Thời gian quay ngược đôi chút, khi Trình Thực thốt lên câu: “【Số Mệnh】 là con đũy.”
Trên bầu trời Vùng Đất Hy Vọng, ở cõi không gian mà phàm nhân chẳng thể với tới, ba cặp mắt đồng loạt mở ra.
Cặp đầu tiên là một đôi mắt lệch màu, mắt trái cháy rực lửa, mắt phải đỏ lòm như máu tuôn.
Ngay khi cặp mắt ấy hé mở, một khúc nhạc hùng tráng vang lên giữa hư không, mỗi nốt nhạc như đánh vào linh hồn, khiến người nghe sục sôi khí thế.
“Đây là... thử thách của ta... các ngươi... phá vỡ quy tắc...”
Cặp thứ hai lạnh lẽo, không hề có chút cảm xúc. Tròng mắt trắng của Y phủ kín những vòng xoáy hỗn loạn, con ngươi Y như bầu trời đêm khảm đầy vì sao rời rạc.
Chỉ cần nhìn vào thôi, cũng khiến linh hồn người đối diện như bị kéo tuột vào đáy hư vô.
Y liếc mắt nhìn kẻ vừa nói, lạnh nhạt cất lời:
“Chẳng lẽ ngươi và【Trật Tự】đổi vai cho nhau rồi à?”
“...”
Rõ ràng là một cú ‘đâm móc họng’, và quả thật, cú châm chọc này mạnh mẽ đến mức đối phương cũng phải nghẹn lời.
Khi hai bên đang giằng co, con mắt thứ ba cong khóe mắt lên, bật cười khẽ.
Trông Y khá giống con mắt thứ hai, chỉ khác ở ánh sáng phía trong sống động hơn, cũng... giống ánh nhìn của con người hơn.
Y chẳng lên tiếng, chỉ cười, nhìn cả hai cứ như đang xem trò vui.
Cặp mắt thứ nhất: “Ngươi tới... để làm gì...”
Cặp mắt thứ hai: “Ta nghe thấy một lời báng bổ, cảm nhận được [Số Mệnh] bị phê phán. Ta tới để thi hành quyền của mình trục xuất kẻ tội đồ ngu muội.”
Cặp mắt thứ nhất: “Đây là... thử thách của ta... các ngươi... phá vỡ quy tắc...”
“...”
Lần này, bên kia câm nín.
Con mắt thứ ba bỗng cười phá lên:
“Thú vị thật đấy. Một con khờ chỉ tin mù quáng vào bản thân, một gã chỉ biết đánh trận còn ngoài ra thì nói chuyện như cái máy... Ha ha ha!”
“Ngươi thấy buồn cười ư?” - Cặp mắt thứ hai.
“Không phải à?” - Cặp mắt thứ ba.
Đoi mắt thứ hai nheo lại, ánh nhìn của Y lạnh băng, “Ngươi tới vì gì?”
“Còn ngươi tới vì gì?”, căp mắt thứ ba hỏi lại cặp thứ hai.
“Hắn thờ ta, rồi lại báng bổ ta. Ta có quyền hủy tư cách của hắn. Hay ngươi định phá Hiệp Ước để bảo vệ hắn?” - Cặp mắt thứ hai.
“Nhưng ta giành được hắn rồi, nên hắn là người của ta. Hay ngươi định phá Hiệp Ước để đuổi hắn đi?” - Cặp mắt thứ ba.
Đôi mắt xuyên thấu hư vô lại liếc qua lần nữa, rồi sau một thoáng im lặng, cũng chầm chậm tan biến.
Con mắt thứ ba lại bật cười, như thể chẳng buồn quan tâm.
“Ngươi tới... làm gì...”, đôi mắt thứ nhất hỏi.
“Ta hả? Tất nhiên là đến để cục cưng - tín đồ dễ thương của mình rồi.”
Vừa dứt lời, một ngón tay trắng trong như ngọc vươn ra, xuyên qua vô số tầng không gian, đặt lên bầu trời ngay trước mặt Sự Căm Phẫn của Hận Thù.
