Thời gian còn lại của Bức Thành Thánh Quang càng lúc càng ngắn. Mồ hôi túa đầy trên khuôn mặt Trần Xung, vẻ căng thẳng trên gương mặt anh dần biến dạng thành dữ tợn.
Anh gầm lên một cách bất cam, “Còn 2 phút! Mục sư, chuẩn bị phục hồi tinh lực cho tôi! Nếu không nghĩ ra cách, sau khi ⦗Bức Thành Thánh Quang⦘ vỡ, chúng ta chỉ còn đường liều mạng xông ra!
Sát thủ, quay về đội hình! Tôi sẽ phá đường ngay trước mặt, dẫn đầu xông pha, cậu phụ trách dọn sạch tàn binh sau lưng tôi!
Pháp sư, chuẩn bị tăng tốc!!”
Cao Tam Tuế siết chặt nắm đấm, khi anh vừa định mở miệng thì Trình Thực bỗng đứng phắt dậy, giọng hắn bình tĩnh như nước lặng:
“Anh có học qua ⦗Trị Liệu Quá Tải⦘ chưa? Tôi cần Lãng Khách Thời Gian tung một đợt tăng tốc diện rộng, cực kỳ rộng.”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn Trình Thực, ai nấy đều tưởng hắn đã nghĩ ra cách thoát thân, rối rít hỏi:
“Anh có cách à?”
“Anh định...?”
Cao Tam Tuế lập tức sáng mắt lên, hăng hái tiếp lời, “Không cần ⦗Trị Liệu Quá Tải⦘! Chỉ cần hồi đầy tinh lực cho tôi thì tôi có thể niệm ⦗Ma Thuật Quá Tải⦘!”
“Quá tải” nghĩa là vay mượn từ tương lai. ⦗Ma Thuật Quá Tải⦘ là cách thi triển phép thuật, bằng cách tạm thời rút cạn tiềm năng trong tương lai gần, anh có thể khuếch đại sức mạnh của kỹ năng hiện tại.
Trình Thực nheo mắt và nhìn Cao Tam Tuế một cách đầy tán thưởng. Quả nhiên, người đạt mốc 1900 điểm rất biết phối hợp.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu, “Chưa đủ. Tôi cần diện tích cực lớn. Nam Cung, cô làm được không?”
Nhìn đám Quỷ Sợ Hãi đang chen chúc ngoài màn chắn ánh sáng, Nam Cung nghiến răng gật đầu.
Không liều thì chết, giờ còn giữ gì được nữa?
“Làm... bây giờ?”
“Ngay bây giờ”, Trình Thực quả quyết đáp.
⦗Trị Liệu Quá Tải⦘ cũng là vay mượn tương lai, nhưng là vay mượn năng lực hồi phục, tức là tạm thời nâng giới hạn tinh lực, cực hữu dụng trong những tình huống sinh tử.
Nam Cung kiên nghị gật đầu và chậm rãi đứng dậy. Trước mặt bao người, cô từ từ cởi bỏ chiếc sơ mi đen kín đáo mà cô hay mặc, để lộ thân thể vốn bị che giấu phía dưới.
Ngay khoảnh khắc lớp áo rơi xuống–
Vô số vết thương xoắn xuýt như sâu độc bò loằng ngoằng hiện ra trên cơ thể cô.
Chúng phủ dày đặc từ cổ đến ngực cô, rồi kéo dài xuống hai cánh tay trắng nõn.
Thấy cảnh đó, Hạ Uyển nhíu chặt mày, đồng tử Cao Tam Tuế thì co rút dữ dội.
Trình Thực cũng hơi nhướng mày. Bất ngờ là hắn nhận ra thân phận thật của cô.
Cô ấy là tín đồ của [Mục Nát].
“Cô là ‘Mục Sư Đổi Máu’?!” Trần Xung bất ngờ la to.
[Mục Nát] là vị thần thứ hai trong Con Đường [Trầm Luân], Người đại diện cho điểm đến cuối cùng của sự mục nát, là phần kết thúc của vạn vật trong vũ trụ.
