Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 03 - 136. Trốn thoát (4)

Khi Baek Aeyoung đang cố gắng bình tĩnh lại bằng những tưởng tượng thú vị của riêng mình, thì Tumanako – tân binh của căn cứ dưới biển, người đang nghe câu chuyện trong trạng thái ngơ ngác – lên tiếng hỏi Shuran:

"Không hủy hợp đồng được à? Hoặc nghỉ việc giữa chừng? Báo cáo với chính phủ rằng tính mạng của cô đang bị đe dọa bởi đồng nghiệp chẳng hạn."

"Vậy thì tôi phải hoàn trả số tiền lương 6 tháng đã nhận trước đó, mà tôi đã tiêu hết rồi. Kể cả khi quyết định nghỉ ngay lập tức, tôi vẫn phải làm việc tối thiểu 6 tháng nữa. Tôi đã thử liên hệ với cục lao động để hỏi, nhưng chẳng có cách nào tốt cả. Hơn nữa, khi liên hệ với bộ phận nhân sự của công ty, họ hỏi lại rằng nếu đã định nghỉ việc chỉ sau một tháng, vậy tôi đi phỏng vấn làm gì. Thực ra thì công ty đâu có làm gì sai với tôi. Tôi cũng đã đăng ký tư vấn trong căn cứ, nhưng vì tôi mới vào làm, họ lại hỏi liệu tôi có làm gì sai hay không."

Tôi cảm thấy mình đã muốn nghỉ việc chỉ sau 5 ngày vào làm, vậy mà Shuran có thể chịu đựng đến một tháng mới đưa ra quyết định thì quả là kiên nhẫn đáng nể.

Nhớ lại hợp đồng khi tôi vào làm thì hình như không có điều khoản gì đặc biệt liên quan đến việc nghỉ việc. Mà ai lại nghĩ đến chuyện nghỉ việc ngay khi mới ký hợp đồng chứ? Trong khi Tumanako còn đang trầm ngâm nhớ lại hợp đồng lao động của mình, Yoo Geum lên tiếng, vẻ lo lắng:

"Vậy sau đó cô sống như thế nào?"

"Tôi nói với bọn họ rằng nếu chuyện tương tự xảy ra một lần nữa, thì sau khi tôi chết, hàng loạt email đã được lên lịch sẽ được gửi đến các tờ báo lớn, đài truyền hình và truyền thông nước ngoài để tố cáo về cái chết bí ẩn của tôi. Tôi còn đe dọa rằng cha mẹ và anh chị em của tôi sẽ dành cả đời để làm rõ cái chết này, khiến cuộc sống của họ không còn yên ổn nữa... Tôi đã luyện tập suốt ba ngày để nói ra điều đó."

Khuôn mặt Shuran đầy tự hào khi nói xong, nhưng tôi lại càng cảm thấy bất an. Nếu chết rồi thì chẳng phải mọi thứ cũng vô nghĩa sao? Đó chẳng khác nào "thuốc chữa bệnh sau khi đã chết" cả.

"Chuyện đó có hiệu quả không?"

"Cũng tàm tạm. Giờ cũng đã gần hai năm trôi qua rồi. Giống như tôi thích nghi với bọn họ, bọn họ cũng thích nghi với tôi. Tôi hành động như thể tôi không tồn tại, và bọn họ coi tôi như một cái bàn thở vậy. Sau khi đội trưởng Haiyun gia nhập thì tình hình cũng đỡ hơn nhiều."

Baek Aeyoung hạ thấp nòng súng và nói:

"...Cậu giỏi thật đấy. Nếu là tớ thì chẳng sống nổi dù chỉ ba giây với những kẻ đó. À mà tất nhiên trước tiên để làm ví dụ, tớ sẽ tiễn một thằng đi làm thức ăn cho cá (Aeyoung liếc nhìn Kang Soojung), rồi mới tính đến chuyện nói chuyện. Phải hỏi xem có đứa nào muốn làm kẻ thứ hai không chứ?"

Kang Soojung thở dài và quay sang nhìn tôi, Yoo Geum và Tumanako, như đang cố giải thích hộ:

"Aeyoung nhà chúng tôi không phải là người bạo lực đâu. Chỉ là cách nói chuyện hơi gay gắt thôi. Chẳng qua là do tính khí hơi nóng nảy. Chứ bình thường, em ấy tốt bụng và dịu dàng lắm."

Có vẻ như Kang Soojung đang cố gắng bảo vệ hình tượng của Baek Aeyoung. Nhưng cô ấy dường như quên mất rằng "người hiền lành" ấy đang ôm một khẩu súng trường to gần bằng cả người mình.

Lúc đó, một tràng cười khúc khích vang lên. Seo Jihyuk, vừa cười vừa nói:

"Tính cách của Aeyoung hơi... giống cá thu nhỉ... Ối! Ối! Đau quá!"

