Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 96

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 0

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Web Novel - Chương 13: Đây Là Lựa Chọn Của Số Phận

Mưa lửa thiên thạch bị gọi là cấm thuật, bởi vì thời gian thi triển ma pháp rất lâu, đủ để thiêu sạch mọi sinh vật trong phạm vi trúng đòn, kể cả mặt đất cũng bị đốt lõm xuống ba thước.

Bình thường thì không pháp sư nào đủ sức điều khiển một phép khủng như vậy.

Tuy nhiên, mưa thiên thạch là một trường hợp đặc biệt bởi vì nó không phải là tạo ra, mà là gọi đến.

Mặt trời đỏ rực ở cuối chân trời kia không phải là ma thuật, mà là thật!

Nó mang tên [Sự Phẫn Nộ Của Thù Hận], nó từng là Phụ Thần của [Hỗn Độn] và là Sứ giả của [Hỗn Loạn], nhưng về sau lại bị [Trật Tự] bắt nhốt. Từ đó trở thành vũ khí mạnh nhất mà Thần trao cho Thẩm Phán của Đức Tin dưới trướng.

Chỉ cần mở hé cánh cửa nhà giam ấy và nhắm đúng vị trí cần diệt, lửa giận bị dồn nén suốt bao nhiêu năm tháng của Sự Phẫn Nộ Của Thù Hận sẽ lập tức trút xuống như thác lũ.

Cho đến khi Hắn tỉnh lại, nhận ra mình đang vô tình làm lợi cho đám người của [Trật Tự], Hắn mới chịu dừng tay, khép cửa lại, rồi... tiếp tục tích giận cho một đợt sau.

Sự Phẫn Nộ Của Thù Hận, tùy tùng của [Hỗn Loạn], thủ lĩnh của [Hỗn Loạn], và tù binh của [Trật Tự].

Nghe thì dài, nhưng gói gọn lại chỉ có một câu: Trước mưa thiên thạch, phàm nhân không có cửa sống sót.

Cả nhóm do Trình Thực dẫn đầu vừa chạy chưa được mấy phút về phía ba giờ, thiên thạch đã nổ tung liên tiếp quanh họ.

Chẳng cần trúng đích, chỉ cần lửa và dung nham bắn ra cũng đủ khiến họ không bước nổi thêm bước nào.

"Không ổn rồi! Đường này tắc! Pháp sư!"

"Quay ngược thời gian!"

Mọi thứ lại đảo ngược, cảnh tượng lặp lại như cũ.

"1! Chạy!"

Cao Tam Tuế vừa mới bị kéo khỏi dòng thời gian thì đã bị Trần Xung xách lên như xách bao gạo, lao thẳng về hướng 1 giờ.

"Không đúng! Trần Xung, hướng 5 giờ!"

Trần Xung không thắc mắc, hai tay vung mạnh, mượn đà ném cả hai người xoay người lao ngược ra sau!

"Gì thế này?"

Cao Tam Tuế cau mày, "Chúng ta chết hai lần rồi."

Hạ Uyển bám sát phía sau. Trình Thực thì khẽ chau mày.

Hắn lật viên xúc xắc trong tay.

3 điểm.

"Đường này không được! Khói mù quá, chẳng thấy gì cả! Tống Á Văn đâu? Chỉ đường!"

"Tống Á Văn? Mẹ kiếp, chết rồi. Pháp sư, quay tiếp!"

"Thời gian... lùi lại!"

"Hướng 7 giờ! Trần Xung, quay lại!"

Xúc xắc: 4 điểm.

"Cẩn thận, Hạ Uyển!"

"Thời gian... lùi!"

"Hướng 9 giờ! Mau lên!"

Xúc xắc: 5 điểm.

...

Việc có thể liên tục ‘chạy thử’ trong ⦗Trận Địa Thời Gian⦘ chính là thứ khiến những kẻ theo [Thời Gian] đứng top.