Thần dụ của Người là “Hãy mau mang vũ trụ về cát bụi”, nên tín đồ của Người thường dùng phương pháp tự thương tổn để hoàn thành Nghi thức.
Và đó cũng là cội nguồn sức mạnh của tín đồ [Mục Nát], họ phân rã càng nhanh thì nhận được hồi đáp từ thần lực càng lớn.
Vì vậy, các mục sư của [Mục Nát] thường được gọi là Mục Sư Đổi Máu, họ dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của đồng đội.
Càng bị thương, hiệu quả hồi phục cho người khác càng mạnh.
Dĩ nhiên, bị thương dữ quá thì họ vẫn chết. Bởi ý chí của [Mục Nát] là như vậy. Giữa tự sát và cứu người, cân bằng là bài toán mỗi Mục Sư Đổi Máu phải theo đuổi cả đời.
Nam Cung không phí lời.
Hai mày nhíu chặt, cô cắn răng rút từ hông ra một con dao găm có răng cưa.
Không chút do dự, cô rạch một nhát sâu hoắm lên bụng.
Sau đó là giữa hai xương sườn.
Rồi đến xương quai xanh, cô kẻ thêm một đường máu rợn người.
Sau khi ba lần dâng hiến hoàn tất, cô khẽ khàng niệm:
“Chúng sinh về mục rữa, vạn vật đều thối nát.”
Luồng ánh sáng sực mùi [Mục Nát] từ vết thương trên người cô bùng phát, hóa thành dòng suối ánh sáng trào ra, trực tiếp tuôn vào cơ thể Cao Tam Tuế.
Anh cảm giác như toàn thân ngập tràn sức mạnh. Tinh lực dâng cao vùn vụt, căng đến mức muốn gào lên như sói hoang trên đồi.
Dòng sức mạnh mãnh liệt ấy giúp đức tin của anh phục hồi đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút thôi.
Anh nhìn thẳng vào Trình Thực, từng chữ từng chữ nói ra như đinh đóng cột:
“Tôi có thể Tăng Tốc Quá Tải Trong phạm vi lớn, nhưng sau đó gần như chắc chắn tôi sẽ thành phế nhân... ít nhất là 12 tiếng. Trình Thực, chúng ta sống nổi đến lúc đó sao?”
Trình Thực mỉm cười, “Tôi không muốn chết. Cũng sẽ không chết.”
Trần Xung nghe hai người còn lải nhải thì khó chịu hét toáng lên:
“Ra vẻ ngầu lòi các thứ thì để sau, giờ lo làm việc chính đi! Mục sư, anh có cách gì thì nói mau!!”
Trình Thực gật đầu, hắn không chơi trò úp mở nữa mà nói dõng dạc:
“Thời điểm rất quan trọng, tôi cần mọi người nghe kỹ.
Ngay sau khi Bức Thành Tháng Quang tan, tôi cần đúng một giây để thi triển phép. Hạ Uyển, cô tranh thủ giúp tôi được không?”
Hạ Uyển tay nắm chặt mũi tên sau lưng, cô ngẩng đầu nhìn đám Quỷ Sợ Hãi đang gào thét bên ngoài màn chắn, rồi nghiêm túc gật đầu.
“Tôi có thể nuốt Hạt Giống Sinh Sôi để nhận được cái nhìn của Người. Khi sức mạnh [Sinh Sôi] dâng trào, tôi có thể bắn ra cùng lúc năm mũi tên.
Nhưng nhiều nhất, tôi chỉ có thể kéo dài được một giây.”
Đây là lần cô nói nhiều nhất, cũng là lần nghiêm túc nhất.
Trình Thực vốn đã đoán được cô sẽ chọn cách đó nên gật đầu nhẹ, đồng ý.
Trần Xung vẫn đang sốt ruột thì lại hét lớn:
“Anh là mục sư thì thi triển cái phép quái gì chứ?!”
“Đừng vội”, Trình Thực mỉm cười, quay đầu lớn tiếng gọi:
“Tống Á Văn! Tôi biết cậu có thể nghe được tôi! Nghe kỹ đây: sau khi tường chắn vỡ, việc đầu tiên là quay lại cạnh tôi và… chuẩn bị Tang Lễ Của Tử Thần!”