Chỉ bằng một cái chạm nhẹ, những vầng lửa đang gào thét trên trời lập tức co rút lại như bị bóp nghẹt.
Sự Căm Phẫn của Hận Thù giận dữ đến run người, nhưng khi nhìn thấy con mắt sau ngón tay ấy, toàn bộ cơn thịnh nộ lập tức tiêu tán, thân hình khổng lồ của Hắn khẽ run một nhịp.
Hắn âm thầm siết chặt cánh cửa đang hé, và kể từ đó, không một quả thiên thạch nào còn rơi xuống khu vực được ngón tay chỉ vào.
Con mắt đầu tiên mở to thêm chút nữa, lửa trong mắt rít gào, máu sôi sùng sục.
“...ngươi... phá vỡ quy tắc...”
Con mắt thứ ba chớp chớp:
“Rồi sao nào?”
“...”
Mắt lửa máu lặng im một hồi rồi cũng lặng lẽ tan biến.
“Phì. Tín đồ của ngươi đang thi nhau nổi loạn chỉ để được thấy mặt ngươi. Vậy mà ngươi - kẻ đội danh hiệu【Chiến Tranh】lại không dám đối đầu với ta, một lần thôi cũng không.”
“...Hiệp Ước... không thể phá...”
“Chán ngắt.”
Y liếc lên bầu trời xa xăm, rồi cũng tan biến như chưa từng xuất hiện.
...
Cả nhóm người đều đã kiệt sức, nhất là Trình Thực và Hạ Uyển.
Khi chắc chắn rằng mình đã thoát nạn, chẳng ai muốn nhích thêm nửa bước, chỉ nằm dài trên đất thở hổn hển.
Trình Thực được Nam Cung trị liệu dọc đường nên tạm ổn. Khổ nỗi, người bị hắn vác theo là Nam Cung, lúc này mặt mày trắng bệch như xác chết bị kéo lê.
Còn Hạ Uyển, nhờ Trình Thực liên tục chữa trị, lại quay về trạng thái ‘bụng to còn hơn mặt’ như mẹ bầu sắp sinh.
Muốn giải quyết chuyện này, thì vẫn phải nhờ đến tay lão luyện như Tống Á Văn.
Cậu tự giác lẩn đến bên cạnh Hạ Uyển, mỗi khi chỗ nào trên người cô toạc ra một thứ gì đó quái đản, cậu sẽ lập tức vung đao chém luôn cái ‘sinh vật’ chưa kịp mở mắt ấy.
Vừa chém, cậu vừa làu bàu:
“Tại sao mấy thứ con nít sinh từ [Sinh Sôi] lại trông kinh dị đến vậy? Chẳng lẽ mấy vị Thần chính thống đều thích kiểu này sao?”
Hạ Uyển chỉ mím môi không đáp mà quay đầu nhìn Trình Thực.
Ánh mắt cô rất rõ ràng, “Anh Trình điểm cao hơn, hiểu nhiều hơn tôi.”
Thực ra, chẳng ai thảo luận gì về [Sinh Sôi] trong kên đức tin của hắn, nên hắn cũng không biết nguyên nhân thực sự là gì.
Nhưng Trình Thực vẫn rất chắc chắn mà đáp, chỉ là vẻ mặt hắn trông hơi kỳ lạ:
“Nếu cậu chưa được sinh ra, mà cậu có cơ hội tự chọn dáng vẻ cho mình, cậu sẽ chọn thế nào?
Những đứa bé thờ phụng ‘Đấng Tối Cao’ này cũng chỉ đang cố gắng biến thành hình dáng mà Người sẽ yêu thích thôi. Chỉ là...
Chúng không biết [Sinh Sôi] thích hình dáng gì, nên bắt đầu... tưởng tượng.
Kết quả thế nào thì mọi người cũng thấy rồi đấy.”