Nhưng thần lực cũng có giới hạn. Khi thời gian bị nghẽn lại quá lâu, chính vị Thần mà họ thờ phụng cũng bắt đầu nổi cáu.

Thần mà hắt hơi một cái, phàm nhân phía dưới gánh đủ.

Vào lần thứ sáu quay ngược thời gian, ngay cả trí nhớ của Cao Tam Tuế cũng bắt đầu nhòe đi, dẫu cho anh có là tín đồ ruột của [Thời Gian] cũng vậy.

"Thời gian, quay ngược!"

"1! Chạy!"

Còn chưa kịp định thần sau cú giật ngược thời gian, anh đã bị Trần Xung kéo phăng đi.

Anh mở choàng mắt, đầu óc còn loạn choạng thì thốt lên, "Lại bắt đầu rồi..."

Trần Xung hỏi gấp, "Giờ sao? Đi hướng nào?"

Cao Tam Tuế tuyệt vọng, "Tôi nhớ từng cảnh chết của mọi người... nhưng lại quên mất chúng ta đã thử mấy lần... cũng quên luôn đường nào mới đúng."

Trần Xung nghe mà lạnh sống lưng.

Điều khiển thời gian mà còn lạc trong vòng lặp, tức là họ đã thất bại quá nhiều lần.

Nhưng Trần Xung là kẻ không cam chịu thua. Anh hét lên, "Tỉnh táo lại! Nhìn đường! Nhớ lại từng chỗ mình chết, đối chiếu lại với cảnh thực, biết đâu còn đường!"

Nam Cung cũng sốt ruột. Cô thấy Cao Tam Tuế như người mất hồn, liền rút thẳng gai độc bên hông, đâm vào bụng mình một nhát.

Ngay sau đó, ánh sáng trị liệu tuôn xuống đầu Cao Tam Tuế, kéo anh khỏi cơn mê.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô, anh gật đầu, "Được! Để tôi nhớ!"

Nhưng ngay lúc đó, Trình Thực bỗng quát lên:

"Sai rồi! Đây là lần thứ sáu rồi! Hướng mười một giờ! Trần Xung, đổi hướng!"

Trần Xung đang lao phía trước, chưa kịp hỏi thì thấy Hạ Uyển đã ngoặt người rẽ theo.

Cao Tam Tuế cũng đứng sững. Anh hoàn toàn không hiểu vì sao Trình Thực lại biết rõ đây là lần thứ sáu.

Một người theo [Sinh Sôi], sao lại tỉnh táo trong mê cung thời gian?

Thật sự là Trình Thực không có cách nào để giữ trí nhớ.

Trình Thực chỉ là một người chơi bình thường. Thứ giúp hắn tỉnh táo là viên xúc xắc trong tay.

Trần Xung cúi nhìn ánh mắt ngơ ngác của Cao Tam Tuế, bèn gằn giọng:

"Được rồi, nghe anh!"

Anh không do dự. Trong đầu anh, từ lúc Trình Thực lên tiếng, nghĩa là hắn đã có cách phá vòng lặp.

Vì đó là người đạt 2000 điểm.

Mà người 2000 điểm... không thể là loại ăn may.

Trình Thực thực ra không dám chắc hướng mười một giờ có đường thoát, nhưng hắn biết rõ: mọi hướng khác đã thử hết rồi. Không ăn thua.

Hắn vuốt ve từng mặt của viên xúc xắc trong lòng, lặng lẽ lật nó sang mặt số 6.

Lần thứ 6 rồi, đây đã là lần thứ 6.

Nếu còn phải đếm tiếp, thì chẳng những phải lật dọc mặt xúc xắc nữa đâu…

Hạ Uyển cõng Trình Thực trên lưng mình mà lao đi vun vút. Nhờ hiệu quả của việc được trị liệu liên tục và thiên phú thợ săn, đôi chân dài sải rộng, cô băng qua biển lửa chẳng khác nào đi trên đất bằng.

