoát hiểm."

Nếu đổi thành tổ hợp Baek Aeyoung và Shin Haeryang đi vào, rồi một trong hai người bị trúng đạn thì phải làm sao? Kang Soojung hỏi tôi với vẻ hoang mang.

"Hai người họ cùng đi thì có vấn đề gì vậy?"

"Tôi lo là họ sẽ bị bắn."

Shin Haeryang nghe tôi nói vậy thì lập tức trả lời.

"Vậy nhiều người vào hơn thì sẽ ít trúng đạn hơn sao? Thương vong sẽ chỉ nhiều hơn thôi."

"Có thể. Nhưng dù vậy, tôi vẫn nghĩ điều đó tốt hơn là để Shin Haeryang và Seo Jihyuk cùng đi."

Shin Haeryang không cố thuyết phục tôi thêm lần thứ ba. Có vẻ anh ấy đã quyết định phớt lờ ý kiến cứng đầu và vô lý của tôi. Khi anh ấy định quay người đi, tôi vội nắm lấy vai anh ấy. Anh ấy dừng lại, liếc nhìn bàn tay tôi, khiến tôi phải vội vã rụt lại.

Tôi có đang nhạy cảm quá không? Có thể lắm. Nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra thì sao? Nếu tôi im lặng và Seo Jihyuk lại bị thương thì sao? Seo Jihyuk vừa kẹp một thanh tạ dưới cánh tay vừa nói.

"Gì chứ, nói thật thì tôi cũng chẳng thích cái tổ hợp này lắm. Tôi bị phản ứng dị ứng gọi là lo âu về cảm xúc bất cứ khi nào nhiễm sắc thể XY trong phạm vi gần. Đặc biệt khi cấp trên là nam giới thì triệu chứng còn nghiêm trọng hơn. Nếu sếp nam ở trong bán kính 3m, tất cả những gì tôi muốn là loại bỏ tác nhân gây dị ứng."

"Thử xem."

Shin Haeryang nói, nhìn chằm chằm vào Seo Jihyuk. Dù vẻ mặt anh ấy vẫn bình thản như mọi khi, nhưng ánh mắt lại khiến tôi cảm giác như anh ấy đang chửi thề trong lòng. Triệu chứng dị ứng của Seo Jihyuk có phải cũng giống tôi không? Chỉ là tôi chọn liệu pháp né tránh. Mà khoan, có ổn không khi có sếp bên cạnh mà dám nói thẳng như vậy? Là họ không câu nệ hình thức hay là thân thiết quá mức?

Baek Aeyoung nhìn họ với ánh mắt ngán ngẩm, rồi quay sang tôi với vẻ mặt tương tự.

"Nếu ba người chúng tôi cùng vào cảng thoát hiểm, thì trong số chín người còn lại, ai sẽ chiến đấu?"

Nghe vậy, Tumanako lập tức phản bác.

"Ai bảo không chiến đấu được?! Tôi giỏi chiến đấu lắm đấy. Yoo Geum! Cô cũng nói gì đi!"

Giá như Tumanako không run lập cập vì lạnh và liên tục quệt nước mũi vào mu bàn tay, thì có lẽ những lời đó sẽ đáng tin hơn một chút. Yoo Geum giật mình khi được Tumanaco gọi tên và lên tiếng.

"Là nhà nghiên cứu thì nên tự biết khả năng của mình. Tôi chỉ có thể đối phó với mấy thứ dài dưới 20cm và đã bị tiêm thuốc thôi."

Kang Soojung vung quả tạ của mình một cách hào hứng và đưa ra kết luận.

"À, nếu hai người vào thì một người sẽ bị bắn đúng không? Vậy ba người cùng vào nhanh chóng là được! Bác sĩ ơi, bác sĩ nghĩ ai sẽ bị bắn?"

"Anh Jihyuk."

"Nghe chưa, Jihyuk? Liệu mà cẩn thận gấp đôi."

