Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 96

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 0

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Web Novel - Chương 02: Tôi Là Tín Đồ Của [Trật Tự]

Dưới bầu trời sao, trăng sáng soi sáng các dải mây, theo đó là làn gió mát của đêm khuya.

Trên tầng thượng của một tòa nhà chọc trời, Trình Thực ngồi sát ở mép mái nhà. 

Hai chân hắn đung đưa trong không trung trong khi nhấm nháp chiến lợi phẩm của ngày hôm nay.

Thứ hắn đang nhai trong miệng là chiếc bánh mì ngón tay (phần thưởng phổ biến nhất trong [Thử thách Ẩm thực]). 

Loại bánh này có hình dạng giống hệt ngón tay người, từ kích thước đến kết cấu đều y như thật.

Chỉ đến khi cắn vào và cảm nhận hương vị mứt việt quất bùng nổ bên trong, hắn mới dám chắc đây thực sự chỉ là đồ ăn, chứ không phải một ngón tay bị chặt ra.

Đáng tiếc thay, thực phẩm hạng C không thể nào ngon nổi: phần bánh thì dai như sáp, còn mứt thì chua như dấm. 

Tuy nhiên, chuyện đó không quan trọng. Miễn là nó cung cấp năng lượng là được. Có năng lượng là hắn vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

Vâng, ở thời đại này, sống sót là thứ quý giá nhất.

Từ nửa năm trước, khi [Các Vị Thần] giáng thế, thế giới hiện thực đã bị cải tạo thành một trò chơi điên rồ mang tên [Trò Chơi Của Đức Tin].

Trong một hiện thực vừa giả tạo vừa tan vỡ, tất cả mọi người buộc phải lựa chọn một [Phe] để bước vào, đồng thời thờ phụng một vị [Thần Linh], rồi sống lay lắt dưới ánh sáng ban ơn của họ.

Tại sao hắn lại gọi hiện thực này tan vỡ? - Vì toàn bộ thế giới đã bị các Vị Thần chia cắt thành vô số mảnh vỡ nhỏ.

Người dân, hay còn được gọi là [Tín Đồ của Thần ], tức là [Người chơi], đều bị phân bổ ngẫu nhiên vào một mảnh thế giới để sinh tồn.

Với Trình Thực, mảnh vỡ của hắn chính là tầng thượng của một tòa nhà vô danh.

Khoảng không gian ấy rộng chừng hai trăm mét vuông. Tuy khu vực của hắn khá rộng, nhưng nó lại trống trải, nơi này không có mái che hay vật dụng gì. Chưa kể, hắn còn bị gió thổi với nắng hắt, thậm chí chẳng có nổi một tấm vải để trùm người.

Điều tệ hại nhất là: bốn phía tầng thượng đều bị bao bọc bởi tường không khí - một loại rào chắn vô hình ngăn mọi hành động lên xuống. 

Dù cánh cửa đi xuống tầng dưới ngay trong tầm tay Trình Thực, hắn vẫn không thể đi qua được.

Cách duy nhất mở rộng phạm vi hoạt động là khởi động một [Thử Thách Mở Rộng Không Gian], và vượt qua nó.

Mà chuyện này lại là một phần của cái gọi là giả tạo.

Thế giới đã bị phân rã, xã hội tê liệt hoàn toàn, và trong suốt nửa năm qua, những người chơi sinh tồn dựa vào [Trò Chơi] cung cấp các nhu yếu phẩm.

Trong trò chơi này, tất cả ‘tài nguyên’ đều phải kiếm được thông qua các [Thử Thách Ước Nguyện], từ cơm, áo, gạo, tiền cho đến quyền năng thần linh,... Chỉ cần bạn dám cầu nguyện thì các Vị Thần sẽ mở ra [Cửa Ải Của Thần] và chỉ định đồng đội phù hợp cho bạn.

Nếu hợp lực cùng đồng đội vượt qua thử thách, mọi điều bạn cầu xin sẽ được Thần chấp thuận và xuất hiện trước mắt bạn từ không khí.

Nguyện vọng càng phi lý thì thử thách càng khó.

Không chỉ vậy, mỗi thử thách đều mang lại điểm số. Điểm càng cao, bạn càng có thể đi xa hơn trên con đường sống sót.

Tất nhiên, nếu là người hướng nội, bạn cũng có thể chọn làm bài kiểm tra cá nhân, nhưng bạn sẽ không có điểm thưởng và phần thưởng đó chỉ đủ để cầm hơi.