Nhưng vẻ nặng nề trên gương mặt cô nói với Trình Thực rằng, cô không hề lạc quan về con đường này.

“Trình Thực, anh chắc chắn là hướng này không?”

Trình Thực thật thà lắc đầu:

“Không chắc.”

“Vậy anh…”

Trình Thực nở nụ cười sáng lạn, “Đây là lựa chọn của【Số Mệnh】!”

Hạ Uyển trừng to mắt, đồng tử co rút, khi cô vừa định hỏi thêm thì một thiên thạch lửa bùng nổ đã bổ thẳng xuống đầu cả nhóm.

Ầm——

“…”

Ngay trước khi nhắm mắt, Trình Thực siết chặt xúc xắc trong tay, chửi một tiếng:

“Đệt Mẹ nó.”

“…Thời gian…ngược lại!”

Mọi người lại trở về điểm khởi đầu, vẫn là khung cảnh quen thuộc. Trần Xung không chút do dự lao về hướng 1 giờ.

Cao Tam Tuế vẫn thất thần, Nam Cung vẫn căng thẳng, Tống Á Văn vẫn xông lên dẫn đầu.

Chỉ có Trình Thực nhìn chằm chằm mặt số 6 trên xúc xắc, hắn trầm mặc, không nói gì.

Không thoát được. 

Sáu hướng đều thử qua rồi, họ không có đường sống.

Trong lòng hắn mơ hồ bực bội, nhưng tay không ngừng nghỉ. Ngón cái bật nhẹ, xúc xắc bị búng lên cao, rồi hắn nhanh chóng đưa tay chụp lại khi nó rơi xuống.

Hạ Uyển nhận ra động tác phía sau lưng, vừa sải bước chạy vừa nghiêm giọng hỏi:

“Sao thế?”

Trình Thực mở bàn tay, thấy mặt số 1 lộ ra thì hắn liền thở dài như cam chịu.

“Chúng ta thất bại 6 lần, nhưng chỉ dẫn của số mệnh cho tôi… quả thật là hướng 1 giờ.”

Cảm xúc trong lòng Hạ Uyển nhất thời hỗn loạn, không biết nên đau buồn vì thất bại 6 lần, hay nên vui mừng vì cái gọi là “chỉ dẫn của số mệnh”.

“Ý anh là… hướng 1 giờ là đúng?”

Cô dường như bắt đầu tin tưởng Trình Thực vô điều kiện.

Trình Thực bĩu môi, chửi thề:

“Nhưng tôi cứ cảm thấy [Số Mệnh] là con đũy!”

Hạ Uyển mở to mắt, khó tin mà ngoái lại nhìn Trình Thực.

Câu nói này, trước khi Thần giáng lâm thì chẳng có vấn đề gì, nhưng sau khi Thần giáng trần…

Nói thế này đi… Hiện tại có một vị thần và tên của Người ấy chính là【Số Mệnh】.

“Đệt mẹ nó, tin [Số Mệnh] chẳng bằng tin tôi là Tần Thủy Hoàng! Hạ Uyển, ngược hướng, 7 giờ!”

Trình Thực lựa chọn phản nghịch lại【Số Mệnh】.

Câu nói ấy vang lớn đến nỗi cả Trần Xung cũng nghe thấy.

Giống như Hạ Uyển, trong lòng Trần Xung có rất nhiều nghi ngờ, nhưng anh không do dự chút nào, lập tức quay đầu chạy theo Hạ Uyển.

Không chạy bao lâu, Cao Tam Tuế phát hiện con đường này giống hệt một đoạn trong mảnh ký ức của mình.

Điều đó có nghĩa là, bọn họ đã từng thất bại ở hướng này.

Nếu không có gì bất ngờ, ba giây nữa, sẽ có một thiên thạch rơi xuống ngay phía trước bên phải Hạ Uyển, nổ tung mặt đất, khiến Hạ Uyển và Trình Thực rơi xuống hố.

