Trước khi Hạ Uyển ‘sinh nở’, Trình Thực đã kịp tung cho cô một phát trị liệu.
Do trong bụng Hạ Uyển là đa thai, nên cú hồi máu này cực kỳ hiệu quả, trực tiếp nạp đầy thanh trạng thái cho cô.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa: đám ‘con’ sắp chào đời sẽ vô cùng khỏe mạnh.
Cả nhóm vừa cắm đầu chạy trối chết, mà chưa kịp xa được bao lâu, mấy sinh vật được thai nghén trong người Hạ Uyển đã không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Được Hạt giống [Sinh Sôi] xúc tác, ‘thai nhi’ hình thành trong bụng Hạ Uyển không ai cần đỡ đẻ hay trợ sinh. Chỉ một lúc sau, từng khối u bướu lồi lên khắp người Hạ Uyển bắt đầu bục ra, bắn ra những thứ sinh vật nửa thịt nửa cây, tua tủa như dây leo quái đản.
Tin tốt là: đám dây leo đó không mạnh. Tống Á Văn có thể một mình giải quyết chúng.
Tin xấu là: Hạ Uyển thì qua được cơn nguy, nhưng Nam Cung thì không.
Cô lim dim mắt, toàn thân phát sốt. Vết thương dưới bụng và giữa các xương sườn vẫn tiếp tục mục rữa, tỏa ra mùi đặc trưng của [Mục Nát]. Cô trông như chỉ có thể thở ra, chứ không hít vào được nữa.
“Cứ thế này thì Nam Cung sẽ chết.”
Dù gì cũng là đồng đội vừa cùng nhau vượt qua sống chết, trước mắt vẫn còn tận nửa ngày thử thách, không ai muốn tổn thất người vào lúc này.
Đã sống sót khỏi trận vây quét của quân đoàn Quỷ Sợ Hãi, mà lại chết giữa đường vì mất máu thì quá lãng phí rồi.
Trần Xung khựng lại, anh quăng Cao Tam Tuế đang được cõng trên lưng xuống đất, rồi nói với Trình Thực:
“Cơ thể Nam Cung không chịu nổi hồi máu của [Sinh Sôi] đâu. Hay là anh buff cho pháp sư, bảo anh ta dùng ma thuật thời gian để gắng giữ mạng cô ấy lại đi.”
Cao Tam Tuế rất muốn làm thế, nhưng anh là pháp sư, không phải mục sư. Anh cũng chẳng phải Thi ca, anh không có mấy trò hồi máu, nâng buff như họ.
Trình Thực nhìn quanh, thấy nét mặt ai nấy đều lộ vẻ u ám, hắn bèn thở dài.
Hắn rút một chai thuốc màu đỏ sậm từ cái kho mini của mình.
“Cái này là gì vậy?”, Tống Á Văn nhanh mắt nhào tới, hình như cậu ngửi thấy mùi [Tử Vong] trong đó.
“Sự Khinh Thường của Người Chết’ một loại thuốc cấp A, được chiết xuất từ tín đồ thành kính nhất của [Tử Vong].
Những kẻ thay mặt Thần cho rằng, có người không xứng đáng được chết, nên đã rút sự khinh bỉ này ra, điều chế thành thuốc. Nó được dùng để trừng phạt những kẻ vi phạm trọng tội.
Ai uống vào sẽ bị tước quyền tiếp cận [Tử Vong], không thể nghe giáo huấn từ Người.”
Vừa nói, Trình Thực vừa đổ hết lọ thuốc đó lên người Nam Cung.
“Chỉ cần hòa vào máu, thì dù có trọng thương cũng không chết được. Nhưng thuốc không có hiệu quả hồi máu nào đâu, nó chỉ đơn giản là trì hoãn cái chết thôi.”
“Hả? Trên đời tồn tại cả thứ như vậy luôn à?”, Tống Á Văn to mắt, nhanh tay định chụp lấy một giọt để ‘nghiên cứu’...