Phần lớn người sống sót đến hiện tại đã quen với trò chơi này. Thậm chí không ít trong số họ đã trở thành cao thủ.

Trình Thực nuốt xuống miếng bánh cuối cùng một cách khó nhọc, rồi nhìn lên bảng thông tin nổi bật trong tầm mắt.

⟬Tín đồ toàn cầu: 8468114678⟭

Chỉ trong nửa năm, 12 tỷ người trên thế giới đã giảm còn... 8 tỷ.

Trò Chơi Của Đức Tin không phải là một trò chơi an toàn. Chết trong game cũng là chết thật ngoài đời.

Thế nhưng nếu không chấp nhận thử thách của Thần, bạn sẽ không có bất kỳ tài nguyên nào để tiếp tục sống.

Vậy nên mục tiêu của trò chơi rất rõ ràng: Chỉ có không ngừng mạnh lên, mới có thể sống sót đến cuối cùng.

“Còn một ngày nữa...”

Trình Thực thở dài và nhìn dòng chữ nhắc nhở màu đỏ bắt mắt.

Trò Chơi Đức Tin sẽ không để người chơi nhởn nhơ sống sót mãi. Cứ mỗi bảy ngày, nó sẽ tự động khởi động một đợt [Cửa Ải Của Thần].

Đây là những thử thách có độ khó rất cao. Nếu thất bại, dù có may mắn bảo toàn tính mạng, bạn vẫn sẽ bị cấm tham gia [Thử Thách Ước Nguyện] trong suốt chu kỳ kế tiếp.

Nói cách khác: thất bại đồng nghĩa với việc bạn sẽ không có thu hoạch trong suốt một tuần kế tiếp, mà chỉ được phép ‘gặm dần kho lương thực’.

Thực ra, Trình Thực vẫn còn kha khá lương thực trên mái nhà. Sau nửa năm sinh tồn, hắn đã tự tay dựng được hai nhà kho nho nhỏ.

Dù chất lượng hàng hóa trong kho tệ khỏi bàn, nhưng ít ra cũng đủ nuôi sống hắn thêm một thời gian.

“Hy vọng lần này được ghép đội với mấy người đàng hoàng một chút. Sau đợt bị hại ở cửa ải trước, mình bị tổn thất cả đống lương thực cả tuần, kho dự trữ sắp xuống mức báo động rồi...”

Trong khi Trình Thực đang nghĩ xem nên chuẩn bị thế nào cho thử thách ngày mai, hắn chợt nghe thấy tiếng gọi từ xa.

“Này anh bạn! Hôm nay thu hoạch thế nào rồi?”

Trình Thực ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, về giọng nói phát ra từ nóc tòa nhà đối diện của một gã ‘hàng xóm’ để tóc dài, cả người ăn mặc lòe loẹt trông như tắc kè hoa.

Tất cả quần áo trên người anh ta đều là mấy ‘món đồ mới nhất’ kiếm được từ các thử thách.

Cậu ta là một thanh niên mang họ Tạ.

Dù thế giới thực đã bị các tường không khí chia cắt, nhưng ngoài việc cản bước di chuyển, những rào chắn này lại không ngăn được ánh sáng hay âm thanh (thậm chí họ có ném đồ qua lại cũng được).

Cũng vì vậy, hầu hết quan hệ hàng xóm đều không mấy thân thiện. Ai biết được, lúc nào gã hàng xóm bên kia sẽ vác súng tiểu liên ra ‘chào hỏi’ chứ?

Trò chơi hoàn toàn không cấm người chơi giết lẫn nhau.

Trình Thực ở đây cũng có vài người ‘hàng xóm láng giềng’, thanh niên trẻ trâu bên tầng thượng đối diện chính là một trong số đó.

Khoảng cách giữa hai bên chừng hai ba chục mét nên họ phải hét to để giao tiếp.

Cậu ta tự giới thiệu mình là người tỉnh Giang, sinh viên năm tư ngành xây dựng, họ Tạ.

Tính tình cậu ta hơi quái, nhưng không xấu.

Trước khi Các Vị Thần giáng trần, hắn còn đang đau đầu vì tìm việc. Không ngờ vừa xoay lưng lại thì Thần Linh lại xuất hiện, thế là hắn có việc làm thẳng tay luôn.

Xét cho cùng, thế giới này vốn chẳng còn công việc nào nữa, mà nói một cách khách quan thì Người Chơi Chuyên Nghiệp cũng được xem như một dạng lao động rồi.