Seo Jihyuk vừa dứt lời thì bị Baek Aeyoung vỗ một cú thật mạnh vào lưng. Anh ấy vội vàng nấp sau Lee Jihyun nhưng thân hình to lớn của anh ta vẫn lộ ra một nửa. Tôi quay sang hỏi Yoo Geum, người đang cười khúc khích:

"Tính cách cá thu là như thế nào vậy?"

"Cá thu chết ngay khi rời khỏi nước, người ta nói nó có tính hấp tấp. Thực ra thì cá thu cần liên tục thở bằng mang, nên nếu rời khỏi nước là chết ngay. Anh ấy đang ngủ kìa."

"Eh? Cá thu á?"

"Không, không. Henry đấy. Cậu nhóc đang ngủ."

Có lẽ là do tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, hoặc là do thằng bé đang được cõng trên lưng. Vì có hai người đang cõng người khác nên tốc độ di chuyển của chúng tôi khá chậm. Yoo Geum nhìn Henry với ánh mắt đầy cảm thông và nói:

"Tôi biết mẹ của Henry, chị Nevaeh. Chị ấy hay ghé qua trung tâm nghiên cứu của chúng tôi để lấy kẹo Skittles miễn phí từ máy bán hàng tự động. Thỉnh thoảng chị ấy cũng khoe về con trai mình, nhưng tôi không ngờ lại gặp thằng bé ở dưới đáy biển này."

Tôi gật đầu đồng tình:

"Tôi cũng không thể quên lần đầu tiên gặp Henry trong phòng số 80 ở khu Baekho."

Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy như bị một cú đấm giáng thẳng vào não vậy. Rắn hay mèo còn dễ hiểu hơn nhiều. Khi gia nhập căn cứ dưới biển, chắc chắn sẽ có những thứ buộc phải từ bỏ mà không dễ gì thỏa hiệp. Thế nhưng, khi nhìn thấy đứa trẻ đang ngủ trên giường, dù có nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng không thể hiểu nổi tình huống đó.

Vừa nghĩ đến những căn phòng mà tôi không thể hiểu nổi, tôi chợt nhớ đến phòng số 20. Rốt cuộc thì ai lại trồng mấy thứ đó trong phòng vậy? Khi bị bệnh thì uống thuốc giảm đau, còn khi muốn vui vẻ thì ăn đồ ngọt.

"Nhắc mới nhớ, tôi tò mò không biết ai là chủ của phòng số 20 ở khu Baekho."

Rốt cuộc là hạng người gì mà lại trồng thứ đó trong phòng chứ? Không ai trong số cư dân của khu Baekho trả lời và rồi Shin Haeryang, người đang lặng lẽ đi về phía trước, bất chợt quay lại hỏi tôi, người đang đi phía sau.

"Anh biết gì về căn phòng đó?"

"Tôi chỉ biết chủ phòng trang trí theo phong cách tiệm hoa hay hiệu thuốc gì đó."

"Phòng số 20 chính thức là phòng không có chủ."

"Tôi tưởng là có chứ."

Tôi không biết rõ về quá trình trồng những loại cây bất hợp pháp đó, nhưng để chăm sóc đủ tốt đến mức có thể thu hoạch quả thì hẳn là tốn không ít công sức, đúng không?

Ngay cả khi trồng rau diếp trên ban công cũng phải tưới nước thường xuyên, vậy mà ngay cả một người ngoại đạo như tôi cũng có thể thấy chúng được trồng tươi tốt như vậy, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.

"Căn phòng không có chủ nên dù có cháy rụi cũng chẳng ai thắc mắc đâu."

...Có vẻ như ngay cả Shin Haeryang cũng không hiểu nổi chủ nhân của căn phòng đó. Kang Soojung, người đã lắng nghe từ giữa chừng, bất ngờ hỏi với vẻ kinh ngạc.

"Gì cơ? Tôi nghe đúng chứ? Đội trưởng của chúng ta đang có ý định đốt một căn phòng trống à?"

"Tôi chưa từng nói vậy."

Shin Haeryang phủ nhận lời của Kang Soojung bằng giọng đều đều. Nhưng ngay cả tôi cũng nghe y hệt như vậy. Kang Soojung không chắc mình có nghe nhầm không nên hỏi lại trưởng nhóm.

"Nếu có một vụ hỏa hoạn không rõ nguyên nhân xảy ra trong căn phòng trống, thì nó sẽ xảy ra thế nào?"

"Nếu giả sử tôi không phải là người làm chuyện đó, thì chỉ cần một bình xăng và một cái bật lửa là đủ."

Kang Soojung nhìn Shin Haeryang với vẻ mặt bối rối và tiếp tục hỏi:

"Hệ thống vòi phun nước chữa cháy thì sao?"

"Thật không may, cảm biến có vẻ như sẽ không hoạt động."

"Anh biết nếu bị bắt quả tang phóng hỏa trong căn cứ thì sẽ bị đuổi thẳng cổ chứ?"

