Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 96

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 0

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Web Novel - Chương 01: 'Giao Hàng'

Nhắc nhở 1: Một câu thoại có thể xuống dòng nhiều lần, nhớ để ý dấu ngoặc kép kết thúc ở đâu.

Nhắc nhở 2: Truyện đôi khi có ý tố hơi bị 'khó ăn cơm khi đọc'.

----------------------------------------

"Bác sĩ! Bác sĩ ơi! Tôi cảm giác như mình sắp sinh rồi!!"

Trong căn phòng khám nhỏ tối om, một tiếng thét xé lòng vang vọng.

Trên chiếc ghế sinh đã rỉ sét, một người phụ nữ toàn thân bê bết máu đang bị trói chặt và giãy giụa không ngừng.

"Nhanh lên! Bác sĩ, anh mau lại xem đi! Nó sắp ra rồi!!"

"Sao anh vẫn chưa tới?! Bác sĩ!! Bác sĩ!!! Rốt cuộc anh có phải bác sĩ không đấy? Quay lại nhìn tôi một cái đi!!"

Tiếng gào của thai phụ ngày càng chói tai, từng cử động của bà ta cũng dần trở nên điên loạn. Ấy vậy mà, vị bác sĩ đứng bên cạnh vẫn không hề ngoảnh đầu nhìn lấy một cái.

Anh ta chỉ khẽ gật đầu mà thong thả đáp cho có lệ, "Được rồi, được rồi, tôi tới đây. Bà đừng vội. 

Tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ mà. 

Quý bà à, tôi chắc chắn bà cũng không muốn con mình vừa chào đời đã rơi xuống đất, phải không?"

Câu nói ấy như một nhát dao chí mạng với người phụ nữ đang dần phát cuồng. 

Cơn điên của thai phụ dừng lại đôi chút, ánh mắt đỏ au của bà dần dần hồi tỉnh. Con ngươi của bà ta chuyển động chậm chạp như một cái máy và quay xuống nhìn bụng mình. 

Người thai phụ ngây dại lẩm bẩm, "Con... đúng rồi, con... Con không thể rơi xuống đất... Tôi phải sinh con, con không được rơi xuống đất..."

Trong khi lặp đi lặp lại một câu không ngừng, cảm xúc của bà cũng dần ổn định. Chẳng bao lâu, căn phòng khám lại rơi vào tĩnh lặng, âm thanh duy nhất còn sót lại chỉ là tiếng kim loại ‘Keng Keng’ nện vào nhau và vang vọng khắp nơi.

Trong khi đó, bác sĩ đang làm dụng cụ đỡ đẻ.

Từng tia lửa nhỏ bắn tung từ chỗ anh đang đứng, thoáng chốc soi sáng cả căn phòng u ám.

Ánh lửa thu hút sự chú ý của thai phụ. Bà ôm bụng và quay đầu nhìn bóng lưng bác sĩ. Đôi mắt bà lại chuyển sang màu đỏ rực và vẻ mặt của bà lại một lần nữa méo mó.

"Bác sĩ! Anh đang làm gì đấy?! Anh đang làm cái gì vậy hả?!"

"Tôi á? Tôi vừa bảo rồi mà, tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ đấy thôi. Gần đây bệnh nhân đông quá, y tá đều bận hết rồi. Mấy việc lặt vặt này tôi phải tự làm”, nói rồi, vị bác sĩ vừa quay lại và đưa ra một cây cưa sắt to tổ bố vừa được hàn gắn một cách sơ sài.

Một nụ cười rạng rỡ và đầy tự hào nở trên mặt anh ta, "Thấy chưa? Tôi chuẩn bị xong rồi đây."

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cây cưa, thai phụ liền co giật dữ dội. Dây da trói người của chiếc ghế rỉ sét bị bà kéo căng, khiến chiếc ghế sắt tạo ra tiếng rít ghê rợn.

Thai phụ đạp đá điên cuồng khiến chỗ máu bẩn trên người ba ta bắn tung tóe khắp nơi.

"Anh muốn làm gì?! Cái này đâu phải dụng cụ đỡ đẻ!! Anh định làm gì tôi vậy!!"