Bốp.
Trình Thực đập tay hắn, bực bội nói:
“Chỉ cần thiếu một giọt là mất tác dụng. Cậu muốn cô ấy chết à?”
Nghe vậy, mặt Tống Á Văn lập tức đỏ bừng:
“Tôi... tôi chỉ chưa thấy bao giờ! Xin lỗi Nam Cung, tôi không cố ý...”
Nam Cung lúc này đã gần như không còn sức để nói, cô chỉ yên lặng nhìn chất lỏng đỏ sẫm ngấm vào cơ thể mình...
Cô chẳng có cảm giác gì cả.
“Cái này... thật sự có tác dụng sao?”
Trình Thực liếc cô một cái, hừ khẽ:
“Có. Và còn đắt nữa. Khi nào khỏe lại, nhớ trả tiền đấy.”
Nam Cung nghiến răng, nặng nề gật đầu:
“Được!”
Hạ Uyển thì mới vừa ‘đẻ’ xong, trên người cô cũng đang rỉ máu liên tục, nhưng cô là tín đồ của [Sinh Sôi]. Do cô có sức đề kháng đặc biệt cao với sức mạnh của [Sinh Sôi], nên Trình Thực chỉ tung cho cô một cú hồi máu, khỏi cần dùng thuốc.
May mắn là, lần này không cô “dính”.
Nhìn Trình Thực đơn giản tung hai chiêu là cứu được hai mạng người, Trần Xung nghiêm túc hỏi:
“Trình Thực... rốt cuộc anh bao nhiêu điểm?”
“Tôi hả…”
“Cái điểm 1501 mà anh khoe thì không tính.”
“…”
Trình Thực nhìn quanh một lượt, phát hiện ánh mắt ai cũng chứa đầy ngờ vực, cuối cùng, hắn vẫn tiếp tục mặt dày mà nói:
“Tôi thật sự chỉ có 1501.”
Trần Xung chẳng tin chữ nào, trầm giọng:
“Anh nghĩ tôi ngu chắc? Chuỗi trị liệu vừa nãy ít nhất phải là thiên phú cấp S, anh lại còn có hai chai Khinh Thường Người Chết nữa chứ, anh...
Dưới 2000 điểm thì tôi cạo đầu luôn!”
Điểm khởi đầu trên Con Đường Đi Đến Thần là 1000. Nếu người chơi có điểm thấp hơn thì sẽ chết ngay.
Trên 1200 thì có thể mở khóa thiên phú B.
1600 trở lên có thể mở thiên phú A.
Chỉ khi trên 2000 điểm, người chơi mới có khả năng xuất hiện thiên phú cấp S.
“Rồi rồi rồi, mấy người muốn đứng đây đoán điểm hay là đi tiếp với tôi?”
Trình Thực không buồn giải thích, hắn bế Nam Cung lên, rồi dẫn đầu đoàn mà đi tiếp.
Cả nhóm liếc nhau mà thở dài vô vọng, họ chỉ còn cách đi theo thôi.
Đâu ai dám làm ép cao thủ nói thật đâu? Đương nhiên là họ phải nghe lời hắn rồi!
Tống Á Văn thì bản tính thích lắm lời, cậu cứ hỏi cả quãng đường y như cái đài phát thanh:
“Anh Trình ơi, thiên phú của anh là gì thế, tiết lộ một tí đi~”
“Anh Trình anh bao nhiêu điểm thật vậy trời?”
“Anh Trình, còn chai nước đỏ nào nữa không, em đổi đồ lấy một ít được không~~”
“Anh Trìnhhhh.”
Đến mức Trình Thực không nhịn được nữa, hắn quay đầu hỏi:
“...Tôi tưởng sát thủ thì thường ít nói lắm mà?”
Tống Á Văn nháy mắt cười toe toét:
“Em đây là sát thủ ngược đời á, giờ người ta chuộng phong này cách đó, cao thủ!”
“…”
...