Shin Haeryang ra hiệu như thể anh ấy không thể trì hoãn thêm nữa, Baek Aeyoung liền thở dài rồi cởi súng ra, đặt lên vai Lee Jihyun. Lee Jihyun nuốt khan khi đột nhiên phải gánh thêm khoảng 8kg trên vai. Baek Aeyoung dặn dò ngắn gọn.

"Nếu có ai đến gần, bắn ngay lập tức."

"Chỉ bắn khi xác định là địch thôi đúng không? Còn chốt an toàn thì sao?"

"Hãy bắn với suy nghĩ rằng nếu mình không bắn, người phía sau sẽ chết. Nếu ai trách móc, thì cứ nói là đội trưởng bảo bắn. Chỉ cần bóp cò là được."

"Aeyoung à, em đưa nó cho chị thì còn em thì sao?"

"Bí mật nhé, em sẽ lấy của đội trưởng."

Dù Baek Aeyoung thì thầm, nhưng hành lang quá tĩnh lặng khiến những người gần đó đều nghe thấy. Baek Aeyoung rút một chiếc kéo từ túi quần bên trái, xoay xoay trên ngón tay trong khi bước vào cảng thoát hiểm thứ tự Shin Haeryang, Seo Jihyuk, và cuối cùng là Baek Aeyoung.

Khi cánh cửa khoang thoát hiểm đóng lại, Kang Soojung quay sang hỏi tôi.

"Thật sự cần thiết phải cử cả ba người đi không? Theo tôi thấy thì quyết định của đội trưởng không hề sai."

"Gửi ba người đi mà không có chuyện gì xảy ra là được rồi."

"Anh chàng đó, quyết định này là theo ý tôi đấy."

"Ai cơ?"

"Đội trưởng của chúng tôi. Anh ấy là một người Hàn Quốc coi trọng thời gian và hiệu quả như vàng. Chỉ cần trễ 30 giây vì một cuộc tranh luận vô nghĩa như thế này thôi? Tôi gia nhập đội muộn nên vẫn chưa có cơ hội thấy đội trưởng đánh người Hàn Quốc nào cả, nhưng mà..."

"Thôi nào, chắc không có chuyện đó đâu."

Dù sao thì hiệu quả cũng chẳng thể chữa lành vết thương do súng bắn được. Trước đây, hai người không có vũ trang đã vào trong, còn lần này thì một người có súng, hai người khác có tạ, tạ chuông, kéo và dao. Không lẽ nào họ mạnh như vậy mà vẫn bị thương khi quay lại chứ.

Nếu muốn đánh tôi thì cứ đánh đi. Tôi cũng không muốn nếm thử cú đấm nổi tiếng ấy đâu. Chỉ tưởng tượng cảnh mất răng trong tình huống căng thẳng này đã đủ kinh khủng rồi.

Tôi chỉ muốn ngồi phịch xuống sàn mà chờ đợi, nhưng tôi cũng không muốn đặt đứa trẻ đang chảy dãi sau lưng mình xuống sàn lạnh. Đứng đợi với một đứa trẻ trên lưng, tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng giây từng phút đang trôi qua.

Tôi ghét phải chờ đợi. Thật sự rất ghét. Hành lang lạnh lẽo khiến việc chờ đợi càng trở nên khó khăn. Chỉ có ba người rời đi thôi mà tôi lại có cảm giác như mình đang một mình chống chọi với cơn gió lạnh từ Biển Bắc. Trước đây, chỉ có tôi và Yoo Geum chờ đợi hai người, giờ thì chín người đang chờ ba người. Dù có chừng này người mà sao tôi vẫn cảm thấy như một đứa trẻ đang đợi cha mẹ đi làm về vậy? Chẳng lẽ tôi đã dựa dẫm vào ba người họ nhiều hơn mình nghĩ sao? Có lẽ không phải vậy.