"Thưa quý bà, xin bà hãy nhìn kỹ lại đi. Đây chính là cưa tử cung đỡ đẻ."

Bác sĩ xách cây cưa tiến gần lại. 

Ánh mắt anh lướt qua từng chiếc răng cưa nham nhở như đang thưởng thức một món nghệ thuật. 

Miệng anh ta còn tấm tắc khen, "Đây là kỹ thuật đỡ đẻ tiên tiến nhất từng được đăng trên tạp chí SCIENCE đấy. 

Chỉ cần dùng cây cưa này rạch một đường trên bụng bà, đứa trẻ sẽ ra đời an toàn trên ghế sinh, không còn lo bị rơi xuống đất, và cũng giảm đáng kể nguy cơ nhiễm trùng sau sinh.

Chưa hết, phần lưỡi cưa sắc bén có thể mở rộng vết mổ, đảm bảo đầu bé không bị mắc lại trong quá trình sinh nở."

Bác sĩ đưa cây cưa lại gần bụng thai phụ, anh ta đo đạc sơ rồi nheo mắt cười, "Quan trọng nhất là… phương pháp này… hiện tại chưa có một đánh giá tiêu cực nào."

"Con... an toàn... Con của tôi... sẽ an toàn..."

"Đúng thế, quý bà hãy yên tâm. Tôi là bác sĩ đỡ đẻ có kinh nghiệm dày dạn nhất ở phòng khám này, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho đứa trẻ của bà."

Nghe lời hứa ấy, thai phụ bất ngờ trở nên kích động. Bà ta đập mạnh vào cái bụng phình to như trái núi mình, rồi ngẩng đầu lên, hét đến khản giọng:

"Nhanh lên! Mau đỡ đẻ cho tôi! Con tôi sắp ra rồi! Mau lên bác sĩ!! Mau!!"

"Được phục vụ quý bà, là vinh hạnh của tôi."

Vị bác sĩ xách cây cưa thô kệch, đôi tay không hề run rẩy, anh nhẹ nhàng đặt lên làn da và... khéo léo kéo một đường từ dưới lên.

Xẹt——

Một vệt máu đỏ mảnh như chỉ rỉ ra trên bụng thai phụ, cái bụng tròn của bà ta như quả dưa hấu chín đang bị bổ ruột.

Và rồi...

Bùm——

Cơ thể quá cỡ của người phụ nổ tung như một quả bóng bị xé toạc, máu đen phun trào khắp nơi.

Tuy nhiên, thai phụ vẫn chưa chết.

Cơn đau khủng khiếp khiến bà ta thét lên điên loạn với tay chân vùng vẫy, đôi mắt bà ta thì trợn trừng nhìn vị bác sĩ một cách đầy oán hận và sợ hãi.

Bà ta hét điên cuồng, "Anh làm gì đấy?! Anh đang làm cái gì vậy hả?! Anh muốn giết tôi!! Muốn giết con tôi!!"

Máu bắn đầy người bác sĩ, nhưng mặt anh ta vẫn sạch sẽ. Anh nhẹ nhàng gạt cây cưa chắn trước mặt mình và trấn an thai phụ bằng một nụ cười mỉm, "Quý bà à, bà nói vậy khiến tôi buồn đấy. Tôi đang cứu bà và đứa bé mà. Bà nhìn xem, con bà... đã chào đời an toàn rồi."

Nghe vậy, người mẹ dừng vùng vẫy và mừng rỡ nhìn xuống bụng mình. Nhưng ở trong cái ổ thịt tan nát ấy chỉ một đôi mắt đen thẫm, to tròn như quả bóng đang chớp chớp, nhìn thẳng vào bà.

Đôi mắt này rất sáng sủa và trong trẻo, không khỏi thu hút người nhìn.

Nếu như cơ thể đứa trẻ không phải là một chiếc xúc tu quằn quại, có lẽ, nó đã dễ thương hơn rồi.

Nhìn sinh vật sơ sinh đáng sợ như vòi bạch tuộc kia, bác sĩ hài lòng mỉm cười và buông lời khen ngợi, "Nhìn kìa, con bà thật khỏe mạnh làm sao. Mắt sáng lấp lánh. Quả đúng là một... ờm... một đứa bé có... mắt rất to."