Đây là lần đầu tiên cả nhóm nghe một lý do kiểu này, nhưng Trình Thực nói với giọng điệu tự tin đến lạ thường, như thể hắn thật sự nắm rõ mọi chuyện vậy.
Và trong hoàn cảnh hắn hết lần này đến lần khác kéo cả đội ra khỏi cửa tử, chẳng ai thấy lý do để nghi ngờ lời hắn nói cả.
Chỉ có mỗi Cao Tam Tuế là trợn to mắt, lại lần nữa xác nhận:
“Trong hiểu biết của tôi, sự đồng thuận của người chơi thuộc về [Sinh Sôi] là: bọn trẻ sơ sinh từ lâu đã biết được dung mạo của [Sinh Sôi], nhưng với năng lực của chúng, nhiều nhất chỉ có thể tái hiện lại một phần mà thôi.
Còn ý anh nói lại hoàn toàn khác. Ý anh là, ngay cả những đứa trẻ sơ sinh được sinh ra dưới ảnh hưởng của [Sinh Sôi] cũng chẳng biết dung mạo của Người ư?
Cái này là thật sao?”
Mọi ánh mắt dồn cả về phía Trình Thực, chờ câu trả lời.
Sở dĩ ai cũng để tâm, là bởi đáp án này liên quan trực tiếp đến mối quan hệ giữa Thần Linh và Tín Đồ.
Nếu như trẻ sơ sinh biết rõ diện mạo của [Sinh Sôi] và cố gắng tái hiện, điều đó chứng tỏ thần minh sẵn sàng chấp nhận sự kính ngưỡng từ tín đồ. Như vậy, lời đồn “thân cận cùng thần, tự cứu lấy mình” có lẽ sẽ trở thành sự thật.
Nhưng nếu ngay cả trẻ sơ sinh cũng không biết hình dạng thật sự của [Sinh Sôi], chỉ đang cố gắng làm vừa lòng Ngài, thì mối quan hệ giữa Thần Linh và Tín Đồ sẽ lạnh lùng hơn nhiều.
Mà lạnh lùng, nghĩa là người và thần vốn khác biệt.
Kẻ cầu xin ban ơn từ Thần Linh, có lẽ vĩnh viễn chỉ là con cờ mắc kẹt trong trò chơi của các vị thần, phải sống lay lắt cho qua ngày.
Trình Thực thật ra cũng chẳng biết lời mình nói là thật hay giả, nhưng dối trá từ lâu đã trở thành “thói quen” và “xiềng xích” của hắn. Dù đôi khi hắn chẳng muốn lừa gạt, cái miệng lại tự có ý kiến riêng.
Hắn nặn ra một nụ cười gượng gạo, giọng nói chắc nịch:
“Tuyệt đối chuẩn xác.”
Hạ Uyển hơi khựng lại, nhìn những ‘sinh mạng’ tua tủa từ thân thể mình mọc ra, ánh mắt cô run lên kinh ngạc:
“Anh... từ đâu biết được điều đó?”
Trình Thực nở nụ cười thần bí, “Bí mật.”
Hạ Uyển khẽ gật đầu, ra vẻ suy nghĩ, không truy hỏi thêm.
Ngược lại, Tống Á Văn bỗng bật ra một câu:
“Anh Trình, chẳng lẽ anh là Người Được Chọn của [Sinh Sôi] à?”
Người Được Chọn chính là những người chơi đứng hạng nhất trong bảng Thang Khán Giả của từng đức tin.
Trình Thực ngớ người, vội xua tay phủ nhận:
“Tôi còn cách vị trí đầu bảng xa lắm. Có mà ngửa cổ gãy cả gáy cũng chẳng nhìn thấy chân người ta.”
Nói xong, Hạ Uyển và Nam Cung cùng liếc xuống chân hắn, trong đầu lóe lên cùng một ý nghĩ:
‘Lẽ nào Trình Thực thật sự là Người Được Chọn của [Sinh Sôi]? Chỉ có Người Được Chọn mới có thể nghĩ ra cách thoát hiểm hoang đường đến vậy…’
Trình Thực đoán được họ đang nghĩ gì, theo bản năng co rụt cổ, tiếp tục chối lia lịa.