May mắn là, suốt 1 tiếng đồng hồ sau, quân đoàn Xương Trắng không cử thêm lực lượng truy kích nào tới.
Trình Thực dẫn cả nhóm đi qua nửa vùng bình nguyên không nơi ẩn náu, cuối cùng, hắn cũng thấy được một mảnh rừng rậm rạp.
Tống Á Văn, người ríu rít suốt cả quãng đường, tự nguyện đi trinh sát. Cậu phát hiện đây là khu vực từng bị Mộc Tinh Linh bỏ hoang. Ngoài căn nhà cây mục nát thì chỗ này không còn bất kỳ sinh vật nào nữa.
Trình Thực và Trần Xung thở phào nhẹ nhõm, vội vã dẫn theo người bị thương và chui vào trong rừng.
Trạng thái của Cao Tam Tuế được ổn định đầu tiên. Anh đã tiêu hao quá nhiều tinh lực. Cả cơ thể anh kiệt quệ, từng thớ cơ đều mất đi khả năng kiểm soát, chỉ còn có thể líu ríu dùng cái miệng để kể với mọi người những gì mình biết về Mộc Tinh Linh.
“Mộc Tinh Linh là tín đồ của [Phồn Vinh], là một bộ tộc vĩnh viễn thuộc phe trung lập. Bọn họ tôn thờ thiên nhiên, chưa bao giờ sống chung với các chủng tộc khác. Được họ chọn làm nơi trú ngụ, thì ít ra, chúng ta có thể biết rằng, nơi này tương đối an toàn.”
Nghe xong, Tống Á Văn không khỏi hiếu kỳ:
“Đã an toàn thì tại sao bọn họ lại bỏ đi?”
“Tôi nói là tương đối thôi. Trước chiến tranh, nơi này chắc chắn an toàn, nhưng từ khi Quân Đoàn Xương Khô phát động chiến tranh ở Lục Địa Hy Vọng, thì không còn chỗ nào là tuyệt đối an toàn trên lục địa này nữa.”
Lúc này, để giữa cẩn giác, Trần Xung canh giữ bên ngoài ngôi nhà trên cây. Anh hơi nhíu mày, quay đầu hỏi:
“Tôi luôn nghe người ta nói Quân Đoàn Xương Khô gây chiến với Lục Địa Hy Vọng, nhưng nguyên nhân là gì?”
Cao Tam Tuế khó nhọc lắc đầu:
“Người trong kênh Pháp sư thì đoán đó là Chiến Tranh Đức Tin, nhưng kênh Đức Tin lại nói có lẽ là do sinh vật dưới lòng đất tranh đoạt thứ gì đó. [Thời Gian] chỉ nhìn thấy hiện tại, nên thông tin chúng ta có quá ít. Có lẽ tín đồ của [Ký Ức] sẽ biết được nhiều hơn nhờ cách truy ngược quá khứ.”
Trình Thực vốn nghe rất hứng thú, nhưng khi nghe nhắc đến tên Thần【Ký Ức】, nụ cười trên mặt hắn thoáng chốc cứng lại.
“Tính ra, thử thách đã trôi qua 6 tiếng rồi, chúng ta còn 18 tiếng phải trụ. Nhưng tôi thì cần thêm 10 tiếng mới hồi phục được...”
Ý của Cao Tam Tuế rất rõ ràng: tuy bọn họ đã sống sót sau trận đột kích, nhưng trong 10 tiếng tới, khi thiếu đi sức chiến đấu của pháp sư, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm.
Không ai dám nghĩ rằng thoát khỏi sự tàn sát của đại quân Quỷ Sợ Hãi, thì phần còn lại sẽ dễ thở.
Trong thử thách thường thì còn có thể, nhưng đây là thử thách đặc biệt, nên tuyệt đối không có khả năng.
Trình Thực nhớ lại tên thử thách mà khẽ nhíu mày.
“Khúc ca của máu và lửa... Máu thì đã gặp rồi, thế còn lửa đâu?”