Sự vui mừng trên gương mặt người phụ nữ khựng lại vì câu khen chẳng biết từ đâu rơi xuống ấy. Nhưng điều đó không thể ngăn bà tuôn trào tình yêu mãnh liệt dành cho đứa con của mình.

Trong hốc mắt khô cằn ấy, từng dòng huyết đen vui sướng trào ra.

"Con ơi!! Con của mẹ!!"

"Đúng rồi, đây là con của bà."

"Bế con tôi lên đây đi! Tôi muốn nhìn nó! Là con trai hay con gái?!"

Nghe vậy, nụ cười của vị bác sĩ đông cứng lại và khuôn mặt anh ta biểu lộ sự phân vân.

Chà, nếu bà ta vẫn cứng đầu và muốn xác định giới tính của một cái xúc tua thì…

“Chúc mừng, thưa quý bà, bà vừa sanh một bé… trai khỏe mạnh với ‘cái chân giữa’.”

Ờm thì nó có chân mà… chính xác là vậy.

“Con trai… con trai ư!?”

Giọng thai phụ lại gào lên một lần nữa, kể cả những vết thương nguy hiểm cũng không thể ngăn bà ta uốn éo và giãy dụa. Sự điên loạn một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt ốm yếu, phủ đầy máu của bà ta.

“Tại sao lại là con trai? Sao lại là con trai chứ?! Nó đáng lẽ phải là con gái! Là lỗi của mày! Chắc chắn kỹ thuật đỡ đẻ của mày có vấn đề! Là mày!! Đồ lang băm!!”

Có lẽ cảm nhận được cơn giận của người mẹ, đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong vũng máu chớp đôi mắt trong veo một cách ngây thơ.

Được rồi, nếu chỉ nhìn vào đôi mắt thôi mà bỏ qua cơ thể của nó, đứa bé trông cũng khá đáng yêu.

Nhìn cảnh tượng nực cười này, vị bác sĩ khẽ lắc đầu và thở dài:

“Thưa bà, bà nên biết giới tính của đứa trẻ là do cha mẹ quyết định, không phải bác sĩ. Có lẽ bà nên hỏi cha đứa bé thì hơn.”

“Cha đứa bé…” 

Đôi mắt của người phụ nữ mang thai thoáng ngây dại, rồi bất chợt bật cười ghê rợn.

“Hắn chết rồi… Tao đã ăn hắn… Hahaha, hắn chết rồi! Tên đó mà cũng muốn làm mẹ của đứa bé sao… Hắn không xứng, chỉ tao mới có thể làm mẹ…”

“… Ơ… Ờm?”

“Hắn chết rồi… Không thể tìm được nữa… Hahaha, hắn chết rồi… Tao mới là mẹ của đứa trẻ này!”

Bộ CPU (bộ não) của bác sĩ dường như bị quá tải một lúc.

Nhưng với sự chuyên nghiệp xuất sắc, anh nhanh chóng nhận ra cơ hội làm ăn. 

Vị bác sĩ liền nhướng mày và hớn hở nói, “Nếu chỉ là chết bình thường thì phòng khám chúng tôi có một gói dịch vụ đặc biệt, nó sẽ giúp bà hỏi người chết.

Bà vẫn có thể hỏi trực tiếp chồng mình, rằng vì sao con bà là con trai.

Có điều… dịch vụ này hơi đắt một chút.

Nhưng tôi nghĩ, vì tương lai của đứa trẻ, mọi thứ đều xứng đáng…”

Vị bác sĩ chuyên nghiệp dụ người phụ nữ vào tròng, như thể anh ta sẽ kiếm lời sau khi hoàn tất ‘đơn hàng’ này vậy.

Có lẽ bị lay động bởi sự ‘chân thành’ của bác sĩ, ánh mắt người mẹ lúc thì dữ tợn, lúc thì mơ hồ, rồi cuối cùng cũng gật đầu như một cái xác sống.

“Ôi con tôi, nó nhất định phải có câu trả lời. Tôi phải làm gì đây? Mau đi thôi bác sĩ, tôi sẽ hỏi hắn!”

“Rất tốt, thưa bà. Trước tiên, xin bà hãy nhắm mắt lại.”