Sau đó, anh sẽ lại phải nghịch chuyển thời gian.

Ngọn lửa hy vọng trong lòng Cao Tam Tuế càng thêm lụi tàn. Anh bắt đầu đếm ngược, chờ đợi một lần nữa bị cuốn vào dòng sông thời gian.

3

2

1

“Thời gian…ngược…hử? Hử hử hử???”

Vậy mà…

Chẳng có gì xảy ra.

Cao Tam Tuế nhìn Hạ Uyển phía trước vẫn sải bước vững vàng băng qua biển lửa và khói, đôi chân vượt thẳng về phía xa.

Cả khuôn mặt anh sững sờ.

Sao có thể?

Trong ký ức, thiên thạch lẽ ra phải rơi xuống lại biến mất, không chỉ vậy, mà cả hướng 7 giờ tuyệt nhiên không có lấy một thiên thạch nào giáng xuống.

Phía trước bầu trời bỗng trở nên quang đãng, trên đầu không hề có thiên thạch, ngay cả ngọn lửa cũng tránh xa nơi này.

Khung cảnh kỳ dị ấy, đặt trong bức tranh tận thế mưa lửa, giống hệt như có ai đó dùng cục tẩy, dọc theo vị trí 7 giờ mà xóa đi một đường trắng tinh không chút tì vết.

Đối với “người họa sĩ” mà nói, con đường trắng này có thể là do Người tiện tay vẽ ra, nhưng với sáu người Trình Thực trong bức tranh, nó lại là lối thoát sống còn!

Cả bọn trong kinh hãi và run sợ liều mạng tăng tốc, chạy theo vệt trời quang, sau gần một giờ cắn răng kiên trì, cuối cùng, bọn họ đã thoát khỏi phạm vi oanh tạc của mưa thiên thạch.

Ngay khi thoát ra, bức tranh mưa lửa từng bị “tẩy đi” lại được bổ khuyết trở lại.

Cao Tam Tuế liếc nhìn đồng hồ bỏ túi trong tay, vừa đúng sáu tiếng trôi qua, ngay tại giờ chẵn, ⦗Trận Địa Thời Gian⦘ cũng kết thúc. Một luồng sức mạnh luân chuyển của thời gian tan ra khỏi cơ thể bọn họ.

Lần nghịch chuyển cuối cùng, mơ hồ khắc dấu lên dòng sông thời gian.

Mọi người quay đầu nhìn lại con đường vừa thoát ra, y hệt trước đó, thiên thạch vẫn rơi như mưa, ngọn lửa tung tóe như nham thạch!

“Đây là…”

“Sao có thể!?”

“Tại sao lại có một con đường sống??”

“Thần tích… đây là kỳ tích của Thần…”

Tất cả đều chết lặng, ngây ngốc nhìn Trình Thực, gương mặt họ viết đầy sự chấn động và khó lòng tin nổi.

“Đây rốt cuộc là… vật phẩm gì? Thứ này còn có thể gọi là vật phẩm sao?”

“Anh Trình, đừng nói với tôi là anh thật ra là người chơi 2400 điểm nhé?”

“Anh……”

Đặc biệt là Hạ Uyển, chỉ có cô biết rõ Trình Thực đã làm sao đưa ra quyết định, chọn hướng 7 giờ để dẫn họ thoát khỏi biển lửa.

“Tại sao?”, Cô thầm nghĩ trong lòng, nhưng chưa từng dám hỏi một câu, “Chẳng lẽ chỉ vì Trình Thực chửi 【Số Mệnh】 là con đũy?”

Trình Thực nhìn thiên thạch ở chân trời rơi xuống, đầu óc cũng hơi không xoay kịp.

“Lần thứ hai rồi…”

Hắn lặng lẽ nói trong lòng.

‘Chẳng lẽ mình thật sự có thiên phú ẩn giấu nào đó? Hơn nữa khẩu hiệu khởi động còn là ‘【Số Mệnh】là con đũy’ à?”