Lee Jihyun cầm khẩu súng nhận từ Baek Aeyoung với vẻ thất thần. Shuran đứng bên cạnh lảm nhảm gì đó về việc súng nặng ra sao, nhưng dường như cô ấy không hề nghe được những gì Shuran đang nói. Kang Soojung thấy vậy liền lên tiếng nói với Lee Jihyun đang cứng đờ như tượng.

"Jihyun à, em có thấy không khí hơi lạnh không?"

"...Em chỉ mong không có ai xuất hiện cả. Em cứ có cảm giác khẩu súng sẽ uốn cong thành hình chữ U và bắn trúng em mất."

"À, vậy là em không thấy lạnh à. Biết rồi."

Kang Soojung kiểm tra nhiệt độ hành lang trên máy tính bảng, thấy hiện là 7 độ C, rồi quay sang Tumanako, người có linh hồn sắp rời đi theo cách khác.

"Bây giờ cô mới thấy lạnh à?"

"Giờ mới gì chứ? Tôi cảm giác mình sắp chết cóng đến nơi rồi!"

"Lại đây nào."

Yoo Geum, đang mặc chiếc áo cardigan dài tay của tôi, dang rộng hai tay. Tumanako nhanh chóng chui vào vòng tay cô ấy. Nhìn Yoo Geum ôm Tumanako như chim mẹ ấp con mà thấy tội nghiệp, nhất là khi Yoo Geum còn thấp hơn cả cô ấy.

"Cậu nhạy cảm với lạnh thật đấy."

Tôi cũng lạnh, nhưng vẫn chịu được. Tumanako sụt sịt than thở.

"Hãy thử sống ở New Zealand đi. Trừ khi mở tủ lạnh, nếu không chẳng bao giờ cảm nhận được 7 độ cả. Mùa hè thì ấm áp và mùa đông thì còn ấm hơn."

Có phải vì tôi học lịch sử thế giới một cách hời hợt không? Tôi không biết điều đó có thật hay không. Tôi nhìn Tumanako đang run rẩy đánh lập cập răng mà hỏi:

"New Zealand chỉ có một mùa thôi à?"

Người ta bảo Hàn Quốc trước đây cũng có bốn mùa rõ rệt, nhưng giờ thì gần như chỉ còn hai. Chết cóng hoặc chết cháy, chẳng còn lựa chọn nào khác. Tumanako, một người New Zealand chưa từng trải qua thời tiết khắc nghiệt, run rẩy đáp:

"Chỉ có mùa hè thôi. Tôi chưa từng thấy tuyết ở New Zealand lần nào. Người già bảo ngày xưa có sông băng và tuyết, nhưng tôi nghĩ họ chỉ nói dối thôi."

"Hàn Quốc cũng chỉ có tuyết rơi ở tỉnh Hamgyeong hay tỉnh Ryanggang, còn lại thì là mùa hè kéo dài gần 7 tháng. Chắc vấn đề ở New Zealand cũng do biến đổi khí hậu nhỉ?"

"Chắc là do dân nhập cư đấy. Ở đất nước này, mọi thứ tệ đi đều là lỗi của dân nhập cư. Nhìn kìa, một người da trắng gốc Kiwi đang phê thuốc, hưởng trợ cấp chính phủ rồi chơi bời giữa ban ngày sao? Thế thì lỗi là do dân nhập cư Ấn Độ làm việc với mức lương tối thiểu đấy. Ồ, New Zealand không còn mùa đông nữa à? Vậy thì hóa ra tôi, người đã sống ở đây hàng nghìn năm nay, là kẻ đã đánh cắp mùa đông từ những người Pākehā (người châu Âu) mới đến đây chưa đầy ba trăm năm, đúng không?"

Yoo Geum, người đang ôm Tumanako, cười khúc khích trong khi Kang Soojung thở dài, lẩm bẩm:

"Tôi thề là sẽ không bao giờ di cư sang New Zealand."