Thấy người phụ nữ do dự nhưng vẫn nhắm mắt, khóe miệng bác sĩ cong lên thành một nụ cười kỳ quái.

Anh cầm chiếc cưa sắt và đưa phần răng cưa thô ráp lên người phụ nữ.

“Hít sâu nào… Đúng rồi, rất tốt, ngửa đầu ra một chút… cao hơn chút nữa… Được rồi, đừng lo, ngay bây giờ…”

Xẹt…

Tay của vị bác sĩ khẽ run.

Cạch… 

Cùng lúc đó, một thứ gì đó rơi xuống.

Máu bẩn lại phun ra, vẽ nên một bức tranh đỏ tươi trên bức tường trắng muốt.

“Ờ… Mặc dù có chút trục trặc, nhưng ca phẫu thuật đã thành công. Thưa bà, giờ bà có thể đi tìm cha đứa bé rồi.”

Bác sĩ thở nhẹ và thản nhiên lau đôi bàn tay đẫm máu vào áo blouse trắng, rồi liếc nhìn cái đầu trên nền nhà.

“Êu, nhìn ghê quá.”

Anh nhanh chóng đá nó ra xa, rồi nâng chiếc cưa sắt và nhìn về chiếc xúc tu trên cơ thể bệnh nhân.

Đôi mắt to của nó vẫn đang chớp chớp như thể chưa nhận ra tình huống hiện tại, hoặc đơn giản nó là chẳng có chút nhận thức nào.

“Tôi đã nói rồi, dịch vụ này hơi đắt. Mẹ cháu chưa trả tiền và có lẽ bà ấy sẽ không quay lại nữa. Tại sao cháu không trả thay bà ấy nhỉ?”

Dù đứa trẻ không có nhận thức nhưng khi cảm nhận cái chết đang tới gần, bản năng của trẻ sơ sinh vẫn khiến nó giãy giụa dữ dội.

Tuy nhiên, trong mắt của vị bác sĩ, sự giãy giụa ấy chẳng khác gì một lời mời.

Cá càng quẫy trên thớt thì thợ làm cá càng muốn chém.

Xoẹt——

Không một chút do dự, vị bác sĩ đâm xuyên cơ thể đứa trẻ vừa chào đời. 

Những xúc tu mới co giật trong đau đớn và chỉ trong chốc lát, đôi mắt to tròn đã mất hết ánh sáng và chuyển sang bất động.

Vào ngày thế giới chào đón đứa trẻ cũng là ngày đứa trẻ gặp mặt cái chết.

“Tiền và hàng đã nhận đủ, cảm ơn quý khách đã ủng hộ!”

Nói xong, vị bác sĩ cúi đầu một cách tao nhã và vứt đi chiếc cưa sắt trong tay mình, rồi bước khỏi căn phòng mà không hề ngoái đầu lại.

 

⟬ Thử Thách ? Đơn〘Tàn Dư Của【Sinh Sôi】〙vượt ải thành công! ⟭

⟬ Đang tính điểm và phát thưởng… ⟭

⟬ Người chơi: Trình Thực ⟭

⟬ Điểm thành tích: S ⟭

⟬ Phần Thưởng Thức Ăn: Bánh mì ngón tay (C) ×5 ⟭

⟬ Phần Thưởng Nước Uống: Nước giải khát chất nhờn đóng lon (C) ×5 ⟭

⟬ Phần Thưởng Món Tráng Miệng: Bánh mắt giả (B) ×1 ⟭

⟬ Điểm Trên Con Đường Đi Tới Thần: +0⟭ (Thử thách đơn không tăng điểm)

⟬ Thang Khán Giả: +0⟭ (Thử thách đơn không tăng điểm)

Vị Trí Trên Con Đường Đi Tới Thần: 2104

Xếp Hạng Toàn Cầu: 499713

Vị Trí Trên Thang Khán Giả: 156

Xếp Hạng Trên Bảng【Số Mệnh】: 74

⟬ Thử thách kết thúc, đang chuẩn bị rời khỏi… ⟭

觐见之梯: Cái này có thể được hiểu thành hai nghĩa: Con đường gặp thần; Con đường thành thần.