Vì vậy, hắn là một trong số ít người theo Phe Ủng Hộ, tin rằng các vị thần đã cứu thế giới, hoặc ít nhất là cứu vớt tỉ lệ rớt việc trên toàn cầu.

Trong khi Trình Thực lắc lon nước nhầy xúc tu trong tay, hắn mỉm cười để ra hiệu rằng đây chính là chiến lợi phẩm của mình.

“Vãi đạn, ông húp ‘nước mũi’ à, người anh em? Cả đời tôi chưa từng phục ai bao giờ, nhưng ông… sao nuốt nổi cái thứ này vậy?”

Gã họ Tạ trố mắt, sắc mặt cậu ta tái hẳn đi khi nhìn thứ đồ uống trong tay Trình Thực.

‘Nước mũi’ là biệt danh của món này. Chất nhầy xúc tu có màu xanh lục và cực kỳ dính. Do nó nhìn giống hệt cục nước mũi đặc khi bạn bị cảm lạnh, nên mới có cái tên như vậy.

Thế nhưng, nó lại là món giải khát khá ổn, hơn nữa vì nó cực kỳ dính nên còn có tác dụng lấp đầy bao tử.

Trình Thực cười và nói, “Uống thế nào à? Tôi bỏ vào miệng một cái là chẳng cần cắn, nó tự trôi tuột xuống cổ luôn.”

“…”

Mặt đối phương càng thêm trắng bệch, cậu ta nôn khan mấy cái, rồi cứng họng nói, “Ông bạn không đùa chứ?

Lần nào ông ra ngoài, mặt mũi cũng tỉnh bơ, điểm trên thang xếp hạng cũng không thấp. Vậy sao ngày nào ông cũng tự hành xác mà chui vào mấy phó bản đơn thế?”

Tất nhiên là vì thử thách đơn vừa dễ vừa nhàn rồi.

Chuyện này ai cũng biết, nên Trình Thực chỉ cười mà không đáp.

“À phải rồi, chúng ta làm hàng xóm bao lâu nay, mà tôi vẫn chưa biết ông theo thần nào. Biết đâu sau này, gặp nhau trong trận kế tiếp còn hợp tác được”, gã thanh niên họ Tạ hô lên.

“Còn ông thì sao?” Trình Thực hỏi lại.

“Tôi á? Bộ tôi chưa nói rồi hả? Tôi tin vào [Trật Tự]! Có thế thì nền văn minh mới hưng thịnh, trật tự mới trường tồn!”

Nói rồi,cậu ta liền đứng nghiêm theo tư thế chào cờ với nắm tay phải gõ vào vai trái - Một động tác tiêu chuẩn của tín đồ [Trật Tự].

Động tác kia làm rất chuẩn, nhưng Trình Thực biết cậu ta đang nói dối.

Kết luận này không phải do hắn nhìn ra được nét mặt hay cử chỉ của người họ Tạ, bởi dưới cái khoảng cách hơn mười hay hai mươi mét thế này, hắn chẳng thấy rõ mặt đối phương, huống chi là biểu cảm.

Nhờ khả năng của Trình Thực.

Hay nói đúng hơn, là [Thiên Phú Đức Tin] do các vị thần ban tặng.

Từ khi tin vào Vị Thần (--) , hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm với lời dối trá.

Chỉ cần ai nói dối, hắn sẽ nhận ra ngay. Tuy không biết chính xác câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng kết hợp với ngữ cảnh trước sau, hắn vẫn đoán được phần nào.

Dẫu vậy, hắn cũng không vạch trần lời nói dối tuy đã biết trước.

Dù sao thì trò chuyện đôi chút với hàng xóm cũng giúp bớt buồn chán, hắn cũng chẳng cần làm không khí trở nên căng thẳng.

Sau tất cả, nếu đối phương có ý định mở rộng ranh giới và xâm nhập khu vực của hắn, đối phương cũng phải được hắn đồng ý trước khi bắt đầu thử thách.

Nếu khu vực muốn mở rộng chưa có chủ, bạn có thể tiến hành [Thử Thách Mở Rộng] bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu đã có chủ, thì chủ cũ phải đồng ý mới được quyết định sẽ mở thử thách đối kháng hay hợp tác.

Dù là thử thách gì, Trình Thực cũng sẽ không đồng ý.