“Tang Lễ... Tang Lễ Tử Thần??”
Cả đội đồng loạt sững người.
Ngay cả Nam Cung, người đang cạn kiệt sức lực nhất, cũng mở to mắt kinh hãi.
“Vậy anh ta không thuộc phe đối nghịch… vậy cũng được…”
“Anh ta là Kẻ Tiễn Tử Vong ư?”
“Sao anh biết anh ấy là tín đồ của【Tử Vong】.”
Trình Thực mặc kệ sự nghi ngờ của đồng đội mình và tiếp tục nói:
“Tôi biết mọi người có rất câu hỏi nhưng đừng lo. Mọi người không cần lo về Khu Vực Chết. Mọi người chỉ cần giết càng nhiều kẻ địch, càng tốt.
Tống Á Văn, đây là thời khắc quyết định giữa sự sống và cái chết nên tôi không đùa đâu.”
Trần Xung lại một lần nữa lo lắng, “Lỡ anh ta…”
“Không, tín đồ của [Tử Vong] không chết dễ như vậy được, bởi vì Người Bảo Hộ của họ vẫn cần người loan báo niềm tin.”
Trình Thực cười và cố gắng xoa dịu bầu không khí nhưng vô dụng.
Thấy không có ai có khiếu hài hước như mình, khóe miệng hắn nhếch thành đường vòng cung và nói tiếp:
“Cao Tam Tuế, bước quan trọng nhất là sau khi tôi niệm chú, anh phải khiến cả khu vực này quá tải. Mục tiêu chính là phá hủy khu vực có thể càng nhiều càng tốt.”
Nghe vậy, biểu cảm Cao Tam Tuế thay đổi và đáp lại trong sự bỡ ngỡ:
“Sao cơ? Cả khu tàn tích này hả?”
Trình Thực nghiêm túc gật đầu, “Toàn bộ khu tàn tích!”
“Anh… mà 1500 điểm ư?”
Trình Thực giật mình, rồi mỉm cười và gật đầu, “1501.”
Rõ ràng là Cao Tam Tuế không hề tin. Sao một người chỉ có 1501 điểm trên thang lại có thái độ và hành động như vậy trong thời khắc sống còn này chứ?
Anh đã thấy một cao thủ to con 2000 điểm không nhịn được mà tiểu khi sắp chết.
“Tôi phải nhắc anh là năng lượng lấy từ tương lai sẽ có sự cân bằng. Nghĩa là phạm vi áp dụng càng rộng, thì chúng ta sẽ càng kiệt sức, thậm chí không thể cử động!
Anh có chắc làm muốn làm điều này không?
Vậy không khác gì tự sát cả, Trình Thực!”
Mặc dù Cao Tam Tuế cảm thấy Trình Thực đang che giấu thực lực, anh vẫn vô cùng sợ hãi. Nếu anh được quyền chọn, anh sẽ không làm vậy.
Bạn nên biết lí do Lãng Khách Thời Gian có thể làm T0 trong quá khứ là vì họ tua chậm kẻ thù, khiến bản thân nhanh hơn, và tạo thành sự vặn vẹo thời gian để phản ứng trước kẻ thù.
Nhưng nếu như mọi chuyện diễn ra ngược lại và họ lại là người bị tua chậm…
Chẳng phải là tự trói mình cho giặt sao?
“Tôi khá tự tin là anh không tính áp dụng nó lên mình!”, Trình Thực tủm tỉm nói.
“Được! Câu hỏi của tôi là, anh đang muốn làm cái quái gì thế?”, Cao Tam Tuế hỏi với một khuôn mặt nghiêm túc và ngờ vực, “Thân là một phần trong kế hoạch, tôi muốn biết anh muốn dẫn chúng ta đến con đường sống như thế nào.”
Nghe vậy, Trình Thực vui vẻ đáp:
“Tôi ư?
Tôi muốn tặng cho chúng một đứa con.”