"Tôi biết."

Shin Haeryang đáp lại không chút do dự, khiến Kang Soojung nhìn trưởng nhóm của mình với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Kang Soojung mở ứng dụng tin nhắn trên máy tính bảng của Shin Haeryang mà cô đang cầm, thấy có đến 999 tin nhắn chưa đọc từ Li Wei và Sato. Tin nhắn từ Wei Chi và Haoran cũng không ít hơn. Bên dưới là vô số tin nhắn từ các quốc gia khác nhau bằng đủ thứ ngôn ngữ.

Cô nhấn vào tin nhắn từ Li Wei ở trên cùng, tất cả đều là tiếng Trung. Do máy tính bảng trong căn cứ dưới biển không dịch được những từ ngữ thô tục nên chúng hiện nguyên văn.

Cô đưa cho Lee Jihyun xem và hỏi:

"Cái này nói gì vậy?"

Lee Jihyun cầm lấy máy tính bảng của Shin Haeryang và nói:

"Cái này của ai đây?... À, của đội trưởng à. Toàn là chửi rủa đấy. Đồ côn đồ, kẻ điên loạn, mắc bệnh thần kinh, nguyền rủa mười tám đời tổ tiên và..."

Kang Soojung cau mày hỏi:

"Không có gì quan trọng sao? Như là kêu gọi hòa bình hay hợp tác, hoặc báo cáo về tình trạng tàu thoát hiểm và vị trí của bọn giáo phái Vô hạn ấy."

"Chưa thấy gì như vậy cả."

Lee Jihyun tiếp tục xem qua tin nhắn của Li Wei, nhưng rồi thở dài và lướt nhanh đến khi hết nổi, cuối cùng bỏ cuộc. Sau đó, cô quay lại và mở tin nhắn của Wei Chi.

Cô thấy dòng tin nhắn kéo dài vô tận và lướt ngược lại như một con cá hồi bơi ngược dòng. Mặc dù đôi khi đọc tiếng Trung nhưng cô ấy vẫn nói chuyện với phó trưởng nhóm của mình bằng tiếng Hàn.

"Hắn bảo là con thuyền gì ấy. Hắn muốn dùng anh làm vật tế thay cho thuyền. Biến anh thành thức ăn cho cá. Còn vô số lời chửi bới khác nữa."

Lee Jihyun ngán ngẩm khi đọc tin nhắn từ Wei Chi và Haoran, rồi chuẩn bị mở tin nhắn của Sato, người gửi tin nhắn nhiều hàng đầu khác. Tôi tò mò về thứ tự đọc tin nhắn nên hỏi cô, và cô trả lời:

"Xem hết một ngôn ngữ trước rồi mới chuyển sang cái khác, nếu không não sẽ loạn mất. Nếu cứ nhảy qua lại giữa tiếng Trung, Nhật, Anh, nó sẽ rối tung lên."

Đột nhiên, hàng loạt thông báo từ Li Wei, Wei Chi và Haoran bắt đầu xuất hiện dày đặc trên bảng thông báo.

Nhìn những tin nhắn đã được dịch sang tiếng Hàn, tôi thấy nội dung như: "Này, mày đang đọc đúng không? Sao không trả lời? Shin Haeryang! Đồ điên khùng!"

Sau đó, tin nhắn không còn được dịch nữa mà tiếp tục tràn ngập bằng tiếng Trung.

"Nếu bọn tao được rời khỏi khu Baekho ngay lập tức, thì bọn tao sẽ không truy cứu những gì mày đã làm! Trả lời đi!" Những tin nhắn tương tự xuất hiện hàng loạt.

Lee Jihyun dừng lại khi chuẩn bị đọc tin nhắn của Sato, rồi hỏi trưởng nhóm và phó nhóm:

"Họ bảo rằng nếu thả họ ra khỏi khu Baekho ngay bây giờ, họ sẽ bỏ qua mọi chuyện trước đây. Giờ làm sao? Trả lời không?"

Kang Soojung quay sang nhìn Shin Haeryang với vẻ bối rối, nhưng Shin Haeryang chỉ bình thản nói:

"Bọn chúng là gì mà đòi tha thứ hay không tha thứ? Vẫn chưa tỉnh ngộ à? Cứ phớt lờ đi."

Nghe vậy, Shuran thở phào nhẹ nhõm. Baek Aeyoung vỗ nhẹ lên vai cô và nói:

"Trưởng nhóm của chúng tôi mới là kẻ điên nhất."

Lee Jihyun gật đầu trước lời của Shin Haeryang và bắt đầu đọc tin nhắn của Sato. Ở đó cũng có rất nhiều đoạn tiếng Nhật chưa được dịch, nhưng khi cuộn lên một chút, xuất hiện rất nhiều đoạn văn dài. Cô khẽ cau mày trước nội dung của chúng.