“Này người anh em, ông giấu làm gì chứ, nói toẹt ra cũng có sao đâu. Đừng nói với tôi là ông vẫn còn muốn đấu với tôi nhé?”

Đối phương đang dò xét.

Trình Thực nhếch môi, bắt đầu đáp trả, “Ông được bao nhiêu điểm trên [Thang Khán Giả], ID là gì, để tôi xem ông đang hạng mấy.”

Nghe vậy, gã họ Tạ khựng lại và hơi nghi ngờ hỏi, “Ủa, ông tin vào [Trật Tự] hả?”

Trình Thực chỉ lắc đầu và cười tinh quái, “Không, tôi là tín đồ của [Hỗn Loạn]”

“...”

Đối phương rõ ràng sững sờ, đồng tử cậu ta co rút mạnh trong thoáng chốc, hai lông mày trên mặt cũng chau lại.

Giọng của Trình Thực khi nói ra câu đó vô cùng bình thản, bình thản như thể hắn thật sự có thể xem được bảng xếp hạng Thang Khán Giả của [Trật Tự].

Điều này khiến cậu thanh niên hơi bất ngờ. Cậu vốn tưởng Trình Thực, người thường hay tán dóc với mình, là một người chơi có niềm tin nghiêng về phe đối địch.

Ai mà ngờ được, hắn lại là tín đồ của [Hỗn Loạn].

Trong [Trò Chơi Đức Tin], mỗi [Con Đường Định Mệnh] đều có mặt đối lập.

Ví dụ như Con Đường [Văn Minh] và [Hỗn Độn], đó chính là hai Con Đường Định Mệnh đối lập.

Mà giữa các vị thần thuộc những phe đối lập đó, đôi khi còn tồn tại [Niềm Tin Đối Địch].

Ví dụ, vị thần đứng đầu Con Đường Định Mệnh [Văn Minh] là [Trật Tự], và vị thần đứng đầu Con Đường [Hỗn Độn] là [Hỗn Loạn] .[Trật Tự] và [Hỗn Loạn] chính là cặp đối nghịch trong niềm tin.

Điều Họ theo đuổi vốn đã một trời một vực, ý chí mà Họ tôn sùng lại càng khác nhau đến cực đoan, vì thế, dưới sự chỉ dẫn của Thần Linh, tín đồ hai phe luôn xem nhau là kẻ thù.

Tuy vậy, các tín đồ có đức tin đối lập dùng chung một bảng xếp hạng trên Thang Khán Giả, và có thể nhìn thấy nhau trên đó.

Thứ hạng trên [Thang Khán Giả] quyết định cơ hội ‘được diện kiến Chân Thần và nhận thánh ân’. Do đó, nếu các vị trí cao đều bị những người thuộc tín ngưỡng đối địch chiếm giữ, thì cho tới lần diện kiến Thần tiếp theo, phe yếu thế sẽ chẳng có ngày nào dễ thở.

Sắc mặt chàng trai họ Tạ biến đổi liên tục. Cậu không nói ra điểm số của mình, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Bởi cậu vốn không phải tín đồ của [Trật Tự].

Lúc này, ánh trăng rọi xuống gương mặt cậu, nhưng vẫn không thể xua đi lớp u ám nơi đáy mắt.

Cậu thấy khó mà nhìn thấu lời nói thật hoặc giả của Trình Thực.

“Ông không lừa tôi chứ?”

Trình Thực mỉm cười, “Tôi chưa từng nói dối.”

---------------------------------------

Hiện tại có 17 vị thần:【Sinh Sôi】,【Mục Nát】,【Thời Gian】,【Ký Ức】,【Triệt Tiêu】,【Tử Vong】,【Dâm Lạc】,【Lừa Dối】,【Trật Tự】,【Số Mệnh】,【Chân Lý】,【Ô Uế】,【Thinh Lặng】.【Phồn Vinh】,【Chiến Tranh】,【Hỗn Loạn】,【Ngu Ngốc】

Tôi mới dịch đến chương 30 (khi đọc truyện thì k để ý mấy), nên vẫn chưa tổng kết ra vị thần nào thuộc về con đường nào (mỗi Con đường có 2 hoặc 3 vị thần), tạm thời thì bạn nên biết:

Con đường: Văn Minh >< Hỗn Độn

=> 【Trật Tự】><【Hỗn Loạn】

降临派: Phe Ủng Hộ Thần Giáng Lâm. Tôi lười =v Câu cửa miệng của ổng =)))