"Sau khi Trung Quốc bị chia cắt thành tám mảnh, người châu Á chiếm 30% dân số New Zealand. Chị sẽ không cảm thấy cô đơn đâu. Hơn nữa, vì chính phủ cứ liên tục cấp visa đầu tư, nên đất nước này rất giàu. Phúc lợi cũng tốt nữa."

"Vì cái gã Oliver kia mà tôi sẽ không bao giờ đến đó."

"À, đúng rồi, phân biệt chủng tộc cũng nhiều nữa. Một đất nước chẳng thiếu thứ gì."

Lời nói của Tumanako khiến Kang Soojung bật cười.

Tôi điều chỉnh lại tư thế, đỡ lấy mông Henry bằng một tay, tay còn lại vòng ra sau vai đặt lên đầu thằng bé. Má, tai và đầu mũi không lạnh lắm... À không, tay tôi còn lạnh hơn. Sumire, đang cưỡi trên lưng kẻ cuồng tín, nhìn tôi rồi hỏi:

"Tại sao anh lại cử tận ba người đi?"

"Vì tôi nghĩ rằng đi ba người thì an toàn hơn đi hai người."

Smire nhíu mày rồi hỏi tiếp:

"Hả? Lỡ ba người họ cứ thế lên tàu thoát hiểm mà bỏ chúng ta lại thì sao?"

Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.

"Họ không phải kiểu người như vậy."

Làm sao tôi có thể đánh giá người mà mới chỉ gặp một ngày? Nhưng phản ứng của tôi đối với lời nói của Sumire gần như bật ra theo phản xạ tự nhiên. Ba người đó sẽ bỏ lại mọi người ở đây và lên tàu thoát hiểm để chạy trốn sao?... Có thể nghĩ đến điều đó à.

Shin Haeryang, dù đang trong tình huống đạn bay như mưa và có thể đã nghi ngờ tôi là kẻ cuồng tín trong giáo phái, vẫn không bỏ rơi tôi. Seo Jihyuk thì tự mình hy sinh vì lo trở thành gánh nặng cho người khác. Còn Baek Aeyoung, chỉ cần nhớ lại hình ảnh cô ấy cầm đèn pin trong một tay, tay kia ôm con mèo, dẫn đầu bước lên cầu thang, tôi cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực.

Thật ra, cá nhân tôi nghĩ rằng nếu một trong ba người họ lên tàu thoát hiểm và rời đi thì cũng chẳng sao. Thậm chí, tôi còn muốn đưa họ ra khỏi đây ngay lập tức kể cả khi tôi phải tạo ra một lối thoát không hề tồn tại.

Như lời Sumire nói, có lẽ Shin Haeryang sẽ bỏ trốn cùng Seo Jihyuk và Baek Aeyoung, những người có vẻ đã làm việc với nhau lâu hơn so với những người gặp ở căn cứ dưới biển. Tôi hiểu. Trong tình huống thảm họa, nếu họ lên tàu thoát hiểm để rời đi ngay bây giờ thì ai có thể trách họ chứ? Đây là tình huống mà tự cứu lấy mạng mình cũng đã khó khăn.

Nhưng ngay lúc này, tôi chỉ mong họ có thể nhường lại một chỗ trên tàu thoát hiểm cho Henry.

Chúng tôi vì công việc mà ký hợp đồng, tự nguyện bước vào căn cứ dưới biển này rồi chẳng may gặp phải thảm họa. Nhưng đứa trẻ thì sao? Nó không hề có sự lựa chọn nào và đến đây. Nhìn cách thằng bé bị cho uống thuốc ngủ rồi chìm vào giấc ngủ, có vẻ nó còn chẳng tự nguyện bước vào nơi này.

Cuộc đời của một đứa trẻ bị xoay vần theo lý do của người lớn cùng lắm là đến mức ly hôn hay chuyển nhà thôi, chứ không phải bị bắt cóc bằng thuốc, trải qua trận đấu súng không thể lường trước, trở thành mồi cho cá mập hay bất cứ điều gì khủng khiếp như vậy.