Thế nhưng Hạ Uyển thì vẫn chẳng tin. Cô len lén liếc sang bảng Thang Khán Giả của [Sinh Sôi] và [Ô Uế], thấy người đứng hạng nhất trong đức tin [Sinh Sôi] có ID là “Chuyên trị vô sinh”.
“...”
Khí chất của cái ID này thật sự rất giống Trình Thực.
Thấy câu chuyện xoay vòng quanh Trình Thực mãi, Trần Xung, người đã nghỉ ngơi hồi sức được đôi chút, bèn có trách nhiệm lên tiếng cắt ngang:
“Ờ... hay là ta tìm chỗ an toàn trước, rồi hãy bàn chuyện Người Được Chọn sau?”
“A, phải rồi phải rồi, giữ mạng quan trọng hơn.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi phá lên cười.
Niềm vui sống sót sau tai kiếp cuối cùng cũng bùng nổ.
“Thông thường, một khi đã phá được đề mục của thử thách, độ nguy hiểm sẽ giảm mạnh. Nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận.
Đi về phía đông nam đi. Dựa vào bản đồ chiến trường của Lục Địa Hy Vọng, hoặc căn cứ theo hướng tiến quân của bầy khủng bố ma, thì đông nam đều nằm ngoài tâm xoáy chiến tranh.”
“Cứ đi thêm một đoạn, có khi sẽ thấy được dãy núi Bão Tuyết. Nơi đó biết đâu tránh được mọi xung đột, giúp chúng ta cầm cự đến lúc thử thách kết thúc.”
Cao Tam Tuế lấy lại vẻ điềm tĩnh và sự am hiểu sâu rộng, dìu Trần Xung và dẫn đầu cả nhóm rẽ về hướng đông nam.
Tránh khỏi cơn mưa thiên thạch lửa, tâm tình mọi người rõ ràng đã phấn chấn hơn nhiều, nhưng sự cảnh giác vẫn không hề bị buông lơi.
Dọc đường đi, Trần Xung xông lên tiền tuyến, Tống Á Văn quan sát xung quanh, Cao Tam Tuế điều phối từ trung tâm, Nam Cung vừa uống dược phẩm, vừa tranh thủ trị liệu cho Hạ Uyển.
Còn Trình Thực...
Thì chẳng khác nào một ông già lần đầu đi theo đoàn du lịch, hăng hái muốn biết hết thảy mọi điều về Lục Địa Hy Vọng, túm chặt ‘hướng dẫn viên’ Cao Tam Tuế mà hỏi không ngừng.
Nghiên cứu lịch sử vốn có thể giúp gia tăng tỷ lệ sống sót trong thử thách. Trước đây hắn không quan tâm, vì kênh tín ngưỡng chẳng có thông tin nào hữu ích, kênh nghề nghiệp thì thật giả lẫn lộn, nên chỉ đọc lướt qua.
Giờ hiếm hoi có được một ‘cuốn sách lịch sử sống’ trước mặt, tất nhiên hắn chẳng chịu bỏ lỡ, hỏi lia lịa như bắn súng.
Chẹp chẹp, hình dạng của【Sinh Sôi】khó tả lắm. Khi người chơi gọi các Vị Thần thì là 'Người' trong cả lời thoại và mạch truyện, còn khi các Vị Thần nói chuyện với nhau thì tôi dùng là 'y' trong câu kể, còn khi họ xưng hô với nhau thì là 'ta - ngươi'. Giữ đúng sự trung tính cho các Vị Thần như cách bản Eng hay dùng từ 'He'. (P/s: chữ He này k phải là chỉ 'anh ấy', mà Ngài ấy, Người ấy như cách các tín đồ gọi Chúa bên Kitô Giáo ấy.) Thông tin thêm về đại từ xưng hô 'y':