Chậc, bọn họ đang ở ngay trong rừng. Nếu lửa mà bùng lên một trận, chẳng phải là hỏa thiêu doanh trại tám trăm dặm sao?
Không lẽ họ xui xẻo đến thế à?
Thôi kệ, nghĩ nhiều cũng vô ích. Quân tới thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.
Trình Thực gãi đầu, lôi từ két không gian ra một chai coca và ngửa cổ, uống ừng ực.
“???”
Tống Á Văn nhìn mà ngẩn người.
“Anh Trình, kho không gian quý như vàng mà anh lại nhét thứ này à?”
Nghe vậy, Trình Thực chỉ sang Trần Xung mà cười ha hả: “Trần Xung còn để cả rượu kia kìa. Tôi mang vài chai coca thì sao nào? Con người mà mất đi coca thì còn gì là niềm vui nữa?”
Trần Xung không quay đầu lại, nhưng cái cách hắn gật gù liên tục cho thấy sự đồng tình sâu sắc.
Trong kho của Tống Á Văn thật ra cũng có nước, nhưng đó là nước cứu mạng để dùng trong hoàn cảnh cực đoan, làm sao so được với hương vị ngọt ngào của coca. Nhìn Trình Thực uống ngon lành, cổ họng cậu ta cũng khô khốc, không kìm được mà nuốt nước bọt.
“Anh Trình… anh còn coca không?”
Thấy dáng vẻ đó, Trình Thực không nói nhiều mà trực tiếp lôi ra thêm 5 chai.
“???”
“Anh Trình, không gian của anh chẳng lẽ toàn coca à?”
Trình Thực nhướn mày, không đáp.
Tống Á Văn mừng rỡ, dù sao thì chai coca này cũng không phải là đồ chiếm kho của cậu.
Cậu nhanh tay chọn một chai, rồi còn chia số còn lại cho mọi người.
Sự thật đã chứng minh rằng, được làm ngụm coca sau khi chiến đấu rất là phê.
Tất cả đều thoải mái thêm đôi chút.
Ngay cả Nam Cung, người vốn chẳng còn sức động đậy, cũng được Trình Thực dìu dậy và cho uống vài ngụm.
“Nhưng ở trong rừng mục tiêu vẫn quá lớn. Chúng ta nghỉ thêm 2-3 tiếng, rồi rời đi xa hơn”, nói xong, Trần Xung cầm kiếm bước ra ngoài.
Gác đêm là trách nhiệm của anh, bởi anh là tín đồ [Trật Tự].
Hạ Uyển và Tống Á Văn ngoan ngoãn ngồi trong nhà, vừa chăm sóc thương binh, vừa nhắm mắt tịnh dưỡng.
Nhưng Tống Á Văn vừa khép mắt, một cơn buồn ngủ dịu dàng đã ập đến. Nó mềm mại, ngọt ngào đến mức khiến cậu chẳng có chút kháng cự nào.
Ngáp*
Cậu ngã xuống sàn và thiếp đi. Những người bị thương trong nhà cũng lần lượt khép mắt, chìm vào mộng đẹp.
Ngay khi tất cả đều ngủ say, Trình Thực bất chợt mở mắt. Một tia ranh mãnh lóe lên trong đôi con ngươi của hắn.
“Chậc, cái gì cũng dám uống... đúng là tấm chiếu mới, mấy người này còn thiếu vài trận đòn mới rút ra được bài học nhớ đời.”
Trong khi cười, ánh mắt hắn lại liếc sang Nam Cung bên cạnh.
(火烧八百里营) - một cách nói phóng đại, thường dùng trong văn chương hoặc miêu tả chiến trận để nhấn mạnh quy mô hỏa hoạn khổng lồ (兵来将挡,水来土掩) - Dùng để chỉ tùy cơ ứng biến, gặp chuyện gì thì giải quyết chuyện đó, không hoang mang, có đối sách phù hợp với tình huống.